Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù bạn bè người thân ở bên cạnh đều khẳng định cô không quen biết Diệp Thiên, nhưng trực giác cho cô biết mình và người con trai đầu đội trời chân đạp đất ấy chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Cô lớn gan dự đoán, có lẽ ký ức của mình đã xuất hiện vấn đề, thậm chí đã mất đi một phần cực kỳ quan trọng.





Chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu cô gần một tuần, nhưng dù cô có cố gắng nhớ lại thế nào vẫn không nhớ được bất cứ thông tin gì về Diệp Thiên.





Cũng vì tâm trạng phiền loạn nên cô đã mất đi động lực tu luyện, hôm nay mới lựa chọn đến đỉnh Yến Sơn để giải tỏa tâm trạng.





Trong lúc cô dõi mắt ra xa, đột nhiên phát hiện bầu trời phía xa hình như có một tia sáng lóe qua.





Tia sáng đó có tốc độ rất nhanh, chỉ lóe lên rồi vụt tắt, ngay cả cô cũng không nhìn rõ.





Trong lúc cô đang thấy lạ, một giọng nói đã vang lên từ phía sau cô.





“Không ngờ ở hành tinh lạc hậu này vẫn có thể gặp được một hạt giống tốt!”.





Giọng nói vang lên cực kỳ đột ngột khiến Hoa Lộng Ảnh giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.





Ở phía sau cô không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một ông lão cốt cách thần tiên.





Ông lão râu trắng tóc bạc, đôi mắt trong vắt sáng rực, cả người tràn ngập tiên khí, giống như thần tiên xuống trần.





Ông ta chỉ chắp tay đứng đó, Hoa Lộng Ảnh lại cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu có chút méo mó, giống như ông lão và cô không ở cùng một không gian.





Trước ngực áo của ông lão có hai chữ lớn màu vàng lập lòe thu hút sự chú ý của cô.





“Ông là ai?”.





Hoàn hồn lại, trong lòng Hoa Lộng Ảnh dâng lên sự cảnh giác, hỏi ông lão.





Ông lão không trả lời, chỉ vuốt râu cười, dùng thần niệm nói với cô: “Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần biết từ nay về sau, tôi chính là sư tôn của cô!”.


“Ngôi sao này có nền văn minh tu tiên quá lạc hậu. Ở nơi chật hẹp nhỏ bé này chỉ làm mai một thiên phú của cô, hạn chế khả năng phát triển của cô, chỉ có ở vũ trụ Ngân Hà rộng lớn mới là nơi cho cô thể hiện tài năng”.





“Đạo không thể dễ dàng truyền lại, mà hôm nay, tôi sẽ truyền đạo ở đây!”.




Mặc dù bạn bè người thân ở bên cạnh đều khẳng định cô không quen biết Diệp Thiên, nhưng trực giác cho cô biết mình và người con trai đầu đội trời chân đạp đất ấy chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Cô lớn gan dự đoán, có lẽ ký ức của mình đã xuất hiện vấn đề, thậm chí đã mất đi một phần cực kỳ quan trọng.





Chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu cô gần một tuần, nhưng dù cô có cố gắng nhớ lại thế nào vẫn không nhớ được bất cứ thông tin gì về Diệp Thiên.





Cũng vì tâm trạng phiền loạn nên cô đã mất đi động lực tu luyện, hôm nay mới lựa chọn đến đỉnh Yến Sơn để giải tỏa tâm trạng.





Trong lúc cô dõi mắt ra xa, đột nhiên phát hiện bầu trời phía xa hình như có một tia sáng lóe qua.





Tia sáng đó có tốc độ rất nhanh, chỉ lóe lên rồi vụt tắt, ngay cả cô cũng không nhìn rõ.





Trong lúc cô đang thấy lạ, một giọng nói đã vang lên từ phía sau cô.





“Không ngờ ở hành tinh lạc hậu này vẫn có thể gặp được một hạt giống tốt!”.





Giọng nói vang lên cực kỳ đột ngột khiến Hoa Lộng Ảnh giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.





Ở phía sau cô không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một ông lão cốt cách thần tiên.





Ông lão râu trắng tóc bạc, đôi mắt trong vắt sáng rực, cả người tràn ngập tiên khí, giống như thần tiên xuống trần.





Ông ta chỉ chắp tay đứng đó, Hoa Lộng Ảnh lại cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu có chút méo mó, giống như ông lão và cô không ở cùng một không gian.





Trước ngực áo của ông lão có hai chữ lớn màu vàng lập lòe thu hút sự chú ý của cô.





“Ông là ai?”.





Hoàn hồn lại, trong lòng Hoa Lộng Ảnh dâng lên sự cảnh giác, hỏi ông lão.





Ông lão không trả lời, chỉ vuốt râu cười, dùng thần niệm nói với cô: “Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần biết từ nay về sau, tôi chính là sư tôn của cô!”.


“Ngôi sao này có nền văn minh tu tiên quá lạc hậu. Ở nơi chật hẹp nhỏ bé này chỉ làm mai một thiên phú của cô, hạn chế khả năng phát triển của cô, chỉ có ở vũ trụ Ngân Hà rộng lớn mới là nơi cho cô thể hiện tài năng”.





“Đạo không thể dễ dàng truyền lại, mà hôm nay, tôi sẽ truyền đạo ở đây!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Mặc dù bạn bè người thân ở bên cạnh đều khẳng định cô không quen biết Diệp Thiên, nhưng trực giác cho cô biết mình và người con trai đầu đội trời chân đạp đất ấy chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Cô lớn gan dự đoán, có lẽ ký ức của mình đã xuất hiện vấn đề, thậm chí đã mất đi một phần cực kỳ quan trọng.





Chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu cô gần một tuần, nhưng dù cô có cố gắng nhớ lại thế nào vẫn không nhớ được bất cứ thông tin gì về Diệp Thiên.





Cũng vì tâm trạng phiền loạn nên cô đã mất đi động lực tu luyện, hôm nay mới lựa chọn đến đỉnh Yến Sơn để giải tỏa tâm trạng.





Trong lúc cô dõi mắt ra xa, đột nhiên phát hiện bầu trời phía xa hình như có một tia sáng lóe qua.





Tia sáng đó có tốc độ rất nhanh, chỉ lóe lên rồi vụt tắt, ngay cả cô cũng không nhìn rõ.





Trong lúc cô đang thấy lạ, một giọng nói đã vang lên từ phía sau cô.





“Không ngờ ở hành tinh lạc hậu này vẫn có thể gặp được một hạt giống tốt!”.





Giọng nói vang lên cực kỳ đột ngột khiến Hoa Lộng Ảnh giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.





Ở phía sau cô không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một ông lão cốt cách thần tiên.





Ông lão râu trắng tóc bạc, đôi mắt trong vắt sáng rực, cả người tràn ngập tiên khí, giống như thần tiên xuống trần.





Ông ta chỉ chắp tay đứng đó, Hoa Lộng Ảnh lại cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu có chút méo mó, giống như ông lão và cô không ở cùng một không gian.





Trước ngực áo của ông lão có hai chữ lớn màu vàng lập lòe thu hút sự chú ý của cô.





“Ông là ai?”.





Hoàn hồn lại, trong lòng Hoa Lộng Ảnh dâng lên sự cảnh giác, hỏi ông lão.





Ông lão không trả lời, chỉ vuốt râu cười, dùng thần niệm nói với cô: “Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần biết từ nay về sau, tôi chính là sư tôn của cô!”.


“Ngôi sao này có nền văn minh tu tiên quá lạc hậu. Ở nơi chật hẹp nhỏ bé này chỉ làm mai một thiên phú của cô, hạn chế khả năng phát triển của cô, chỉ có ở vũ trụ Ngân Hà rộng lớn mới là nơi cho cô thể hiện tài năng”.





“Đạo không thể dễ dàng truyền lại, mà hôm nay, tôi sẽ truyền đạo ở đây!”.




Mặc dù bạn bè người thân ở bên cạnh đều khẳng định cô không quen biết Diệp Thiên, nhưng trực giác cho cô biết mình và người con trai đầu đội trời chân đạp đất ấy chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Cô lớn gan dự đoán, có lẽ ký ức của mình đã xuất hiện vấn đề, thậm chí đã mất đi một phần cực kỳ quan trọng.





Chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu cô gần một tuần, nhưng dù cô có cố gắng nhớ lại thế nào vẫn không nhớ được bất cứ thông tin gì về Diệp Thiên.





Cũng vì tâm trạng phiền loạn nên cô đã mất đi động lực tu luyện, hôm nay mới lựa chọn đến đỉnh Yến Sơn để giải tỏa tâm trạng.





Trong lúc cô dõi mắt ra xa, đột nhiên phát hiện bầu trời phía xa hình như có một tia sáng lóe qua.





Tia sáng đó có tốc độ rất nhanh, chỉ lóe lên rồi vụt tắt, ngay cả cô cũng không nhìn rõ.





Trong lúc cô đang thấy lạ, một giọng nói đã vang lên từ phía sau cô.





“Không ngờ ở hành tinh lạc hậu này vẫn có thể gặp được một hạt giống tốt!”.





Giọng nói vang lên cực kỳ đột ngột khiến Hoa Lộng Ảnh giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.





Ở phía sau cô không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một ông lão cốt cách thần tiên.





Ông lão râu trắng tóc bạc, đôi mắt trong vắt sáng rực, cả người tràn ngập tiên khí, giống như thần tiên xuống trần.





Ông ta chỉ chắp tay đứng đó, Hoa Lộng Ảnh lại cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu có chút méo mó, giống như ông lão và cô không ở cùng một không gian.





Trước ngực áo của ông lão có hai chữ lớn màu vàng lập lòe thu hút sự chú ý của cô.





“Ông là ai?”.





Hoàn hồn lại, trong lòng Hoa Lộng Ảnh dâng lên sự cảnh giác, hỏi ông lão.





Ông lão không trả lời, chỉ vuốt râu cười, dùng thần niệm nói với cô: “Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần biết từ nay về sau, tôi chính là sư tôn của cô!”.


“Ngôi sao này có nền văn minh tu tiên quá lạc hậu. Ở nơi chật hẹp nhỏ bé này chỉ làm mai một thiên phú của cô, hạn chế khả năng phát triển của cô, chỉ có ở vũ trụ Ngân Hà rộng lớn mới là nơi cho cô thể hiện tài năng”.





“Đạo không thể dễ dàng truyền lại, mà hôm nay, tôi sẽ truyền đạo ở đây!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Mặc dù bạn bè người thân ở bên cạnh đều khẳng định cô không quen biết Diệp Thiên, nhưng trực giác cho cô biết mình và người con trai đầu đội trời chân đạp đất ấy chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Cô lớn gan dự đoán, có lẽ ký ức của mình đã xuất hiện vấn đề, thậm chí đã mất đi một phần cực kỳ quan trọng.





Chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu cô gần một tuần, nhưng dù cô có cố gắng nhớ lại thế nào vẫn không nhớ được bất cứ thông tin gì về Diệp Thiên.





Cũng vì tâm trạng phiền loạn nên cô đã mất đi động lực tu luyện, hôm nay mới lựa chọn đến đỉnh Yến Sơn để giải tỏa tâm trạng.





Trong lúc cô dõi mắt ra xa, đột nhiên phát hiện bầu trời phía xa hình như có một tia sáng lóe qua.





Tia sáng đó có tốc độ rất nhanh, chỉ lóe lên rồi vụt tắt, ngay cả cô cũng không nhìn rõ.





Trong lúc cô đang thấy lạ, một giọng nói đã vang lên từ phía sau cô.





“Không ngờ ở hành tinh lạc hậu này vẫn có thể gặp được một hạt giống tốt!”.





Giọng nói vang lên cực kỳ đột ngột khiến Hoa Lộng Ảnh giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.





Ở phía sau cô không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một ông lão cốt cách thần tiên.





Ông lão râu trắng tóc bạc, đôi mắt trong vắt sáng rực, cả người tràn ngập tiên khí, giống như thần tiên xuống trần.





Ông ta chỉ chắp tay đứng đó, Hoa Lộng Ảnh lại cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu có chút méo mó, giống như ông lão và cô không ở cùng một không gian.





Trước ngực áo của ông lão có hai chữ lớn màu vàng lập lòe thu hút sự chú ý của cô.





“Ông là ai?”.





Hoàn hồn lại, trong lòng Hoa Lộng Ảnh dâng lên sự cảnh giác, hỏi ông lão.





Ông lão không trả lời, chỉ vuốt râu cười, dùng thần niệm nói với cô: “Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần biết từ nay về sau, tôi chính là sư tôn của cô!”.


“Ngôi sao này có nền văn minh tu tiên quá lạc hậu. Ở nơi chật hẹp nhỏ bé này chỉ làm mai một thiên phú của cô, hạn chế khả năng phát triển của cô, chỉ có ở vũ trụ Ngân Hà rộng lớn mới là nơi cho cô thể hiện tài năng”.





“Đạo không thể dễ dàng truyền lại, mà hôm nay, tôi sẽ truyền đạo ở đây!”.




Mặc dù bạn bè người thân ở bên cạnh đều khẳng định cô không quen biết Diệp Thiên, nhưng trực giác cho cô biết mình và người con trai đầu đội trời chân đạp đất ấy chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Cô lớn gan dự đoán, có lẽ ký ức của mình đã xuất hiện vấn đề, thậm chí đã mất đi một phần cực kỳ quan trọng.





Chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu cô gần một tuần, nhưng dù cô có cố gắng nhớ lại thế nào vẫn không nhớ được bất cứ thông tin gì về Diệp Thiên.





Cũng vì tâm trạng phiền loạn nên cô đã mất đi động lực tu luyện, hôm nay mới lựa chọn đến đỉnh Yến Sơn để giải tỏa tâm trạng.





Trong lúc cô dõi mắt ra xa, đột nhiên phát hiện bầu trời phía xa hình như có một tia sáng lóe qua.





Tia sáng đó có tốc độ rất nhanh, chỉ lóe lên rồi vụt tắt, ngay cả cô cũng không nhìn rõ.





Trong lúc cô đang thấy lạ, một giọng nói đã vang lên từ phía sau cô.





“Không ngờ ở hành tinh lạc hậu này vẫn có thể gặp được một hạt giống tốt!”.





Giọng nói vang lên cực kỳ đột ngột khiến Hoa Lộng Ảnh giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.





Ở phía sau cô không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một ông lão cốt cách thần tiên.





Ông lão râu trắng tóc bạc, đôi mắt trong vắt sáng rực, cả người tràn ngập tiên khí, giống như thần tiên xuống trần.





Ông ta chỉ chắp tay đứng đó, Hoa Lộng Ảnh lại cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu có chút méo mó, giống như ông lão và cô không ở cùng một không gian.





Trước ngực áo của ông lão có hai chữ lớn màu vàng lập lòe thu hút sự chú ý của cô.





“Ông là ai?”.





Hoàn hồn lại, trong lòng Hoa Lộng Ảnh dâng lên sự cảnh giác, hỏi ông lão.





Ông lão không trả lời, chỉ vuốt râu cười, dùng thần niệm nói với cô: “Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần biết từ nay về sau, tôi chính là sư tôn của cô!”.


“Ngôi sao này có nền văn minh tu tiên quá lạc hậu. Ở nơi chật hẹp nhỏ bé này chỉ làm mai một thiên phú của cô, hạn chế khả năng phát triển của cô, chỉ có ở vũ trụ Ngân Hà rộng lớn mới là nơi cho cô thể hiện tài năng”.





“Đạo không thể dễ dàng truyền lại, mà hôm nay, tôi sẽ truyền đạo ở đây!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Mặc dù bạn bè người thân ở bên cạnh đều khẳng định cô không quen biết Diệp Thiên, nhưng trực giác cho cô biết mình và người con trai đầu đội trời chân đạp đất ấy chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Cô lớn gan dự đoán, có lẽ ký ức của mình đã xuất hiện vấn đề, thậm chí đã mất đi một phần cực kỳ quan trọng.





Chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu cô gần một tuần, nhưng dù cô có cố gắng nhớ lại thế nào vẫn không nhớ được bất cứ thông tin gì về Diệp Thiên.





Cũng vì tâm trạng phiền loạn nên cô đã mất đi động lực tu luyện, hôm nay mới lựa chọn đến đỉnh Yến Sơn để giải tỏa tâm trạng.





Trong lúc cô dõi mắt ra xa, đột nhiên phát hiện bầu trời phía xa hình như có một tia sáng lóe qua.





Tia sáng đó có tốc độ rất nhanh, chỉ lóe lên rồi vụt tắt, ngay cả cô cũng không nhìn rõ.





Trong lúc cô đang thấy lạ, một giọng nói đã vang lên từ phía sau cô.





“Không ngờ ở hành tinh lạc hậu này vẫn có thể gặp được một hạt giống tốt!”.





Giọng nói vang lên cực kỳ đột ngột khiến Hoa Lộng Ảnh giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.





Ở phía sau cô không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một ông lão cốt cách thần tiên.





Ông lão râu trắng tóc bạc, đôi mắt trong vắt sáng rực, cả người tràn ngập tiên khí, giống như thần tiên xuống trần.





Ông ta chỉ chắp tay đứng đó, Hoa Lộng Ảnh lại cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu có chút méo mó, giống như ông lão và cô không ở cùng một không gian.





Trước ngực áo của ông lão có hai chữ lớn màu vàng lập lòe thu hút sự chú ý của cô.





“Ông là ai?”.





Hoàn hồn lại, trong lòng Hoa Lộng Ảnh dâng lên sự cảnh giác, hỏi ông lão.





Ông lão không trả lời, chỉ vuốt râu cười, dùng thần niệm nói với cô: “Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần biết từ nay về sau, tôi chính là sư tôn của cô!”.


“Ngôi sao này có nền văn minh tu tiên quá lạc hậu. Ở nơi chật hẹp nhỏ bé này chỉ làm mai một thiên phú của cô, hạn chế khả năng phát triển của cô, chỉ có ở vũ trụ Ngân Hà rộng lớn mới là nơi cho cô thể hiện tài năng”.





“Đạo không thể dễ dàng truyền lại, mà hôm nay, tôi sẽ truyền đạo ở đây!”.




Mặc dù bạn bè người thân ở bên cạnh đều khẳng định cô không quen biết Diệp Thiên, nhưng trực giác cho cô biết mình và người con trai đầu đội trời chân đạp đất ấy chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Cô lớn gan dự đoán, có lẽ ký ức của mình đã xuất hiện vấn đề, thậm chí đã mất đi một phần cực kỳ quan trọng.





Chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu cô gần một tuần, nhưng dù cô có cố gắng nhớ lại thế nào vẫn không nhớ được bất cứ thông tin gì về Diệp Thiên.





Cũng vì tâm trạng phiền loạn nên cô đã mất đi động lực tu luyện, hôm nay mới lựa chọn đến đỉnh Yến Sơn để giải tỏa tâm trạng.





Trong lúc cô dõi mắt ra xa, đột nhiên phát hiện bầu trời phía xa hình như có một tia sáng lóe qua.





Tia sáng đó có tốc độ rất nhanh, chỉ lóe lên rồi vụt tắt, ngay cả cô cũng không nhìn rõ.





Trong lúc cô đang thấy lạ, một giọng nói đã vang lên từ phía sau cô.





“Không ngờ ở hành tinh lạc hậu này vẫn có thể gặp được một hạt giống tốt!”.





Giọng nói vang lên cực kỳ đột ngột khiến Hoa Lộng Ảnh giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.





Ở phía sau cô không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một ông lão cốt cách thần tiên.





Ông lão râu trắng tóc bạc, đôi mắt trong vắt sáng rực, cả người tràn ngập tiên khí, giống như thần tiên xuống trần.





Ông ta chỉ chắp tay đứng đó, Hoa Lộng Ảnh lại cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu có chút méo mó, giống như ông lão và cô không ở cùng một không gian.





Trước ngực áo của ông lão có hai chữ lớn màu vàng lập lòe thu hút sự chú ý của cô.





“Ông là ai?”.





Hoàn hồn lại, trong lòng Hoa Lộng Ảnh dâng lên sự cảnh giác, hỏi ông lão.





Ông lão không trả lời, chỉ vuốt râu cười, dùng thần niệm nói với cô: “Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần biết từ nay về sau, tôi chính là sư tôn của cô!”.


“Ngôi sao này có nền văn minh tu tiên quá lạc hậu. Ở nơi chật hẹp nhỏ bé này chỉ làm mai một thiên phú của cô, hạn chế khả năng phát triển của cô, chỉ có ở vũ trụ Ngân Hà rộng lớn mới là nơi cho cô thể hiện tài năng”.





“Đạo không thể dễ dàng truyền lại, mà hôm nay, tôi sẽ truyền đạo ở đây!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






Mặc dù bạn bè người thân ở bên cạnh đều khẳng định cô không quen biết Diệp Thiên, nhưng trực giác cho cô biết mình và người con trai đầu đội trời chân đạp đất ấy chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Cô lớn gan dự đoán, có lẽ ký ức của mình đã xuất hiện vấn đề, thậm chí đã mất đi một phần cực kỳ quan trọng.





Chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu cô gần một tuần, nhưng dù cô có cố gắng nhớ lại thế nào vẫn không nhớ được bất cứ thông tin gì về Diệp Thiên.





Cũng vì tâm trạng phiền loạn nên cô đã mất đi động lực tu luyện, hôm nay mới lựa chọn đến đỉnh Yến Sơn để giải tỏa tâm trạng.





Trong lúc cô dõi mắt ra xa, đột nhiên phát hiện bầu trời phía xa hình như có một tia sáng lóe qua.





Tia sáng đó có tốc độ rất nhanh, chỉ lóe lên rồi vụt tắt, ngay cả cô cũng không nhìn rõ.





Trong lúc cô đang thấy lạ, một giọng nói đã vang lên từ phía sau cô.





“Không ngờ ở hành tinh lạc hậu này vẫn có thể gặp được một hạt giống tốt!”.





Giọng nói vang lên cực kỳ đột ngột khiến Hoa Lộng Ảnh giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.





Ở phía sau cô không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một ông lão cốt cách thần tiên.





Ông lão râu trắng tóc bạc, đôi mắt trong vắt sáng rực, cả người tràn ngập tiên khí, giống như thần tiên xuống trần.





Ông ta chỉ chắp tay đứng đó, Hoa Lộng Ảnh lại cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu có chút méo mó, giống như ông lão và cô không ở cùng một không gian.





Trước ngực áo của ông lão có hai chữ lớn màu vàng lập lòe thu hút sự chú ý của cô.





“Ông là ai?”.





Hoàn hồn lại, trong lòng Hoa Lộng Ảnh dâng lên sự cảnh giác, hỏi ông lão.





Ông lão không trả lời, chỉ vuốt râu cười, dùng thần niệm nói với cô: “Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần biết từ nay về sau, tôi chính là sư tôn của cô!”.


“Ngôi sao này có nền văn minh tu tiên quá lạc hậu. Ở nơi chật hẹp nhỏ bé này chỉ làm mai một thiên phú của cô, hạn chế khả năng phát triển của cô, chỉ có ở vũ trụ Ngân Hà rộng lớn mới là nơi cho cô thể hiện tài năng”.





“Đạo không thể dễ dàng truyền lại, mà hôm nay, tôi sẽ truyền đạo ở đây!”.




Mặc dù bạn bè người thân ở bên cạnh đều khẳng định cô không quen biết Diệp Thiên, nhưng trực giác cho cô biết mình và người con trai đầu đội trời chân đạp đất ấy chắc chắn có mối quan hệ đặc biệt nào đó. Cô lớn gan dự đoán, có lẽ ký ức của mình đã xuất hiện vấn đề, thậm chí đã mất đi một phần cực kỳ quan trọng.





Chuyện này cứ quanh quẩn trong đầu cô gần một tuần, nhưng dù cô có cố gắng nhớ lại thế nào vẫn không nhớ được bất cứ thông tin gì về Diệp Thiên.





Cũng vì tâm trạng phiền loạn nên cô đã mất đi động lực tu luyện, hôm nay mới lựa chọn đến đỉnh Yến Sơn để giải tỏa tâm trạng.





Trong lúc cô dõi mắt ra xa, đột nhiên phát hiện bầu trời phía xa hình như có một tia sáng lóe qua.





Tia sáng đó có tốc độ rất nhanh, chỉ lóe lên rồi vụt tắt, ngay cả cô cũng không nhìn rõ.





Trong lúc cô đang thấy lạ, một giọng nói đã vang lên từ phía sau cô.





“Không ngờ ở hành tinh lạc hậu này vẫn có thể gặp được một hạt giống tốt!”.





Giọng nói vang lên cực kỳ đột ngột khiến Hoa Lộng Ảnh giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.





Ở phía sau cô không xa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một ông lão cốt cách thần tiên.





Ông lão râu trắng tóc bạc, đôi mắt trong vắt sáng rực, cả người tràn ngập tiên khí, giống như thần tiên xuống trần.





Ông ta chỉ chắp tay đứng đó, Hoa Lộng Ảnh lại cảm thấy không gian xung quanh bắt đầu có chút méo mó, giống như ông lão và cô không ở cùng một không gian.





Trước ngực áo của ông lão có hai chữ lớn màu vàng lập lòe thu hút sự chú ý của cô.





“Ông là ai?”.





Hoàn hồn lại, trong lòng Hoa Lộng Ảnh dâng lên sự cảnh giác, hỏi ông lão.





Ông lão không trả lời, chỉ vuốt râu cười, dùng thần niệm nói với cô: “Tôi là ai không quan trọng, cô chỉ cần biết từ nay về sau, tôi chính là sư tôn của cô!”.


“Ngôi sao này có nền văn minh tu tiên quá lạc hậu. Ở nơi chật hẹp nhỏ bé này chỉ làm mai một thiên phú của cô, hạn chế khả năng phát triển của cô, chỉ có ở vũ trụ Ngân Hà rộng lớn mới là nơi cho cô thể hiện tài năng”.





“Đạo không thể dễ dàng truyền lại, mà hôm nay, tôi sẽ truyền đạo ở đây!”.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK