Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, chẳng lẽ thanh niên này chính là cứu tinh của Hiên Viên Điện?





Bốn người nghĩ đến đây, trong lòng lại càng nặng nề. Nếu Diệp Thiên đúng là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện mà Hoàng Đế nhắc tới, vậy thì vị chúa cứu thế này vừa đến đã bị phó điện chủ dùng tuyệt kỹ chào hỏi, chuyện này nên nói sao đây?





Sau phút chốc im lặng, ba vị trưởng lão còn lại dự định ra tay ngăn cản Phong Hậu, sợ Diệp Thiên bị thương.





Nhưng khi ba người chuẩn bị ra tay, đại trưởng lão lại xua tay.





“Không cần vội, xem tiếp!”.





Ba người nghe vậy đều cảm thấy nghi hoặc, chỉ có thể chăm chú quan sát, sau đó, ánh mắt bọn họ đã thay đổi.





Mặc dù áo trước ngực Diệp Thiên đã rách nát, nhưng da ngực cậu lại óng ánh trong suốt, không có tì vết, càng không có thương tích nào. Bọn họ không khỏi kinh ngạc.





“Đối kháng trực diện với Thủy Long của phó điện chủ mà không hề tổn thương gì?”.





Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Diệp Thiên.





“Nếu cậu thật sự là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện chúng tôi, vậy hãy cho tôi xem năng lực của cậu đi!”.





Trên bầu trời, Diệp Thiên bị rồng nước đánh bay xa trăm mét. Ôn Thắng Nam và hai chị em nhà họ Nhiễm nhìn thấy đều kinh hãi. Bọn họ biết Diệp Thiên là vì ngăn chặn Phong Hậu mới ra tay.





Bản thân Diệp Thiên thì lại vỗ ngực, sau đó đưa tay xé rách áo mình, lấy một chiếc áo thun từ trong nhẫn không gian ra mặc vào.





Xong xuôi tất cả, cậu mới quay sang nhìn Phong Hậu, có chút cảm khái: “Không hổ danh là thủy tổ của thuật Kỳ Môn ở Trái Đất, Hạo Nhiên Kỳ Môn đúng là lợi hại!”.





“Vừa rồi ông đã khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục này đúng không?”.





Vừa rồi Diệp Thiên định tránh khỏi rồng nước, nhưng lại phát hiện người mình cứng đờ, nhất thời không thể thoát khỏi, giống như có một sức hút giữ cậu đứng tại chỗ. Cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu ra lý do.





Phong Hậu khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục, thay nó bằng mười lần trọng lực của hành tinh này, cho nên Diệp Thiên mới không dùng được tốc độ ngày thường, bị rồng nước đánh trúng.





Nghe đến hai chữ Trái Đất, trong mắt Phong Hậu khôi phục vẻ trong trẻo, sau đó lại đục ngầu trở lại, nhưng trong lời nói đã có thêm chút thần trí.





“Trọng lực?”.





Ông ta cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Trong Kỳ Môn Cục này, vạn vật đều do tôi khống chế. Không chỉ là trọng lực, mà thời gian, không gian, sự sống chết của vạn vật đều do tôi quyết định!”.





“Trừ khi thực lực mạnh hơn tôi một cảnh giới lớn, nếu không thì trong Hạo Nhiên Kỳ Môn này, dù là kim đan thánh phẩm cũng không thể thắng được tôi!”.





“Kim đan thánh phẩm?”, Diệp Thiên nghe thấy hơi sửng sốt, sau đó bình thản lắc đầu.





“Mặc dù tôi không biết kim đan thánh phẩm mà ông nói là gì, nhưng muốn phá thế cục này của ông, tôi vẫn khá nắm chắc!”.





Dứt lời, cậu bước lên phía trước một bước, sau đó duỗi thẳng tay ra, tiếp xúc với mặt cắt không trung, vừa vặn kết hợp với bề mặt của Kỳ Môn Cục.


Phong Hậu nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chốc lát sau, sắc mặt ông ta đã biến đổi.





Ông ta cảm nhận được một sức hút cực kỳ mạnh mẽ đang truyền tới từ phương hướng mà tay Diệp Thiên tiếp xúc, cả Kỳ Môn Cục rung chuyển dữ dội.




Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, chẳng lẽ thanh niên này chính là cứu tinh của Hiên Viên Điện?





Bốn người nghĩ đến đây, trong lòng lại càng nặng nề. Nếu Diệp Thiên đúng là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện mà Hoàng Đế nhắc tới, vậy thì vị chúa cứu thế này vừa đến đã bị phó điện chủ dùng tuyệt kỹ chào hỏi, chuyện này nên nói sao đây?





Sau phút chốc im lặng, ba vị trưởng lão còn lại dự định ra tay ngăn cản Phong Hậu, sợ Diệp Thiên bị thương.





Nhưng khi ba người chuẩn bị ra tay, đại trưởng lão lại xua tay.





“Không cần vội, xem tiếp!”.





Ba người nghe vậy đều cảm thấy nghi hoặc, chỉ có thể chăm chú quan sát, sau đó, ánh mắt bọn họ đã thay đổi.





Mặc dù áo trước ngực Diệp Thiên đã rách nát, nhưng da ngực cậu lại óng ánh trong suốt, không có tì vết, càng không có thương tích nào. Bọn họ không khỏi kinh ngạc.





“Đối kháng trực diện với Thủy Long của phó điện chủ mà không hề tổn thương gì?”.





Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Diệp Thiên.





“Nếu cậu thật sự là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện chúng tôi, vậy hãy cho tôi xem năng lực của cậu đi!”.





Trên bầu trời, Diệp Thiên bị rồng nước đánh bay xa trăm mét. Ôn Thắng Nam và hai chị em nhà họ Nhiễm nhìn thấy đều kinh hãi. Bọn họ biết Diệp Thiên là vì ngăn chặn Phong Hậu mới ra tay.





Bản thân Diệp Thiên thì lại vỗ ngực, sau đó đưa tay xé rách áo mình, lấy một chiếc áo thun từ trong nhẫn không gian ra mặc vào.





Xong xuôi tất cả, cậu mới quay sang nhìn Phong Hậu, có chút cảm khái: “Không hổ danh là thủy tổ của thuật Kỳ Môn ở Trái Đất, Hạo Nhiên Kỳ Môn đúng là lợi hại!”.





“Vừa rồi ông đã khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục này đúng không?”.





Vừa rồi Diệp Thiên định tránh khỏi rồng nước, nhưng lại phát hiện người mình cứng đờ, nhất thời không thể thoát khỏi, giống như có một sức hút giữ cậu đứng tại chỗ. Cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu ra lý do.





Phong Hậu khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục, thay nó bằng mười lần trọng lực của hành tinh này, cho nên Diệp Thiên mới không dùng được tốc độ ngày thường, bị rồng nước đánh trúng.





Nghe đến hai chữ Trái Đất, trong mắt Phong Hậu khôi phục vẻ trong trẻo, sau đó lại đục ngầu trở lại, nhưng trong lời nói đã có thêm chút thần trí.





“Trọng lực?”.





Ông ta cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Trong Kỳ Môn Cục này, vạn vật đều do tôi khống chế. Không chỉ là trọng lực, mà thời gian, không gian, sự sống chết của vạn vật đều do tôi quyết định!”.





“Trừ khi thực lực mạnh hơn tôi một cảnh giới lớn, nếu không thì trong Hạo Nhiên Kỳ Môn này, dù là kim đan thánh phẩm cũng không thể thắng được tôi!”.





“Kim đan thánh phẩm?”, Diệp Thiên nghe thấy hơi sửng sốt, sau đó bình thản lắc đầu.





“Mặc dù tôi không biết kim đan thánh phẩm mà ông nói là gì, nhưng muốn phá thế cục này của ông, tôi vẫn khá nắm chắc!”.





Dứt lời, cậu bước lên phía trước một bước, sau đó duỗi thẳng tay ra, tiếp xúc với mặt cắt không trung, vừa vặn kết hợp với bề mặt của Kỳ Môn Cục.


Phong Hậu nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chốc lát sau, sắc mặt ông ta đã biến đổi.





Ông ta cảm nhận được một sức hút cực kỳ mạnh mẽ đang truyền tới từ phương hướng mà tay Diệp Thiên tiếp xúc, cả Kỳ Môn Cục rung chuyển dữ dội.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, chẳng lẽ thanh niên này chính là cứu tinh của Hiên Viên Điện?





Bốn người nghĩ đến đây, trong lòng lại càng nặng nề. Nếu Diệp Thiên đúng là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện mà Hoàng Đế nhắc tới, vậy thì vị chúa cứu thế này vừa đến đã bị phó điện chủ dùng tuyệt kỹ chào hỏi, chuyện này nên nói sao đây?





Sau phút chốc im lặng, ba vị trưởng lão còn lại dự định ra tay ngăn cản Phong Hậu, sợ Diệp Thiên bị thương.





Nhưng khi ba người chuẩn bị ra tay, đại trưởng lão lại xua tay.





“Không cần vội, xem tiếp!”.





Ba người nghe vậy đều cảm thấy nghi hoặc, chỉ có thể chăm chú quan sát, sau đó, ánh mắt bọn họ đã thay đổi.





Mặc dù áo trước ngực Diệp Thiên đã rách nát, nhưng da ngực cậu lại óng ánh trong suốt, không có tì vết, càng không có thương tích nào. Bọn họ không khỏi kinh ngạc.





“Đối kháng trực diện với Thủy Long của phó điện chủ mà không hề tổn thương gì?”.





Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Diệp Thiên.





“Nếu cậu thật sự là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện chúng tôi, vậy hãy cho tôi xem năng lực của cậu đi!”.





Trên bầu trời, Diệp Thiên bị rồng nước đánh bay xa trăm mét. Ôn Thắng Nam và hai chị em nhà họ Nhiễm nhìn thấy đều kinh hãi. Bọn họ biết Diệp Thiên là vì ngăn chặn Phong Hậu mới ra tay.





Bản thân Diệp Thiên thì lại vỗ ngực, sau đó đưa tay xé rách áo mình, lấy một chiếc áo thun từ trong nhẫn không gian ra mặc vào.





Xong xuôi tất cả, cậu mới quay sang nhìn Phong Hậu, có chút cảm khái: “Không hổ danh là thủy tổ của thuật Kỳ Môn ở Trái Đất, Hạo Nhiên Kỳ Môn đúng là lợi hại!”.





“Vừa rồi ông đã khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục này đúng không?”.





Vừa rồi Diệp Thiên định tránh khỏi rồng nước, nhưng lại phát hiện người mình cứng đờ, nhất thời không thể thoát khỏi, giống như có một sức hút giữ cậu đứng tại chỗ. Cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu ra lý do.





Phong Hậu khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục, thay nó bằng mười lần trọng lực của hành tinh này, cho nên Diệp Thiên mới không dùng được tốc độ ngày thường, bị rồng nước đánh trúng.





Nghe đến hai chữ Trái Đất, trong mắt Phong Hậu khôi phục vẻ trong trẻo, sau đó lại đục ngầu trở lại, nhưng trong lời nói đã có thêm chút thần trí.





“Trọng lực?”.





Ông ta cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Trong Kỳ Môn Cục này, vạn vật đều do tôi khống chế. Không chỉ là trọng lực, mà thời gian, không gian, sự sống chết của vạn vật đều do tôi quyết định!”.





“Trừ khi thực lực mạnh hơn tôi một cảnh giới lớn, nếu không thì trong Hạo Nhiên Kỳ Môn này, dù là kim đan thánh phẩm cũng không thể thắng được tôi!”.





“Kim đan thánh phẩm?”, Diệp Thiên nghe thấy hơi sửng sốt, sau đó bình thản lắc đầu.





“Mặc dù tôi không biết kim đan thánh phẩm mà ông nói là gì, nhưng muốn phá thế cục này của ông, tôi vẫn khá nắm chắc!”.





Dứt lời, cậu bước lên phía trước một bước, sau đó duỗi thẳng tay ra, tiếp xúc với mặt cắt không trung, vừa vặn kết hợp với bề mặt của Kỳ Môn Cục.


Phong Hậu nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chốc lát sau, sắc mặt ông ta đã biến đổi.





Ông ta cảm nhận được một sức hút cực kỳ mạnh mẽ đang truyền tới từ phương hướng mà tay Diệp Thiên tiếp xúc, cả Kỳ Môn Cục rung chuyển dữ dội.




Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, chẳng lẽ thanh niên này chính là cứu tinh của Hiên Viên Điện?





Bốn người nghĩ đến đây, trong lòng lại càng nặng nề. Nếu Diệp Thiên đúng là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện mà Hoàng Đế nhắc tới, vậy thì vị chúa cứu thế này vừa đến đã bị phó điện chủ dùng tuyệt kỹ chào hỏi, chuyện này nên nói sao đây?





Sau phút chốc im lặng, ba vị trưởng lão còn lại dự định ra tay ngăn cản Phong Hậu, sợ Diệp Thiên bị thương.





Nhưng khi ba người chuẩn bị ra tay, đại trưởng lão lại xua tay.





“Không cần vội, xem tiếp!”.





Ba người nghe vậy đều cảm thấy nghi hoặc, chỉ có thể chăm chú quan sát, sau đó, ánh mắt bọn họ đã thay đổi.





Mặc dù áo trước ngực Diệp Thiên đã rách nát, nhưng da ngực cậu lại óng ánh trong suốt, không có tì vết, càng không có thương tích nào. Bọn họ không khỏi kinh ngạc.





“Đối kháng trực diện với Thủy Long của phó điện chủ mà không hề tổn thương gì?”.





Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Diệp Thiên.





“Nếu cậu thật sự là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện chúng tôi, vậy hãy cho tôi xem năng lực của cậu đi!”.





Trên bầu trời, Diệp Thiên bị rồng nước đánh bay xa trăm mét. Ôn Thắng Nam và hai chị em nhà họ Nhiễm nhìn thấy đều kinh hãi. Bọn họ biết Diệp Thiên là vì ngăn chặn Phong Hậu mới ra tay.





Bản thân Diệp Thiên thì lại vỗ ngực, sau đó đưa tay xé rách áo mình, lấy một chiếc áo thun từ trong nhẫn không gian ra mặc vào.





Xong xuôi tất cả, cậu mới quay sang nhìn Phong Hậu, có chút cảm khái: “Không hổ danh là thủy tổ của thuật Kỳ Môn ở Trái Đất, Hạo Nhiên Kỳ Môn đúng là lợi hại!”.





“Vừa rồi ông đã khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục này đúng không?”.





Vừa rồi Diệp Thiên định tránh khỏi rồng nước, nhưng lại phát hiện người mình cứng đờ, nhất thời không thể thoát khỏi, giống như có một sức hút giữ cậu đứng tại chỗ. Cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu ra lý do.





Phong Hậu khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục, thay nó bằng mười lần trọng lực của hành tinh này, cho nên Diệp Thiên mới không dùng được tốc độ ngày thường, bị rồng nước đánh trúng.





Nghe đến hai chữ Trái Đất, trong mắt Phong Hậu khôi phục vẻ trong trẻo, sau đó lại đục ngầu trở lại, nhưng trong lời nói đã có thêm chút thần trí.





“Trọng lực?”.





Ông ta cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Trong Kỳ Môn Cục này, vạn vật đều do tôi khống chế. Không chỉ là trọng lực, mà thời gian, không gian, sự sống chết của vạn vật đều do tôi quyết định!”.





“Trừ khi thực lực mạnh hơn tôi một cảnh giới lớn, nếu không thì trong Hạo Nhiên Kỳ Môn này, dù là kim đan thánh phẩm cũng không thể thắng được tôi!”.





“Kim đan thánh phẩm?”, Diệp Thiên nghe thấy hơi sửng sốt, sau đó bình thản lắc đầu.





“Mặc dù tôi không biết kim đan thánh phẩm mà ông nói là gì, nhưng muốn phá thế cục này của ông, tôi vẫn khá nắm chắc!”.





Dứt lời, cậu bước lên phía trước một bước, sau đó duỗi thẳng tay ra, tiếp xúc với mặt cắt không trung, vừa vặn kết hợp với bề mặt của Kỳ Môn Cục.


Phong Hậu nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chốc lát sau, sắc mặt ông ta đã biến đổi.





Ông ta cảm nhận được một sức hút cực kỳ mạnh mẽ đang truyền tới từ phương hướng mà tay Diệp Thiên tiếp xúc, cả Kỳ Môn Cục rung chuyển dữ dội.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, chẳng lẽ thanh niên này chính là cứu tinh của Hiên Viên Điện?





Bốn người nghĩ đến đây, trong lòng lại càng nặng nề. Nếu Diệp Thiên đúng là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện mà Hoàng Đế nhắc tới, vậy thì vị chúa cứu thế này vừa đến đã bị phó điện chủ dùng tuyệt kỹ chào hỏi, chuyện này nên nói sao đây?





Sau phút chốc im lặng, ba vị trưởng lão còn lại dự định ra tay ngăn cản Phong Hậu, sợ Diệp Thiên bị thương.





Nhưng khi ba người chuẩn bị ra tay, đại trưởng lão lại xua tay.





“Không cần vội, xem tiếp!”.





Ba người nghe vậy đều cảm thấy nghi hoặc, chỉ có thể chăm chú quan sát, sau đó, ánh mắt bọn họ đã thay đổi.





Mặc dù áo trước ngực Diệp Thiên đã rách nát, nhưng da ngực cậu lại óng ánh trong suốt, không có tì vết, càng không có thương tích nào. Bọn họ không khỏi kinh ngạc.





“Đối kháng trực diện với Thủy Long của phó điện chủ mà không hề tổn thương gì?”.





Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Diệp Thiên.





“Nếu cậu thật sự là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện chúng tôi, vậy hãy cho tôi xem năng lực của cậu đi!”.





Trên bầu trời, Diệp Thiên bị rồng nước đánh bay xa trăm mét. Ôn Thắng Nam và hai chị em nhà họ Nhiễm nhìn thấy đều kinh hãi. Bọn họ biết Diệp Thiên là vì ngăn chặn Phong Hậu mới ra tay.





Bản thân Diệp Thiên thì lại vỗ ngực, sau đó đưa tay xé rách áo mình, lấy một chiếc áo thun từ trong nhẫn không gian ra mặc vào.





Xong xuôi tất cả, cậu mới quay sang nhìn Phong Hậu, có chút cảm khái: “Không hổ danh là thủy tổ của thuật Kỳ Môn ở Trái Đất, Hạo Nhiên Kỳ Môn đúng là lợi hại!”.





“Vừa rồi ông đã khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục này đúng không?”.





Vừa rồi Diệp Thiên định tránh khỏi rồng nước, nhưng lại phát hiện người mình cứng đờ, nhất thời không thể thoát khỏi, giống như có một sức hút giữ cậu đứng tại chỗ. Cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu ra lý do.





Phong Hậu khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục, thay nó bằng mười lần trọng lực của hành tinh này, cho nên Diệp Thiên mới không dùng được tốc độ ngày thường, bị rồng nước đánh trúng.





Nghe đến hai chữ Trái Đất, trong mắt Phong Hậu khôi phục vẻ trong trẻo, sau đó lại đục ngầu trở lại, nhưng trong lời nói đã có thêm chút thần trí.





“Trọng lực?”.





Ông ta cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Trong Kỳ Môn Cục này, vạn vật đều do tôi khống chế. Không chỉ là trọng lực, mà thời gian, không gian, sự sống chết của vạn vật đều do tôi quyết định!”.





“Trừ khi thực lực mạnh hơn tôi một cảnh giới lớn, nếu không thì trong Hạo Nhiên Kỳ Môn này, dù là kim đan thánh phẩm cũng không thể thắng được tôi!”.





“Kim đan thánh phẩm?”, Diệp Thiên nghe thấy hơi sửng sốt, sau đó bình thản lắc đầu.





“Mặc dù tôi không biết kim đan thánh phẩm mà ông nói là gì, nhưng muốn phá thế cục này của ông, tôi vẫn khá nắm chắc!”.





Dứt lời, cậu bước lên phía trước một bước, sau đó duỗi thẳng tay ra, tiếp xúc với mặt cắt không trung, vừa vặn kết hợp với bề mặt của Kỳ Môn Cục.


Phong Hậu nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chốc lát sau, sắc mặt ông ta đã biến đổi.





Ông ta cảm nhận được một sức hút cực kỳ mạnh mẽ đang truyền tới từ phương hướng mà tay Diệp Thiên tiếp xúc, cả Kỳ Môn Cục rung chuyển dữ dội.




Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, chẳng lẽ thanh niên này chính là cứu tinh của Hiên Viên Điện?





Bốn người nghĩ đến đây, trong lòng lại càng nặng nề. Nếu Diệp Thiên đúng là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện mà Hoàng Đế nhắc tới, vậy thì vị chúa cứu thế này vừa đến đã bị phó điện chủ dùng tuyệt kỹ chào hỏi, chuyện này nên nói sao đây?





Sau phút chốc im lặng, ba vị trưởng lão còn lại dự định ra tay ngăn cản Phong Hậu, sợ Diệp Thiên bị thương.





Nhưng khi ba người chuẩn bị ra tay, đại trưởng lão lại xua tay.





“Không cần vội, xem tiếp!”.





Ba người nghe vậy đều cảm thấy nghi hoặc, chỉ có thể chăm chú quan sát, sau đó, ánh mắt bọn họ đã thay đổi.





Mặc dù áo trước ngực Diệp Thiên đã rách nát, nhưng da ngực cậu lại óng ánh trong suốt, không có tì vết, càng không có thương tích nào. Bọn họ không khỏi kinh ngạc.





“Đối kháng trực diện với Thủy Long của phó điện chủ mà không hề tổn thương gì?”.





Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Diệp Thiên.





“Nếu cậu thật sự là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện chúng tôi, vậy hãy cho tôi xem năng lực của cậu đi!”.





Trên bầu trời, Diệp Thiên bị rồng nước đánh bay xa trăm mét. Ôn Thắng Nam và hai chị em nhà họ Nhiễm nhìn thấy đều kinh hãi. Bọn họ biết Diệp Thiên là vì ngăn chặn Phong Hậu mới ra tay.





Bản thân Diệp Thiên thì lại vỗ ngực, sau đó đưa tay xé rách áo mình, lấy một chiếc áo thun từ trong nhẫn không gian ra mặc vào.





Xong xuôi tất cả, cậu mới quay sang nhìn Phong Hậu, có chút cảm khái: “Không hổ danh là thủy tổ của thuật Kỳ Môn ở Trái Đất, Hạo Nhiên Kỳ Môn đúng là lợi hại!”.





“Vừa rồi ông đã khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục này đúng không?”.





Vừa rồi Diệp Thiên định tránh khỏi rồng nước, nhưng lại phát hiện người mình cứng đờ, nhất thời không thể thoát khỏi, giống như có một sức hút giữ cậu đứng tại chỗ. Cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu ra lý do.





Phong Hậu khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục, thay nó bằng mười lần trọng lực của hành tinh này, cho nên Diệp Thiên mới không dùng được tốc độ ngày thường, bị rồng nước đánh trúng.





Nghe đến hai chữ Trái Đất, trong mắt Phong Hậu khôi phục vẻ trong trẻo, sau đó lại đục ngầu trở lại, nhưng trong lời nói đã có thêm chút thần trí.





“Trọng lực?”.





Ông ta cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Trong Kỳ Môn Cục này, vạn vật đều do tôi khống chế. Không chỉ là trọng lực, mà thời gian, không gian, sự sống chết của vạn vật đều do tôi quyết định!”.





“Trừ khi thực lực mạnh hơn tôi một cảnh giới lớn, nếu không thì trong Hạo Nhiên Kỳ Môn này, dù là kim đan thánh phẩm cũng không thể thắng được tôi!”.





“Kim đan thánh phẩm?”, Diệp Thiên nghe thấy hơi sửng sốt, sau đó bình thản lắc đầu.





“Mặc dù tôi không biết kim đan thánh phẩm mà ông nói là gì, nhưng muốn phá thế cục này của ông, tôi vẫn khá nắm chắc!”.





Dứt lời, cậu bước lên phía trước một bước, sau đó duỗi thẳng tay ra, tiếp xúc với mặt cắt không trung, vừa vặn kết hợp với bề mặt của Kỳ Môn Cục.


Phong Hậu nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chốc lát sau, sắc mặt ông ta đã biến đổi.





Ông ta cảm nhận được một sức hút cực kỳ mạnh mẽ đang truyền tới từ phương hướng mà tay Diệp Thiên tiếp xúc, cả Kỳ Môn Cục rung chuyển dữ dội.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, chẳng lẽ thanh niên này chính là cứu tinh của Hiên Viên Điện?





Bốn người nghĩ đến đây, trong lòng lại càng nặng nề. Nếu Diệp Thiên đúng là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện mà Hoàng Đế nhắc tới, vậy thì vị chúa cứu thế này vừa đến đã bị phó điện chủ dùng tuyệt kỹ chào hỏi, chuyện này nên nói sao đây?





Sau phút chốc im lặng, ba vị trưởng lão còn lại dự định ra tay ngăn cản Phong Hậu, sợ Diệp Thiên bị thương.





Nhưng khi ba người chuẩn bị ra tay, đại trưởng lão lại xua tay.





“Không cần vội, xem tiếp!”.





Ba người nghe vậy đều cảm thấy nghi hoặc, chỉ có thể chăm chú quan sát, sau đó, ánh mắt bọn họ đã thay đổi.





Mặc dù áo trước ngực Diệp Thiên đã rách nát, nhưng da ngực cậu lại óng ánh trong suốt, không có tì vết, càng không có thương tích nào. Bọn họ không khỏi kinh ngạc.





“Đối kháng trực diện với Thủy Long của phó điện chủ mà không hề tổn thương gì?”.





Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Diệp Thiên.





“Nếu cậu thật sự là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện chúng tôi, vậy hãy cho tôi xem năng lực của cậu đi!”.





Trên bầu trời, Diệp Thiên bị rồng nước đánh bay xa trăm mét. Ôn Thắng Nam và hai chị em nhà họ Nhiễm nhìn thấy đều kinh hãi. Bọn họ biết Diệp Thiên là vì ngăn chặn Phong Hậu mới ra tay.





Bản thân Diệp Thiên thì lại vỗ ngực, sau đó đưa tay xé rách áo mình, lấy một chiếc áo thun từ trong nhẫn không gian ra mặc vào.





Xong xuôi tất cả, cậu mới quay sang nhìn Phong Hậu, có chút cảm khái: “Không hổ danh là thủy tổ của thuật Kỳ Môn ở Trái Đất, Hạo Nhiên Kỳ Môn đúng là lợi hại!”.





“Vừa rồi ông đã khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục này đúng không?”.





Vừa rồi Diệp Thiên định tránh khỏi rồng nước, nhưng lại phát hiện người mình cứng đờ, nhất thời không thể thoát khỏi, giống như có một sức hút giữ cậu đứng tại chỗ. Cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu ra lý do.





Phong Hậu khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục, thay nó bằng mười lần trọng lực của hành tinh này, cho nên Diệp Thiên mới không dùng được tốc độ ngày thường, bị rồng nước đánh trúng.





Nghe đến hai chữ Trái Đất, trong mắt Phong Hậu khôi phục vẻ trong trẻo, sau đó lại đục ngầu trở lại, nhưng trong lời nói đã có thêm chút thần trí.





“Trọng lực?”.





Ông ta cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Trong Kỳ Môn Cục này, vạn vật đều do tôi khống chế. Không chỉ là trọng lực, mà thời gian, không gian, sự sống chết của vạn vật đều do tôi quyết định!”.





“Trừ khi thực lực mạnh hơn tôi một cảnh giới lớn, nếu không thì trong Hạo Nhiên Kỳ Môn này, dù là kim đan thánh phẩm cũng không thể thắng được tôi!”.





“Kim đan thánh phẩm?”, Diệp Thiên nghe thấy hơi sửng sốt, sau đó bình thản lắc đầu.





“Mặc dù tôi không biết kim đan thánh phẩm mà ông nói là gì, nhưng muốn phá thế cục này của ông, tôi vẫn khá nắm chắc!”.





Dứt lời, cậu bước lên phía trước một bước, sau đó duỗi thẳng tay ra, tiếp xúc với mặt cắt không trung, vừa vặn kết hợp với bề mặt của Kỳ Môn Cục.


Phong Hậu nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chốc lát sau, sắc mặt ông ta đã biến đổi.





Ông ta cảm nhận được một sức hút cực kỳ mạnh mẽ đang truyền tới từ phương hướng mà tay Diệp Thiên tiếp xúc, cả Kỳ Môn Cục rung chuyển dữ dội.




Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, chẳng lẽ thanh niên này chính là cứu tinh của Hiên Viên Điện?





Bốn người nghĩ đến đây, trong lòng lại càng nặng nề. Nếu Diệp Thiên đúng là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện mà Hoàng Đế nhắc tới, vậy thì vị chúa cứu thế này vừa đến đã bị phó điện chủ dùng tuyệt kỹ chào hỏi, chuyện này nên nói sao đây?





Sau phút chốc im lặng, ba vị trưởng lão còn lại dự định ra tay ngăn cản Phong Hậu, sợ Diệp Thiên bị thương.





Nhưng khi ba người chuẩn bị ra tay, đại trưởng lão lại xua tay.





“Không cần vội, xem tiếp!”.





Ba người nghe vậy đều cảm thấy nghi hoặc, chỉ có thể chăm chú quan sát, sau đó, ánh mắt bọn họ đã thay đổi.





Mặc dù áo trước ngực Diệp Thiên đã rách nát, nhưng da ngực cậu lại óng ánh trong suốt, không có tì vết, càng không có thương tích nào. Bọn họ không khỏi kinh ngạc.





“Đối kháng trực diện với Thủy Long của phó điện chủ mà không hề tổn thương gì?”.





Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Diệp Thiên.





“Nếu cậu thật sự là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện chúng tôi, vậy hãy cho tôi xem năng lực của cậu đi!”.





Trên bầu trời, Diệp Thiên bị rồng nước đánh bay xa trăm mét. Ôn Thắng Nam và hai chị em nhà họ Nhiễm nhìn thấy đều kinh hãi. Bọn họ biết Diệp Thiên là vì ngăn chặn Phong Hậu mới ra tay.





Bản thân Diệp Thiên thì lại vỗ ngực, sau đó đưa tay xé rách áo mình, lấy một chiếc áo thun từ trong nhẫn không gian ra mặc vào.





Xong xuôi tất cả, cậu mới quay sang nhìn Phong Hậu, có chút cảm khái: “Không hổ danh là thủy tổ của thuật Kỳ Môn ở Trái Đất, Hạo Nhiên Kỳ Môn đúng là lợi hại!”.





“Vừa rồi ông đã khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục này đúng không?”.





Vừa rồi Diệp Thiên định tránh khỏi rồng nước, nhưng lại phát hiện người mình cứng đờ, nhất thời không thể thoát khỏi, giống như có một sức hút giữ cậu đứng tại chỗ. Cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu ra lý do.





Phong Hậu khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục, thay nó bằng mười lần trọng lực của hành tinh này, cho nên Diệp Thiên mới không dùng được tốc độ ngày thường, bị rồng nước đánh trúng.





Nghe đến hai chữ Trái Đất, trong mắt Phong Hậu khôi phục vẻ trong trẻo, sau đó lại đục ngầu trở lại, nhưng trong lời nói đã có thêm chút thần trí.





“Trọng lực?”.





Ông ta cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Trong Kỳ Môn Cục này, vạn vật đều do tôi khống chế. Không chỉ là trọng lực, mà thời gian, không gian, sự sống chết của vạn vật đều do tôi quyết định!”.





“Trừ khi thực lực mạnh hơn tôi một cảnh giới lớn, nếu không thì trong Hạo Nhiên Kỳ Môn này, dù là kim đan thánh phẩm cũng không thể thắng được tôi!”.





“Kim đan thánh phẩm?”, Diệp Thiên nghe thấy hơi sửng sốt, sau đó bình thản lắc đầu.





“Mặc dù tôi không biết kim đan thánh phẩm mà ông nói là gì, nhưng muốn phá thế cục này của ông, tôi vẫn khá nắm chắc!”.





Dứt lời, cậu bước lên phía trước một bước, sau đó duỗi thẳng tay ra, tiếp xúc với mặt cắt không trung, vừa vặn kết hợp với bề mặt của Kỳ Môn Cục.


Phong Hậu nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chốc lát sau, sắc mặt ông ta đã biến đổi.





Ông ta cảm nhận được một sức hút cực kỳ mạnh mẽ đang truyền tới từ phương hướng mà tay Diệp Thiên tiếp xúc, cả Kỳ Môn Cục rung chuyển dữ dội.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, chẳng lẽ thanh niên này chính là cứu tinh của Hiên Viên Điện?





Bốn người nghĩ đến đây, trong lòng lại càng nặng nề. Nếu Diệp Thiên đúng là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện mà Hoàng Đế nhắc tới, vậy thì vị chúa cứu thế này vừa đến đã bị phó điện chủ dùng tuyệt kỹ chào hỏi, chuyện này nên nói sao đây?





Sau phút chốc im lặng, ba vị trưởng lão còn lại dự định ra tay ngăn cản Phong Hậu, sợ Diệp Thiên bị thương.





Nhưng khi ba người chuẩn bị ra tay, đại trưởng lão lại xua tay.





“Không cần vội, xem tiếp!”.





Ba người nghe vậy đều cảm thấy nghi hoặc, chỉ có thể chăm chú quan sát, sau đó, ánh mắt bọn họ đã thay đổi.





Mặc dù áo trước ngực Diệp Thiên đã rách nát, nhưng da ngực cậu lại óng ánh trong suốt, không có tì vết, càng không có thương tích nào. Bọn họ không khỏi kinh ngạc.





“Đối kháng trực diện với Thủy Long của phó điện chủ mà không hề tổn thương gì?”.





Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Diệp Thiên.





“Nếu cậu thật sự là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện chúng tôi, vậy hãy cho tôi xem năng lực của cậu đi!”.





Trên bầu trời, Diệp Thiên bị rồng nước đánh bay xa trăm mét. Ôn Thắng Nam và hai chị em nhà họ Nhiễm nhìn thấy đều kinh hãi. Bọn họ biết Diệp Thiên là vì ngăn chặn Phong Hậu mới ra tay.





Bản thân Diệp Thiên thì lại vỗ ngực, sau đó đưa tay xé rách áo mình, lấy một chiếc áo thun từ trong nhẫn không gian ra mặc vào.





Xong xuôi tất cả, cậu mới quay sang nhìn Phong Hậu, có chút cảm khái: “Không hổ danh là thủy tổ của thuật Kỳ Môn ở Trái Đất, Hạo Nhiên Kỳ Môn đúng là lợi hại!”.





“Vừa rồi ông đã khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục này đúng không?”.





Vừa rồi Diệp Thiên định tránh khỏi rồng nước, nhưng lại phát hiện người mình cứng đờ, nhất thời không thể thoát khỏi, giống như có một sức hút giữ cậu đứng tại chỗ. Cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu ra lý do.





Phong Hậu khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục, thay nó bằng mười lần trọng lực của hành tinh này, cho nên Diệp Thiên mới không dùng được tốc độ ngày thường, bị rồng nước đánh trúng.





Nghe đến hai chữ Trái Đất, trong mắt Phong Hậu khôi phục vẻ trong trẻo, sau đó lại đục ngầu trở lại, nhưng trong lời nói đã có thêm chút thần trí.





“Trọng lực?”.





Ông ta cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Trong Kỳ Môn Cục này, vạn vật đều do tôi khống chế. Không chỉ là trọng lực, mà thời gian, không gian, sự sống chết của vạn vật đều do tôi quyết định!”.





“Trừ khi thực lực mạnh hơn tôi một cảnh giới lớn, nếu không thì trong Hạo Nhiên Kỳ Môn này, dù là kim đan thánh phẩm cũng không thể thắng được tôi!”.





“Kim đan thánh phẩm?”, Diệp Thiên nghe thấy hơi sửng sốt, sau đó bình thản lắc đầu.





“Mặc dù tôi không biết kim đan thánh phẩm mà ông nói là gì, nhưng muốn phá thế cục này của ông, tôi vẫn khá nắm chắc!”.





Dứt lời, cậu bước lên phía trước một bước, sau đó duỗi thẳng tay ra, tiếp xúc với mặt cắt không trung, vừa vặn kết hợp với bề mặt của Kỳ Môn Cục.


Phong Hậu nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chốc lát sau, sắc mặt ông ta đã biến đổi.





Ông ta cảm nhận được một sức hút cực kỳ mạnh mẽ đang truyền tới từ phương hướng mà tay Diệp Thiên tiếp xúc, cả Kỳ Môn Cục rung chuyển dữ dội.




Bọn họ không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, chẳng lẽ thanh niên này chính là cứu tinh của Hiên Viên Điện?





Bốn người nghĩ đến đây, trong lòng lại càng nặng nề. Nếu Diệp Thiên đúng là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện mà Hoàng Đế nhắc tới, vậy thì vị chúa cứu thế này vừa đến đã bị phó điện chủ dùng tuyệt kỹ chào hỏi, chuyện này nên nói sao đây?





Sau phút chốc im lặng, ba vị trưởng lão còn lại dự định ra tay ngăn cản Phong Hậu, sợ Diệp Thiên bị thương.





Nhưng khi ba người chuẩn bị ra tay, đại trưởng lão lại xua tay.





“Không cần vội, xem tiếp!”.





Ba người nghe vậy đều cảm thấy nghi hoặc, chỉ có thể chăm chú quan sát, sau đó, ánh mắt bọn họ đã thay đổi.





Mặc dù áo trước ngực Diệp Thiên đã rách nát, nhưng da ngực cậu lại óng ánh trong suốt, không có tì vết, càng không có thương tích nào. Bọn họ không khỏi kinh ngạc.





“Đối kháng trực diện với Thủy Long của phó điện chủ mà không hề tổn thương gì?”.





Đại trưởng lão gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Diệp Thiên.





“Nếu cậu thật sự là chúa cứu thế của Hiên Viên Điện chúng tôi, vậy hãy cho tôi xem năng lực của cậu đi!”.





Trên bầu trời, Diệp Thiên bị rồng nước đánh bay xa trăm mét. Ôn Thắng Nam và hai chị em nhà họ Nhiễm nhìn thấy đều kinh hãi. Bọn họ biết Diệp Thiên là vì ngăn chặn Phong Hậu mới ra tay.





Bản thân Diệp Thiên thì lại vỗ ngực, sau đó đưa tay xé rách áo mình, lấy một chiếc áo thun từ trong nhẫn không gian ra mặc vào.





Xong xuôi tất cả, cậu mới quay sang nhìn Phong Hậu, có chút cảm khái: “Không hổ danh là thủy tổ của thuật Kỳ Môn ở Trái Đất, Hạo Nhiên Kỳ Môn đúng là lợi hại!”.





“Vừa rồi ông đã khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục này đúng không?”.





Vừa rồi Diệp Thiên định tránh khỏi rồng nước, nhưng lại phát hiện người mình cứng đờ, nhất thời không thể thoát khỏi, giống như có một sức hút giữ cậu đứng tại chỗ. Cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu ra lý do.





Phong Hậu khống chế trọng lực trong Kỳ Môn Cục, thay nó bằng mười lần trọng lực của hành tinh này, cho nên Diệp Thiên mới không dùng được tốc độ ngày thường, bị rồng nước đánh trúng.





Nghe đến hai chữ Trái Đất, trong mắt Phong Hậu khôi phục vẻ trong trẻo, sau đó lại đục ngầu trở lại, nhưng trong lời nói đã có thêm chút thần trí.





“Trọng lực?”.





Ông ta cười khẽ, ngạo nghễ nói: “Trong Kỳ Môn Cục này, vạn vật đều do tôi khống chế. Không chỉ là trọng lực, mà thời gian, không gian, sự sống chết của vạn vật đều do tôi quyết định!”.





“Trừ khi thực lực mạnh hơn tôi một cảnh giới lớn, nếu không thì trong Hạo Nhiên Kỳ Môn này, dù là kim đan thánh phẩm cũng không thể thắng được tôi!”.





“Kim đan thánh phẩm?”, Diệp Thiên nghe thấy hơi sửng sốt, sau đó bình thản lắc đầu.





“Mặc dù tôi không biết kim đan thánh phẩm mà ông nói là gì, nhưng muốn phá thế cục này của ông, tôi vẫn khá nắm chắc!”.





Dứt lời, cậu bước lên phía trước một bước, sau đó duỗi thẳng tay ra, tiếp xúc với mặt cắt không trung, vừa vặn kết hợp với bề mặt của Kỳ Môn Cục.


Phong Hậu nhìn thấy động tác của Diệp Thiên, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, chốc lát sau, sắc mặt ông ta đã biến đổi.





Ông ta cảm nhận được một sức hút cực kỳ mạnh mẽ đang truyền tới từ phương hướng mà tay Diệp Thiên tiếp xúc, cả Kỳ Môn Cục rung chuyển dữ dội.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK