Xong việc ở Lư Sơn, Diệp Thiên ở Xuyên Nam hai ngày rồi mới trở về Lư Thành.
“Anh Diệp Thiên, hai ngày nay anh chạy đi đâu thế?”.
Vừa đến trường, Cố Giai Lệ đã “oán trách” Diệp Thiên một trận.
“Tối nay là Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường,, một mình em lên sân khấu hát hơi căng thẳng, muốn anh lên sân khấu với em, anh đứng bên cạnh em, có được không?
Cố Giai Lệ ôm cánh tay của Diệp Thiên, khẽ năn nỉ nói.
“Tối nay là Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường?”.
Diệp Thiên nghe thế khẽ cau mày, sau đó lắc đầu, biểu cảm bỗng trở nên nghiêm túc.
“Giai Lệ, anh không lên sân khấu với em được!”.
“Em phải biết, ước mơ của em là trở thành ca sĩ, ngộ nhỡ ước mơ của em thành hiện thực, sau này lên sân khấu đều chỉ có một mình, anh không thể kè kè bên em từng giây từng phút được”.
“Cho nên từ hôm nay trở đi, em phải học cách một mình đối mặt với ánh đèn sân khấu, em hiểu chưa?”.
Nghe thấy lời nói bỗng nhiên nghiêm túc của Diệp Thiên, Cố Giai Lệ bất ngờ, nhất thời rơi vào trầm tư.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau chấn chỉnh lại tâm lý, tối nay em là giỏi nhất!”.
Diệp Thiên vỗ vai cô, đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, Cố Giai Lệ lúc này mới như tỉnh lại từ trong cơn mơ.
Lúc chập tối, ban tổ chức đoàn trường Tam Trung ở Lư Thành đã bắt đầu tổ chức sắp xếp các công việc cho buổi lễ, Cố Giai Lệ, Lí Tinh Tinh và Tiếu Văn Nguyệt cùng tìm chỗ trang điểm, còn Diệp Thiên một mình ngồi tựa vào hàng rào của sân thể dục, gọi điện cho Ngô Quảng Phú.
“Chuyện tôi dặn dò anh cách đây không lâu có thể làm rồi, tối nay là Lễ kỷ niệm 10 năm thành lập trường Tam Trung ở Lư Thành, sau khi buổi lễ kết thúc, lập tức bố trí người đến đây!”.
Cúp điện thoại xong, Diệp Thiên quay đầu sang, nhìn bầu trời đã bắt đầu nhuộm tím, hai mắt khẽ nhắm lại.
“Cô Tiêu, sau buổi tối hôm nay, Giai Lệ sẽ đi trên con đường theo đuổi ước mơ của cô ấy, cô yên tâm, tương lai cô ấy nhất định sẽ thực hiện được ước mơ của mình!”.
Bảy rưỡi tối, tại trường cấp ba Tam Trung ở Lư Thành, một màn pháo hoa bắn lên trời, nở rộ trong không trung, rất nhiều học sinh của trường Tam Trung đều ngước lên xem qua cửa sổ hội trường, tiếng hò reo rầm rộ.
Lễ kỷ niệm 10 năm thành lập trường Tam Trung ở Lư Thành, chính thức bắt đầu.
Hiệu trưởng bước lên bục đọc một bài diễn văn ngắn, lúc kết thúc đột nhiên cao giọng tuyên bố.
“Các em học sinh, lễ kỷ niệm thành lập trường Tam Trung chúng ta hôm nay, có một vị khách quý quan trọng đến dự!”.
“Thầy long trọng giới thiệu với các em, người đứng đầu top mười thanh niên kiệt xuất của thành phố ta, tổng giám đốc Sở Thần Quang!”.
Lời hiệu trưởng vừa dứt, ánh đèn sân khấu chiếu sang ngang, một người thanh niên mặc vest đi giày da, phong thái hiên ngang đang sải bước tiến về phía sân khấu, chính là Sở Thần Quang.
Vô số nữ sinh bỗng nhiên reo hò một cách điên cuồng, ánh mắt sáng như sao.
Một thanh niên kiệt xuất tướng mạo khôi ngô phóng khoáng như Sở Thần Quang là hấp dẫn các nữ sinh độ tuổi này nhất, hơn nữa Sở Thần Quang thực sự quá nổi tiếng ở Lư Thành, hơn một nửa số nữ sinh ở đây đều đã nghe qua danh tiếng của cậu ta, còn thường thấy ảnh cậu ta trên tạp chí thời thượng và tạp chí thương mại.
Sự xuất hiện của Sở Thần Quang đã làm hội trường bùng nổ, không khí trở nên náo loạn.
Sở Thần Quang bước lên sân khấu, hành lễ với hiệu trưởng, sau đó quay về phía các học sinh trường Tam Trung, chỉ một cái vẫy tay, một nụ cười, mà đã khiến học sinh nữ của Tam Trung hồn xiêu phách lạc.
“Nguyệt Nguyệt, cậu thật là hạnh phúc, anh Thần Quang ưu tú như vậy, cứ như là bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích vậy, sau này lấy anh ấy, cậu chắc chắn sẽ là công chúa trong mắt mọi người!”.
Lí Tinh Tinh nhìn Sở Thần Quang hào quang lấp lánh, được mọi người chú ý, hâm mộ nói với Tiếu Văn Nguyệt ở bên cạnh.
Tiếu Văn Nguyệt cười không nói, sự ưu tú của Sở Thần Quang đúng là nhất trong giới trẻ Lư Thành, không ai có thể bì được, đem ra so sánh thì mấy cậu hot boy trường học như Âu Hạo Thần và Vương Hiên còn kém xa vô cùng.
Không biết vì sao, một bóng dáng bỗng xoẹt qua trong đầu cô ta, cô ta đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Diệp Thiên đang ngồi ở phía lớp A4 nhắm mắt nghỉ ngơi.