Trong số năm người, chỉ có Thi Trảm Nguyên là không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, trong lòng lóe lên vô số ý nghĩ.
Lưỡi kiếm ẩn trong không gian đã giết Lư Tịnh Trai chỉ bằng một nhát!
Một tu sĩ luyện thần, thần võ song tu!
Thiên phú nhiều như vậy thì chỉ có mỗi nhà họ Thi, không có kẻ thứ hai, đây chính là thiên tài nhà họ Thi của ông ta, Thi Trảm Nguyên thực sự rất hy vọng Diệp Thiên có thể thuộc về nhà họ Thi.
Nhưng chiêu thức lúc nãy của Diệp Thiên quá tàn nhẫn, chỉ một chiêu đã giết chết Lư Tịnh Trai, không chút nhân nhượng, lúc này lại đang đối mặt với các cao thủ của sáu tông Huyền Môn, cho nên cậu không thể không cẩn thận được.
Dương Vân Hận, Vạn Quy Nông, Lạc Thiên Long, Tu Kiệt Khải, bốn người liên thủ lại với nhau, cho dù sức mạnh của Diệp Thiên có lớn đến đâu thì cũng phải suy nghĩ cho kĩ có nên xúc phạm bốn tông môn lớn này không.
Đôi mắt xanh của Tây Ma Loner chợt sáng lên, đầu ông ta bắt đầu lắc không ngừng.
Thực lực và thiên phú của Diệp Thiên mạnh như vậy, đương nhiên gia tộc Ireland rất muốn có được, nhưng hiện tại phiền toái do Diệp Thiên gây ra là quá lớn.
Nếu chỉ có xích mích với sáu tông Huyền Môn, thì Tây Ma Loner còn có thể mượn danh của thần điện Thái Dương cùng với sức mạnh của mình để ứng phó, nhưng Diệp Thiên lại ra sát chiêu, đã vậy còn giết một cao thủ của sáu tông Huyền Môn, như vậy tình huống đã hoàn toàn khác.
Sáu tông Huyền Môn trong tiểu thế giới chính là kiểu một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bao giờ để Diệp Thiên sống, còn ông ta lại muốn lôi kéo Diệp Thiên, đương nhiên sẽ đứng ở phe đối lập.
Mặc dù gia tộc Ireland có thần điện Thái Dương chống lưng, không sợ bất kỳ kẻ nào trong sáu tông Huyền Môn, nhưng hiện tại bốn gia tộc đã liên thủ!
Ông ta biết rất rõ, một khi đã ra mặt cho Diệp Thiên thì chắc chắn bốn người này sẽ không niệm tình, mặc dù Tây Ma Loner cũng là một trong những kẻ mạnh nhất, nhưng ông ta lại không cho rằng một người có thể địch được bốn!
Ngay lúc Thi Trảm Nguyên và Tây Ma Loner đang do dự, Diệp Thiên đã lập tức ra tay.
Cậu giơ một tay lên, hai ngón tay chập lại tạo thành kiếm quyết.
"Nếu các người đều muốn giết tôi, vậy thì cùng tấn công đi!"
Bốn cao thủ của Huyền Môn nghe xong, vẻ mặt lúc đầu có hơi cứng đờ, nhưng sau đó liền bật cười.
"Tiểu bối không biết điều, chỉ dựa vào cậu mà dám ngông cuồng trước mặt bọn tôi sao!"
"Hôm nay tôi sẽ cho cậu chứng kiến ‘cảnh giới truyền thuyết’ là như thế nào!"
Vừa dứt lời, bốn luồng khí tức mạnh mẽ đột nhiên bùng lên, cuồng bạo hóa thành một lưỡi lốc xoáy, tất cả cát bui đều bị cuốn lại.
Vô số các vương cấp và hoàng cấp lúc này đều đang bị thổi lùi về phía sau, trông vô cùng nhếch nhác, bọn họ không dám tới gần khu vực xung quanh vòng khí, đây là loại sức mạnh ở một cấp độ hoàn toàn khác so với bọn họ, cứ như cách cả không gian ánh sáng vậy!
"Cảnh giới truyền thuyết?"
Diệp Thiên lẩm bẩm ở giữa bốn vòng khí, nhưng giữa ấn đường lại không chút dao động, ngược lại trong mắt còn tràn ngập chiến ý.
Diệp Thiên lần lượt quét qua bốn người, ánh mắt sâu thẳm như sao, thanh âm vang vọng cửu thiên.
"Tôi sẽ dùng trận chiến này để nói với các võ giả trên thế giới rằng, tất cả những kẻ tu tiên đều không phải là nhất!”
"Cho dù các người có thực sự đứng sừng sững trên mây thì tôi cũng có thể kéo các người xuống!"