Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng Diệp Lăng Thiên ra tay rõ ràng có hơi kiêng dè, không muốn làm bị thương người vô tội. Cho nên sau khi né tránh một chiêu của Liên Đạo Thành, cậu ta không lựa chọn cứng rắn chống đỡ đòn tấn công. Một bên tránh né, một bên tấn công mãnh liệt, sức chiến đấu của Diệp Lăng Thiên ít nhất cũng tổn thất ba phần!”.



“Có lẽ hôm nay cậu ta bị dồn vào bước đường cùng thật rồi”.




Lạc Tử Uyển từng chứng kiến Diệp Thiên dùng một chiêu đẩy lùi bốn vị vương cấp trăm năm, trong lòng đã công nhận sức mạnh của cậu. Nhưng bây giờ nhìn thấy Diệp Thiên bị sáu người dồn ép “chật vật” như vậy, cô ta vẫn cảm thấy hơi thất vọng.



Lúc trước, Diệp Thiên đánh đâu thắng đó, chưa từng thất bại. Vì sao lần đầu tiên cô ta gặp Diệp Thiên lại phải nhìn cảnh cậu bị người ta đánh bại, cảm xúc trong lòng thật sự rất khó tả.



Cô ta im lặng trong chốc lát rồi nói tiếp: “Sư phụ, nếu Diệp Lăng Thiên thật sự thua trận chiến này, sư phụ có giúp cậu ta một tay không?”.




Tĩnh Di lập tức gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị: “Đương nhiên, Diệp Lăng Thiên là người nối nghiệp mà Long Hoàng đã chọn, bất kể Long Hoàng hay là liên minh võ thuật đều sẽ không để cậu ta xảy ra chuyện. Nếu Diệp Lăng Thiên mà bị đánh bại thật, sư phụ sẽ ra tay!”.



“Với danh tiếng và sức mạnh của liên minh võ thuật, có lẽ sáu người này cũng không dám làm càn”.



“Bây giờ sư phụ không nhúng tay vào cũng là muốn để Diệp Lăng Thiên nếm mùi thất bại. Chỉ khi con người nếm qua thất bại mới biết rút kinh nghiệm, trèo lên đỉnh cao hơn!”.



“Thất bại hôm nay không phải là điều xấu với Diệp Lăng Thiên, mà ngược lại có ích rất lớn!”.



Lạc Tử Uyển nghe vậy mới bừng tỉnh, khâm phục trí tuệ của sư phụ từ tận đáy lòng.



Nhưng Lí Thanh Du ở bên cạnh thì vẫn luôn nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong mắt lóe lên tia sáng kiên định.



Lạc Tử Uyển và Tĩnh Di đều cho rằng Diệp Thiên sẽ thua, chỉ có cô ta luôn tin rằng Đế Vương Bất Bại vẫn là Đế Vương Bất Bại!



Trên bầu trời, Diệp Thiên đứng vững lại, nhưng ánh mắt cậu đã chuyển từ bình tĩnh sang sắc bén.



Mặc dù trước kia cậu nói muốn tiễn sáu người này lên đường, nhưng thực ra cậu chỉ nói thế mà thôi. Chung quy cậu vẫn nghĩ đến trận chiến của vương cấp trong tương lai mà không muốn giết sáu người họ, khiến cho sau này phương Đông mất đi sáu người có sức chiến đấu cực mạnh. Tuy nhiên, lúc này cậu đã mất kiên nhẫn.



“Ban đầu, tôi suy nghĩ cho trận chiến vương cấp giữa phương Đông và phương Tây sau này, chỉ muốn đẩy lùi sáu người các ông, không muốn phương Đông mất đi sáu người có sức chiến đấu cực mạnh”.



“Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi!”.



“Trận chiến vương cấp sau này chỉ cần một mình tôi là đủ!”.



Một luồng sát ý đột nhiên lan ra chân trời, nửa bầu trời đều bị nhuộm thành màu đỏ máu quái dị.



“Rầm!”



Sát ý trên người Diệp Thiên gần như ngưng tụ thành thực chất, nửa bầu trời bị nhuộm đỏ, rất nhiều người bình thường bên dưới đang quan sát, đều cả thấy một nỗi sợ trào dâng từ đáy lòng, cả người run rẩy.



Mà sáu vị vương cấp trăm năm lúc này vẻ mặt cũng chợt thay đổi, nhất là Lệ Tà, vừa nãy ông ta vừa chỉ tay vào giữa lưng Diệp Thiên, với vương cấp bình thường mặc dù sẽ không chết ngay trận nhưng cũng sẽ bị thương nặng trong thoáng chốc, nhưng Diệp Thiên lúc này vẫn khí thế như thế nước, không hề có dấu vết bị thương.


Tĩnh Di nhìn ra sau Diệp Thiên, trang phục của cậu đã bị rách một lỗ to bằng ngón tay cái, da dẻ trắng mịn bên trong lộ ra, không hề có vết thương khiến Tĩnh Di có chút kinh ngạc.
“Diệp Lăng Thiên bị Lệ Tà tấn công chính diện, vậy mà không bị một đòn đánh xuyên qua, sức phòng ngự của cơ thể quả là rất mạnh!”



Bà ta thầm giật mình, ngay lúc đó, Cô Giang Điếu Tẩu lại bước ra một bước, trong tay cầm tẩu thổi đi.



“Diệp Lăng Thiên, đừng có nói khoác không biết ngượng nữa!”




“Đúng là cậu rất mạnh, dù bốn người liên thủ nhưng vẫn có thể làm đến mức độ này cũng đủ để kiêu ngạo rồi!”



“Nhưng hôm nay cho dù cậu có giãy dụa thế nào, chung quy cũng sẽ bại, tôi hỏi lại một lần nữa, có đồng ý giao kiếm ra không!”



“Chỉ cần cậu đồng ý giao kiếm ra, mọi người cùng nhau chia sẻ bí quyết trường sinh thì bây giờ chúng tôi lập tức sẽ dừng tay!”



Ánh mắt Diệp Thiên rét lạnh, cậu căn bản không trả lời mà chỉ dùng hành động đáp trả.




“Vù!”



Cậu đẩy bàn tay ra, quần áo trên người rách nát, bị chính chủ nhân xé tan hoang, để lộ hình thể tráng kiện, từng bắp thịt, từng tấc da thịt đều kết nối với nhau hoàn hảo, giống như một kiệt tác hoàn mỹ nhất của thượng đế.



“Hôm nay các ông đều phải chết ở đây!”



Sát ý Diệp Thiên đã quyết, ánh sáng xanh trên người càng đậm thêm, tựa như ngọn lửa xanh lam đang bùng cháy.



Phệ Thiên Chi Thể, mở ra!



“Ồ?”



Ngay khi Diệp Thiên mở ra Phệ Thiên Chi Thể, sáu người đối diện lập tức cảm nhận được ngay, bọn họ nhận ra Diệp Thiên lúc này đã khác.



“Xoẹt!”



Tiếng không khí nổ vang bén nhọn vang lên, con ngươi Liên Đạo Thành co rút, một nắm quyền đang phóng to đến trước mặt ông ta với tốc độ kinh khủng.



“Ầm!”



Một quyền này trực tiếp đánh vào ngực Liên Đạo Thành, ông ta gần như không kịp phản ứng, lúc này phun ra ngụm máu, bay ngược về sau.



Ngực ông ta lõm xuống thành hình nắm đấm, ánh mắt nghiêm nghị, vẻ mặt khó tin nổi.



Ông ta lại không hề có phản ứng, ông ta bị người ta tấn công chính diện, điều này sao có thể chứ?



Diệp Thiên bước đi trên không, vẫn duy trì tư thế đánh quyền, ánh mắt nghiêm túc, giống như đang liếc nhìn đám kiến hôi.



Năm người còn lại nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt đều chấn động.



“Dùng thân xác phá âm, lại còn là âm gấp ba? Tên nhóc này, làm bằng cách nào chứ?”



Cô Giang Điếu Tẩu nhìn mà kinh hồn bạt vía. Vừa nãy tốc độ của Diệp Thiên đã tăng gấp ba so với tốc độ âm thanh chỉ trong thoáng chốc, so với máy bay chiến đấu siêu thanh thì cậu còn nhanh hơn một chút, gần như đã có thể sánh với tốc độ lao đi của xe tăng đại bác rồi.



Tốc độ như vậy, cho dù là vương cấp trăm năm cũng khó mà nắm bắt được, không chỉ khiến người ta khó lòng phòng bị mà sức phá hoại càng thêm lớn mạnh.



1646736461127.png

Liên Đạo Thành bị một quyền đánh bay, bay ra cả trăm trượng mới dừng lại, ông ta lại phun ra ngụm máu, vẻ mặt đã vô cùng sợ hãi.



“A? Vậy mà vẫn chưa chết?”




Diệp Thiên nhìn Liên Đạo Thành, ánh mắt khẽ động, có chút kinh ngạc.



Vừa nãy, chỉ trong nháy mắt, cậu đã tăng tốc độ lên gấp ba, một quyền chân nguyên đánh ra, sức lực đủ để đổ núi tách biển, một quyền đánh xuyên qua được mười chiếc xe tăng hạng nặng. Cho dù là một vương cấp trăm năm, chỉ cần không phải dùng luyện thể làm chủ đạo thì đều có thể một đòn giết chết.



Nhưng Liên Đạo Thành chỉ là bị thương nặng nhưng không hề bỏ mạng, quả thật khiến cậu có chút bất ngờ.



Liên Đạo Thành nhìn Diệp Thiên chằm chằm, từ trong ngực rút ra một cái gương đồng cổ xương, trên mặt gương đã chằng chịt vết nứt tới mức chẳng soi gì được, có thể vỡ nát bất kỳ lúc nào.




Là một tấm kính hộ thân ông ta tìm thấy trong một di tích cổ khi ông ta ở tuổi trung niên, nó có tác dụng phòng ngự rất cao. Ông ta đã dùng tấm kính hộ tâm này trong trận chiến vương cấp trăm năm trước, đã ngăn chặn không biết bao nhiêu lần tấn công từ kẻ địch, lần nào cũng phát huy tác dụng, chưa ai có thể phá vỡ khả năng phòng ngự của tấm kính hộ thân này.



Nhưng hôm nay, với một quyền của Diệp Thiên, tấm kính đã vỡ, ông ta còn bị đánh trọng thương, có thể nhìn thấy, nếu không có tấm hộ tâm bảo vệ thì bây giờ ông ta đã là âm hồn thăng thiên rồi.



“Thì ra là có pháp bảo hộ thân!”



Diệp Thiên liếc nhìn gương đồng, vẻ mặt châm chọc: “Thứ đồ này đã bị tôi phá vỡ, để tôi xem ông còn có thể cản được mấy quyền của tôi nữa!”



Cậu nói xong, bàn chân giẫm xuống, trong bầu trời chợt bắn ra luồng sáng, cơ thể lao nhanh, mọi người bên dưới quan sát hoàn toàn không nắm bắt được bóng dáng Diệp Thiên.



“Khốn kiếp!”



Bởi vì một quyền trước đó nên Liên Đạo Thành sớm đã cảm thấy sợ hãi, cả người ông ta lùi mạnh về sau, trong lúc lùi lại thì hai tay tạo thành kết ấn rồi đẩy ra, trước người xuất hiện tấm thuẫn ánh sáng bằng chân nguyên.



“Ông đỡ được sao?”



Ngay khi ông ta thi triển thuẫn ánh sáng thứ nhất, Diệp Thiên đã lao đến gần phía trước ông ta, nắm quyền như bạch ngọc đánh thẳng vào thuẫn ánh sáng.



Thuẫn ánh sáng chân nguyên này có thể ngăn cản được một tên lửa bắn vào chính diện, nhưng lúc này lập tức vỡ nát thành nghìn mảnh, quyền thế của Diệp Thiên vẫn không dừng, đánh về phía đầu Liên Đạo Thành.



Trong lúc Liên Đạo Thành vội vàng, chân nguyên khắp người bùng nổ, toàn bộ hội tụ đến trước người, thi triển thế phòng ngự mạnh nhất trong cả đời của ông ta, đồng thời hét lớn với năm người xung quanh.



“Còn không mau cứu tôi?”



Ngay từ khi Diệp Thiên bắt đầu, năm vị vương cấp sớm đã dồn sức chiến đấu, năm vị vương cấp tấn công năm hướng, đồng loạt tấn công Diệp Thiên từ các hướng khác nhau.



Thủ ấn, ma chưởng, móc câu, ngón tay đen, dòng điện tím, năm luồng tấn công, gần như hướng đến quanh người Diệp Thiên cùng lúc.



Nhưng Diệp Thiên lại không quan tâm, tựa như không phát hiện ra vậy, chỉ tập trung nhìn Liên Đạo Thành trước mắt, quyền kình bạo phát.



“Rắc!”


m thanh giòn giã vang lên, thuẫn ánh sáng trước người Diệp Thiên vỡ vụn, nắm đấm của Diệp Thiên đã đánh vào đỉnh đầu Liên Đạo Thành.
Một vương cấp trăm năm nhưng đầu lại bị nứt ra như trái dưa hấu, quyền kình tán sát dễ như trở bàn tay, khiến thân thể ông ta xé rách ra thành hàng nghìn mảng.



Còn năm luồng tấn công kia cũng đồng loạt đánh vào người Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên chỉ khẽ lách người, ngay cả một bước cũng không bị dao động.



“Sao có thể?”




Năm người họ ánh mắt nghiêm trọng, đều sững sờ tại chỗ, từng mảnh nhỏ thi thể Liên Đạo Thành bị bàn tay bừng lửa của Diệp Thiên bao phủ, hoá thành một làn khói xanh.



Một vị vương cấp trăm năm, đã sụp đổ như vậy!



Tĩnh Di ở phía xa, ánh mắt chợt loé lên, trong lòng vô cùng kinh sợ.




“Chống lại đòn tấn công của năm vị vương cấp trăm năm mà không hề bị thương tổn, thân xác Diệp Lăng Thiên chẳng lẽ đã vượt qua Thần Ma Chi Thể, đạt đến Tiên Thiên Chi Thể rồi sao?”



Còn Lạc Tử Uyển đã nhìn đến ngây người, không thể nói gì.



Diệp Thiên cởi trần, từng mảng da thịt đều tỏa ra ánh sáng màu xanh, cậu chậm rãi thu quyền lại, quay người đối mặt với năm người còn lại.



“Trường sinh tuy tốt nhưng nếu các ông đều sống không quá một giây thì còn nói gì đến việc phá giải bí ẩn trường sinh chứ?”



“Hôm nay, tôi phải chém chết năm vương!”







Cả người Diệp Thiên bừng lên luồng sáng xanh khiến cậu như một chiến thần được bao bọc trong ngọn lửa xanh lam.



Phía trước cậu khoảng mấy chục trượng, năm vị vương cấp trăm năm gần như đồng thời lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với Diệp Thiên, không dám lại gần.



Một quyền vừa nãy kia của Diệp Thiên quả thực quá mức kinh khủng, một quyền nhanh gấp ba lần tốc độ âm thanh, gần như không có chút màu mè hoa mỹ nào, chỉ đơn thuần là sức mạnh thân thể và tốc độ kế hợp, một quyền đã đánh chết Bích Ba Yên Khách.



Bọn họ tự hỏi, nếu như bị vây ở vị trí của Bích Ba Yên Khách, e rằng cũng sẽ không cản được nắm quyền giết thần giết quỷ này của Diệp Thiên.



“Một quyền thật đáng sợ, Diệp Lăng Thiên thật đáng sợ!”



Ánh mắt Tĩnh Di cứng đờ, thoáng chốc lại di chuyển, khiến bà ta bất ngờ.



Lúc trước Diệp Thiên bị bốn người liên tục ra tay tấn công, bị chèn ép không thể đánh trả, chỉ có thể chịu đòn, thậm chí bị Lệ Tà đánh vào chính diện.



Nhưng chẳng qua chỉ trong chớp mắt, từ đầu đến cuối Diệp Thiên chỉ đánh ra hai quyền, Bích Ba Yên Khách với tu vi yếu hơn bà ta một bậc đã bị đánh chết, trong những vương cấp bà ta biết, có thể làm đến nước này gần như đều là cấp độ vương cấp với sức chiến đấu đỉnh cao.



Diệp Thiên chưa đến hai mươi tuổi, lại làm được đến nhường này, quả là đáng sợ.



Tay Lạc Tử Uyển cầm kiếm Ỷ Thiên khẽ run, trước đó cô ta còn nghĩ rằng Diệp Thiên tất sẽ thua, ai ngờ được, Diệp Thiên lại rơi vào đường cùng phản kích, thoáng chốc đã xuất hiện tư thái Đế Vương rồi.



“Quả nhiên, anh ấy sẽ không thua!”



Ánh mắt Lí Thanh Du sáng rỡ, từ đầu đến cuối, cô ta luôn tin tưởng Diệp Thiên sẽ đứng vững đến cùng.

1646736474787.png

Năm người trước mắt đã bị cậu xem là đối tượng phải giết chết, một người cũng không thể bỏ qua.



“Các vị, đã đến bước này mà mọi người còn muốn che giấu sao?”




“Không phát huy bản lĩnh át chủ bài, thì người chết chính là chúng ta!”



Cô Giang Điếu Tẩu nhìn bốn người còn lại, vẻ mặt thay đổi liên tục, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ.



Từng người bọn họ ở đây đều đã tung hoành khắp chốn, khắp bốn phương, là vương cấp trăm năm mạnh nhất thế giới, người hay vật có năng lực đe doạ sinh mạng bọn họ vô cùng hiếm hoi.



Nhưng bây giờ, một mình Diệp Thiên lại khiến từng người bọn họ cảm nhận được hơi thở cái chết như phà tới trước mặt, cảnh tượng như vậy, dù là trong trận chiến vương cấp trăm năm trước, bọn họ cũng chưa từng cảm nhận được.




“Cùng ra tay!”



Pháp vương Hồng Nhật xé rách pháp bào trên người, để lộ làn da màu nâu đồng, trông như La Hán nổi giận.



Chân nguyên ông ta vừa mở ra thì ánh sáng đỏ quanh người đã bộc phát, cơ bắp cuồn cuộn, gân xanh nổi lên, cơ thể căng lớn lên một vòng.



“Đó là Luyện Thể Chi Thuật của Mật Tông Tây Tạng… “Thể Pháp Già Lâu La”!”



Tĩnh Di kinh ngạc nói: “Không ngờ, ngoài tìm lối tắt tu luyện ra Hồng Nhật Thủ Ấn, ngay cả Đoàn Thể pháp của Mật Tông mà Pháp vương Hồng Nhật đã tu luyện đến giai đoạn viên mãn rồi!”



“Một khi tu luyện Thể Pháp Già Lâu La đến viên mãn, nghe đồn như thể đã đủ để sánh với Thần Ma Chi Thể, thậm chí có thể tiến gần đến Tiên Thiên Chi thể, hoặc có thể chống lại Diệp Lăng Thiên rồi!”



Lạc Tử Uyển và Lí Thanh Du căn bản không rảnh rỗi nghe Tĩnh Di “giải thích”, mà chỉ nhìn phía trước không chớp mắt.



“Hồng Nhật Thủ Ấn, Phật Đà phổ độ!”



Cơ thể Pháp vương Hồng Nhật giống như chiếc xe tăng cỡ nhỏ, hai bàn tay to chắp lại chữ thập, sau lưng ông ta, luồng sáng đỏ phóng lên trời, hiện ra một hình Phật lớn Tây Tạng do ánh sáng đỏ ngưng tụ thành.



Phật lớn mở mắt ra, trông sống động như thật, hai bàn tay từ ánh sáng đỏ đồng thời đẩy ra trước về phía Diệp Thiên.



Hồng Nhật Thủ Ấn của Pháp vương Hồng Nhật vốn chính là tuyệt kỹ võ đạo cực kỳ mạnh mẽ, mà hiện tại, ông ta đã thi triển Thể Pháp Già Lâu La, sức mạnh thân thể đã tăng lên gấp ba, phối hợp với chiêu thức cuối cùng của Hồng Nhật Thủ Ấn là “Phật Đà phổ độ”, uy lực đã tăng không biết bao nhiêu lần.



Khí kình trên bầu trời cuồn cuộn, vô số áng mây đều bị xé rách thành hư không, toàn bộ chim bay qua đều bị vỡ tung thành từng vũng máu, ở vị trí của Diệp Thiên gần như đều bị biến thành trạng thái chân không.



“Chút tài mọn mà thôi!”



Diệp Thiên khẽ nhếch miệng, căn bản chưa từng xem trọng đòn tấn công này, chỉ nhìn thấy ánh sáng xanh loé lên, cậu đã xuất hiện năm mươi trượng phía ngoài, đối mặt với bàn tay Phật lớn, đánh ra một quyền!



Một trong Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!



Mặc dù đều là Tam Tuyệt Quyền, nhưng Diệp Thiên đã mở ra Phệ Thiên Chi Thể và Diệp Thiên khi chưa mở Phệ Thiên Thể hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau, hai trạng thái khác nhau, uy lực đâu chỉ kém hơn gấp mười chứ?



Diệp Thiên đánh ra một quyền, không gian vang lên tiếng động kinh thiên động địa, không khí xung quanh đều xuất hiện từng vết rạn.



Quyền ảnh xanh lam tựa như một quả đạn pháo hạng nặng, đánh vào chính giữa tay Phật lớn khổng lồ.
“Bịch bịch!”



Khí kình sôi sục, vốn là tay Phật rắn chắc do ánh sáng đỏ ngưng tụ mà ngay cả một giây cũng không chống đỡ nổi, kình lực xuyên qua từ bên trong dễ như trở bàn tay, đánh vỡ nát luồng sáng đỏ.



Pháp vương Hồng Nhật run rẩy cả người, miệng không ngừng phun ra máu, ánh mắt vô cùng khó tin.




Ông ta đã thi triển Thể Pháp Già Lâu La, còn dùng cả một chiêu Hồng Nhật Thủ Ấn mạnh nhất, vậy mà ngay cả một quyền của Diệp Thiên cũng không đỡ được?



Một quyền của Diệp Thiên khiến Pháp vương Hồng Nhật bị thương, vẫn không dừng lại, trong không khí lại vang lên tiếng vang tốc độ cao, cậu giống như một chiếc máy bay phản lực, chỉ còn lưu lại một vệt khí phía sau.



“Ra tay!”



Đám ngươi Cô Giang Điếu Tẩu cũng không dám chậm trễ nữa, bọn họ ra tay chậm một bước đồng nghĩa lại mất đi một người.




Ông ta tay cầm cần câu vung lên, tựa như một dải thiên hà rơi xuống, ánh huỳnh quang từng điểm lan ra, tựa như thiên hà nghiêng ngả.



Ngay lúc đó, thân hình Diệp Thiên lại chợt dừng lại chốc lát.



“Ồ?”



Ánh mắt Diệp Thiên khẽ động, có chút kinh ngạc.



“Đây là, thay đổi trọng lực?”



Thời khắc vừa rồi, rõ ràng cậu cảm nhận được trọng lực quanh người so với lúc trước đã tăng khoảng gấp hai lần, mọi người đều biết, trọng lực càng lớn thì mọi vật xung quanh sẽ sinh ra lực ma sát càng lớn, chuyển động sẽ trở nên cực kỳ khó khăn.



“Diệp Lăng Thiên, cậu có thể dùng thân thể phá âm gấp ba, quả là rất mạnh. Nhưng trong khu vực trọng lực của tôi, tốc độ của cậu càng nhanh thì cũng bị yếu đi nhiều!”



Giọng điệu Cô Giang Điếu Tẩu lạnh lẽo, đã tràn ngập sát ý.



Lúc vung móc câu vừa nãy, ông ta đã mở ra khu vực của bản thân – Khu vực trọng lực!



Trong khu vực trọng lực của ông ta, trọng lực sẽ tăng lên gấp đôi, bất kỳ kẻ địch nào, động tác cũng sẽ trở nên chậm chạp, tốc độ của Diệp Thiên vốn dĩ có thể phá tốc độ âm thanh gấp ba, nhưng bây giờ bị trọng lực cản trở, nhiều nhất chỉ có thể dùng một phần hai tốc độ, cũng chính là gấp đôi một lần rưỡi tốc độ âm thanh.



Mặc dù gấp một lần rưỡi tốc độ âm thanh cũng chính là nhanh như sấm chớp, nhưng đối với vương cấp tu vi thông thiên này mà nói, đã đủ thời gian để bọn họ phản ứng kịp, không đến nỗi bị giết chết chỉ với một đòn tấn công.



“Xoẹt!”



Một điểm tinh quang, lại lấp đầy bầu trời, móc câu trong tay Cô Giang Điếu Tẩu lại nâng lên cao.



“Búa trọng lực!”



Chân nguyên bắn ra từ đỉnh đầu móc câu, biến thành một cây búa lớn màu xám, lớn khoảng hơn mấy chục trượng.



Cây búa nặng này không chỉ thêm vào chân nguyên của Cô Giang Điếu Tẩu, mà còn được tăng thêm trọng lực gấp đôi trong khu vực này, thế tiến công tựa như Bất Chu Sơn nghiêng ngả, huỷ thiên diệt địa.



Diệp Thiên chuyển động bị hạn chế, còn Cô Giang Điếu Tẩu ở trong khu vực này thì hành động không hề bị ảnh hưởng, cây búa của ông ta vừa rơi xuống, Diệp Thiên đã không kịp tránh né.



“Không né được thì đối mặt chơi đùa với ông vậy!”

1646736488672.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK