Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta nói nghe có vẻ khách sáo, nhưng thật ra ánh mắt lại mang ý cười nhàn nhạt, đáy mắt toát lên sự uy hiếp, trông có vẻ bắt Diệp Thiên không thể không đồng ý.





“Không đổi!”.






Diệp Thiên còn không nhìn anh ta lấy một cái, ngồi thẳng xuống.





Vợ chưa cưới gì gì đó liên quan gì đến cậu?





Nếu là bình thường, có lẽ cậu sẽ không ngại nhường cho anh ta. Nhưng bây giờ là lúc quan trọng để cậu hấp thu linh khí, bảo cậu đổi chỗ ngồi rắc rối như vậy, cậu không muốn đồng ý với yêu cầu của anh ta.





“Cậu…”.







Nhìn Diệp Thiên không động dậy, vẫn ngồi yên như núi, trong mắt người đàn ông trẻ tuổi lóe lên vẻ âm trầm, hạ giọng nói: “Tôi gọi một tiếng anh em là nể mặt cậu, trả năm nghìn tệ đổi chỗ ngồi của cậu cũng vì không muốn tỏ ra quá ngang ngược ở trước mặt nhiều người. Nhưng thằng giặc tây này, nhẹ nhàng cậu không muốn, muốn mạnh tay phải không?”.





“Cậu chê tôi trả ít phải không? Vậy được, mười nghìn tệ mua chỗ ngồi của cậu, cậu đổi chỗ cho tôi, đủ chưa?”.





Anh ta thấy Diệp Thiên từ chối dứt khoát, nghĩ rằng cậu cảm thấy ít tiền, nên lại trả thêm năm nghìn tệ nữa.





Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, muốn xem Diệp Thiên phản ứng thế nào, nhưng cậu vẫn nhắm mắt, không đáp lại một câu.





“Thằng nhóc này…”.





Anh ta lập tức nổi giận, giơ tay lên muốn tóm cổ áo của Diệp Thiên. Nhưng anh ta vừa mới đưa tay ra, cô gái bên cạnh đã đứng lên.





“Hứa Bác Thuần, đủ rồi, đây là Yellen, không phải Kim Lăng, đừng có lúc nào cũng lôi mấy thủ đoạn ở Kim Lăng của anh ra dùng!”.





“Đây là lần đầu tiên tôi và anh cùng đi một chuyến bay, tôi không muốn thấy chuyện gì không vui. Tôi mong anh yên phận một chút, quay về chỗ ngồi của mình đi. Tôi chỉ nói một lần!”.





“Nếu anh không nghe, từ nay về sau tôi tuyệt đối sẽ không cho anh biết tôi đi đâu, để xem anh làm sao tìm được tôi!”.





Giọng nói của cô gái trẻ tuổi vang vang, ngắn gọn mà mạnh mẽ, một câu nói đã làm người đàn ông trẻ tuổi sững sờ.





Anh ta dừng lại ba giây, hung hăng liếc nhìn, cuối cùng lùi lại hai bước.





“Được, được, Tiểu Nguyễn, anh nghe em hết!”.





Anh ta nhếch miệng cười, cực kì giả tạo: “Vừa rồi anh chỉ đùa với người anh em này, muốn đổi chỗ với cậu ta, ngồi gần em hơn thôi, không có ý gì khác, em đừng tức giận”.





“Nếu người anh em này đã không muốn đổi thì anh sẽ về chỗ ngồi của mình, tuyệt đối không ép uổng!”.





Anh ta xua tay, trông có vẻ rất hiểu lý lẽ, bước nhanh về chỗ ngồi của mình, nhưng trong lòng lại âm thầm nhớ kĩ mặt Diệp Thiên.





Thấy anh ta đã yên phận ngồi xuống vị trí cách cô ta bốn hàng ghế, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm.





Cô ta hoàn hồn, chìa cánh tay mảnh khảnh tới trước mặt Diệp Thiên, bày tỏ sự áy náy.





“Chào cậu, thật ngại quá, tôi xin lỗi cậu vì sự vô lễ của anh ta!”.



“Tôi là Lâm Hiểu Nguyễn, người ở Kim Lăng, gặp mặt là duyên phận, chúng ta làm quen nhé?”.


















';

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK