Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến cô ta còn lo lắng không nắm chắc được phần thắng.





Mộ Dung Vô Địch mỉm cười, ánh mắt lộ ra tia chiến đấu mãnh liệt.





"Nếu đối phương đã gửi thư chiến thì nhà họ Mộ Dung chúng ta chẳng có lý nào lại tự chối?"






"Nếu cao thủ vương cấp hoàng cấp nhà họ Long đến thì nhà họ Mộ Dung chúng ta có thể sẽ nhượng bộ, nhưng bây giờ chỉ là một truyền nhân thấp bé làm sao đủ sức dọa dẫm nhà họ Mộ Dung chúng ta được!"





"Tối nay, chúng ta sẽ cùng đi đến nơi hẹn!"





Ông ấy vừa nói xong thì Mộ Dung Đạc, Mộ Dung Thu Đệ, Lý Đồng đều hơi ngẩn ra, trong lòng vô cùng kích động hăng hái.





Mộ Dung Vô Địch đã rời khỏi Trung Hải hai mươi năm rồi, cuối cùng lần này lại phải ra mặt.







Luồng lực bao vây xung quanh Mộ Dung Vô Địch tạo thành một vòng ánh sáng rồi dần tản ra.





Ông ấy đang nghĩ về những ghi chép mà thế hệ trước của nhà họ Mộ Dung để lại trong gia phả, ánh mắt bỗng thoáng qua một tia cảnh giác.





"Trận chiến tối nay, mặc dù ông nắm chắc bảy phần, nhưng nhà họ Long đã từng là gia tộc đứng đầu, nội tình bên trong thâm sâu khó lường!"





"Để tránh sơ hở, chúng ta vẫn phải mời một người!"





Ông ấy mỉm cười, ánh mắt kiên định.





"Có người đấy giúp đỡ, gia chủ nhà họ Long có tới chúng ta cũng không sợ!"





"Mời người?"





Mộ Dung Đạc và Mộ Dung Thu Đệ ngẩn ra rồi đưa mắt nhìn nhau.





"Ý ông là…", Mộ Dung Vô Địch mỉm cười, không trả lời, chỉ nói: "Mọi người đi làm việc đi, tối đi với ông một chuyến!"





"Người này, chúng ta phải cùng đi mời mới đủ thành ý!"





Khách sạn Đệ Nhất Trung Hải, Diệp Thiên, Đàm Băng Băng và Tề Văn Long vừa tới nơi, sau khi rời khỏi nhà họ Tề, Tề Văn Long nhất quyết đòi mời Diệp Thiên ăn cơm, nằng nặc kéo cậu tới đây.





"Lão đại, tôi biết đối với cậu những thứ này chẳng là gì cả, nhưng đây là thành ý của tôi, cậu đến Trung Hải tôi phải để cậu ngồi ở khách sạn đắt nhất, ăn món đắt nhất, cậu đừng có chê nhé!"





Tề Văn Long vỗ ngực, nhiệt tình kéo Diệp Thiên vào, dáng vẻ như kiểu nhà giàu mới nổi, khiến Đàm Băng Băng ở đằng sau bụm miệng cười.





Diệp Thiên bị lôi lôi kéo kéo cũng không nhịn được cười.





"Đối với tôi có ăn là được rồi, làm gì có chuyện chê hay không chê chứ?"





"Cậu có mời tôi ăn xiên bẩn vỉa hè tôi cũng vui mà!"





"Hihi!"





Tề Văn Long gãi đầu cười: "Mặc dù nhà tôi đang khó khăn, nhưng chút tiền này tôi vẫn có thể chi được, lão đại ngàn dặm xa xôi đến đây thăm tôi, sao tôi có thể để cho cậu chịu khổ được?"





Cậu ta hào phóng gọi phục vụ, ban đầu cậu ta định gọi phòng riêng nhưng bọn họ đến muộn quá nên tất cả các phòng đã được đặt trước hết rồi.





"Hết phòng rồi?"





Tề Văn Long hơi biến sắc, chau mày nói: "Không thể sắp xếp giúp tôi được sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK