Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu ta đã từng nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ gặp được Diệp Lăng Thiên, và cậu ta đã không ngừng mơ tưởng về vị thần Diệp Lăng Thiên rốt cuộc trông như thế nào. Cậu ta không hề ngờ rằng người anh trai mà cậu ta nghĩ đã bị thời gian loại bỏ và trở thành quá khứ của mình lại chính là Diệp Lăng Thiên trấn danh Hoa Hạ.

So với sự thất thần của Diệp Tinh, trái tim của Hoa Lộng Ảnh lại đập loạn xạ, trong mắt cô là sự ngây ngất và kinh ngạc.

"Hóa ra đúng là anh ấy không lừa mình, anh ấy chưa bao giờ thực sự vắng mặt!”

Nước mắt tuôn rơi trên mắt Hoa Lộng Ảnh, cô từng nghĩ người đàn ông mình yêu đã rớt khỏi võ đài và cần cô che chở.

Nhưng bây giờ, Diệp Thiên đã dùng những sự thật bùng nổ nhất để nói với cô rằng cậu vẫn đứng ở đỉnh cao, vẫn là vô địch!

"Tên lưu manh thối này ẩn náu kỹ quá!"

Tư Đồ Lạc Tuyết nhổ nước bọt, nhưng vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên với đôi mắt đẹp.

Biểu cảm của bốn người ở cảnh giới siêu phàm của Chiến Thần Điện cũng thay đổi một trăm tám mươi độ.

Cho dù bọn họ ở phương Tây, cũng đã không ít lần nghe đến cái tên “Hoàng Đế Bất Bại”, cho dù có kiêu ngạo như bọn họ thì cũng phải thừa nhận đây quả thực là một trong những người mạnh nhất trên thế giới. Nếu như chiến đấu riêng lẻ với cậu thì bọn họ chắc chắn không phải đối thủ của Diệp Thiên.

Trên bãi biển phía Nam, tất cả mọi người đều náo động, Diệp Thiên liếc mắt nhìn Gullit với vẻ mặt thản nhiên.

"Viện trọng tài các người đúng là âm hồn đeo bám, thích gây chuyện khắp nơi!”

"Lần trước tôi đã giết bảy người. Lần này có muốn tôi làm lại lần nữa không?"

Đối mặt với chín siêu phàm, Diệp Thiên chỉ có một mình, nhưng khí thế của cậu chẳng hề kém cạnh, thậm chí còn mơ hồ áp chế đám người kia. Khí phách như vậy khiến tất cả những người có mặt đều nể phục.

"Hừ!"

Gullit khịt mũi phát ra một tiếng hừ nặng nề.

"Diệp Lăng Thiên, cậu thật quá ngông cuồng, chớ tưởng rằng mình chiến thắng mấy siêu phàm kia, giết được trọng tài viên là cấp bậc thấp nhất của viện trọng tài thì có thể tung hoành thiên hạ được rồi!”

"Hôm nay vốn dĩ chúng tôi chỉ muốn đối phó với tứ đại gia tộc, nhưng nếu như cậu cũng ở đây thì chúng tôi cũng không ngại tính toán luôn món nợ cũ với cậu!”

"Cậu đã giết bảy trọng tài viên của viện trọng tài chúng tôi, làm cho viện trọng tài mất hết thể diện. Với tư cách là các trọng tài viên tinh anh của viện trọng tài, hôm nay tôi sẽ tìm cậu đòi lại thể diện”.

"Tôi cũng rất muốn lĩnh giáo xem Đế Vương Bất Bại như lời đồn đại có thực sự ‘Bất Bại’ hay không!”

"Róc rách!"

Ông ta vừa dứt lời thì vung chiếc roi trong tay lên, sóng biển đột ngột tách ra, cao gần trăm thước.

Bốn siêu phàm lương phẩm bên cạnh ông ta, cộng thêm bốn siêu phàm phàm phẩm của Chiến Thần Điện lần lượt hội ý, sau đó tám thanh âm xuyên thấu vang vọng bầu trời, nhào về phía Diệp Thiên.

Tám luồng sức mạnh được luyện hóa, lướt qua bầu trời, với những màu sắc khác nhau, trông như thể bầu trời đang nghiền về phía Diệp Thiên.

Diệp Sơn và mấy siêu phàm khác nhìn thấy đối phương vây đánh Diệp Thiên, họ đều cố gắng đứng lên, muốn giúp Diệp Thiên chia sẻ áp lực.

Lúc này, Diệp Thiên đột nhiên rút ra một ngón tay.

"Roẹt!"

Gió từ ngón tay mạnh mẽ quét qua, một khe nước cao mấy chục thước xuất hiện, ngăn cách đám người Diệp Sơn với Diệp Thiên.

Diệp Thiên không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng.

"Diệp Lăng Thiên tôi trước giờ đánh nhau chưa bao giờ cần người khác nhúng tay vào!”

"Ai bước qua vạch này đồng nghĩa với việc coi tôi là kẻ địch!"

Diệp Vân Long và những người khác đều sững sờ, họ đều cảm thấy không thể hiểu được, Diệp Thiên lại từ chối sự giúp đỡ của bọn họ sao?

Không chỉ họ, những người còn lại trên bãi biển Nam Hải cũng vô cùng bàng hoàng.

Lẽ nào Diệp Thiên định dựa vào sức của một mình cậu chiến đấu chống lại chín siêu phàm?

Diệp Thiên mặc kệ biểu hiện của những người khác, cậu giẫm chân và hơi nhấc tay lên, một luồng sức mạnh vô hình từ dưới đất bay lên, chống đỡ sức mạnh tổng hợp của tám luồng sức mạnh ở giữa không trung.

"Từ khi đến thủ đô, đã lâu lắm rồi tôi không động thủ với người khác rồi!”

"Hôm nay tôi sẽ chơi với các người!"

Ánh mắt cậu sáng như sao, khóe miệng gợi lên một nụ cười vui tươi, trong đôi mắt dâng lên tinh thần chiến đấu.

Đế Vương Bất Bại đã im hơi lặng tiếng suốt một tháng qua cuối cùng cũng đã tỉnh lại ở bãi biển phía Nam này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK