Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phụt!”



Ánh sáng bắn ra từ ngón tay Diệp Thiên, từ dưới lên trên điểm ngay trên cái búa khổng lồ chân nguyên.



Dù là trọng lực ở khu vực nơi này tăng lên, nhưng đòn tấn công này của Diệp Thiên lại giống như không cảm nhận được bất kỳ ảnh hưởng nào, ánh sáng xuyên thẳng qua phần dưới của cái búa.




Ánh sáng xuyên qua búa đâm từ dưới lên trên, sau đó chưa dừng lại mà lướt qua chân trời với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.



Cô Giang Điếu Tẩu ở trong phạm vi bị ánh sáng bắn tới, đòn tấn công chi phong kích bắn này của Diệp Thiên lại có tốc độ không mua kém gì Tam Bội Âm, ông ta chỉ cảm thấy có hơi tức nguy hiểm đang lao đến bèn nghiêng người sang.



“Vút!”




Ánh sáng lướt qua qua người ông ta, máu bắn ra theo đường mũi tên.



Khoảnh khắc Diệp Thiên thi triển thì cái búa nặng chân nguyên cực lớn đó cũng đập vào đỉnh đầu Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại chỉ giơ một tay ra chặn cái búa nặng lại.



“Ầm!”



Bỗng có tiếng rung chấn vang lên, dưới chân Diệp Thiên lan ra làn sóng khí cực lớn, xung quanh cậu cũng xuất hiện mấy đám mây hình nấm loại nhỏ.



Bốn vương cấp khác nghiêm nghị nhìn sang, con ngươi co rụt.



Vừa dứt lời có sức mạnh ngang trời lao đến nhưng Diệp Thiên vẫn đứng nguyên tại chỗ, giơ một tay lên trời, không động đậy một bước.



“Rắc!”



Diệp Thiên siết chặt năm ngón tay làm phát ra tiếng rõ to, cái búa lớn màu xám đã bị nổ ngang tại đó bến thành tro bụi.



“Tên này là quái vật sao?”



Bàng Mông và Lệ Tà nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong đôi mắt đối phương.



Sức chiến đấu mà Diệp Thiên thế hiện đúng là khó bề tưởng tượng, họ tung ra liên tiếp nhiều tuyệt chiêu, nhưng chưa từng phá vỡ phòng vệ của Diệp Thiên, còn đánh thế nào nữa?



Lúc này dù là Pháp vương Hồng Nhật và Tây Môn Đoạn Thủy thì sắc mặt cũng liên tục thay đổi, sinh ra cảm giác nghi ngờ với việc có thể đánh thắng được Diệp Thiên không, tại sao lại chọc phải tên quái vật này?



“Cô Giang Điếu Tẩu, chúng tôi…”



Bảng Mộng là truyền nhân của Cung Ma Sư ở Mông Gô, lần đầu có cảm giác muốn từ bỏ, ông ta đang muốn bày tỏ ý nguyện với Cô Giang Điếu Tẩu đang ở trên không trung nhưng con ngươi lại co rụt.



Trên bầu trời, có mùi máu tanh thoang thoảng, tay trái Cô Giang Điếu Tẩu ôm cánh tay phải, máu chảy ròng ròng, đã không còn thấy một cánh tay phải nữa.



Ba người khác cũng nhìn thấy cảnh tượng này, thầm cảm thấy chấn động.



Họ cứ nghĩ lúc này cái chỉ của Diệp Thiên chẳng qua chỉ là giảm uy lực của “Búa trọng lực”, nhưng bây giờ Cô Giang Điếu Tẩu lại bị đứt một cánh tay, chứng tỏ cái chỉ đó đánh nhằm về phía Cô Giang Điếu Tẩu.



Một cái chỉ tay, đứt cả cánh tay?



Cô Giang Điếu Tẩu nhịn cơn đau thấu xương, đóng sáu đường huyệt lại, lúc này máu mới ngừng chảy nhưng vẫn còn vô cùng sợ hãi.


Nếu vừa rồi không phải ông ta cảm nhận được nguy hiểm rồi dịch sang một chút thì cái chỉ tay của Diệp Thiên không phải chỉ làm đứt cánh tay ông ta thôi đâu, mà còn đánh cho tìm ông ta tan nát.


Ông ta không biết Diệp Thiên đã ở trong khu vực trọng lực, cơ thể chịu trọng lực gấp đôi trở lên, sao còn có thể đánh ra một đòn kinh người như thế.



