Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhớ lại hôm Diệp Thiên ở quán bar âm nhạc, một mình trấn áp hai cậu ấm bá đạo của thành phố Phán, trong lòng cô ta lại rùng mình.

Khi mọi người cười nói vui vẻ, Hà Tuệ Mẫn đột nhiên nói với giọng tiếc nuối: “Tiếc quá, cũng không biết hơn tháng nay Tiểu Thiên đi đâu mà không liên lạc được!”.

“Nếu liên lạc được cậu ấy, nay cậu ấy đến cũng sẽ vui hơn nhiều!”.

Nhắc đến “Diệp Thiên”, biểu cảm của nhiều người có mặt ở đó đều thay đổi, ai cũng thấy kỳ lạ.

Những người có mặt ở đây ít nhiều đều có va chạm với Diệp Thiên, và đều thua, nên nhắc đến Diệp Thiên, bọn họ đều chìm trong im lặng.

Chỉ có Tiếu Văn Nguyệt là thầm thở dài một hơi, lần sinh nhật đầu tiên sau khi quen Diệp Thiên, cuối cùng vẫn là ko có sự tham dự của Diệp Thiên.

“Thần Quang à, lâu không gặp cháu, nghe nói dạo này cháu đã chính thức vào Tập đoàn Hùng Phong đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, đây là tín hiệu bố cháu chính thức cho cháu gia nhập giới làm ăn kinh doanh rồi đó, xem ra ông ấy bắt đầu đào tạo người nối tiếp ông ấy rồi!”.

“Cứ thế này thì khi cháu khoảng 30, cùng lắm là 35 tuổi, ông ấy sẽ cho cháu tiếp quản Tập đoàn Hùng Phong, đó cũng là lúc cháu thoải mái thể hiện bản thân, đến lúc đó cháu sẽ là nhân vật hot nhất trong giới làm ăn của Lư Thành, còn chú và bố cậu đều chỉ có thể về hưu thôi, ha ha!”.

Tiếu Lâm nhìn sang Sở Thần Quang khen ngợi.

Sở Thần Quang khiêm tốn vừa cười vừa lắc đầu: “Cho dù cháu có tiếp quản Tập đoàn Hùng Phong thật, thì vẫn kém xa cảnh giới như chú Tiếu và bố cháu, cháu vẫn còn phải học nhiều lắm, hi vọng được chú Tiếu chỉ bảo nhiều hơn!”.

Mọi người nhìn Sở Thần Quang và Tiếu Lâm khen nhau, nói chuyện về kinh doanh làm ăn, về các nhân vật nổi tiếng trong Lư Thành, trong lòng đều thầm khâm phục.

Như bọn họ chỉ kém Sở Thần Quang vài tuổi, nhưng bây giờ vẫn đang chỉ xưng hùng xưng bá trong trường học, là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, nhưng Sở Thần Quang lại đã có thể cùng ông lớn trong giới làm ăn nói về thế cuộc thương nghiệp, bàn về giang sơn, sự chênh lệch này chỉ có bản thân bọn họ mới có thể cảm nhận được.

Hà Tuệ Mẫn thầm ngắm nhìn Sở Thần Quang, Sở Thần Quang có dung mạo tuấn tú, tài trí hơn người, hơn nữa còn khiêm tốn nhẹ nhàng, đúng là để làm con rể bà ấy thì không ai bằng được cậu ta.

Bà ấy ngồi gần Tiếu Văn Nguyệt nhất, không kìm được vỗ nhẹ vào bàn tay con gái mình, nhỏ giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, dạo này con với Thần Quang tiến triển thế nào rồi?”.

Tiếu Văn Nguyệt nghe thấy nhíu mày, không biết trả lời thế nào: “Mẹ, mẹ nói gì thế, bị người khác nghe thấy thì sao!”.

Trong lòng cô ta hơi căng thẳng, đột nhiên đứng dậy.

“Mọi người cứ nói chuyện đi nhé, con vào nhà vệ sinh một lát!”.

Nói xong, cô ta đẩy cửa phòng ăn ra, chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, sinh nhật lần này, cho đến bây giờ cô ta cảm thấy là lần sinh nhật vô vị tẻ nhạt nhất.

Cô ta đứng trên ban công tầng ba nhìn xuống dưới, đột nhiên ánh mắt chững lại.

Phía trước nhà hàng Seville là một bãi cỏ, một người con trai cầm hộp sữa trên tay đang ngồi trên ghế đá nhìn về phía xa, tư thế tự nhiên thoải mái, như thể đang hưởng thụ thiên nhiên vậy.

Còn Tiếu Văn Nguyệt, gần như không chút do dự, không cả để ý đến hình tượng thục nữ của bản thân, cô ta lao ra thang máy, khiến nhân viên phục vụ tròn mắt ngạc nhiên.

Hôm nay Tiếu Văn Nguyệt mặc lễ phục, đương nhiên sẽ đi đôi giày cao gót rất cao, nhưng cô ta không quan tâm, đi xuống thang máy liền chạy thẳng ra bãi cỏ phía trước nhà hàng.

May mà người con trai này vẫn ở đó, vẫn ngồi trên ghế đá uống sữa.

Cô ta nhìn bóng lưng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, trong lòng tràn đầy hi vọng, đúng lúc cô ta định chạy về phía chiếc ghế đá để nhìn rõ khuôn mặt của người con trai, thì chiếc giày cao gót đột nhiên bị gãy gót, cô ta kêu lên một tiếng, ngã nhào về phía trước.

Cô ta không hề bị ngã xuống nền cỏ, một cánh tay vô cùng rắn chắc đỡ lấy cô ta, bên tai vọng đến giọng nói vô cùng quen thuộc và lạnh lùng.

“Đi giày cao gót còn chạy nhanh như vậy, xem ra cô đang có việc gì gấp à?”.

Nghe thấy giọng nói này, Tiếu Văn Nguyệt gần như không kìm được nỗi mong chờ trong lòng, khóe mắt hơi ươn ướt.

Cô ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Diệp Thiên đang ngay trước mặt cô ta, đôi mắt sáng như sao đang nhìn chằm chằm vào cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK