Diệp Thiên đặt miếng bánh trong tay xuống, cười khinh: "Hôm nay tôi đi cùng người khác đến đây, nếu không thì loại tiệc như thế này có khiêng kiệu đến mời, tôi cũng chẳng thèm đến!"
"Bây giờ anh lại muốn đuổi tôi ra ngoài, khẩu khí lớn nhỉ!"
Ánh mắt Diệp Thiên dần trầm lắng lại, mang theo vẻ sáng ngời.
"Cho dù người đứng đầu gia tộc Potter của anh có ở đây cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy, một tiểu bối nhỏ bé lại lấy đâu ra gan lớn như vậy?"
"Chỉ vì cái tu vi đáng thương mới đạt được chí tôn võ thuật à?"
"Hửm?"
Potter Far vừa nghe xong lập tức biến sắc, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Anh ta đúng là mới trở thành chí tôn võ thuật cách đây không lâu, nhưng tu vi đã bị kiềm hãm không ít, trừ phi là người có tu vi vượt xa anh ta, nếu không thì không thể nào nhìn thấu được.
Diệp Thiên có thể chỉ ra được thực lực của Potter Far chỉ trong một câu, vậy có thể nói Diệp Thiên chính là võ giả có thực lực vượt xa anh ta sao?
Lông mày Potter Far nhíu lại, biểu cảm lúc nãy cũng đã biến mất, đây là lần đầu tiên anh ta mất đi sự tự tin với một người đồng trang lứa.
"Cậu là ai?"
Anh ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Diệp Thiên, lần này lại cảm thấy hơi lo lắng.
Ánh mắt Diệp Thiên vô cùng lãnh đạm, cứ như thể mọi thứ xung quanh đều chẳng là gì cả, Potter Far cũng không cảm thấy xa lạ với ánh mắt này, đây chính là ánh mắt của các cao thủ trưởng bối trong nhà, chính là vẻ khinh miệt thật sự với tất cả mọi thứ, coi thường cả thế giới.
"Tôi là ai, anh không đáng để hỏi!"
"Tôi được người khác mời đến chứ không phải bị ép đến, nếu anh muốn đuổi tôi đi, thì phải tự xem thử mình có đủ thực lực hay không!”
"Tôi sẽ ngồi ở đây, để xem thử anh đuổi tôi đi thế nào?"
Ánh mắt Diệp Thiên vẫn vậy, thuận tay rót một ly rượu đỏ rồi nhấp nhẹ, Catherine và Lâm Hiểu Nguyễn ở cạnh đều vô cùng sững sờ.
Không ai trong số bọn họ có thể ngờ Diệp Thiên lại dám cứng rắn như vậy khi đối mặt với Potter Far, hơn nữa, xem ra vẻ mặt của Potter Far thật sự đã bị Diệp Thiên làm cho sốc.
Ánh mắt Potter Far đanh lại, nhìn thấy vẻ mặt vừa tự tin vừa kiêu ngạo của Diệp Thiên, Potter Far nhất thời không dám hành động hấp tấp.
Mọi người xung quanh đều tò mò nhìn Diệp Thiên, ở Ba Thành và cả Pháp Bang, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy một người trẻ tuổi có thể khiến Potter Far phải kiêng dè như thế.
Ngay khi thấy Potter Far do dự, một người đột nhiên bước ra khỏi đám đông, cười khẩy chế nhạo.
"Họ Diệp kia, đúng là không biết sống chết, đã đắc tội với tôi rồi mà còn dám đắc tội với cậu chủ Potter Far à!"
Người ra mặt chính là Hứa Bác Thuần, phía sau anh ta là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen, khuôn mặt người đàn ông phờ phạc, trông hệt như một cái xác, tà khí nặng nề toát ra, ông ta vừa bước đến, tất cả mọi người xung quanh đều bất giác lùi lại, chỉ cảm thấy như có một luồng khí vô hình ép tới.