“Diệp Thiên Lăng, đây là kỹ năng võ thuật gì thế?”




Cô Giang Điếu Tẩu không nhịn được hỏi, đòn tấn công này của Diệp Thiên đã đủ để so với sức nổ bom hạng nặng trong thời kỳ hiện đại.



“Trốn cũng nhanh đấy”.



Diệp Thiên thu tay lại, ánh mắt lạnh như băng.



“Đòn tấn công này là tôi ngưng tụ từ sức mạnh thân thể, xem ra là kỹ năng võ thuật tôi mới sáng tạo ra, không có tên”.




“Nếu thật sự muốn hỏi, có thể gọi là...”



“Kình Thiên Chỉ”.



Cậu nhìn chằm chằm vào Cô Giang Điếu Tẩu, vẫn không hề kiêng dè gì mà đi vào khu vực trọng lực của cậu.



“Tránh được đòn tấn công vừa rồi coi như ông may mắn, nhưng ông còn có thể tránh được bao nhiêu lần”.



Vừa dứt lời Diệp Thiên giơ ngón cái ra, đầu ngón tay có ánh sáng màu lam lóe lên.



“Không thể để cậu ta ra tay nữa”.



Bàng Mông và Lệ Tà không dám cho Diệp Thiên cơ hội ra tay, thân hình hai người giao lại với nhau kéo ra hai đường bóng dàng trên bầu trời.



Hai người một trái một phải, chân nguyên xao động, quấn lại vào nhau thành hai đường ánh sáng màu đỏ máu.



Đường sáng bắn ra, tốc độ cực kỳ nhanh như thể một con rắn uốn lượn, quấn quanh trên hai cánh tay Diệp Thiên.



“Hừ!”



Phap vương Hồng Nhật nuốt máu tươi trong miệng xuống, cũng giơ tay ra, một luồng ánh ngưng tụ từ chân nguyên quấn lên, năm ngón tay Tây Môn Đoạn Thủy siết chặt lại, một vòng cung sấm sét màu xanh tím bắn ra.



Hai người lần lượt siết chặt hai chân của Diệp Thiên lại.



Cô Giang Điếu Tẩu bị đứt một cánh tay, sức chiến đấu bị giảm sút nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta cũng không nghĩ nhiều, giơ tay trái lên hóa thành một sợi dây xích khóa chân nguyên trói chặt ngang thắt lưng Diệp Thiên.



Chỉ thoáng chốc, năm vương cấp, năm sợi dây chân nguyên khóa chặt Diệp Thiên trong khu vực trọng lực, hạn chế mọi hành động của cậu.



“Diệp Lăng Thiên, dù tốc độ của cậu có nhanh đi chăng nữa thì giờ làm sao có thể cử động? Làm sao có thể tấn công?”



Cô Giang Điếu Tẩu nhìn Diệp Thiên chân tay đều bị xiềng xích trói lại, ánh mắt lóe lên sát khí.



“Bốn vị, mọi người còn không ra tay?”



Ông ta nhìn bốn người còn lại, ánh mắt bốn vị vương cấp một trăm năm giao nhau, một tay nắm chặt xiềng xích chân nguyên, tay còn lại cùng lúc xuất chiêu.



Bốn luồng công kích, màu sắc khác nhau, uy lực ngút trời đánh thẳng về phía Diệp Thiên.

1646810235538.png

“Ầm ầm!”



Tiếng nổ vang lên xung quanh người Diệp Thiên, khói lửa nổi lên như thể bốn viên đạn pháp trung tâm bắn trúng mục tiêu.




Trên gương mặt của bốn vương cấp một trăm năm còn lại toát lên vẻ mừng rỡ, họ nghĩ đây là muốn tuyệt đường của Diệp Thiên, chỉ có ánh mắt Tây Môn Đoạn Thủy hơi thay đổi, không dám buông lỏng cảnh giác.



“Chỉ dựa vào chút kỹ năng nhỏ mà cũng muốn giết tôi à?”



Trong màn khói, một giọng nói chế giễu vang lên, tràn ngập sự khinh thường và kiêu ngạo.



“Cái gì?”




Tất cả mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy bụi khói bị gió thổi tứ tung, bóng dáng Diệp Thiên xuất hiện, vẫn hiên ngang, thẳng tắp đứng đó.



Diệp Thiên cứ theo gió điên cuồng nhảy nhót, trên người không có chút thương tích nào, bốn luồng tấn công lúc nãy cứ như rơi vào biển hồ mênh mông không một tin tức.



“Không thể nào!”



Năm vị vương cấp một trăm năm lại kinh ngạc lần nữa.



“Quả nhiên xác thịt Diệp Thiên Lăng đã là cơ thể được trời ưu ái cho cái đẹp, dù chưa từng đạt đến thể trời ưu ái, cũng hạn chế tiếp cận. Chỉ với sự tấn công của năm người họ, nếu muốn làm Diệp Thiên bị thương, e là ít nhất phải tiếp tục ra tay mấy chục lần”.



Tĩnh Di khẽ lắc đầu: “Diệp Lăng Thiên đã đứng ở nơi nơi bất bại, trận chiến này sắp kết thúc rồi”.



Diệp Thiên bị năm xiềng xích chân nguyên trói buộc nhưng cậu không để tâm lắm, sức mạnh trong cơ thể bỗng bộc phát.



“Phụt!”



Năm xiềng xích chân nguyên cùng lúc đứt ra, năm vị vương cấp đều lảo đảo lùi về sau, lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc và bàng hoàng.



Không ít người bên dưới ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, bỗng có người chú ý đến ánh sáng xanh trên người Diệp Thiên, sau đó gần như thốt lên.



“Tôi biết ánh sáng lam, cậu ta là siêu nhân ánh sáng xanh đánh rơi máy bay chiến đấu siêu âm tốc được lan truyền trong các video trên mạng”.



Một hòn đá dậy lên hàng nghìn con sóng, mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên, vẻ mặt mỗi người một khác, còn bố con Vạn Vũ Hào và Vạn Viễn Đồ đã biến thành tượng đá nãy giờ.



Đám người vẫn còn đang cảm thấy chấn động, Diệp Thiên nhìn về phía năm đối thủ, ánh sáng màu lam trên người đột nhiên tiêu tán, ánh mắt từ lạnh lùng chuyển sang lạnh nhạt.



Cậu giơ năm ngón tay ra và siết nhẹ trước mặt.



“Viêm giới, ngưng tụ!”







“Viêm giới, ngưng tụ!”



Diệp Thiên nắm tay lại, đột nhiên giữa trời đất xuất hiện một vùng đỏ thẫm chói lóa, sóng lửa vô tận cuốn tới bao phủ toàn bộ không gian chứa năm vị vương cấp trăm năm.



Ngọn lửa bốc lên, dần dần hình thành một quả cầu lửa khổng lồ rộng đến mấy trăm mét vuông vắt ngang giữa không trung, bao phủ Diệp Thiên và năm vị vương cấp ở bên trong.
Nhiệt độ trong trời đất đột nhiên tăng vọt, bầu trời bị ánh đỏ bao trùm, đôi mắt đẹp của Lạc Tử Uyển nheo lại, bên dưới quả cầu lửa, từng luồng từng luồng khói đen bay lên, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.



“Sư phụ, đây là?”




Ánh mắt Tĩnh Di trầm xuống, giọng điệu đều là cảm khái: “Đó là lĩnh vực của Diệp Lăng Thiên!”



“Chắc hẳn khí đen xuất hiện bên dưới quả cầu lửa là lĩnh vực trọng lực do Cô Giang Điếu Tẩu thi triển ra, điều này cho thấy lĩnh vực của Cô Giang Điếu Tẩu đang dần sụp đổ!”



Lạc Tử Uyển đi theo Tĩnh Di nhiều năm, tất nhiên biết mỗi vương cấp đều có lĩnh vực, nhưng cô ta cũng từng nghe Tĩnh Di nói, lĩnh vực của vương cấp cực kỳ cô đọng, tự hình thành một vùng không gian riêng, bên ngoài muốn phá vỡ, thật sự khó càng thêm khó.



Nhưng bây giờ, lĩnh vực của Diệp Thiên vừa xuất hiện, lĩnh vực trọng lực của Cô Giang Điếu Tẩu đã nhanh chóng sụp đổ, như vậy, lĩnh vực của Diệp Thiên khủng bố cỡ nào?




Quả cầu lửa xoay tròn với tốc độ cực nhanh trên không trung, bên ngoài là những tia lửa đang tưng bừng nhảy múa, còn tình hình bên trong, không ai có thể nhìn thấy rõ ràng.



Bên trong quả cầu lửa, ánh lửa ngút trời, năm vị vương cấp trăm năm đứng thành một hàng, mỗi người một biểu cảm.



Bọn họ đã cảm nhận thấy hơi thở hủy diệt chập chờn xung quanh.



“Đây là lĩnh vực của Diệp Lăng Thiên? Sao lại bao trùm phạm vi lớn như vậy, hơn nữa còn có thể vây kín ba trăm sáu mươi độ không góc chết?”



Cô Giang Điếu Tẩu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, móc câu trong tay vung lên đánh về phía vách tường lửa.



“Ầm!”



Ông ta vừa đánh xuống, ngọn lửa trên vách tường xuất hiện một lỗ hổng cực nhỏ, nhưng chỉ trong chớp mắt đã có càng nhiều ngọn lửa bốc lên lấp kín lỗ hổng.



Mà móc câu màu vàng đen của Cô Giang Điếu Tẩu thì bị đốt cháy một mảng lớn, đã gãy thành hai đoạn.



“Chuyện này…”



Ánh mắt bốn người khác chợt ngưng lại, cùng nhau ra tay, bốn đường công kích mạnh mẽ tụ lại với nhau, cùng đánh vào một điểm trên vách tường lửa.



“Vù!”



Vách tường lửa lập tức xoay tròn, nhưng bốn người hợp sức lại không phá ra nổi một lỗ nhỏ.



“Sao có thể như vậy?”



Sắc mặt năm người cứng lại, trước đó một mình Cô Giang Điếu Tẩu ra tay còn có thể rạch ra một lỗ hổng rất nhỏ, nhưng vì sao bốn người bọn họ hợp sức lại có hiệu quả yếu hơn, ngay cả lỗ hổng cũng không cách nào rạch ra.



“Không cần lãng phí sức lực nữa!”



Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thiên từ sau lưng năm người truyền đến.



“Ở trong lĩnh vực của tôi, ai cũng đừng nghĩ thoát ra, vách tường lửa xung quanh sẽ tùy theo cường độ công kích đánh đến mà tự động điều chỉnh cường độ phòng ngự của bản thân, công kích càng mạnh,
1646810248113.png

Tiếng nói lạnh lùng của Diệp Thiên giống như lời tuyên án tử hình cuối cùng cho năm người.



“Nói bậy nói bạ!” Mặc dù Cô Giang Điếu Tẩu cụt tay, nhưng ánh mắt vẫn bùng lên tia sáng.




“Cho dù chúng tôi không phá được lĩnh vực của cậu, nhưng cậu cũng đang ở trong lĩnh vực cùng chúng tôi, chỉ cần giết cậu, lĩnh vực này sẽ tự động tan rã!”



Bốn người khác nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, lĩnh vực là do con người ngưng kết, một khi chủ lĩnh vực bị bọn họ giết chết, tất nhiên lĩnh vực cũng sẽ tan biến.



“Ông nói không sai!”



Diệp Thiên đạp không bay đến, nhếch miệng nở nụ cười trêu tức: “Nhưng điều kiện tiên quyết là các ông làm được điều đó!”




“Vèo!”



Lần đầu tiên Tây Môn Đoạn Thủy – vị Lôi Tôn tung hoành hơn trăm năm qua chủ động ra tay, ông ta không chút chần chừ, hai tay cong thành hình trảo, một tia sấm sét kéo dài giữa hai bàn tay của ông ta.



“Lôi Quang Đạn!”



Sấm sét vốn rộng hơn mười trượng bị ông ta nén vào lòng bàn tay, năng lượng cuồng bạo sôi trào giữa hai tay của ông ta, ngay sau đó, hai tay ông ta đẩy ra, hệt như phóng thích khí công, đánh về phía Diệp Thiên.



“Xoẹt xoẹt!”



Một vật thể hình tròn chỉ to cỡ bàn tay bắn về phía Diệp Thiên, bên trong ẩn giấu chớp điện mạnh mẽ vô cùng.



Mặc dù thoạt nhìn vật thể hình tròn này không bắt mắt bằng những chưởng ấn chân nguyên vừa ra đã bao phủ mấy chục đến hơn trăm trượng kia, nhưng trong đó chứa đựng sấm sét hủy diệt, sức phá hoại vô cùng kinh khủng, có thể vượt qua một quả tên lửa đạn đạo truy tung.



Tốc độ của nó cực nhanh, mà hình như còn biết tự động lần theo dấu vết, đã bay đến trước người Diệp Thiên rồi.



“Hừ!”



Diệp Thiên nhìn Lôi Quang Đạn bắn đến này, trên mặt mỉm cười, tràn đầy khinh thường.



Khoảnh khắc Lôi Quang Đạn bắn đến lồng ngực mình, cậu giơ tay phải ra, năm ngón tay vươn về phía trước, dứt khoát chụp vào Lôi Quang Đạn.



Lôi Quang Đạn vốn cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ vượt qua âm thanh, lại cứ như vậy dừng ở trước người Diệp Thiên.



Lúc này đồng tử Tây Môn Đoạn Thủy co rụt lại, sắc mặt đầy khiếp sợ, Diệp Thiên cười khẩy.



“Nén sức mạnh sấm sét cuồng bạo thành vật thể lớn chừng bàn tay, sau đó lại phóng thích sức mạnh trong nó ra, sức phá hoại như vậy quả thật vô cùng đáng sợ!”



“Chỉ tiếc, không có tác dụng với tôi!”



“Toàn bộ bên trong Viêm giới đều do tôi điều khiển!”



Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lẽo, bỗng nhiên dời sang nhìn Cô Giang Điếu Tẩu.


“Ông đã đứt một cánh tay, sức chiến đấu giảm mạnh, vậy tôi sẽ dùng chiêu thức của đồng bạn ông tiễn ông lên đường!”
Cậu vừa dứt lời, Lôi Quang Đạn trong tay ném ra ngoài, tốc độ không chỉ gấp đôi tốc độ của Tây Môn Đoạn Thủy.



“A!”




Khí tức của Cô Giang Điếu Tẩu vốn đã uể oải, tốc độ di chuyển giảm xuống nghiêm trọng, một chiêu này của Diệp Thiên khiến ông ta vô cùng bất ngờ, căn bản không kịp né tránh, nhoáng cái Lôi Quang Đạn đã đập vào lòng ngực ông ta.



Tiếng hét thảm thiết truyền khắp Viêm giới, sấm sét vô tận bỗng nhiên mở rộng, trực tiếp nổ ra một lĩnh vực sấm sét rộng mấy chục trượng, bao kín Cô Giang Điếu Tẩu.



Bởi vì không chịu nổi thử thách của sấm sét cuồng bạo này, cơ thể ông ta bị nổ tung, hóa thành bột mịn bay đầy trời.




“Hít!”



Bốn người còn lại đều sợ hãi hít sâu một hơi, sáu vị vương cấp trăm năm, bây giờ đã có hai người ngã xuống.



“Sức mạnh được lắm tôi dùng rất thuận tay!”



Khóe miệng Diệp Thiên mang theo nét cười hệt như ma quỷ, lại lần nữa nhìn về phía bốn người.



Lúc này khuôn mặt đẹp trai dị thường của Lệ Tà vặn vẹo dữ dội, ông ta gần như không hề do dự, tiến lên một bước, ôm quyền thi lễ với Diệp Thiên.



“Diệp Đế Vương, tôi nhận thua!”



“Trước đó là chúng tôi bị Cô Giang Điếu Tẩu và Bích Ba Yên Khách mê hoặc nên mới mạo phạm nhiều như vậy, vẫn mong Diệp Đế Vương giơ cao đánh khẽ, ngừng đấu ở đây!”



“Bốn người chúng tôi sẽ bồi thường thỏa đáng, mỗi người đều dâng lên một món chí bảo cổ xưa thay lời xin lỗi!”



Ông ta nói xong, ba người khác cũng phản ứng kịp, cùng nhau tiến lên ôm quyền cúi thấp người với Diệp Thiên.



“Diệp Đế vương, chuyện này là lỗi của chúng tôi, hi vọng chúng ta ngừng đánh ở đây, chúng tôi tuyệt đối không dám tranh giành bí ẩn trường sinh nữa, sau này hễ là nơi có Diệp Đế Vương, chúng tôi đều sẽ đi đường vòng, vĩnh viễn không dám làm trái!”



Giọng điệu mấy người rất chân thành, không hề có chút giả dối nào.



Nói thật, muốn để mấy vương cấp trăm năm bọ họ cúi đầu, đó chính là việc khó như lên trời, nhưng lúc này tính mạng bị đe dọa, ai cũng không muốn uổng phí tu vi cả đời mà chết như vậy.



Những người ở đây không ai không phải là nhân vật kiệt xuất trên thế gian, tất nhiên co được dãn được.



Ánh mắt Diệp Thiên đảo qua bốn người, cười khẩy.



“Bây giờ cầu xin tha thứ thì đã quá muộn rồi!”
1646810260529.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK