Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Viện Viện cũng cảm thấy mơ màng. Cô gái nhìn Âu Hạo Thần và cảm thấy kỳ lạ. Trong ấn tượng của cô gái, Âu Hạo Thần trước giờ luôn vô cùng nho nhã, điềm đạm, mang theo vài phần lạnh lùng, chưa bao giờ biểu hiện sự vui buồn tức giận ra bên ngoài .Vậy mà lúc này, Âu Hạo Thần lại giống như một người bị cắn, toàn thân siết chặt và cơ bắp thì khẽ co giật.



“Đàn anh Âu, anh sao thế ạ?”, Lục Điềm Hi co rúm lại, cô gái tưởng mình đã nói sai nên hoảng sợ.




Lúc này Âu Hạo Thần mới ý thức được việc mình bị mất kiểm soát bèn hít một hơi thật sâu, thu lại biểu cảm nhưng đôi mắt thì vẫn ánh lên vẻ trấn nhiếp người khác. Cậu ta lên tiếng một lần nữa: “Trả lời câu hỏi của anh trước đã!”



Lục Điềm Hi gật đầu, cẩn thận nói: “Là đàn anh Diệp Thiên ạ!”



“Anh ấy học cùng khóa với mọi người nên chắc mọi người đều biết đúng không ạ?”



Cô gái cũng vì thấy Diệp Thiên không nhận được lời mời từ nhà trường, đến một vị trí ngồi cũng không có nên cảm thấy không công bằng với Diệp Thiên bèn nhắc tới anh ấy, hi vọng là mấy anh tài như Âu Hạo Thần có thể cho bạn cùng học của họ một cơ hội ngồi cùng.




Dù gì Diệp Thiên cũng từng là một trong những nhân vật làm mưa làm gió của trường, vậy mà đến tư cách tham gia còn không có thể đáng thương quá.



“Diệp Thiên?”, Âu Hạo Thần run rẩy, quay qua Vương Viện Viện.



“Mọi người thật sự nhìn thấy Diệp Thiên ở trong trường sao?”



Cậu ta không hề hỏi là Diệp Thiên nào bởi vì người mà tất cả mọi người trường Tam Trung đều biết rằng ngoài chính là Diệp Thiên đó ra thì chẳng còn người thứ hai nào khác có được sự đáng sợ như thế.



Vương Viện Viện cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn gật đầu.



“Là tiểu Lục tận mắt nhìn thấy. Sao vậy ạ đàn anh Âu, có chuyện gì sao ạ?”



Cô gái cảm thấy hết sức kỳ lạ, bốn tinh anh có mặt này giờ đây đều đanh mặt giống như chịu phải sự kích động.



Cô gái không hiểu tại sao khi nghe thấy cái tên Diệp Thiên mọi người lại phản ứng mạnh đến như vậy.



Âu Hạo Thần không hề trả lời, chỉ ngồi xuống với vẻ mất hồn. Biểu cảm của cậu ta chưa bao giờ trầm ngâm như thế. Cậu ta lầm bầm: “Là cậu ta, cậu ta đã quay lại rồi!”



Từ Hải, Vương Hiên ở bên cạnh cũng nuốt nước bọt trong vẻ im lặng.



Cùng với việc bọn họ đi càng xa, bước càng dài, tầm mắt càng mở rộng thì bọn họ càng thấu hiểu hơn sự khủng khiếp của Diệp Thiên. Nhất là Âu Hạo Thần, khi mà gần đây cậu ta biết được thân phận của Diệp Thiên.



Chủ tịch tập đoàn Diệp Lăng Thiên, Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên, với hai thân phận này thôi thì đã giống như ngàn binh vạn mã, như núi Thái Sơn chèn ép xuống dưới rồi. Bất luận là vị trí nào thì bọn họ đều cần nổ lực cả đời mà chưa chắc đã đuổi kịp được.



Diệp Thiên đã im hơi lặng tiếng hơn một năm, nghe nói là rời khỏi Lư Thành vậy mà giờ lại về rồi sao?



Đỗ Giai Giai lấp láy đôi mắt, nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng của người thanh niên năm xưa. Cô gái từng có chút khoảng cách với Diệp Thiên, có một thời gian dài còn khinh thường cậu nhưng nửa năm trước, trong buổi họp lớp, cô đã bị chấn động bởi thân phận chủ tịch tập đoàn Lăng Thiên của cậu.



Cô khẽ cử động đôi môi và lên tiếng.



“Không phải là tiểu Lục nhìn lầm đấy chứ?”


Cô ta quay qua ba người Âu Hạo Thần: “Diệp Thiên hơn một năm trước đã rời khỏi tỉnh Xuyên, sau đó cũng không hề nghe thấy hoạt động của cậu ấy ở tỉnh Xuyên, với thân phận và địa vị hiện tại của mình thì toàn bộ Hoa Hạ hoặc toàn bộ thế giới mới là sân khấu của cậu ấy, sao cậu ấy có thể quay về tỉnh Xuyên được?”
“Hơn nữa còn về vì buổi lễ kỉ niệm của trường. Với sự cao ngạo của bản thân, sao cậu ấy lại quan tâm tới một buổi lễ cỏn con và đặc biệt tới được chứ?”



Đỗ Giai Giai dù cảm thấy hoảng sợ nhưng vẫn bình tĩnh phân tích và nói rất có lý.



Vương Hiên nghe thấy vậy cũng phụ họa theo: “Giai Giai nói đúng, với thân phận và địa vị hiện tại của cậu ta, một buổi lễ kỷ niêm thì cậu ta căn bản không them quan tâm, sao có thể tới được chứ. Hơn nữa lại còn xuất hiện ở trường học? Có lẽ là tiểu Lục nhìn Lầm rồi hoặc là người mà em ấy gặp chỉ là một người cùng họ cùng tên trong cùng trường với Diệp Thiên mà thôi!”




Âu Hạo Thần và Từ Hải đều chau mày nhìn Lục Điềm Hi, bọn họ cảm thấy kỳ lạ, Diệp Thiên là người vô địch, đủ khả năng sánh vai cả những người đứng đầu tỉnh Xuyên, cho dù những nhân vật to lớn ở Hoa Hạ thì cũng phải tỏ ra kính trọng cậu ta, sao cậu ta có thể quay về trường cũ chúc mừng được chứ?



Lục Điềm Hi khẽ cười, sau đó miêu tả: “Đàn anh mà em gặp cao 1m85, mặc đồ thể thao, trông rất đẹp trai, đó có phải là đàn anh mà mọi người quen không ạ?”



Mấy người vốn cảm thấy nhẹ nhõm được chút thì lập tức lại tái mặt khi nghe thấy Lục Điềm Hi miêu tả như vậy.



Hình tượng mà Lục Điềm Hi vừa mô tả chẳng phải là Diệp Thiên mà bọn họ quen sao?




“Không thể nào? Lẽ nào là cậu ta thật sao?”



Đỗ Giai Giai kêu lên với vẻ không dám tin.



Âu Hạo Thần cũng tối sầm mặt, đôi mắt dao động, nắm đấm siết chặt cứ nhìn thấy kẻ địch.



Bầu không khí trở nên đặc quánh. Âu Hạo Thần đúng dậy, lấy ra một điếu thuốc



“Tôi ra ngoài hút thuốc, sẽ quay lại trước khi buổi lễ bắt đầu!”



Từ Hải và Vương Hiên cũng đứng dậy theo: “Cùng đi đi!”



Ba người cứ như hẹn trước, cùng đi ra khỏi hội trường, chỉ còn lại ba cô gái là Đỗ Giai Giai, Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi.



Vương Viện Viện và Đỗ Giai Giai có mối quan hệ khá thân thiết trong trường, cô ta sà tới trước Đỗ Giai Giai và nói: “Chị Giai Giai, mấy đàn anh sao thế ạ?”



“Sao vừa nhắc tới đàn anh Diệp Thiên là mọi người giống như sợ hãi vậy ạ?”



Vương Viện Viện hỏi, Lục Điềm Hi cũng sán tới, đôi mắt ánh lên vẻ hiếu kỳ.



Đỗ Giai Giai uống ngụm nước suối rồi mới thở dài.



“Sợ à? Đương nhiên rồi!”



“Bởi vì ba bọn họ cộng lại cũng không thể nào sánh với Diệp Thiên được, bọn họ kém xa Diệp Thiên tới mười ngàn tám trăm dặm đấy!”



Câu trả lời của Đỗ Giai Giai khiến cho Vương Viện Viện và Lục Đàm Hi sững sờ.



“Chị Giai Giai, sao có thể chứ?”, Vương Viện Viện lắc đầu, cảm thấy không tin: “Đàn anh Diệp Thiên rất lợi hại em biết, nhưng đó là gì vậy ạ?”



"Lúc trước anh ấy đã đạt điểm tối đa toàn trường trong kỳ thi thử nhưng không hề nỗ lực, từ bỏ việc học giữa chừng, rời khỏi trường, đến cả việc tham gia thi quốc gia cũng không tham gia!”



“Điều đó đồng nghĩa với việc đã tự cắt đứt tiền đồ của mình, còn mấy đàn anh Âu thì ai cũng thành công trong sự nghiệp học hành, học trường danh tiếng. Dù anh Diệp Thiên từng lợi hại hơn họ nhưng bây giờ dù có so sánh thế nào thì mấy anh Âu Hạo Thần cũng đi trước anh ấy chứ ạ?”



Đỗ Giai Giai khẽ cười lắc đầu, đôi mắt ánh lên vẻ đau khổ.



“Viện Viện, đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi!”



“Kỳ thi quốc gia gì chứ, vào trường danh tiếng gì chứ, đối với Diệp Thiên mà nói, căn bản cậu ấy chẳng cần!”
1646300304840.png



Đỗ Giai Giai vừa dứt lời, hai người Lục Điềm Hi và Vương Viện Viện đứng sững tại chỗ, vẻ mặt càng lúc càng không tin nổi.



Đặc biệt là Vương Viện Viện, trong nhận thức của cô ta, Diệp Thiên bỏ trường, bỏ học, bỏ thi, đồng nghĩa đã đóng lại cánh cửa tiến đến thành công của mình, muốn mở ra lại thì phải trèo đèo lội suối, khó mà quay trở lại.




Cô ta tin rằng đám người Âu Hạo Thần mới là người giỏi thật sự, là rường cột tương lai của quốc gia, là nhân tài đỉnh cao, còn Diệp Thiên chỉ là một người dân bình thường còn chưa bước vào đại học.



So sánh hai bên với nhau, đương nhiên cô ta cho rằng nhóm Âu Hạo Thần đứng cao hơn. Nhưng bây giờ Đỗ Giai Giai lại nói bọn họ chỉ là sâu kiến trên mặt đất, còn Diệp Thiên là rồng bay trên chín tầng trời, đồng nghĩa khác một trời một vực, vượt ngoài sức tưởng tượng của cô ta.



“Chị Giai Giai, đàn anh Diệp Thiên thật sự lợi hại như chị nói sao?”.




Vương Viện Viện hoàn hồn, không ngừng hỏi: “Đàn anh Diệp Thiên còn không thi đại học, cho dù anh ấy thật sự có phương pháp và bản lĩnh của mình, nhưng chị nói nhóm anh Âu cộng lại cũng không bằng anh ấy, phấn đấu mười năm cũng không theo kịp, vậy có khoa trương quá không?”.



Cô ta vẫn không dám tin khoảng cách giữa đám người Âu Hạo Thần và Diệp Thiên lại lớn đến vậy. Cô ta thực sự muốn biết rốt cuộc là điều gì khiến Đỗ Giai Giai đánh giá cao Diệp Thiên như thế.



“Lời chị nói không hề khoa trương!”.



Đỗ Giai Giai tỏ ra nghiêm túc: “Các em không thể tưởng tượng được sự giỏi giang của cậu ta đâu”.



Ba người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải chỉ biết thân phận chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên và Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên của Diệp Thiên, còn cô ta thì khác.



Cô ta ở thủ đô, học Đại học Nghệ thuật Thủ Đô đương nhiên cũng gia nhập giới thượng lưu ở thủ đô, mà tên tuổi của Diệp Thiên từ lâu đã trở thành thần thoại của giới thượng lưu.



Một mình đạp Khương Minh dưới chân, ép người sáng lập Khương Minh là Khương Long Hoa xin lỗi nhiều lần, ngay cả các cậu ấm đỉnh cao của bốn gia tộc lớn gặp phải Diệp Thiên cũng khúm núm vâng dạ. Diệp Thiên còn trấn áp bảy vị tướng lĩnh, một lời nói đã đuổi nhà họ Giang đang hùng mạnh ra khỏi thủ đô, tất cả những chuyện này hầu như cô ta đều có thể thuộc làu làu.



Bất cứ chuyện nào trong đó cũng đủ làm Hoa Hạ chấn động, thế mà Diệp Thiên lại có hết tất cả. Nhân vật như vậy nói là thần long trên trời cũng có gì phóng đại đâu?



“Chị Giai Giai, đàn anh Diệp Thiên rốt cuộc là ai, chị có thể kể chi tiết cho bọn em nghe không?”.



Nghe giọng điệu của Đỗ Giai Giai, nỗi nghi ngờ trong lòng Vương Viện Viện lập tức mất sạch, chỉ còn lại bao nhiêu thắc mắc.



Nếu Diệp Thiên thật sự giỏi giống như Đỗ Giai Giai nói thì rốt cuộc cậu có thân phận gì, rốt cuộc có chỗ dựa thế nào?



Nói đơn giản, Diệp Thiên lợi hại như vậy thì sao lễ kỉ niệm thành lập trường lại không mời cậu, đến một vị trí cho cậu cũng không có?



Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Vương Viện Viện, Đỗ Giai Giai khẽ lắc đầu.



“Chắc em đang thắc mắc vì sao Diệp Thiên giỏi như vậy mà trường lại không mời cậu ta nhỉ?”.



Vương Viện Viện bị nhìn thấu tâm sự, không phản bác mà chỉ gật đầu.



Đỗ Giai Giai bỗng bật cười, thở dài: “Đó là vì trình độ của trường chúng ta quá thấp!”.


“Trường Tam Trung Lư Thành chúng ta hoàn toàn không thể tiếp xúc và lý giải được sự lợi hại của Diệp Thiên!”.
Trong nháy mắt, Vương Viện Viện thực sự á khẩu.



Lúc cô ta vào trường Tam Trung, cô ta đã thề phải lấy Tam Trung làm quang vinh, lấy những học sinh tài giỏi của Tam Trung làm vinh quang. Cô ta sẽ để lại sự tích đáng kinh ngạc trong lịch sử trăm năm của ngôi trường danh giá này.




Nhưng theo như Đỗ Giai Giai nói, ngôi trường danh giá trăm năm mà cô ta luôn kính yêu lại không thể chạm tới tầng lớp cấp độ của Diệp Thiên, ngay cả chuyện hiểu được sự lợi hại của Diệp Thiên mà cũng không làm được. Vậy thì bản thân Diệp Thiên còn mạnh mẽ và chấn động đến mức nào?



Lục Điềm Hi ở bên cạnh nghe kể mà sững sờ.



Cô ấy nhớ lại chuyện mình gặp Diệp Thiên ở quán Internet, mượn thẻ căn cước của Diệp Thiên, chợt bừng tỉnh.




Cô ấy cứ ngỡ đó chỉ là một đàn anh nghèo túng, từng khuấy đảo gió mưa ở Tam Trung, nhưng bây giờ đã nhạt nhòa trong đám đông. Cô ấy còn nhiều lần nghĩ cách muốn “giúp đỡ” Diệp Thiên.



Bây giờ, câu chuyện thoáng chốc lại đảo ngược, hóa ra “đàn anh nghèo túng” mà cô ta nghĩ mới thật sự là một người giấu tài. Ngay cả những người tài giỏi như Âu Hạo Thần, Vương Hiên cũng chỉ có thể ngưỡng vọng.



Cô ấy nhớ lại câu nói mà bố đã dạy mình từ khi còn nhỏ.



“Phải theo sát người thành công nhất mới có thể ngày càng trở nên ưu tú!”.



Cô ấy không khỏi thầm nghĩ, Diệp Thiên có được coi là người thành công nhất trong số những người mà cô ấy từng gặp hay không?



Chỉ còn năm phút nữa là lễ kỉ niệm thành lập trường bắt đầu, mấy nghìn học sinh trường Tam Trung đã lục tục đi vào, nhìn quanh hội trường toàn là nam nữ đang độ tuổi thanh xuân.



Ba người đám Âu Hạo Thần điều chỉnh tâm trạng, đã quay về chỗ ngồi khách quý. Mặc dù Diệp Thiên rất tài giỏi, nhưng dù sao hôm nay bọn họ cũng là những học sinh quang vinh được lãnh đạo trường mời về, cũng không thể đánh mất thể diện.



Còn về Diệp Thiên, bọn họ buộc bản thân không nghĩ tới nữa, so sánh với một kẻ quái dị như vậy thì chỉ tự rước phiền muộn mà thôi.



Vương Viện Viện và Lục Điềm Hi vốn phụ trách công việc hậu cần của lễ kỉ niệm, nhưng vì chuyện Diệp Thiên, bọn họ đã đẩy việc đó cho những người khác trong Hội học sinh, cứ quấn lấy Đỗ Giai Giai đòi cô ta tiết lộ thông tin về Diệp Thiên nhiều hơn.



Đỗ Giai Giai thì lại giữ kín như bưng, chỉ nói gần nói xa, không kể cho bọn họ quá nhiều. Thân phận địa vị của Diệp Thiên quá đáng sợ, cũng quá nhạy cảm, cô ta lo rằng mình nhiều chuyện sẽ rước họa vào thân.



Trong lúc hai cô gái quẩn quanh bên Đỗ Giai Giai, trong hội trường bỗng bùng nổ tiếng reo hò, loáng thoáng có tiếng gọi kiểu như “đàn chị hoa khôi trường”, “cô gái xinh đẹp” truyền đến. Đặc biệt là những nam sinh trong hội trường, ai nấy đều phấn khích như được uống máu gà.



Đám người Âu Hạo Thần cũng quay đầu lại, ánh mắt của mọi người đều hướng về chỗ cổng vào hội trường.



Ở đó có hai bóng dáng xinh đẹp chậm rãi đi tới, hiện rõ sự duyên dáng, chính là hai hoa khôi của trường Tam Trung trước kia, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh.



Lúc trước, ba người Tiếu Văn Nguyệt, Lí Tinh Tinh và Cố Giai Lệ được gọi là ba hoa khôi tuyệt đẹp của trường. Trong trường có không biết bao nhiêu nam sinh điên đảo vì bọn họ, từ lớp 10 tới lớp 12 đều không thiếu người theo đuổi. Bất kể bọn họ đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của Tam Trung.



Bây giờ, ba hoa khôi đã có hai người đến đây, lập tức khiến tất cả mọi người náo động.



Hội trường thoáng chốc trở nên ầm ĩ, sau đó, ánh mắt của mọi người lập tức cứng đờ. Bầu không khí trong hội trường giống như đông đặc lại, vô cùng im ắng, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe được rõ ràng.


Hàng loạt ánh mắt nhìn chằm chằm hai hoa khôi của trường nơi cổng vào hội trường, nói đúng hơn là đang nhìn thanh niên trẻ tuổi đi giữa hai người họ.
Người đó mặc áo quần thường ngày, được hai hoa khôi của trường kẹp giữa, mỗi người tóm một tay cậu, kéo cậu vào trong hội trường.



Vô số nam sinh đỏ cả mắt, đầy đố kị và ngưỡng mộ. Có thể được hai hoa khôi trường vây quanh, được bọn họ đối xử thân thiết như vậy là ước mơ của bao nhiêu nam sinh. Vậy mà vẻ mặt của thanh niên ăn mặc bình thường đó lại tỏ ra hờ hững, còn có vẻ không tình nguyện.



“Đủ rồi chứ? Thả tay ra được chưa?”.




Thanh niên đẩy hai tay ra, có chút bất lực.



“Tôi không muốn đến mà lại bị các cô kéo đến chỗ này, ở đây có rất nhiều người, các cô làm vậy coi được sao?”.



Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nghe vậy vẫn không buông tay, ngược lại tỏ ra cảnh giác.



“Bọn tôi thả tay rồi anh chạy mất thì phải làm sao?”.




Thanh niên không thèm để mắt tới bọn họ, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.



Đúng lúc đó, đám đông trong hội trường đã hoàn hồn lại. Ba người nọ tiến lại gần, các nam sinh nữ sinh đã nhìn rõ mặt của Diệp Thiên.



Trong đám đông, không biết là ai hét lên.



“Đàn anh Diệp Thiên? Đó là đàn anh Diệp Thiên!”.



Khi giọng nói đó truyền ra, nhiều người trong hội trường sực tỉnh, nhớ lại con người phóng khoáng đã biểu diễn một khúc nhạc tuyệt vời trên sân khấu hơn một năm trước.



Hai bóng người dần trùng khớp với nhau trong đầu những học sinh Tam Trung, sau đó các học sinh lớp 11, 12 hiện tại đồng loạt hét lên.



“Đàn anh Diệp Thiên!”.



Những tiếng hô hội tụ thành làn sóng âm thanh, giống như có ngôi sao nổi tiếng xuất hiện, làn sóng dâng cao tận trời, gần như sắp lật tung cả nóc hội trường.



Vào thời khắc này, trường Tam Trung Lư Thành trở nên sôi sục.







“Đàn anh Diệp Thiên!”.



“Đúng là đàn anh Diệp Thiên rồi!”.



Trong hội trường của trường Tam Trung, những tiếng hô về Diệp Thiên vang vọng không dứt. Vô số học sinh đều gọi tên Diệp Thiên, giống như biển động núi lở, không khí sôi động.



Những người hoan hô reo hò này đều là học sinh lớp 11, lớp 12. Lúc Diệp Thiên học lớp 12, tất cả họ đều là đàn em của Diệp Thiên, từng xem toàn quá trình Diệp Thiên biểu diễn khúc nhạc làm mọi người kinh ngạc trên sân khấu, cả số điểm kỉ lục cao nhất lịch sử trường Tam Trung mà Diệp Thiên đạt được trong kì thi thử đại học.



Ở trường Tam Trung Lư Thành, dù đã qua hơn một năm, nhưng bọn họ vẫn chưa bao giờ quên hai sự tích này.



Nghe tiếng la hét trong hội trường, nhiều học sinh lớp 10 không hiểu ra sao, bắt đầu hỏi những đàn anh đàn chị lớp 11, 12 ngồi bên cạnh hoặc đối diện xem Diệp Thiên là ai.



Khi bọn họ nghe được những sự tích đáng kinh ngạc của Diệp Thiên qua lời kể của đàn anh đàn chị, ai nấy đều sáng mắt lên. Trước kia, những học sinh lớp 10 ghen tị, ngưỡng mộ Diệp Thiên đều hiểu ra, chẳng trách Diệp Thiên được hai đàn chị từng là hoa khôi trường đối đãi như vậy.



Trên ghế khách quý, bốn người Âu Hạo Thần, Vương Hiên, Từ Hải, Đỗ Giai Giai nhìn Diệp Thiên đi đến, ai nấy có vẻ mặt khác nhau, trong lòng vô cùng rối rắm.
1646300326094.png

Lục Điềm Hi nhìn Diệp Thiên làm cho cả hội trường sôi sục hẳn lên, ánh mắt đầy ngưỡng mộ, giống như nhìn thấy thần tượng của mình vậy.



Vương Viện Viện ở bên cạnh thì hơi há hốc miệng, không tin nổi.




Cô ta không ngờ Diệp Thiên rời Tam Trung hơn một năm, lúc quay trở lại vẫn được mọi người chú ý, trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.



Cô ta nhìn sang Đỗ Giai Giai ở bên cạnh, lại nhíu mày lần nữa.



Diệp Thiên có thể khiến các học sinh trường Tam Trung hoan hô ầm ĩ như vậy, quả thật vượt ngoài dự liệu của cô ta. Nhưng cô ta vẫn không hiểu, rốt cuộc là điều gì có thể khiến Đỗ Giai Giai đánh giá cao Diệp Thiên như vậy.



Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, ánh mắt dao động, lại dâng lên sự tò mò về đàn anh khiến mọi người động lòng này.




“Anh nhìn đi, mọi người đều gọi tên anh đấy! Lúc trước anh còn nói không muốn đến hội trường, nếu anh không đến thì sao xứng với sự hoan nghênh của đàn em chứ?”.



Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh vô cùng hài lòng với phản ứng của hiện trường, hai người nhìn về phía Diệp Thiên, trêu chọc.



Diệp Thiên sờ mũi, cười gượng lắc đầu. Cậu không ngờ năm xưa cậu lên sân khấu biểu diễn vì sự khiêu khích của Sở Thần Quang đã để lại ấn tượng sâu sắc cho các đàn em như vậy.



Nhìn những ánh mắt cháy bỏng, tràn đầy chờ mong của những người xung quanh, cậu bất đắc dĩ thở dài, chỉ đành giơ tay lên, khẽ vẫy tay với các học sinh xung quanh xem như chào hỏi.



Hành động của Diệp Thiên khiến bầu không khí của hội trường bùng nổ hơn nữa. Mọi người đều hò hét muốn rách cổ họng, không ít nữ sinh còn hét thật to hi vọng Diệp Thiên có thể nghe thấy.



“Đàn anh Diệp Thiên, tối nay anh có lên sân khấu không?”.



“Đàn anh Diệp Thiên, bọn em muốn nghe anh hát, đàn piano cũng được!”.



“Đàn anh Diệp Thiên, em yêu anh!”.



Trong vòng vây của vô số tiếng hoan hô, Diệp Thiên chậm rãi đi qua lối đi, được hai người Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh dẫn đến ghế khách mời.



Đám người Âu Hạo Thần nhìn chằm chằm Diệp Thiên một lúc lâu, âm thầm than vãn. Bọn họ là học sinh xuất sắc về trường cũng không có sức ảnh hưởng lớn bằng Diệp Thiên.



“Các cô không cần kéo tôi nữa, tôi ngồi hai phút rồi đi, những trường hợp thế này không thích hợp với tôi”.



Mặc dù xung quanh vô cùng nhiệt tình, nhưng trong lòng Diệp Thiên lại vô cùng bình tĩnh, khẽ giọng nói với hai người.



“Thế sao được, nếu đã đến đây thì đương nhiên phải tham dự lễ kỉ niệm thành lập trường rồi. Anh xem các đàn em xung quanh nhiệt tình như vậy!”.



Tiếu Văn Nguyệt ôm cánh tay Diệp Thiên, không rời phút nào.



Diệp Thiên nghiêng mắt nhìn cô ta. Đối diện với ánh mắt quật cường của cô ta, cuối cùng cậu đành thở dài thườn thượt, đi về phía hàng ghế khách mời.



Ở vị trí khách mời, những gương mặt quen thuộc đều ở đó, ánh mắt Diệp Thiên lướt qua đám người Âu Hạo Thần bình tĩnh mà sâu sắc.



Khi Vương Hiên và Từ Hải tiếp xúc ánh mắt với cậu đều cúi đầu xuống như tránh né. Chỉ có Âu Hạo Thần bảo vệ sự kiêu ngạo cuối cùng còn lại trong đáy lòng mình, dũng cảm nhìn thẳng vào Diệp Thiên, không muốn cúi đầu trước cậu.


Nhưng Diệp Thiên chỉ liếc nhìn cậu ta một cái sau đó lướt qua, ngồi xuống một bên của hàng ghế khách mời. Từ đầu đến cuối, cậu đều không chào hỏi những người này, giống như họ chỉ là không khí vậy.
“Ngay cả tư cách để cậu chú ý tới tôi cũng không có sao?”.



Âu Hạo Thần siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng lại không cảm thấy đau, chỉ thấy trong lòng có lửa giận tuôn trào.




Cậu ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong mắt lóe lên lửa giận không cam lòng.



“Diệp Thiên, bây giờ tôi quả thật không so được với cậu, nhưng mười năm, hai mươi năm sau, tôi nhất định sẽ đứng ở vị trí cùng đẳng cấp với cậu, thậm chí còn cao hơn!”.



“Tôi sẽ không ngước nhìn cậu mãi đâu!”.



Nhìn đối thủ cũ đã đi qua trước mặt, cậu ta không cam lòng lập lời thề.




Diệp Thiên không hề biết suy nghĩ trong lòng Âu Hạo Thần. Dù có biết, cậu cũng chỉ cười nhạt, không hề quan tâm. Đến cảnh giới như cậu, từ lâu đối thủ của cậu đã là những vương cấp đương thời, các nước lớn trên thế giới. Cho dù Âu Hạo Thần có nỗ lực cả đời cũng chưa chắc có thể đạt được trình độ khiến cậu nhìn thẳng.



Hôm nay cậu đến đây cũng chỉ là theo cảm xúc, đến xem Tam Trung có thay đổi gì không, cậu không định tham gia lễ kỉ niệm. Nếu không phải Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh cứ quấn lấy cậu, cậu cũng sẽ không xuất hiện ở đây.



Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh Diệp Thiên thì một cô bé vội vàng đi lướt qua hai người, sán lại gần Diệp Thiên.



“Đàn anh Diệp Thiên, cuối cùng anh cũng đến!”.



Lục Điềm Hi chớp mắt, trong mắt lóe lên vô số đốm sao sáng.



“Là em à cô bé!”.



Nhìn thấy Lục Điềm Hi, Diệp Thiên mỉm cười, gật đầu với cô ấy.



Từ khi biết lịch sử của Diệp Thiên ở Tam Trung và đánh giá hơn cả hạng một của Đỗ Giai Giai đối với Diệp Thiên, Lục Điềm Hi đã sùng bái cậu từ tận đáy lòng. Cô ấy không hề kiêng dè kéo cánh tay Diệp Thiên, nhỏ giọng nói: “Đàn anh Diệp Thiên, em nghe nói rồi, anh là nhân vật nổi tiếng của trường chúng ta trước kia, còn lợi hại hơn cả nhóm anh Âu!”.



“Chị Đỗ nói anh so với nhóm anh Âu giống như rồng thần trên trời. Không ngờ em lại gặp được một đàn anh giỏi như anh ở quán Internet!”.



“Chị Đỗ? Đỗ Giai Giai sao?”, Diệp Thiên nghe vậy ngước mắt lên, nhìn về phía Đỗ Giai Giai ở không xa. Cậu cũng có chút ấn tượng về người từng là lớp trưởng của lớp 12A4 này.



Đỗ Giai Giai thấy Diệp Thiên nhìn sang, có chút lúng túng cười cười, ngay sau đó cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Diệp Thiên.



Cô bé vây xung quanh Diệp Thiên hỏi đông hỏi tây, vô cùng tò mò về cậu. Ban đầu Diệp Thiên còn trả lời đơn giản vài câu, cuối cùng lại không khỏi thấy phiền, thậm chí dứt khoát không trả lời. Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh thì ngồi một bên che miệng cười trộm.



Lễ kỉ niệm thành lập trường Tam Trung sắp bắt đầu, mà ở ngoại ô Lư Thành, hai bóng người lại lặng lẽ tiến tới gần.



Những nơi hai người đó đi qua, cây cỏ héo úa nhanh chóng, bầu trời trên đỉnh đầu cũng nhuốm khói mù, bóng tối vô tận bắt đầu lan tràn trên bầu trời Lư Thành.



Hai bóng người ra khỏi bãi tha ma ở ngoại ô Lư Thành, trên mặt không có chút sắc máu, tái nhợt tàn tạ, giống như ác quỷ cương thi bò ra từ địa ngục.



Toàn thân bọn họ trùm trong áo choàng đen, không nhìn rõ vóc dáng, nhưng đôi mắt lại đầy vẻ tà ác. Những nơi họ đi qua lan tràn mùi xác thối, bầu trời trên đỉnh đầu có bóng râm diện tích lớn, che ánh mặt trời.


“Sư huynh, chúng ta đã ở dưới lòng đất bao nhiêu năm, tôi sắp quên mất rồi?”.
Người bên trái bỗng lên tiếng, giọng nói trầm khàn.



Người bên phải bay lơ lửng, lúc đi lại, hai vai một lên một xuống, trông vô cùng kì quái. Ông ta nghe thấy sư đệ lên tiếng, đầu tiên là cười tự giễu, sau đó hạ giọng nói: “Một trăm linh ba năm!”.




Người đàn ông áo đen bên trái hơi nghiêm nghị, ánh sáng đen trong mắt tỏa sáng.



“Phải, một trăm linh ba năm. Chỉ tại tên Long Hoàng chết tiệt, nếu không vì ông ta thì chúng ta cũng không đến nỗi phải trốn xuống lòng đất, hơn trăm năm không thấy ánh mặt trời!”.



“Nhớ năm đó hai ta được gọi là “Quỷ Vương Tương Tây”. Trên khắp Hoa Hạ, ai mà không tôn trọng, ai mà không biết, càng không ai dám làm trái ý hai chúng ta, nhưng mọi thứ đều vì tên khốn Long Định Thiên đó. Nếu không có ông ta và liên minh võ thuật mà ông ta tạo nên, làm sao chúng ta lại bị dồn đến bước đường này chứ?”.




Trong mắt ông ta ngập tràn thù hận. Hai người bọn họ đều là nhân vật đỉnh cao của một trăm năm trước ở Hoa Hạ, vương cấp trăm năm, tính ra bọn họ còn là tiền bối của Long Hoàng.



Ngoại hiệu của ông ta là Quỷ Vương Phệ Nhật, một trong những đệ tử còn lại của phái Hắc Vu truyền thừa từ thời cổ đại. Bên cạnh ông ta là Quỷ Vương Đoạt Phách, sư huynh của ông ta.



Một trăm năm trước, lúc đó Hoa Hạ đang là thời buổi loạn lạc, hai người họ không đầu quân cho đội ngũ nào báo đáp quốc gia, mà ngược lại dùng tà thuật Tung Hồn Ngự Quỷ hoành hành Tương Tây, nhìn xuống Hoa Hạ. Cao thủ võ thuật chết dưới tay bọn họ nhiều vô số kể.



Bọn họ cũng đã tìm được cơ hội trong thời loạn, dùng võ lực mạnh mẽ khống chế Tương Tây, xưng vương xưng hoàng, muốn cát cứ đất nước, sáng lập nên “Thu Hồn Giáo”.



Bởi vì tu vi của hai người mạnh mẽ tuyệt đối, khó có đối thủ, cho nên Tương Tây ở thời đại đó đã tôn bọn họ lên đầu, tung hoành vô địch, không ai dám phản đối bọn họ nửa chữ. Tiền tài, phụ nữ, quyền lợi, ngay cả tính mạng đều bị bọn họ nắm trong tay.



Trong mắt bọn họ, người bình thường đều là đồ chơi có thể nô dịch, để bọn họ hưởng lạc. Vì sự tồn tại của bọn họ, Tương Tây đã trải qua một thời kì hắc ám. Nhiều thế gia đuổi tà ở Tương Tây, hay danh môn vọng tộc ngự quỷ xua hồn hầu như đều bị bọn họ quét sạch, bị tổn thất nặng nề.



Bọn họ vốn cho rằng thời đại mà bọn họ thống trị Tương Tây sẽ luôn kéo dài, nhưng bọn họ không ngờ Hoa Hạ lại xuất hiện một Long Hoàng.



Long Định Thiên nhanh chóng quật khởi, hơn nữa còn dũng mãnh tiến lên, kết hợp với những nhân vật vương cấp lòng hướng về quốc gia trong làn sóng phương Tây tấn công Hoa Hạ, sáng lập nên liên minh võ thuật, định nghĩa lại trật tự mới của giới võ thuật Hoa Hạ.



Hai người hợp lại được mệnh danh là “Quỷ Vương Tương Tây”. Bởi vì thường xuyên nô dịch người bình thường, dùng chuyện giết người và nắm giữ sinh tử làm thú vui, nên đương nhiên trở thành mục tiêu tấn công đầu tiên của liên minh võ thuật.



Vào đêm trăng sáng của một trăm linh ba năm trước, Long Định Thiên dẫn đầu ba vị vương cấp đỉnh cao của liên minh võ thuật đột nhiên xuất hiện ở sơn môn Thu Hồn Giáo, dùng thực lực mạnh mẽ đánh bại hai người họ hoàn toàn. Cũng vào hôm đó, Thu Hồn Giáo bị buộc phải đóng cửa núi, tà đồ trong giáo bị giết sạch, Thu Hồn Giáo sụp đổ.



Hai người họ cũng bị Long Định Thiên đánh bị thương nặng trong trận chiến đó, bất đắc dĩ chỉ có thể trốn xuống lòng đất mai danh ẩn tích, một trăm linh ba năm không có chút động tĩnh nào, mãi cho tới hôm nay.



“Hừ!”.



Nghĩ tới chuyện cũ của hơn trăm năm trước, Quỷ Vương Phệ Nhật hừ nhạt một tiếng, lửa thù hận trong mắt cháy hừng hực.



“Sư huynh, một trăm linh ba năm rồi. Mấy năm qua, hai chúng ta trốn dưới lòng đất, uống nước suối, ăn côn trùng, chưa có ngày nào được nhìn thấy ánh mặt trời. Chúng ta nhịn nhục là để tu luyện “Tịch Diệt Luân Hồi Ấn” của tông môn truyền lại”.



1646300346646.png

“Năm xưa Long Định Thiên dẫn người giết lên Thu Hồn Giáo, diệt sơn môn của chúng ta, tàn sát đệ tử của hai ta, đã đến lúc tìm bọn họ đòi lại món nợ máu này rồi!”.



“Ngoại trừ Long Định Thiên, chúng ta cũng phải giết sạch những võ giả khác của liên minh võ thuật, tuyệt đối không tha cho kẻ nào!”.



Ông ta dứt lời, Quỷ Vương Phệ Nhật cũng quay đầu lại, hai người nhìn nhau. Bóng tối từ trên đỉnh đầu bọn họ lan rộng ra, nối liền thành mảng mây đen, che phủ khu rừng ở ngoại ô.




“Nếu tôi nhớ không lầm, nơi đây ắt hẳn là địa điểm cũ của Lư Thành thời cổ đại. Nếu đã như vậy, ông già của “quán trọ Hạo Nguyên” chắc cũng ở đây!”.



“Năm xưa ông ta là một trong những cao thủ vương cấp đã cùng Long Định Thiên lên Thu Hồn Giáo. Trăm năm trôi qua, hi vọng ông ta vẫn còn sống khỏe mạnh!”.



Quỷ Vương Phệ Nhật khẽ phất áo choàng đen, một bàn tay gầy khô thò ra khỏi áo choàng, năm ngón tay chậm rãi khép lại.




“Mối thù năm xưa bắt đầu tính từ ông già đó đi!”.



Quỷ Vương Đoạt Phách lạnh lùng gật đầu, khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt, không hề có chút hơi ấm nào.



“Năm xưa ông ta đã lựa chọn đứng về phía Long Định Thiên thì nên chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện ngày hôm nay!”.



“Lần này, hai sư huynh đệ chúng ta không chỉ phế tu vi của ông ta, mà còn phải bắt ông ta mở to mắt nhìn hai ta giết sạch hậu duệ của mình. Chúng ta phải khiến ông ta đau đớn không muốn sống cả đời, như thế mới có thể xóa được nỗi căm hận trong lòng chúng ta!”.



Hai vị Quỷ Vương tuyệt thế, hai tên ma đầu tà ác rong ruổi tung hoành năm xưa bay vọt đi, thoáng chốc đã biến mất trong rừng núi ngoại ô, tiến về phía Lư Thành.



Trong hội trường của trường Tam Trung, Diệp Thiên ngồi ở ghế khách mời, vừa đối phó với Lục Điềm Hi dây dưa không ngừng, vừa chống cằm, buồn chán đợi lễ kỉ niệm bắt đầu.



Trong lúc đó, những người lãnh đạo của trường mặc Âu phục đeo cà vạt lần lượt xuất hiện, ngồi xuống ở hàng ghế khách mời bên kia. Một phút sau, đèn trong cả hội trường bỗng tối lại, sau đó, một ánh đèn cực lớn chiếu xuống chính giữa sân khấu.



Vào thời khắc ánh đèn sáng lên, một bóng người xuất hiện trên sân khấu. Ông ta mặc một bộ lễ phục nam màu đen, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, chính là hiệu trưởng của trường Tam Trung.



Diệp Thiên hơi ngước mắt lên, quay đầu nhìn lại. Nói tới, lúc cậu nhận bài khảo sát miễn thi tuyển thẳng của trường Đại học Thủ Đô, hiệu trưởng cũng đi cùng cậu.



Hiệu trưởng cầm micro, đang định bắt đầu đọc diễn văn khai mạc đã chuẩn bị từ trước, đúng lúc đó, ánh mắt Diệp Thiên bỗng dao động, nhìn sang phía bậc thang phía bên sân khấu.



Cậu cảm nhận được một luồng khí tức sâu xa khó dò ở nơi đó khiến cậu chú ý.



“Trường Tam Trung Lư Thành cũng có vương cấp sao?”.







“Sao có thể?”



Ánh mắt Diệp Thiên dao động, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.



Chỗ cầu thang bên cạnh sân khấu, cậu cảm nhận được một luồng hơi thở dồi dào mãnh liệt đang tiến đến gần, đây chắc chắn là một cao thủ vương cấp, hơn nữa tu vi không hề yếu hơn Điển Vinh của Phi Giáp Môn, so với vương cấp của Hoa Hạ như Long Hoàng hay đại sư Trí Đức, người này có lẽ cũng chỉ yếu hơn một chút.



Sự tồn tại như vậy, dù là ở trong trường đại học hoặc là ở trường cấp ba thì căn bản cậu cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì cậu cũng được xem như trường hợp đặc biệt.



Nhưng chuyện cậu cảm thấy tò mò là ban đầu cậu đã từng ở Lư Thành gần nửa năm nhưng chưa từng cảm nhận được nơi đó có vương cấp tồn tại, mà bây giờ, một vị vương cấp lại đột nhiên ở đây, hơn nữa còn xuất hiện ở hội trường kỷ niệm thành lập trường Tam Trung.



“Chẳng lẽ là vì lễ kỷ niệm thành lập trường Tam Trung nên mới quay về? Hoặc nói cách khác, ông ta cũng giống mình, cũng đã từng là học sinh của Tam Trung?”



Diệp Thiên suy nghĩ trong lòng, càng cảm thấy có khả năng như vậy.
“Thật kỳ lạ!”



Cậu cảm ứng cẩn thận, đầu mày nhíu lại.




Cậu cảm nhận được vị vương cấp này, tu vi thực sự rất mạnh, hơi thở sâu không lường được, vô cùng mạnh mẽ, nhưng hơi thở này lại ngắt quãng lúc có lúc không, rất bất ổn.



“Xem ra là có vết thương cũ trên người rồi!”



Diệp Thiên gật đầu nhận định. Với tình hình này, cũng không phải một sớm một chiều mà thành, chắc chắn đã bị thương nặng, vết thương cũ không khỏi, quanh năm dồn lại tạo thành nguy cơ tiềm ẩn.



Giống như vết thương thế này thì mới đầu cũng không bị ảnh hưởng gì, hàng ngày cũng sẽ không có dị trạng gì nhưng nếu giao đấu với người khác, trong thời gian ngắn, nó cũng sẽ không có tác dụng phụ. Nhưng nếu trong thời gian dài, khí tức sẽ bị cắt đứt, sức chiến đấu cũng giảm mạnh.




Cậu đưa mắt nhìn qua, xung quanh sân khấu u tối như không có gì nhưng cậu lại nhìn thấy rõ ràng, đó một ông lão râu tóc bạc trắng, mặc trang phục thời Đường khoanh tay đứng chỗ cầu thang dường như đang chuẩn bị lên sân khấu.



Cậu chưa từng gặp ông lão này, nhưng hơi thở mạnh mẽ tựa như chống đỡ đất trời, vô cùng dồi dào.



Ngay khi ánh mắt cậu lướt đến, ông lão tựa như cảm nhận được gì đó, cũng quay đầu nhìn phía cậu.



Ánh mắt hai người giao nhau, sau đó Diệp Thiên thuận thế cúi đầu, ông lão thì vẫn nhìn cậu như cũ, có chút kinh ngạc.



“Cậu thanh niên này là ai, sao lại khiến mình có cảm giác nguy hiểm như gặp kẻ thù vậy?”



Ông ta nhìn Diệp Thiên chằm chằm, muốn cảm nhận một chút khác thường trên người Diệp Thiên nhưng dù ông ta quan sát cậu thế nào thì Diệp Thiên vẫn giống như dòng suối trong vắt, cảm xúc bình tĩnh như nước, duy trì sự bình thản.



Trong lúc ông ta suy tư thì hiệu trưởng Tam Trung trên sân khấu đã mở lời.



“Hôm nay là ngày đặc biệt kỷ niệm trăm năm của Tam Trung chúng ta, cũng chính vì như vậy mà chi đoàn trường Tam Trung đã đặc biệt mời hiệu trưởng trước của Tam Trung chúng ta, ông Lư Chính Vũ!”



“Tiếp theo, chúng ta sẽ mời ông ấy lên sân khấu nói vài lời, mọi người vỗ tay chào mừng!”



Ngay sau khi hiệu trưởng dứt lời, đèn chiếu di chuyển, chiếu lên trên người ông lão. Trong thoáng chốc, ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên người ông ta, tiếng vỗ tay nhiệt liệt cũng vang lên.



Thấy vậy, ông ta chỉ có thể ngừng quan sát Diệp Thiên, vẫy tay với các giáo viên và học sinh Tam Trung, bước lên sân khấu.



“Lư Chính Vũ? Đó chẳng phải là hiệu trưởng danh dự thứ mười ba của Tam Trung chúng ta sao?”



Lục Điềm Hi nghe thấy tên Lư Chính Vũ thì chợt sửng sốt, sau đó lập tức kinh ngạc hô lên.



“Ồ?”, Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn: “Em biết ông lão này là ai sao?”



Lục Điềm Hi gật đầu: “Lúc em mới đến Tam Trung thì thích ngâm mình trong thư viện, cũng đọc không ít lịch sử của Tam Trung. Theo lời hiệu trưởng vừa giới thiệu ban nãy, ông lão này là Lư Chính Vũ, đó chúng là một nhân vật truyền kỳ trong lịch sử Tam Trung chúng ta”.



“Sáu mươi năm trước, trong giai đoạn đầu cải cách, ông ấy đã đảm nhiệm chức hiệu trưởng Tam Trung ở Lư Thành, tốn mười năm để đưa Tam Trung từ một trường hạng ba không có tiếng tăm gì, từng bước cải thiện và nhờ vào đội ngũ giáo viên, cuối cùng giúp trường Tam Trung trở thành trường top 1 có tiếng của Lư Thành!”



“Có thể nói, ông ấy là người cải cách thành công nhất trong lịch sử Tam Trung, nói về thành công hiện tại của Tam Trung thì không thể không nhắc đến ông ấy, ông ấy là một trong những công thần vĩ đại nhất trong lịch sử trường, thậm chí có thể bỏ phần “một trong” kia cũng được!”



Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh nghe vậy, cũng gật đầu.



“Đúng, hình hiệu trưởng Lư Chính Vũ này thì tôi từng thấy trong tập san lịch sử Tam Trung. Trên phần giới thiệu có nói, năm đó, khi ông ấy giữ chức hiệu trưởng Tam Trung là bốn mươi tuổi, mà đó đã là chuyện của sáu mươi năm trước, bây giờ ít nhất ông ấy cũng một trăm tuổi rồi, đúng là trường thọ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK