Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phàm những việc có thể khiến Diệp Lăng Thiên đau lòng thì Nachzehrer Desura tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”





“Có trách thì trách các người có liên quan tới Diệp Lăng Thiên ấy!”



Advertisement






Ánh mắt Huyết tổ lạnh lùng, sát ý bừng bừng dâng lên. Ông ta ấn tay, biển máu cuồn cuộn tạo thành một chưởng đánh khổng lồ màu đỏ ập vế phía sơn viên nhà họ Hoa.





Trận pháp phòng ngự mà Diệp Thiên bố trí cùng lắm chỉ có thể đỡ được sức mạnh của kẻ thuộc cảnh giới hoàng cấp đỉnh phong, thậm chí là của cảnh giới truyền thuyết. Còn đối diện với cảnh giới sử thi lãnh chúa thì chẳng khác gì châu chấu đá xe.





Trước đó trận pháp có thể đỡ được một lần đòn tấn công của Huyết tổ thì uy lực của nó cũng đã dùng cạn kiệt rồi. Đòn tấn công lần này sẽ khiến cả sơn viên trở thành đống tàn phế mất, tất cả mọi người đều sẽ bị chôn vùi bởi bàn tay khổng lồ kia.






Advertisement



Đúng lúc mọi người đang bàng hoàng thì động tác của Huyết tổ bỗng khựng lại. Cả Lang tổ cũng laapjt ức hướng mắt nhìn về phía xa trong không gian và tái mặt.





Bọn họ chỉ thấy từ phía xa có một chấm tròn màu đỏ to dần giống như là một quả cầu lửa đang cháy mạnh dần lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được đang tiến dần về sơn viên nhà họ Hoa.











“Rầm!"





Bầu trời phía xa bỗng có một quả cầu ánh sáng màu đỏ quét qua. Một vệt dài hằn lên trên không gian một hồi lâu vẫn chưa hết.





Những nơi nó đi qua, không khí đều bị bốc hơi, đám đông chỉ cảm thấy hoa mắt, luồng sáng màu đỏ đó đã đáp xuống khu viên trang của nhà họ Hoa.





Ánh sáng đỏ biến mất, một bóng hình đập vào mắt đám đông. Tóc cậu bạc trắng, đôi mắt đỏ như máu, cánh tay và cơ thể cũng đỏ ửng, ngay vị trí vùng ngực, một trai tim tàn tật đang đập.





Cậu ôm một cô gái xinh đẹp tuyệt trần trong tay, chỉ có điều lúc này, cô gái dường như đã mất đi phản ứng, duy chỉ có nhịp thở là vẫn còn đều đặn.





“Thiên?”





“Tiểu Ảnh?”





Nhìn thấy người vừa tới, Thi Tú Vân bỗng kêu lên.





Dù tóc đã biến thành trắng nhưng bà vừa nhìn là đã nhận ra ngay con trai của mình





Nhưng không biết tại sao mà lúc này Diệp Thiên khiến bà có cảm giác như người xa lạ. Trong ký ức của bà, Diệp Thiên khác xa như thế này.





Những người khác cũng thất xác. Bọn họ nhìn vào đôi mắt của Diệp Thiên, chỉ cảm thấy mơ hồ và chấn kinh. Trạng thái này của Diệp Thiên bọn họ chưa từng gặp.





“Diệp Lăng Thiên!”





Nhìn thấy Diệp Thiên, Huyết tổ và Lang tổ nước Tuyết đều co đồng tử.





Bọn họ tưởng rằng mình đi trước hàng trăm kilometsđể quay lại thủ đô thì có thể tạo ra một bất ngờ khiến cho Diệp Thiên không kịp phản ứng, đợi khi Diệp Thiên phát hiện ra người thân bạn bè đã bị tiêu diệp thì cũng đã muộn rồi.





Nhưng bọn họ không ngờ, Diệp Thiên lại kịp quay trở lại. Bọn họ nhìn chăm chăm Diệp Thiên, cẩn thận cảm nhận thì thấy xung quanh Diệp Thiên phát ra một luồng sức mạnh điên cuồng đang dao động, đến cả đất trời lúc này cũng dường như chấn động theo. Một luồng áp lực cực mạnh ập tới. So với lúc ở đảo Rồng còn càng kinh khủng hơn.



Bọn họ thật sự không hiểu, trải qua nhiều cuộc chiến đấu như vậy, đúng ra Diệp Thiên phải cạn kiệt sức lực và đang dưỡng thần rồi mới phải, sao có thể trở nên lẫm liệt như hiện tại được chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK