Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những vệt lửa trên bầu trời thấp thoáng, đó chính là pháo hoa tạo ra do ma sát nhanh giữa vật thể và không khí, có thể thấy tốc độ cơ thể của Gullit kinh khủng như thế nào.

Cú đấm của Diệp Thiên khiến ông ta lùi về phía sau, bay xa hàng trăm thước, roi xương trên tay ông ta cũng bị đứt thành hai khúc khi bị Diệp Thiên kéo căng ra.

Sau khi bay lùi hàng trăm thước liên tiếp, lòng bàn tay của Gullit vỗ vào không khí phía sau ông ta, rồi ông ta bay lên không trung và ổn định cơ thể mình.

Khi định thần trở lại, vẻ mặt ông ta đã trở nên bàng hoàng, và nỗi sợ hãi trong con ngươi không ngừng hiện lên.

Roi Đoạn Hồn của ông ta được coi là có thể quét sạch được cả linh hồn. Mặc dù đây là một mô tả phóng đại, nhưng một thứ cắt được sắt thép, cắt tòa nhà to lớn, hủy được xe bọc thép cũng không phải là dạng tầm thường.

Vậy mà Diệp Thiên đã dùng thân thể xác thịt của mình để chống lại một đòn từ chiếc roi xương, thậm chí còn tung một đòn khiến ông ta bị thương. Đây là sức mạnh gì vậy?

"Khốn kiếp, đánh giá sức chiến đấu mà viện trọng tài đưa ra căn bản sai bét. Thực lực của Diệp Lăng Thiên đủ để được xếp vào cấp SS, thậm chí còn có thể đạt đến cấp SSS. Thứ hạng S hoàn toàn là một phán đoán vớ vẩn của lũ ngu đần”.

Ông ta thầm gầm lên, cảm thấy vô cùng tức giận.

Hôm nay, để đáp ứng yêu cầu của Chiến Thần Điện, viện trọng tài đã cử năm trọng tài viên tinh anh đi tiêu diệt tứ đại gia tộc, bao gồm bốn siêu phàm lương phẩm và ông ta là siêu phàm thượng phẩm.

Với đội hình như vậy, có thể dễ dàng đè bẹp tứ đại gia tộc và hàng trăm thế hệ trẻ Hoa Hạ hiện tại, nhưng ai ngờ giữa đường lại mọc đâu ra một Diệp Lăng Thiên!

Mặc dù sự xuất hiện của Diệp Thiên khiến họ bất ngờ, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của họ, họ tự tin rằng đội hình của mình sẽ đủ để giết chết Diệp Thiên.

Nhưng cuối cùng cả tám người đều bị tiêu diệt, bao gồm cả siêu phàm thượng phẩm là ông ta, tất cả đều bị một đấm của Diệp Thiên làm cho bị thương. Điều này đâu có khác gì so với việc toàn quân bị tiêu diệt.

"Ầm!"

Một cơn gió lại ập đến, cơ thể Diệp Thiên chiếc như máy bay hơi nước, trong phút chốc âm thanh "tu tu" truyền đến phía trước mặt ông ta.

"Nhận thêm một chưởng của tôi nữa này!"

Đó vẫn là một cú đấm không hề phô trương, không dùng bất kỳ chân khí nào, cứ thế giáng thẳng vào mặt ông ta.

Gullit không thể né tránh được, ông ta đan tay đẩy ra, cố gắng chống lại cú đấm của Diệp Thiên.

"Bùm!"

Cú đấm của Diệp Thiên hạ cánh, giống như là trên trời rơi xuống, lực lượng bùng nổ.

Gullit đã cố gắng hết sức, nhưng ông ta vẫn không thể chống lại cú đấm đánh từ trên xuống.

Ông ta hự một tiếng, cơ thể phóng ra như đại bác, nặng nề nện xuống biển.

"Rầm!"

Ngọn sóng dâng cao lên không trung, Gullit đã chìm trong biển nước, bốn bề rung chuyển.

Diệp Thiên một mình đứng trên không trung, hai tay nắm chặt, ánh mắt lãnh đạm, giống như chiến thần bất khả chiến bại, mọi ánh mắt trên bờ đều hội tụ về phía cậu, tràn đầy sự ngưỡng mộ cùng kính sợ.

"Một người đánh bay chín siêu phàm?"

Khuôn mặt già nua của Diệp Sơn run lên bần bật, bàn tay cũng khẽ run.

"Với chiến tích như vậy, e rằng Long Hoàng cùng độ tuổi cũng phải nhìn mà khiếp sợ!”

Vẻ mặt Hoa Lộng Ảnh đầy sự kiêu hãnh không gì sánh được, đây là người đàn ông cô đã chọn, và đây là "anh Thiên" yêu quý của cô.

Mặc dù cô ấy không quan tâm liệu Diệp Thiên có thể vượt qua những người đồng trang lứa và tung hoành thế giới hay không, nhưng cô gái nào lại không ôm mộng thanh xuân? Có cô gái nào không hi vọng người mình yêu trở thành một anh hùng bất khả chiến bại?

Đôi mắt Diệp Tinh run rẩy, cậu ta từ từ cúi đầu xuống, đây là lần đầu tiên cậu ta cúi đầu giữa những người bạn cùng lứa với mình.

"Anh cả, mãi mãi vẫn là anh cả!"

Cậu ta khẽ lẩm bẩm, trên mặt chỉ có một nụ cười gượng gạo, cho dù cậu ta có hai võ mạch thì cũng phải mất ít nhất mười năm, thậm chí có thể lâu hơn nữa, mới đạt được những gì như Diệp Thiên đã đạt được ngày hôm nay. Và đến lúc đó thì Diệp Thiên đã lại đạt tới mức độ nào rồi?

Cả đời này, e rằng cậu ta chỉ có thể đuổi theo bước chân của Diệp Thiên, đuổi kịp hoặc là vượt qua, đó là chuyện mà ngay cả khi xảy ra kỳ tích cũng không thể nào làm được!

Diệp Thiên đứng sừng sững, giẫm lên hư không, ánh mắt không có quá nhiều sự dao động.

Mặc dù Gullit bị trúng hai cú đấm của cậu, nhưng dù sao ông ta cũng là siêu phàm thượng phẩm, đâu có dễ dàng chết như vậy.

"Loẹt xoẹt!"

Một bóng người trồi lên khỏi sóng, khắp người ướt sũng, trông rất nhem nhuốc, đó chính là Gullit.

Đừng nói là một cao thủ siêu phàm, ngay cả một chí tôn võ thuật cũng có thể tụ khí thành canh, xuống nước cũng không bị ướt, nhưng quần áo của Gullit lúc này đã ướt sũng, bởi vì ông ta sử dụng tất cả chân khí của mình để tạo thành tuyến phòng ngự.

Vừa rồi ông ta chống lại cú đấm của Diệp Thiên, cũng đã dùng hết sức lực của mình rồi.

"Diệp Lăng Thiên!"

Gullit nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong mắt tràn đầy sự phẫn nộ, ông ta gần như muốn xé nát Diệp Thiên.

Từ khi bước chân vào cảnh giới siêu phàm, ông ta chưa từng có chiến tích nào nhục nhã như vậy. Vậy mà hôm nay bị đánh đến mức không kịp trở tay, mà người đã gây ra tất cả những chuyện này lại chỉ là một thanh niên Hoa Hạ chưa đầy hai mươi tuổi.

Diệp Thiên dang hai tay ra, không vội đuổi theo mà chỉ cười đùa.

"Không phải ông vừa nói muốn lấy lại thể diện cho viện trọng tài sao?"

"Chỉ dựa vào chút bản lĩnh đó thôi ấy hả?"

Gullit rất tức giận, nhưng lại không dám tùy tiện động thủ nữa, thực lực của Diệp Thiên vượt xa tưởng tượng của ông ta. Ông ta có thể cảm giác rõ được căn cơ tu luyện của Diệp Thiên mới vừa bước vào cảnh giới siêu phàm, thế nhưng sức mạnh bộc phát của cậu lại càng mạnh mẽ và oai phong hơn ông ta, khiến ông ta không thể hiểu nổi!

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, sau đó đột nhiên nở nụ cười vô cùng thâm hiểm.

"Diệp Lăng Thiên, tôi thừa nhận một mình chiến đấu thì tôi không phải đối thủ của cậu!”

"Nhưng hôm nay, cho dù cậu có ba đầu sáu tay cũng vẫn sẽ chết ở chỗ này!"

“Ồ?”, vẻ mặt Diệp Thiên hờ hững, lông mày cậu đột nhiên nhăn lại.

Chính lúc này, Gullit đột nhiên lấy một viên đá thủy tinh màu xanh lục từ trong người mình ra.

"Đó là viên đá truyền tin?"

Vẻ mặt của mấy người Diệp Sơn hoàn toàn thay đổi. Họ cảm nhận được một lực dao động rất rõ ràng trên viên đá thủy tinh đó. Thủ đoạn như vậy chỉ có người đã đạt tới cảnh giới siêu phàm mới có thể làm được.

Một số cao thủ siêu phàm đã tạo ra sức mạnh linh hồn, họ đẩy chân khí vào trong viên đá thủy tinh, khóa lại bằng sức mạnh linh hồn. Chỉ cần viên đá thủy tinh vỡ ra, họ lập tức có thể cảm nhận được vị trí của viên đá thủy tinh, khóa lại chặt hơn và lập tức chạy tới, đó gọi là viên đá truyền tin.

Nhìn thấy Gullit lấy viên đá truyền tin ra, mọi người không khỏi nghĩ thầm, Gullit còn có người chống lưng sao?

"Rắc!"

Dưới con mắt quan sát của bao nhiêu người, Gullit dùng hai ngón tay bóp viên đá truyền tin thành nhiều mảnh.

Lập tức, hai luồng màu xanh dâng lên từ trên đỉnh đầu của ông ta, cuối cùng hóa thành hai luồng ảo ảnh rồi dần dần tiêu tán.

Cùng lúc đó, ánh mắt Diệp Thiên ngưng lại, cậu nhìn về phía xa ngoài bờ biển.

Hai chấm đen càng lúc càng lớn, bay nhanh bên trên mặt nước biển, chỉ trong vài chục giây, đã biến thành hai bóng người cao lớn, đứng ngang bầu trời phía trên.

Những người vừa đến đều là đàn ông, một người mặc áo choàng có họa tiết sấm sét, tóc vàng và mắt xanh, khuôn mặt trung niên phương Tây tiêu chuẩn. Giữa đôi đồng tử của ông ta ẩn chứa một luồng sấm sét, vô cùng kỳ dị. Tu vi của ông ta càng kiên cố vững chắc, làm chấn động những đám mây xung quanh, biển dưới chân không ngừng dâng trào.

Người còn lại, tay cầm một thanh kiếm Samurai Đảo Quốc, râu trắng và ngắn, trông ra khoảng sáu mươi tuổi, nhưng trên mặt không hề có nếp nhăn. Đôi mắt ông ta lóe sáng, như ánh đao quét ngang bầu trời, biển sâu mấy chục thước phía dưới chân ông ta bị sóng khí chia cắt.

Hai người chỉ dừng lại ở đó, mọi người liền cảm thấy một luồng áp lực cực kỳ mạnh mẽ trực tiếp ập tới, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Gullit?

Nhìn thấy hai người bọn họ, Diệp Thiên không phản ứng nhiều, nhưng mấy người Diệp Sơn và Tư Đồ Ngạo ở phía sau đều hít sâu vào một hơi.

Dù sao họ cũng là những cao thủ lão luyện, vừa nhìn thấy hai người kia, họ liền nghĩ ngay đến hai nhân vật huyền thoại, nét mặt lập tức thay đổi rõ rệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK