Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông lão cười mà như không, ánh mắt nhìn khắp mọi người một lượt, sau đó không nói gì nữa, dường như là không muốn nói thêm.

Sở Thần Quang nhíu mày, trong lòng dấy lên chút bất mãn.

Cậu ta dù sao cũng là con của chủ tịch một tập đoàn đã niêm yết trên thị trường, không nói đến việc cậu từng gặp rất nhiều sự vật kỳ lạ, nhưng cũng từng tiếp xúc với nhiều thứ mới mẻ, có hiểu biết khá rộng về những sự việc thú vị hay những tin tức kỳ lạ, nhưng ông lão lại coi bọn họ như trẻ lên ba, khiến bọn họ cảm thấy không phục.

Lí Tinh Tinh trước giờ có vẫn nóng tính nhất, cô ta không kìm được trả lời: “Ông ạ, ông nói bọn cháu có tầm nhìn hạn hẹp, vậy ông nói xem bọn cháu hạn hẹp như thế nào đi?”.

Ông lão không cả nhìn Lí Tinh Tinh, rõ ràng là không muốn quan tâm nữa, Lí Tinh Tinh đang định nói tiếp thì một giọng nữ đột nhiên chen vào.

“Ông nội tôi nói mấy người có tầm nhìn hạn hẹp, hình như mấy người rất không phục thì phải?”.

Người đang nói đây chính là người phụ nữ váy trắng đứng bên cạnh ông lão.

Cô ấy đi về phía trước, không biết tốc độ của cô ấy nhanh thế nào, nhưng chỉ vài bước đã vượt lên người khác, đến thẳng phía trước.

“Chị ơi, chị nói vậy là sao ạ?”.

Lí Tinh Tinh bỗng nhiên hỏi.

Cô gái trẻ nhìn cô ta một cái, rồi lên tiếng.

“Mấy người căn bản không hiểu được võ thuật là gì, dùng ánh mắt thế tục của mấy người đi đánh giá bình luận, đương nhiên là tầm nhìn hạn hẹp rồi!”.

Chỉ nghe cô ấy nhẹ nhàng nói tiếp: “Cao thủ võ thuật và đai đen Taekwondo, đai đen Karate mà mấy người nghĩ căn bản không phải là những nhân vật có cùng đẳng cấp”.

“Chắc mọi người cũng từng thấy cao thủ võ lâm xuất hiện trong tivi hoặc trong phim đúng không? Bọn họ chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể khiến đá vỡ núi lìa, một chưởng đánh ra có thể đánh bay cả chiếc đỉnh nặng nghìn cân, những điều này không phải là bịa, mà là sự thật!”.

“Cao thủ võ thuật mà ông nội tôi nói còn hơn cả những cao thủ võ lâm kia nhiều, bản thân ông nội tôi cũng là một cao thủ võ thuật, một quyền của ông có thể đánh vỡ tảng đá to trước mặt kia.

Cô ấy nói xong, ngón tay thon dài chỉ về phía tảng đá nặng hàng chục nghìn cân trước mặt.

Bọn Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ đều quay đầu nhìn nhau, không nói nên lời, bọn họ vốn thấy cô gái này có phong cách cổ điển, khí chất phi phàm, nhưng bây giờ xem ra, căn bản chẳng khác gì ông lão kia cả, đều toàn nói những thứ xa vời thực tế!

Đây là thế giới của khoa học kỹ thuật, làm gì tồn tại cao thủ võ lâm nào có thể đánh một quyền làm rung núi lở đất chứ? Đó chẳng qua chỉ toàn những nhân vật tồn tại trong tiểu thuyết võ hiệp mà thôi, bọn họ sao có thể tin được?

Tảng đá to kia ít nhất cũng phải bốn, năm người mới ôm hết, trọng lượng và mật độ không biết đến cỡ nào, muốn dùng một quyền đánh thủng một lỗ đã rất khó rồi, còn muốn một quyền đánh võ vụn? Chị tưởng là đang quay phim võ hiệp sao?

Cô gái biết trong lòng mấy người này không tin, cô ấy không hề tức giận, chỉ lạnh lùng lắc đầu: “Có nói với mấy người thế nào thì mấy người cũng đều không tin, chi bằng để mấy người xem thực tế vậy!”.

Cô ấy vừa nói dứt, đột nhiên nhún người nhảy vụt một cái, cơ thể bay vút lên cao, rồi đặt chân lên tảng đá cao hơn hai mét.

“Trời...”.

Bọn Tiếu Văn Nguyệt đều vô cùng kinh ngạc, cho dù là Sở Thần Quang cũng sững sờ, cảm thấy rất sốc.

Vận động viên giỏi nhất trên thế giới, nhảy đến chiều cao tối đa cũng không quá hai mét, đến ngay cả cầu thủ bóng rổ giỏi nhất Hiệp hội bóng rổ quốc gia cũng chỉ đạt đến vậy, nhưng người phụ nữ váy trắng này lại nhảy nhẹ một cái bay lên hơn hai mét, đúng là không khác gì những siêu anh hùng trong phim.

Nhìn biểu cảm của mọi người, khuôn mặt của cô gái lộ vẻ đắc ý, cánh tay cô ấy hất một cái, bàn tay đã đánh vào đỉnh của tảng đá lớn đó.

“Rắc!”.

Tiếng đá nứt vang lên, mọi người đều nhìn với vẻ bàng hoàng, vốn là một tảng đá lớn hoàn hảo đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt, như thể những đường mạng nhện kéo dài, khoảnh khắc cô gái đánh ra một chưởng, bọn họ có thể cảm thấy rõ rệt sự rung chuyển của mặt đất.

Mấy người đều kinh ngạc há hốc miệng, cô gái đột nhiên bay lên, xoay người trên không trung, một chân đá vào vùng trung tâm nhất của vết nứt.

Một tảng đá cần mấy người ôm mới hết, thế mà bị nứt toác, những viên đá vụn bay đập vào sườn núi bên cạnh, tạo ra những âm thanh lớn.

Bọn Tiếu Văn Nguyệt đứng hình, mãi không hết kinh ngạc, trong mắt đầy vẻ chấn động.

Một cô gái hơn bọn họ vài tuổi, vậy mà nhảy một bước hơn hai mét, một chưởng một cú đá khiến tảng đá nghìn cân vỡ vụn, nếu không phải là bọn họ tận mắt chứng kiến, thì bọn họ gần như đều cho rằng bản thân đang nằm mơ!

Mọi thứ xảy ra trước mắt quá đỗi kỳ lạ, đây đều là những cảnh tượng chỉ xuất hiện trong những bộ phim kiếm hiệp thôi, nhưng bây giờ lại xảy ra ngay trước mặt bọn họ.

Cô gái nhảy nhẹ xuống một cái, như thể một chiếc lông vũ rơi xuống bên cạnh bọn Tiếu Văn Nguyệt vậy, khuôn mặt cô ấy mang thần sắc cao ngạo, lạnh lùng nói.

“Đây chính là sức mạnh mà các võ giả trong giới võ thuật của chúng tôi có được, bây giờ mấy người đã tin chưa?”.

Mấy người nuốt nước miếng, không nói ra lời nào cả, nhưng ông già cụt tay thì gật đầu hài lòng, cú đánh vừa rồi cho thấy tu vi của cô gái đã có bước tiến triển mới.

Bọn Tiếu Văn Nguyệt hoàn toàn chìm trong nỗi bàng hoàng, khiến cô ấy cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nhưng vô tình, cô đột nhiên nhìn thấy Diệp Thiên đi phía sau bọn họ.

Diệp Thiên chỉ mải ngắm cảnh, gần như không có chút hứng thú gì về những việc mà cô ấy vừa thể hiện.

Cô gái hơi nhíu mày, phản ứng của Diệp Thiên khiến cô ấy cảm thấy khó hiểu.

Cô ấy còn chưa kịp nghĩ nhiều, thì bọn Tiếu Văn Nguyệt đã hoàn hồn lại, miệng thốt lên.

“Trên đời này thực sự tồn tại cao thủ võ lâm có thể dễ dàng tạo ra sự phá vỡ khủng khiếp như vậy sao?”.

Cho dù kiến thức mà bọn họ học được không cho phép bọn họ tin, nhưng những gì xảy ra trước mắt khiến bọn họ không thể không tin.

“Chút bản lĩnh này của tôi còn chưa thể coi là kẻ mạnh đâu, với tu vi của ông nội tôi, nếu muốn đánh bại tôi, chỉ cần một bàn tay là đủ rồi!”.

Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng nói.

Bọn Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy vậy lại sốc lần nữa, bọn họ vốn tưởng người phụ nữ váy trắng đã được coi là cao thủ hiếm có rồi, nhưng ông lão này lại chỉ cần một bàn tay đã có thể đánh bại cô ấy, vậy ông lão phải mạnh đến mức nào chứ?

Chẳng trách ông lão nói bọn họ có tầm nhìn hạn hẹp, bây giờ xem ra, trên thế giới này đúng là tồn tại nhiều thứ mà bọn họ không hề biết.

Mãi lúc sau bọn họ mới khôi phục lại trạng thái bình thường, Lí Tinh Tinh lại hiếu động nhất, cô ta tự đến gần chỗ người phụ nữ váy trắng làm quen: “Chị ơi, lẽ nào những người lên núi hôm nay, ngoài bọn em ra thì đều là người trong giới võ thuật sao?”.

Cô gái không nói gì, chỉ gật đầu.

Lí Tinh Tinh như thể phát hiện ra một thế giới mới vậy, vô cùng hứng khởi, cô ta lại hỏi tiếp: “Vậy thì những người này tụ tập ở trên núi đều là vì trận “quyết chiến” mà ông vừa rồi nói sao?”.

Ba người Tiếu Văn Nguyệt, Cố Giai Lệ, Sở Thần Quang cũng quay đầu sang, trong lòng đầy vẻ hiếu kỳ.

“Đương nhiên!”, trong mắt người phụ nữ váy trắng thoáng lóe lên vẻ tôn kính và sự vĩ đại, cô nói với giọng nghiêm túc.

“Trận quyết chiến này, chính là trận quyết chiến giữa hai vị chí tôn võ thuật đỉnh cao trong giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta!”.

“Chí tôn võ thuật? Là gì vậy?”.

Mấy người cảm thấy không hiểu gì hết, bọn họ đang định hỏi kỹ hơn, thì ông lão cụt tay đột nhiên giơ tay lên, bảo bọn họ im lặng.

Bọn Tiếu Văn Nguyệt đều khó hiểu, lúc này, có tiếng gió rít lên phía sau núi, như thể có một cơn gió mạnh thổi qua.

Mấy người quay đầu lại nhìn, vẻ mặt bàng hoàng hơn bao giờ hết.

Chỉ thấy giữa vùng rừng núi, có một bóng người màu trắng bay qua, khu rừng cây cối rậm rạp um tùm hình như đều bị ông ta coi như không tồn tại.

Đây là một người đàn ông trung niên, mặc áo mãng bào, mũi chân của ông ta chạm nhẹ trên các cành cây là có thể bay về phía trước hàng chục trượng, chỉ trong tích tắc ông ta đã bay qua đỉnh đầu mọi người, bay thẳng về phía đỉnh núi.

Những nơi ông ta bay qua, cây cối nghiêng ngả, những hoa cỏ xung quanh đều như bị một luồng sức mạnh vô hình đánh cho đổ rạp sang hai bên tạo thành một lối đi.

Người này chỉ đi qua phía mép đường, nhưng những uy lực trên người ông ta không biết mạnh hơn cú đánh vừa rồi của người phụ nữ váy trắng kia bao nhiêu lần!

“Đó chính là một chí tôn võ thuật, chí tôn võ thuật là cảnh giới mà tất cả võ giả đều khát khao đạt đến, là sự tồn tại mạnh nhất trong giới võ thuật!”.

Đến tận khi người đàn ông mặc áo mãng bào biến mất ở phía xa, ông lão cụt tay lúc này mới lên tiếng, trong giọng nói đầy vẻ tôn kính.

Mấy người đã kinh ngạc đến mức không nói nên lời, bước chân Tiếu Văn Nguyệt chững lại, đột nhiên quay đầu sang nhìn Diệp Thiên.

Cô ta nhớ lại những câu nói Diệp Thiên từng nói với cô ta, trên thế giới này, tiền tài và quyền thế đều không quan trọng, thứ quan trọng nhất chính là sức mạnh có thể khống chế sự sống và cái chết của con người.

Sức mạnh mà những cao thủ võ thuật này có, liệu có thể khống chế được sự sống và cái chết của con người hay không đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK