Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Viện trọng tài đã đưa Diệp Thiên vào danh sách kế hoạch, sau khi chuẩn bị đơn giản, bảy trọng tài viên chia thành bảy đường bắt đầu bí mật lẻn vào Hoa Hạ, bản thân Diệp Thiên căn bản không hề hay biết chuyện này.

Sau khi trở về Lư Thành và thu xếp công việc của gia đình Hà Tuệ Mẫn, ngày hôm sau, người của nhà họ Phùng ở tỉnh Kiềm đã đích thân đến tận nhà xin gặp.

Bọn họ không chỉ trả lại toàn bộ cổ phần của Tập đoàn Thiên Lâm, mà còn chia phần lớn tài nguyên của nhà họ Phùng ở tỉnh Xuyên cho họ. Những tập đoàn trước đó từng tham gia bao vây Tập đoàn Thiên Lâm cũng lần lượt kéo đến nhà họ Tiếu để xin lỗi khiến Tiếu Lâm hoang mang lo sợ, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn những doanh nhân giàu có tai to mặt lớn trông giống như bậc vãn bối ở nhà họ Tiếu mình thì đột nhiên hiểu ra rằng tất cả những điều này là do Diệp Thiên làm.

"Phù!"

Cô ta thở ra một hơi, đôi mắt đẹp sáng ngời, trong lòng tràn đầy cảm xúc.

"Vận mệnh của em, anh đã giúp em xoay vần quá nhiều quá nhiều lần rồi. Cả đời này, trái tim em còn có thể chứa được người đàn ông khác nữa hay sao?”

Trong mắt cô gái hiện lên một ánh mắt vô cùng kiên định, những suy nghĩ ngu xuẩn tự chà đạp mình trước đó đã bị quên lãng từ lâu.

Không cần biết thái độ của Diệp Thiên đối với cô ta như thế nào, cô ta chỉ biết rằng trong cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ yêu người đàn ông khác được nữa.

Trên tầng cao nhất của Tập đoàn Cửu Long, Diệp Thiên đang dựa vào ghế sô pha bằng da, lật xem thông tin mà Ngô Quảng Phú đưa lên.

"Cậu Thiên, giá trị thị trường hiện tại của Tập đoàn Cửu Long chúng ta đã lọt vào top năm mươi trên thế giới và đang tiếp tục mở rộng phát triển. Nhưng vì trước đây chúng ta cần thiết lập uy quyền và thương hiệu cho Tẩy Túy Đan, trước giờ vẫn tìm người phát ngôn chuyên môn cho những phương diện này. Hiện giờ Tẩy Túy Đan đã đang đi vào quỹ đạo, cả trong và ngoài nước đều có sức ảnh hưởng rất lớn, vì vậy bên marketing đề nghị chúng ta nên tìm một ngôi sao nổi tiếng có tên tuổi để làm đại diện phát ngôn mới!"

"Bên chỗ tôi đã có một vài ứng viên thích hợp rồi. Cậu Thiên hãy ra quyết định chọn lựa, tôi lập tức tìm người đàm phán!”

Ngô Quảng Phú kính cẩn đứng sang một bên và giới thiệu với Diệp Thiên.

"Tìm một người nổi tiếng làm đại diện phát ngôn?"

Diệp Thiên nhẹ nhàng đóng lại tập tài liệu rồi đặt nó sang một bên.

"Nếu muốn tìm đại diện phát ngôn cho Tẩy Túy Đan thì phải tìm một ca sĩ hoặc ngôi sao điện ảnh đang nổi mà đủ trẻ tuổi, có sức ảnh hưởng ở trong nước là được rồi. Dựa theo tiêu chí này chọn lấy một người trong số mấy người này là được!”

Ngô Quảng Phú hiểu ngay, trong lòng đã có ứng viên thích hợp. Diệp Thiên lại nói thêm vài câu nữa với anh ta rồi mới rời khỏi tòa nhà của tập đoàn.

"Tính thời gian, còn nửa tháng nữa là đến lúc phải đến trường đại học thủ đô rồi!"

Diệp Thiên bước đi trên con đường lớn, suy nghĩ đã bay về chốn thủ đô. Ở đó còn có một cuộc hẹn vẫn đang đợi cậu hoàn thành, còn có một người con gái đang chờ đợi cậu.

Và còn có... người nhà họ Diệp vẫn đang nợ cậu một lời giải thích!

Trở lại biệt thự số 1 Thiên Đường Vạn Giang, Diệp Thiên đang định nằm xuống sô pha thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

"Là cô à?”

Cậu mở cửa ra, Tiếu Văn Nguyệt xinh đẹp đang đứng ở cửa, đôi mắt đẹp như làn nước trong veo và sóng biển mùa thu nhìn cậu.

Diệp Thiên hơi nhướng mắt, thờ ơ nói: "Xảy ra chuyện gì à? Là nhà họ Phùng nuốt lời, không trả lại cổ phần của Tập đoàn Thiên Lâm sao?”

Tiếu Văn Nguyệt ngay lập tức lắc đầu đáp: "Không, nhà họ Phùng hôm nay đã tới rồi. Họ đã trả lại mọi thứ và còn giúp bố tôi thiết lập mối quan hệ hợp tác với một số tập đoàn lớn!"

"Tôi đặc biệt tới đây để tìm anh!"

Cô ta khẽ cười, nghiêng đầu nói: "Sao hả, anh không mời tôi vào nhà ngồi sao?"

Tiếu Văn Nguyệt sinh ra đã có vài phần quyến rũ xinh đẹp, chỉ là thường ngày đều mang phong cách nữ thần cao ngạo, khiến người ta cảm thấy khó gần. Nhưng bây giờ mỗi nụ cười, mỗi cái cau mặt của cô ta đều thật dịu dàng.

"Cô cứ tự nhiên đi!"

Diệp Thiên làm ngơ trước sự quyến rũ của Tiếu Văn Nguyệt, chỉ dang tay rồi đi vào phòng khách.

Tiếu Văn Nguyệt đến phòng khách ngồi xuống, Diệp Thiên thản nhiên đưa cho cô ta một ly nước ép hoa quả, cô ta nhấp một ngụm rồi mói nói: "Ừm... Diệp Thiên, tôi đến là muốn hỏi anh, có thể quay lại tỉnh Kiềm với tôi một chuyến nữa được không?”

Diệp Thiên dựa nửa người vào sô pha, cảm thấy kỳ lạ: "Nếu như chuyện của nhà họ Phùng đã giải quyết xong thì cô còn đến tỉnh Kiềm làm gì?”

Tiếu Văn Nguyệt nhấp một ngụm nước ép hoa quả và nhẹ nhàng nói: "Là thế này, mấy hôm nay ở Kiềm Tây có tổ chức một cuộc đấu giá cao cấp, Giai Lệ sẽ làm khách mời đặc biệt hát trên sân khấu, đây xem như là một buổi hòa nhạc nho nhỏ, cô ấy có mời tôi và Tinh Tinh đến đó!”

"Trong chín tháng anh rời khỏi, cô ấy đã chủ động hỏi thăm tin tức của anh rất nhiều lần, nhưng đều không có tin tức gì. Về chuyện xảy ra ở Thủy Thượng Nhân Gian, cho tới bây giờ cô ấy vẫn chưa thể tha thứ được cho bản thân mình, vẫn muốn nói lời xin lỗi với anh, nhưng chưa tìm được cơ hội!”

"Vậy nên tôi nghĩ ... Nếu được, lần này anh có thể đi cùng chúng tôi không? Trong lòng Giai Lệ, anh luôn là anh Diệp Thiên của cô ấy. Đây là lần đầu tiên cô ấy bước lên sân khấu sau khi bước chân vào giới nghệ thuật. Nếu như cô ấy nhìn thấy anh, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng, càng có niềm tin hơn vào bản thân!”

Tiếu Văn Nguyệt nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Những gì cô ta nói chỉ là một trong những lý do, thật ra trong lòng cô ta rất hi vọng Diệp Thiên có thể đi cùng cô ta.

"Lần đầu tiên lên sân khấu?"

Diệp Thiên xoa xoa mũi mình. Kể từ sau lần chia tay Giai Lệ ở Thủy Thượng Nhân Gian, tình cảm mà cậu dành cho Giai Lệ đã phai nhạt đi rất nhiều.

Nhưng nghĩ đến cô Tiêu đã qua đời và cô gái nhỏ chín năm trước ngày ngày theo đuôi mình, cậu vẫn mềm lòng, liền gật đầu.

"Được, vậy đến đó xem đi!"

Nghe vậy, đôi mắt của Tiếu Văn Nguyệt tràn đầy niềm vui.

Buổi chiều, Diệp Thiên, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đã đến sân bay và đáp chuyến bay thẳng đến Kiềm Tây.

Trên máy bay, Diệp Thiên đang dựa vào cạnh ghế, chán nản nhìn mây trắng không ngừng lùi về phía sau.

Bên cạnh cậu, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đang thoải mái trò chuyện, nói rất nhiều về trải nghiệm và sự trưởng thành của Cố Giai Lệ trong thời gian này.

"Nguyệt này, mấy tháng nay có rất nhiều đơn vị biểu diễn đến tìm Giai Lệ nhưng đều bị cô ấy từ chối. Cô ấy vừa học kiến thức âm nhạc chuyên nghiệp vừa bắt đầu con đường sáng tạo của riêng mình. Lần trước bài hát mà cô ấy đã hát cho chúng mình nghe là cô ấy tự sáng tác cả lời và nhạc đấy!”

Lí Tinh Tinh chớp chớp mắt nói: "Theo mình thấy, sau này nhất định cô ấy sẽ trở thành ca sĩ có tiếng không ai sánh kịp ở Hoa Hạ này, giống như là Kỷ Nhược Tuyết, Trịnh Trạch Khải hiện giờ vậy!”

“Phải đó!”, Tiếu Văn Nguyệt gật đầu đồng ý: “Giai Lệ vốn có tài năng thiên phú phi thường ở phương diện này. Hiện giờ Công ty giải trí Thiên Phú càng ra sức bồi dưỡng cô ấy, lăng xê tuyên truyền cho cô ấy. Sau này sức ảnh hưởng của cô ấy trong giới giải trí chắc chắn sẽ không kém cạnh Kỷ Nhược Tuyết!”

Nói đến đây, Tiếu Văn Nguyệt vô tình liếc nhìn về phía Diệp Thiên, cô ta biết rất rõ lý do Cố Giai Lệ có thể thuận lợi trên con đường trở thành ngôi sao là nhờ những lời vàng ngọc của người thiếu niên bên cạnh cô ta.

Một lời nói của Diệp Thiên đã đảm bảo cho Cố Giai Lệ đi theo một con đường rộng lớn trong tương lai!

"Này, chào các cô!"

Khi hai cô gái đang trò chuyện với nhau thì phía bên kia hành lang đi lại vọng đến giọng nói ngọt ngào của một cô gái.

Hai người quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một cô gái trẻ thân hình mảnh mai đang nhìn họ với vẻ mặt thân thiện.

"Xin hỏi Giai Lệ mà hai cậu đang nói có phải là Cố Giai Lệ của Công ty giải trí Thiên Phú không?”

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đầu tiên giật mình, sau đó lần lượt gật đầu: "Chúng tôi đang nói về cô ấy. Cô ấy là bạn thân của chúng tôi. Sao vậy, cô cũng biết cô ấy sao?"

Cô gái đối diện mỉm cười gật đầu ngay lập tức.

"Có vẻ như hai người là Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh mà Giai Lệ từng nhắc tới với tôi. Không giấu gì hai cô, tôi và Giai Lệ cũng vô cùng thân thiết, tuy rằng quen biết không lâu, nhưng cũng xem như là bạn tốt”.

"Tôi tên là Tiêu Tường!”

Hai cô gái nghe vậy đều cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng. Họ hoàn toàn không ngờ được rằng lại có thể gặp được người bạn tốt của Cố Giai Lệ ở trên máy bay.

Ba cô gái vốn đều là những người thuộc tầng lớp cao trong xã hội, những chủ đề tương đồng rất nhiều. Sau khi nói chuyện mấy câu thì liền xoắn lại với nhau, ngày càng thân thiết hơn.

Đúng lúc này, Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên quay lại nhìn Diệp Thiên và giới thiệu.

"Diệp Thiên, đây là Tiêu Tường, nhà ở Kiềm Tây, là bạn tốt của Giai Lệ đó!”

Khi cô ấy vừa hét lên hai từ "Diệp Thiên", ánh mắt của Tiêu Tưởng bất chợt nhưng lại, còn có vài phần kinh ngạc, vài phần tò mò nhìn về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên cũng quay đầu lại, đối mặt với cô gái. Cô ta nhìn Diệp Thiên một hồi, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

"Vậy ra anh chính là Diệp Thiên, là ‘anh Diệp Thiên’ mà ngày nào Giai Lệ cũng không ngừng nói về đó sao?”

Giọng điệu của cô ta đầy sự chế nhạo và khinh thường, đã không còn sự thân thiện như lúc mới chào hỏi Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK