Mặc dù Lí Vân Phi đã vào được Long Nhận, có đặc quyền rất lớn, thậm chí có thể không sợ ông trùm một thành phố như Ngô Quảng Phú, nhưng Sở Thần Quang hiểu rõ, chút thành tựu này đối với cậu ta mà nói cao không thể với tới, song so với Diệp Thiên thì vẫn còn thua kém rất nhiều.
Diệp Thiên một mình thống lĩnh tỉnh Xuyên, uy thế và sức ảnh hưởng này không phải chỉ một người được vào Long Nhận là có thể so sánh. Huống hồ Diệp Thiên còn là Đế Vương Bất Bại đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ.
Lí Vân Phi không hề biết thân phận của Diệp Thiên, trên mặt tràn đầy tự tin, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Diệp Thiên.
Cậu ta đưa tay tới trước mặt Diệp Thiên, khóe miệng hiện lên nụ cười khiêu khích.
Chỉ cần Diệp Thiên dám bắt tay với cậu ta, cậu ta nhất định sẽ âm thầm khiến Diệp Thiên chịu thiệt. Cậu ta đã vào được Long Nhận, muốn đối phó với một người bình thường như Diệp Thiên thì dễ như trở bàn tay. Có lẽ cậu ta chỉ cần hơi dùng sức là Diệp Thiên đã phải đau đớn kêu la, bẽ mặt tại đây.
“Anh là ai không cần phải giới thiệu với tôi, tôi không có hứng thú muốn biết, cũng không muốn làm quen với anh”.
Đối diện với bàn tay chìa ra của Lí Vân Phi, mắt Diệp Thiên không hề có gợn sóng nào, không hề có ý muốn bắt tay với cậu ta, chỉ khẽ nâng ly trà lên.
Mọi người đều thay đổi ánh mắt, nhất là những chàng trai cô gái không quen biết Diệp Thiên, họ đều cảm thấy không thể tin nổi.
Lí Vân Phi và Sở Thần Quang đều từng là học sinh xuất sắc của trường Tam Trung, là thiên tài đỉnh cao trong lĩnh vực của mỗi người. Mỗi một lời nói một hành động đều tràn đầy khí thế, mơ hồ mang theo áp lực, người bình thường không dám đứng cùng họ.
Thế mà Diệp Thiên đối mặt với cậu ta lại không hề mất tự nhiên, ngược lại còn dám làm bẽ mặt cậu ta trước mọi người, ngó lơ cái bắt tay của cậu ta. Đây vẫn là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm qua bọn họ được thấy, cho dù là Sở Thần Quang năm xưa cũng không dứt khoát đến vậy.
Bọn họ đều âm thầm cảm thấy kì lạ, không biết Diệp Thiên trông rất giản dị này có chỗ dựa thế nào mà dám coi thường Lí Vân Phi.
Bàn tay Lí Vân Phi dừng lại giữa không trung, cậu ta không thấy bất ngờ mấy, ngược lại tỏ vẻ khinh thường.
Đổi lại là người khác khiêu khích cậu ta, nói thẳng mặt muốn theo đuổi bạn gái của cậu ta, cậu ta đã sống mái trực tiếp với người đó lâu rồi. Thái độ không bắt tay, không làm quen của Diệp Thiên nhìn như cứng rắn, nhưng thực ra lại đang sợ hãi né tránh, khiến cậu ta càng thêm tự tin.
Một thanh niên ngồi bên cạnh cậu ta thấy tình hình như vậy thì đột nhiên đứng dậy, không thân thiện nói với Diệp Thiên: “Này cậu, Vân Phi đã có ý tốt muốn làm quen với cậu, cậu không bắt tay thì thôi, còn nói không có hứng làm quen với cậu ấy? Khẩu khí cũng lớn quá nhỉ?”.
“Hôm nay, ở đây là buổi họp mặt cán bộ Hội học sinh mấy khóa gần đây của trường Tam Trung, Vân Phi từng là phó hội trưởng Hội học sinh, nói khó nghe một chút, cậu chỉ là một người ngoài. Nếu cậu đã không muốn làm quen với cậu ấy, có phải cậu cũng không muốn làm quen với những người đang ngồi đây như chúng tôi không?”.
Cậu ta và Lí Vân Phi từng là bạn cùng trường, quan hệ vô cùng thân thiết, Lí Vân Phi cũng từng giúp đỡ cậu ta không ít. Cậu ta biết Lí Vân Phi có ý với Tiếu Văn Nguyệt, bây giờ thấy Diệp Thiên không nể mặt Lí Vân Phi như vậy, đương nhiên phải lên tiếng biểu hiện một chút.
Mặc dù cậu ta không phải con nhà giàu quyền quý gì, nhưng cũng là con trai một của ông chủ nhỏ ở khu Đông Thành. Nhân vật lớn thì cậu ta không đắc tội được, nhưng một thằng nhóc ăn mặc bình thường, không hề có tên tuổi gì như Diệp Thiên, cậu ta tự cho mình không có gì phải sợ.
Lúc này lại có một thanh niên khác lên tiếng, giọng nói lạnh lùng.
“Phải, nếu cậu đã không muốn làm quen với phó hội trưởng trước kia của chúng tôi, vậy chi bằng cậu rời khỏi đây luôn đi, đến tham gia buổi họp mặt của chúng tôi làm gì?”.
Hai người kia lên tiếng, vài cán bộ Hội học sinh cùng khóa có quan hệ khá tốt với bọn họ cũng phụ họa, chỉ trỏ Diệp Thiên. Chỉ có đàn chị Lí lúc trước và đám Sở Thần Quang, Âu Hạo Thần vẫn im lặng, không dám nói tiếng nào.
Đàn chị Lí là vì nể mặt Tiếu Văn Nguyệt, còn đám Sở Thần Quang thì là không dám.
Thấy mọi người chỉ trích Diệp Thiên, bộ dạng nhằm vào người ngoài, ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt lạnh băng, lạnh lùng lên tiếng.
“Anh La, anh Tống, các anh có ý gì?”.
“Diệp Thiên đi cùng tôi tới đây, các anh dựa vào đâu mà đuổi anh ấy đi?”.
Tiếu Văn Nguyệt tỏ ra nghiêm túc: “Nói như vậy, có phải tôi cũng nên đi cùng anh ấy luôn không?”.
Hai thanh niên vừa lên tiếng kia lập tức xua tay.
“Đàn em nói vậy nặng lời rồi, đương nhiên bọn anh không có ý đó!”.
“Nhưng cậu ta không nể mặt Vân Phi, thậm chí còn không muốn bắt tay, em cũng thấy rồi đấy, đây rõ ràng là không xem trọng bọn anh”.
Đương nhiên bọn họ sẽ không đắc tội với Tiếu Văn Nguyệt. Buổi họp này ngoài miệng nói là họp Hội học sinh, nhưng thực ra Lí Vân Phi đã chủ động đề nghị với bọn họ, mục đích là có thể khiến Tiếu Văn Nguyệt đến đây, bọn họ nào dám để cô ta rời đi.
Ánh mắt Tiếu Văn Nguyệt lóe sáng, đương nhiên cô ta biết quan hệ của hai người này với Lí Vân Phi, lập tức hạ quyết tâm, thấp giọng nói.
“Anh La, anh Tống, tôi vẫn luôn kính trọng các anh là đàn anh, nhưng tôi không thể không nói rõ với các anh vài điều”.
“Buổi họp ngày hôm nay là tôi nhờ anh ấy đi cùng tôi đến đây, nếu không, với thân phận địa vị của hai anh thì có tư cách gì ngồi cùng bàn ăn cơm với anh ấy?”.
“Còn nữa, anh nói không sai, bất kể là ai trong các anh đều chẳng là gì trong mắt anh ấy cả, anh ấy quả thật không xem trọng các anh!”.
Tiếu Văn Nguyệt nói như vậy khiến mọi người sửng sốt. Ngoài mấy người biết thân phận thật của Diệp Thiên ra, những người khác đều biến sắc, ngay cả Lí Vân Phi cũng sa sầm mặt.
Tiếu Văn Nguyệt của ngày xưa luôn nhã nhặn đúng mực, chưa bao giờ có tranh chấp với bất kì ai, hoàn toàn mang phong thái của một nữ thần.
Nhưng hôm nay, Tiếu Văn Nguyệt lại giống như một nữ anh hùng bảo vệ chồng, lời nói sắc bén không nể tình ai, khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc, sau đó lại âm thầm buồn bực.
Tiếu Văn Nguyệt nói hai thanh niên họ La và họ Tống không đủ tư cách ngồi cùng bàn với Diệp Thiên, mà thân phận địa vị của những người đang ngồi đây đều không hơn kém hai người họ bao nhiêu, vậy chẳng phải nói bọn họ cũng không đủ tư cách ngồi cùng bàn với Diệp Thiên hay sao?
“Tiếu Văn Nguyệt, ý cô là sao?”.
Người thanh niên họ Tống nổi giận, vô cùng căm phẫn.
“Tôi chỉ hi vọng anh Tống và anh La nhìn rõ địa vị của mình, đừng tự chuốc lấy nhục”.
Tiếu Văn Nguyệt không hề khách sáo, thẳng thừng đáp trả.
Tính cách của cô ta vốn không phải như vậy, nhưng hôm nay Diệp Thiên là cô ta mời đi cùng. Vừa đến chỗ này đầu tiên là bị Lí Vân Phi gây hấn, sau đó lại bị mọi người “vây công”, đương nhiên cô ta sẽ không khách sáo nữa.
Hai người thanh niên đều nghẹn họng không nói nên lời, Lí Vân Phi ở bên cạnh không lên tiếng, nhưng ánh mắt lại vô cùng u ám.
Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Tiếu Văn Nguyệt bảo vệ một người đàn ông như vậy, nhưng người đàn ông đó lại không phải cậu ta!
“Xem ra Nguyệt Nguyệt thật sự thích thằng nhóc này, hừ!”.
Cậu ta thầm hừ trong lòng, đang do dự có nên đứng dậy nói chuyện hay không thì ánh mắt của Diệp Thiên đột nhiên lướt tới, vẻ mặt trêu đùa.
“Trưa hôm nay anh bảo tôi đi nghe ngóng xem Long Nhận là gì…”.
“Bây giờ tôi lại rất muốn biết, anh đã được chọn vào Bắc Long Nhận hay Nam Long Nhận?”.