Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xoạt!”



Bàn tay chân nguyên bao trùm toàn bộ bàn đấu giá, sau đó cong năm ngón tay lại, chuẩn bị chụp lấy chiếc hộp đá to chừng chậu rửa mặt kia.




Mọi người ở đây thấy vậy thì thay đổi sắc mặt, ai nấy đều rất đỗi ngạc nhiên nhìn về phía Bích Ba Yên Khách, chẳng ai ngờ rằng, Bích Ba Yên Khách lại sẽ ra tay trong buổi đấu giá như vậy.



Đây đã không còn là thăm dò, mà là dự định thật sự ra tay cướp đoạt!



“Hừ!”




Rõ ràng ba vị vương cấp trăm năm còn lại cũng chưa hề chuẩn bị, không ngờ Bích Ba Yên Khách lại đột nhiên ra tay như vậy, vì thế chậm mất một nhịp, nhưng lúc này lại có tiếng hừ lạnh từ trên bàn đấu giá truyền đến.



Bỗng nhiên một bàn tay đỏ thẫm xuất hiện va chạm với bàn tay màu băng lam, phát ra tiếng vang rung trời, truyền khắp phòng đấu giá.



Vách tường quanh phòng đấu giá đã xuất hiện vết nứt, bụi bặm từ trên trần nhà rơi xuống, thật khiến người ta không cách nào chịu đựng.



Nếu như những người ngồi đây không phải là cao thủ nắm giữ sức mạnh kinh người, e rằng đã bị dọa sợ chạy trối chết.



Bàn tay chân nguyên mang màu sắc khác nhau va chạm một lần, sau đó hai người đều nở nụ cười, phòng đấu giá cũng yên tĩnh trở lại, Lư Chính Vũ sừng sững đứng đó, bàn tay vẫn duy trì tư thế như trước, ánh mắt mang đầy lạnh lẽo.



“Anh Liên, đây là buổi đấu giá nhà họ Lư tôi tổ chức, là lão già tôi chủ trì toàn cuộc, ông ngang nhiên ra tay cướp đoạt, là khinh nhà họ Lư tôi? Hay là khinh Lư Chính Vũ tôi?”



Nói đến lời cuối cùng, lạnh giá trong mắt ông ta tựa như đông cứng lại, ẩn chứa tức giận vô cùng.



“Ha ha!”. Sắc mặt Liên Đạo Thành lập tức thay đổi, thu bàn tay về rồi cười khan một tiếng.



“Nhìn thấy đồ vật hơi kích động, nhất thời thất lễ, mong anh Lư bỏ qua cho!”



Mặc dù ông ta đang xin lỗi, nhưng giọng điệu vẫn như thường, không hề có chút áy náy, rõ ràng là chưa từng để ở trong lòng.



Ánh mắt Lư Chính Vũ càng thêm lạnh lẽo, Bích Ba Yên Khách ra tay cướp đoạt vật phẩm đấu giá ngay trước mặt rất nhiều đồng liêu trong giới võ đạo Hoa Hạ, vậy chẳng khác gì không coi nhà họ Lư ông ta ra gì, không coi Lư Chính Vũ ông ta ra gì, ông ta thật sự rất tức giận.



“Liên Đạo Thành, ai trong chúng ta cũng muốn lấy được món đồ này, nhưng đã đến phòng đấu giá nhà họ Lư, vậy phải tuân theo quy củ của nhà họ Lư, ông muốn ra tay cướp đoạt, có phải không coi chúng tôi ra gì hay không?”



Lúc này, đột nhiên Cô Giang Điếu Tẩu nói ra.



Đôi mày rậm của Bàng Mông cũng dựng thẳng lên, lạnh lùng nói: “Anh Liên, muốn lấy được đồ thì ra giá đi, trắng trợn ra tay cướp đoạt, há chẳng phải phá hỏng quy củ!”



Nghe giọng điệu của ông ta, rõ ràng cực kỳ bất mãn với cách làm của Liên Đạo Thành, trái lại là Lệ Tà, hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang ý cười sâu xa, lại không hề lên tiếng.



Liên Đạo Thành nhìn thấy hai vị vương cấp trăm năm tỏ vẻ bất mãn, dù ông ta kiêu ngạo thế nào thì cũng chỉ có thể nhượng bộ mấy phần, xua tay nói.


“Tôi không có ý đó, lần này mọi người đến đây đều là vì thanh kiếm gãy bên trong hộp đá này, sao tôi có thể trắng trợn ra tay cướp đoạt?”



“Các vị không cần căng thẳng! Vừa rồi tôi chỉ muốn nhìn xem đồ trong hộp đá có phải là thanh tàn kiếm kia hay không, chứ không hề muốn ra tay cướp đoạt, kế tiếp đều nghe anh Lư sắp xếp!”



Ông ta nói rồi ngồi xuống ghế, giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì, mấy người còn lại thấy vậy cũng đều ngồi xuống, chờ đợi Lư Chính Vũ chủ trì toàn cuộc, bắt đầu đấu giá hộp đá.




Trong lòng Lư Chính Vũ tức giận, nhưng lúc này ở trước mặt mọi người, ông ta cũng không thể ngang nhiên tìm Liên Đạo Thành tính sổ, chỉnh đành coi như không có chuyện gì.



Trước mặt mọi người, Lư Chính Vũ giơ ngón tay ra, một cơn gió nổi lên, hóa thành lưỡi gió sắc bén, cắt ngang phần đỉnh của hộp đá.



Lúc này tiếng kiếm lanh lảnh trước đó lại càng rõ ràng, một hơi thở cổ xưa từ trong hộp đá phun ra ngoài, mang theo tia sáng chói lọi.




Sau đó, một thanh kiếm gãy đen tuyền được chế tạo bằng chất liệu đặc thù bay vào trong tay Lư Chính Vũ, hiển hiện trước mặt tất cả mọi người.



Trên thanh kiếm gãy có dấu vết rỉ sét, rõ ràng đã trải qua biết bao năm tháng, nhưng trong rỉ sét lại ẩn hiện mấy tia sáng thần thánh, nói rõ vinh quang tột đỉnh mà nó từng trải qua, các võ giả lớn tuổi nhiều kinh nghiệm ở đây đều có thể nhìn ra phi phàm bên trong thanh kiếm này.



Đưa ra cho mọi người xem xong, Lư Chính Vũ lại thả thanh kiếm gãy vào hộp đá, sắc mặt trang nghiêm nói.



“Các vị, đây chính là thanh kiếm mà Trường Hà Kiếm Tiên tung hoành vô địch năm trăm năm trước luôn mang theo bên mình, không thể giả được!”



“Không giới hạn giá khởi điểm, các vị có thể dùng chí bảo, vàng bạc, dược liệu… đấu giá, người trả giá cao được ưu tiên, nhưng người sở hữu cuối cùng sẽ do lão già tôi quyết định!”







“Bây giờ mọi người có thể bắt đầu ra giá!”



Ban đầu, Lư Chính Vũ dự định để thanh kiếm này đến cuối cùng buổi đấu giá, tránh ảnh hưởng đến mười vật phẩm đấu giá phía trước, nhưng vừa rồi bị Bích Ba Yên Khách náo loạn, bây giờ tên đã lắp vào cung, chỉ có thể dời nó lên đấu giá đầu tiên.



“Trường Hà Kiếm Tiên?”



Nghe thấy lời của Lư Chính Vũ, các võ giả ở đây đều mơ hồ không hiểu, chỉ có những cao thủ cảnh giới siêu phàm hơn trăm tuổi kia, ai nấy đều tỏ ra khiếp sợ ngạc nhiên.



“Trường Hà Kiếm Tiên?”. Đôi mắt đẹp của Lí Thanh Du cứng lại: “Cao thủ vô địch vào năm trăm năm trước?”



Lạc Tử Uyển ở bên cạnh gật đầu, cô ta xuất thân Nga Mi, Nga Mi có lịch sử lâu đời, thậm chí năm đó còn có thể sánh ngang với Võ Đang, Thiếu Lâm, tất nhiên Nga Mi cũng rõ như lòng bàn tay lịch sử năm trăm năm trước.



“Trường Hà Kiếm Tiên, người có tên tuổi nổi tiếng ngang với Tam Phong Chân Nhân năm trăm năm trước. Tam Phong Chân Nhân dùng Thái Cực thập tam thức uy chấn thiên hạ, còn ông ta thì dùng kiếm thuật tài giỏi tung hoành bốn phương. Hơn nữa tương truyền ông ta có được truyền thừa thượng cổ, nắm giữ bí ẩn trường sinh, sau khi Tam Phong Chân Nhân cưỡi hạc về trời, ông ta vẫn còn sống trên đời, chỉ là không biết người ở nơi nào!”



“Thật không ngờ thanh kiếm ông ta luôn đeo bên mình lại xuất hiện trong buổi đấu giá của nhà họ Lư, bây giờ tôi đã hiểu vì sao sư phụ lại muốn tôi đến tham gia rồi, rõ ràng chính là vì thanh tàn kiếm này!”

1646626842029.png

Lạc Tử Uyển nặng nề gật đầu, ánh mắt nhìn bốn vị vương cấp và Diệp Thiên ở phía trước, cô ta rất rõ ràng, thanh tàn kiếm này vừa xuất hiện, trong những người ở đây, cũng chỉ có năm sự tồn tại đỉnh cao ngồi ở hàng thứ nhất kia dám ra giá.



Lư Chính Vũ tuyên bố bắt đầu đấu giá, ba hàng phía sau đều lặng ngắt như tờ, không có người nào dám lên tiếng.




Đa số mọi người không biết danh tiếng của Trường Hà Kiếm Tiên, cũng không biết bí ẩn trong thanh tàn kiếm này, chỉ có số ít cao thủ cảnh giới siêu phàm lớn tuổi từng trải mới biết về nó, nhưng cho dù bọn họ biết thì như thế nào? Trước mặt trường sinh, ngay cả vương cấp cũng phải khom lưng cúi mình, nếu bọn họ dám ra giá, chỉ sợ mấy vị vương cấp phía trước sẽ lập tức giết chết bọn họ.



Bích Ba Yên Khách xông pha đi đầu, móc một con Tỳ Hưu bằng ngọc từ trong ngực ra.



“Đây là Tỳ Hưu song sắc được làm từ ngọc Hòa Thị Bích vào thời kỳ Chiến Quốc, đã có lịch sử ngàn năm!”




Bích Ba Yên Khách lời ít mà ý nhiều, cầm Tỳ Hưu bằng ngọc trong lòng bàn tay.



Bên ngoài Tỳ Hưu hiện ra vầng sáng trắng, bên trong thì ẩn chứa sắc đỏ như son, hai màu xen kẽ, bên trên khắc chữ cổ, rõ ràng là một món đồ cổ có giá trị cực lớn, ước tính ít cũng phải một trăm triệu dollar trở nên.



Nếu lấy ra bảo vậy như vậy trong buổi đấu giá tầm thường, chắc chắn có thể khiến mọi người khiếp sợ.



Sắc mặt Cô Giang Điếu Tẩu đầy hờ hững, thò vào trong tay áo lấy ra một món đồ, đó là một bầu rượu bằng ngọc trong suốt long lanh, ông ra dẫn một chút rượu vào trong đó, xuyên thấu qua ngọc bích có thể nhìn thấy rượu chảy qua những đường vân bên trong bầu rượu, cũng có thể thấy rõ ràng sắc đỏ tươi ẩn bên trong đó, hệt như mạch máu chạy trong cơ thể con người.



“Huyết Tửu Tôn, báu vật hoàng gia nước Triệu thời kỳ Chiến Quốc!”



Cô Giang Điếu Tẩu giới thiệu.



Hai người Bàng Mông Lệ Tà cũng lần lượt lấy đồ mình chuẩn bị ra, đều là báu vật thời nay, giá cả cực lớn, đủ để thu hút vô số doanh nhân quý tộc tranh giành, oanh động bốn phương.



Các vị võ giả đằng sau đều nín thở ngưng thần, âm thầm tặc lưỡi, bốn vị vương cấp trăm năm đưa ra món đồ giá trị to lớn như vậy, rõ ràng rất quyết tâm giành lấy thanh tàn kiếm này.



Sau khiếp sợ, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn Diệp Thiên ngồi giữa hàng thứ nhất.



Diệp Thiên đến đây, hiển nhiên chính là tham dự buổi đấu giá, mà trong buổi đấu giá, món đồ có thể khiến Diệp Thiên để mắt đến cũng chỉ có thanh tàn kiếm này, bọn họ đều rất muốn biết Diệp Thiên sẽ lấy ra thứ gì để cạnh tranh.



Lúc này Diệp Thiên vừa mới uống cạn sữa bò, tay cậu cầm chai sữa bò, duỗi lưng một cái, sau đó lục lọi túi quần, lấy ra một món đồ.



“Nếu bọn họ đều dùng đồ vật để ra giá, vậy tôi dùng vàng ròng bạc trắng ra giá!”



Diệp Thiên cười nhạt một tiếng, kẹp đồ vật trên đầu ngón tay, xung quanh lập tức chìm vào yên tĩnh, mà bốn vị vương cấp trăm năm thì kinh ngạc không thôi, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.



Đầu ngón tay Diệp Thiên đang kẹp đồng xu một tệ bình thường nhất!



Lúc trước, hành động nhét tay vào túi của Diệp Thiên khiến mọi người nghĩ rằng cậu sẽ lấy ra món báu vật quý giá nào đó, ai ngờ ngược lại hoàn toàn.



Trên ngón tay Diệp Thiên lấp lánh ánh bạc, rõ ràng là đồng xu một tệ, điều này khiến mọi người há miệng kinh ngạc.


Diệp Thiên không hề để tâm, giơ cao đồng xu, nở nụ cười đầy ẩn ý.
“Thanh kiếm này đã tan nát như vậy, nhiều năm tuổi rồi, tôi ra giá một tệ, chắc đủ rồi chứ?”



Dứt lời, Diệp Thiên khẽ búng ngón tay, đồng xu lượn một đường cong, bay về phía bục bán đấu giá, được Lư Chính Vũ bắt gọn.



“Tên nhóc này…”




Lư Chính Vũ nhìn đồng tiền xu rất bình thường trong tay mình cũng ngây cả người, trong lòng ngao ngán.



Ông ta đã nói với Diệp Thiên từ trước, ông ta sẽ tặng cây kiếm cuối cùng này cho cậu. Nhưng Lư Chính Vũ cho rằng Diệp Thiên sẽ lấy món báu vật gì đó quý giá một chút để đổi để khi ông ta trao thanh tàn kiếm cho cậu thì cũng không lộ ra quá thiên vị.



Nhưng hiện giờ Diệp Thiên chỉ lấy ra đồng xu một tệ, đúng là một trời một vực so với những báu vật quý giá mà bốn vị vương cấp lấy ra, có điều cuối cùng ông ta vẫn phải đưa thanh kiếm gỉ cho Diệp Thiên.



Tình cảnh này đúng khiến ông ta dở khóc dở cười mà.




Những người khác không rõ Lư Chính Vũ đang nghĩ gì, Bích Ba Yên Khách cười giễu một tiếng.



“Diệp Lăng Thiên, cậu đang đùa với chúng tôi đó hả?”



“Nếu cậu không có ý định cạnh tranh thì đừng phá rối! Lấy ra đồng xu một tệ cũng đòi cạnh tranh giá với chúng tôi”.



Bàng Mông cũng cười khẩy, khẽ lắc đầu: “Diệp Đế vương, trò đùa này của cậu thú vị thật đấy!”



Cô Giang Điếu Tẩu chẳng nhìn Diệp Thiên, chỉ cười nhạt một tiếng rồi ngồi xuống, còn Lệ Tà liếc qua liếc lại bằng ánh mắt sắc lẹm của mình, nhìn Lư Chính Vũ rồi lại nhìn Diệp Thiên, dường như phát giác được điều gì đó.



Đối mặt với câu hỏi của hai vương cấp trăm năm, Diệp Thiên ngoái đầu nhìn Bích Ba Yên Khách, khẽ xua ngón tay.



“Ông nhầm rồi, tôi không giành mua với các ông!”



“Tôi buộc phải có thanh kiếm này!”



Cậu vừa dứt lời, vẻ mặt bốn vị vương cấp đồng loạt biến sắc.



“Cậu nói gì?”



Cô Giang Điếu Tẩu trừng mắt, tia mắt lạnh lẽo.



“Diệp Lăng Thiên, cậu vừa bước vào cảnh giới vương cấp, đúng là có chút bản lĩnh nhưng đừng cho rằng mình có thể hống hách, ngang ngược như thế. Bốn người vương cấp trăm năm chúng tôi ở đây, cậu còn dám ăn nói ngông cuồng!”



“Thanh tàn kiếm này thuộc về ai là dựa vào năng lực, cạnh tranh bằng thực lực. Cậu dựa vào đâu mà muốn một mình chiếm hữu nó?”



Diệp Thiên nhét một tay vào túi, tỏ ra không quan tâm.



“Thanh tàn kiếm này hiện đang thuộc về nhà họ Lư, nhà họ Lư có quyền quyết định ai được lấy nó. Chi bằng chúng ta hỏi chủ nhân của nó đi?”



Cậu giơ tay chỉ về phía Lư Chính Vũ, Diệp Thiên đã ra hiệu bằng mắt cho ông ta từ trước.



Lư Chính Vũ hơi chau mày. Hành động này của Diệp Thiên có nghĩa muốn ông ta giao quyền sở hữu kiếm này cho cậu nhưng nếu làm thế, Diệp Thiên sẽ thành mục tiêu công kích của mọi người, bị bốn vị vương cấp trăm năm nhắm tới.



Tuy Diệp Thiên muốn trở mặt, nhưng ông ta không hiểu tại sao câu đột nhiên muốn thay đổi ý định, dùng thái độ ngang ngược nhất để lấy thanh kiếm.



Bốn người Cô Giang Điếu Tẩu nhìn theo ngón tay Diệp Thiên, hướng về phía Lư Chính Vũ.

1646626856091.png

“Như những gì Diệp Đế vương nói, thanh tàn kiếm này tôi giao cho cậu ấy!”



Ông ta cầm thanh tàn kiếm trong tay, đứng đối diện với Diệp Thiên, giọng nói vang vọng sàn đấu giá.




Khi ông ta vừa dứt lời, bốn luồng sức mạnh khủng khiếp bỗng bao trùm lên sàn đấu giá, mỗi luồng sức mạnh chiếm cứ một phương, tạo thành lốc xoáy, bao phủ sàn đấu giá. Toàn bộ sàn đấu giá rung lên, cảm giác có thể đổ sụp bất cứ lúc nào.



Những người khác ở bên trong sàn đấu giá, bất luận là cảnh giới siêu phàm, võ tôn hay những thiên tài thế gian như Lạc Tử Uyên và Lí Thanh Du cũng cảm thấy cơ thể nặng trĩu, đôi chân đặt trên mặt đất bỗng cảm giác chịu sức nặng gấp bội.



“Lư Chính Vũ!”, ánh mắt Bích Ba Yên Khách lạnh lùng, hét lớn.



“Chúng ta quen nhau cả trăm năm, ông lại muốn đâm một nhát sau lưng chúng tôi sao? Chúng tôi mang cổ vật quý giá ra để đổi còn Diệp Lăng Thiên chỉ đưa một tệ vậy mà ông giao kiếm cho cậu ta? Hai người đã thoả thuận từ trước rồi đúng không?"




Đôi mắt Cô Giang Điếu Tẩu phóng ta sát ý, chân nguyên quanh người đã bắt đầu cuộn trào.



“Lư Chính Vũ, tôi và ông quen biết đã lâu, nhưng hôm nay, ai cản tôi lấy tàn kiếm đồng nghĩa với việc thành kẻ thù của tôi, đừng trách tôi không khách sáo!”



Lòng bàn tay Bàng Mông ánh lên tia máu, ngón tay mảnh khảnh, hai mắt nhíu lại.



“Ông Lư, hội bán đấu giá nhà họ Lư đã truyền được trăm năm, đây là lần thứ mười tổ chức, trước giờ vẫn luôn công bằng cạnh tranh nhưng hôm nay ông khiến tôi quá thất vọng rồi!”



Lệ Tà chắp tay sau lưng, cười như không nhưng khí thế lại vô cùng âm hiểm.



Bốn vị vương cấp trăm năm, ai cũng rất muốn có được thanh tàn kiếm ẩn giấu bí mật trường sinh kia. Người nào cũng đều dấy lên ý chí chiến đấu, không định nhường bước.



Lư Chính Vũ nhìn lên sàn đấu giá, cảm nhận được luồng khí tức của bốn người đang sắp xé rách sàn đấu giá, ông ta nhíu mày.



Mặc dù ông ta cũng là vương cấp nhưng đối mặt với sức mạnh của bốn người khiến áp lực của ông ta càng tăng cao. Ngay khi luồng khí tức của bốn người bao vây Lư Chính Vũ, Diệp Thiên cuối cùng cũng ra tay.



Cậu bước tới một bước, giậm mạnh chân xuống đất.



Một bước chân này của cậu khiến toàn nhà đấu giá rung chuyển, nhưng không cảm nhận được sàn đấu giá sắp sụp đổ. Ngược lại, một luồng sức mạnh vô hình bung ra từ dưới chân cậu, va chạm với sức mạnh kết hợp của bốn người.



“Phụt!”



Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, khí kình giữa các mắt lưới năng lượng tạo ra từ bốn vương cấp bị xé rách, cắt đứt sự liên kết của bốn người, tạo thành hai phần, tách ra trên không trung.



Diệp Thiên men theo vết rách này, từng bước tiến lên, đi thẳng tới trước sàn đấu giá.



“Hử?”



Ánh mắt bốn vị vương cấp trăm năm đều trở nên kinh ngạc, ngẩn người tại chỗ, khí tức trên người bọn họ lại tăng cao, bốn màu sắc chân nguyên hội tụ thành làn sóng cuộn trào, lao thẳng vào giữa.



Bốn vùng sáng toả khắp sàn đấu giá, Diệp Thiên bị “chìm” ở trong đó tạo nên cảm giác rất nhỏ bé. Nhưng bất luận làn sóng khí bốn màu này có lớn mạnh đến đây, ánh sáng có rực rỡ cỡ nào,
1646626865915.png

Vương cấp trăm năm, ai chẳng là người lên trời xuống đất, có tu vi đáng sợ cơ chứ? Có điều, hiện giờ Diệp Thiên lại một mình đối chọi với khí tức cuồng bạo của bốn người, hơn nữa còn không dưới cơ họ.



Diệp Thiên không có chút phản ứng nào với sức ép của khí kinh bốn người, vẻ mặt vẫn như cũ. Cậu giơ bàn tay ra trước sàn đấu giá, đón lấy thanh tàn kiếm trong tay Lư Chính Vũ.



Khi thanh kiếm gãy rơi vào tay Diệp Thiên, bốn vị vương cấp trăm năm đều co rụt đồng tử lại, lập tức nổi giận.




Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp mở miệng, Diệp Thiên đã đã giương kiếm lên trước, chĩa về phía bọn họ.



“Thanh kiếm này đã nằm trong tay tôi rồi, không còn liên quan gì tới nhà họ Lư và khách sạn Hạo Nguyên nữa”.



“Muốn lấy kiếm thì phải hỏi tôi!”



Cậu nhìn lướt qua bốn người, hống hách, ngang ngược, một luồng chiến ý vây quanh sàn đấu giá.




“Ai muốn cướp kiếm, ra tay đi!?”







“Ai muốn cướp kiếm, ra tay đi!?”



Diệp Thiên lướt nhìn bốn vị vương cấp trăm năm, ánh mắt ngạo nghễ, ý chiến chiến đấu hừng hực, giơ thanh kiếm gãy ngang trước ngực.



“Tôi biết các ông rất muốn có được thanh kiếm này, bây giờ thanh kiếm đang nằm trong tay tôi, quy tắc rất đơn giản!”



“Ai đánh bại được tôi, kiếm thuộc về người đó!”



Bầu không khí trong nhà đấu giá bỗng trở nên tĩnh lặng, từng ánh mắt kinh ngạc quét qua Diệp Thiên.



Mọi người đều biết sức mạnh của Diệp Thiên. Tại Trung Đông, cậu đối đầu với đội quân nghìn người, uy chấn thiên hạ, tất cả đều nắm rõ sức mạnh của khủng khiếp của Diệp Thiên. Nhưng bọn họ không ngờ rằng, Diệp Thiên dám nói ra những lời như vậy trước mặt bốn vị vương cấp trăm năm.



Đánh bại được cậu sẽ lấy được kiếm! Đây cũng là lời tuyên chiến dành cho bốn vị vương cấp trăm năm, ai cũng có thể ra tay với cậu. Chỉ một câu nói, Diệp Thiên đắc tội với bốn người mạnh nhất!



Vốn dĩ bốn vị vương cấp này không muốn đánh nhau trực diện với Diệp Thiên, trở mặt thành thù nhưng cậu lại ăn nói ngông cuồng trước mặt của biết bao người học võ trên khắp Hoa Hạ, nếu bốn người không có chút gì đó đáp lại, điều này có nghĩa họ sợ Diệp Thiên, không muốn cũng buộc phải ra tay.



“Tính khí của cậu ta chẳng thay đổi chút nào!”



Nét mặt Lí Thanh Du rất hiền dịu, khẽ lắc đầu, không lấy làm lạ.



Khi trước, tại bãi biển Nam Hải, một mình Diệp Thiên đấu với tất cả người thuộc cảnh giới siêu phàm của viện trọng tài và Chiến Thần Điện, cảnh tượng ngọn lửa bùng lên vẫn in đậm trong ký ức của cô ta. Có điều, đối thủ hiện giờ của cậu đổi là bốn vị vương cấp với sức mạnh đáng sợ.



Lạc Tử Uyên lại hơi nhíu mày, chỉ xét tới lĩnh vực mà bốn vị vương cấp vây quanh Diệp Thiên dùng khí kình tạo ra, chân nguyên ngưng tụ, kinh động không gian đã đạt đến trình độ tâm niệm thống nhất rồi. Cho dù sư tôn của cô ta ở đây cũng chỉ ngang tài ngang sức với bọn họ.



Điều này có nghĩa bốn người này có tu vi ngang với sư tôn của cô ta.



Nhưng Diệp Thân lại dám ăn nói ngông cuồng với bốn người bọn họ, mặc bốn người bọn họ muốn ra tay như nào cũng được, vô tình tự tìm cho bản thân bốn kẻ địch mạnh, Cô ta bắt đầu nghi ngờ, Diệp Thiên thực sự có đủ tự tin đấu với bốn vị vương cấp này sao?



Lư Chính Vũ từng chứng kiến thân thủ của Diệp Thiên, một mình tiêu diệt Quỷ Vương Tương Tây, nắm được phần nào sức mạnh của Diệp Thiên. Vậy nhưng, hiện giờ Diệp Thiên muốn mọi sự chú ý của bốn vị vương cấp kia đều tập trung lên người cậu khiến Lư Chính Vũ vô cùng cảm kích nhưng cũng lo lắng.



Thanh tàn kiếm này từng thuộc về nhà họ Lư, bây giờ bốn vị vương cấp này đều tới đây vì nó, nhưng ông ta lại giao cây kiếm cho Diệp Thiên đã khiến bốn vị vương cấp kia rất không hài lòng. Bọn họ rất có thể vì chuyện này mà nhằm vào nhà họ Lư.



Diệp Thiên đứng ra lúc này, thu hút toàn bộ “hỏa lực” về phía mình để tránh cho nhà họ Lư bị bốn người họ nhắm tới, âm thầm giúp đỡ nhà họ Lư của ông ta. Ông ta rất biết ơn vì điều này.



Có điều, một mình Diệp Thiên đấu với bốn vị vương cấp trăm năm khiến ông ta rất lo lắng. Dù Diệp Thiên có mạnh tới đâu, nếu cả bốn vị vương cấp trăm năm này đồng loạt ra tay, còn đáng sợ gấp mười lần so với thiên quân vạn mã.



“Hừ! Diệp Lăng Thiên, cậu ngông cuồng thật đấy!”



Sắc lạnh trong ánh mắt Liên Đạo Thành càng bùng nổ hơn, ông ta tiến lên một bước, luồng khí quanh cơ thể đông đặc lại, nhuốm màu xanh lam lên khoảng không gian phía trên bên trái Diệp Thiên.


“Nhóc con, là cậu ép tôi ra tay!”
Cô Giang Điếu Tẩu đưa đôi bàn tay nhăn nheo ra khỏi ống tay áo, khí kình cũng áp về phía trước, làn sóng khí màu xám tiến gần về phía sau bên trái Diệp Thiên.



Đôi mắt Bàng Mông âm u, luồng khí kình màu đỏ thẫm biến thành bức trướng kiên cố, phong toả phía sau bên phải Diệp Thiên.



Lệ Tà cười nhẹ, từ tốn bước về phía trước, luồng khí tím nhạt cũng bao phủ lên phía trước bên phải Diệp Thiên.




Bốn màu khí kình ghép lại thành một bức tường kiên cố, chặn đứng mọi hướng trái phải, trước sau của Diệp Thiên. Rõ ràng bốn vị vương cấp muốn nhốt Diệp Thiên ở đây, không cho cậu cầm kiếm rời đi.



Diệp Thiên bị bốn luồng khí kình chèn ép, cơ thể chỉ đứng ở khu vực trung tâm rộng chưa tới một mét vuông. Nhưng khí kình bốn phía không thể vượt qua được khoảng trống một mét vuông này, chẳng thể động được tới người cậu.



Cậu vẫn giữ vẻ mặt đó, lắc đầu cười nhẹ.



“Tôi bảo mấy người ra tay thì dứt khoát một chút, làm mấy trò mèo này có tác dụng gì sao?”




Cậu vừa dứt lời, một vầng sáng màu xanh lam phát ra từ đáy mắt Diệp Thiên.



“Rít!”



Trong không gian đột nhiên phát ra âm thanh vô cùng chói tai, một vầng sáng xanh lam bỗng bộc phát dưới chân Diệp Thiên, luồng khí kình còn gay gắt và đông đặc hơn khí kình của bốn vị vương cấp bỗng bắn tung ra tứ phía, giống như những ánh sao trong bầu trời đêm, bay ra trước mắt mọi người.



Những người học võ có mặt đều có tu vi ở mức võ tôn trở lên, có thể nhìn được vật trong bóng tối, nhưng khoảnh khắc này, bọn họ chỉ thấy một khoảng “trời sao”, không thấy được những vật khác.



“Hử?”



Khoảnh khắc ánh sao bắn tung, bốn vị vương cấp và cả Lư CHính Vũ đang đứng trên sàn đấu giá đều trợn tròn mắt.



Chiếc lưới khí kình của bốn người Liên Đạo Thành, Cô Giang Điếu Tẩu, Bàng Mông, Lệ Tà tạo thành bỗng vỡ ra từng mảnh dước sức công phá của ánh sao. Một làn sóng khí lan từ trong ra ngoài, đánh tan lưới khí của bọn họ.



Bốn vị vương cấp trăm năm bất giác lùi lại phía sau đến tận ba bước.



Sau khi ánh sao bắn ra, không ít người thuộc cảnh giới siêu phàm, trong đó có cả đám người cao thủ thiên phú như Lạc Tử Uyên và Lí Thanh Du thấy rõ được những thứ đang diễn ra, ai nấy đều bị chấn động đến không nói nên lời.



Bốn vị vương cấp hợp lại với nhau tạo một bức tường khí có thể nói như thành đồng vách sách, đáng sợ hơn là có dùng xe pháo hạng nặng để tấn công cũng phải mới hơn mười phút mới có thể đục thủng, vậy mà Diệp Thiên chỉ cần một chiêu đã xé nát bức tường, sức mạnh đáng sợ gì vậy?



So với sự kinh ngạc của người đứng ngoài xem, bốn vị vương cấp trong cuộc lại càng thắt tim lại.



Bọn họ không ngờ rằng Diệp Thiên hoá giải phong toả của bọn họ chỉ trong nháy mắt, còn đẩy cả bốn người lùi ra sau đến ba bước. Từ xưa tới nay bọn họ chưa từng tiếp xúc với sức mạnh như này.



Lúc này, vẻ mặt của bốn vị vương cấp trăm năm bỗng tối sầm lại, chàng trai trẻ đứng trước mặt bọn họ có sức mạnh đáng sợ hơn những gì họ nghĩ.



Bốn người đưa mắt nhìn nhau, có thể thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Diệp Thiên chỉ một chiêu hoá giải sự vây nhốt của bốn người rất dễ dàng, vậy nếu dốc toàn lực sẽ đáng sợ đến mức nào?



Mặc dù bốn người cũng không dốc toàn bộ sức mạnh, nhưng Diệp Thiên chỉ dựa vào bản thân đẩy lùi cả bốn người, điều này chứng minh sức mạnh của cậu vượt qua bọn họ.



Diệp Thiên vung tay, nắm ngược kiếm đặt đằng sau lưng, ánh mắt lạnh lùng.



“Tôi nói rồi, muốn cướp kiếm thì đánh thắng tôi!”



“Nếu không có ai ra tay, vậy tôi mang thanh kiếm đi!”



Giọng nói của cậu rất vang, trong lúc lên tiếng, cậu đã bình thản lướt qua bốn người, đi về phía cửa.



Trong lúc này, bốn vị vương cấp trăm năm siết chặt nắm đấm, chân nguyên quanh người cuồn cuộn, tích trữ kinh lực nhưng không một ai ra tay, chỉ mở to mắt nhìn Diệp Thiên đi xa, cuối cùng biết mất ở lối vào nhà đấu giá.

1646626881050.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK