Chỉ có Mộ Dung Vô Địch bề ngoài không có vẻ gì là bất ngờ, dường như chuyện này đã nằm trong dự liệu của ông ta.
Ông ta nhìn Diệp Thiên, ánh mắt càng khâm phục thêm.
“Đế Vương Bất Bại không hổ danh là Đế Vương Bất Bại, cũng chỉ có người mang tâm cảnh không tranh, không sợ, không loạn như cậu mới có thể ngồi lên chiếc ghế người đứng đầu đương thời”.
“Bàn về tâm cảnh, dù là tôi, Diệp Vân Long hay Long Hoàng đều thua cậu đến mấy cấp bậc, đúng là khiến tôi xấu hổ vô cùng”.
Ông ta nói đến đây, ánh mắt hơi dừng lại, trong mắt tỏa ra tia sáng kì dị.
“Tôi xin Diệp thiên nhân giúp đỡ đương nhiên không để Diệp thiên nhân làm không công. Trong tay tôi có một tin tình báo, Diệp thiên nhân nhất định sẽ thấy hứng thú. Tôi hi vọng cố thể dùng nó để làm thù lao, mong Diệp thiên nhân ra mặt một lần”.
“Tin tình báo?”, Diệp Thiên cười nhạt: “Đến giờ phút này, tôi cũng rất muốn biết ông có tin tình báo gì có thể khiến tôi cảm thấy đủ giá trị để giúp đỡ ông?”.
Mộ Dung Vô Địch không đổi sắc mặt, chỉ chậm rãi nói.
“Tin tình báo này liên quan đến tiểu thế giới”.
“Nói đúng hơn là liên quan đến thánh nữ nhà họ Thi ở tiểu thế giới, Thi Tú Vân!”.
Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt Diệp Thiên trở nên ngưng đọng. Tất cả mọi người đều cảm giác được một luồng sức mạnh vô cùng mạnh mẽ dâng lên, từ sảnh chính của khách sạn Trung Hải vọt thẳng tới chân trời.
“Ông nói cái gì?”.
Gần như chỉ chớp mắt, trong mắt Diệp Thiên lóe lên tia sáng mãnh liệt, nhìn thẳng vào Mộ Dung Vô Địch. Những chuyện khác thế nào cậu cũng có thể thờ ơ đối đãi, bất cứ điều kiện nào cũng không thể khiến cậu dao động.
Nhưng nhắc tới Thi Tú Vân, cậu lại không thể giữ bình tĩnh. Bởi vì đó là mẹ ruột của cậu, người phụ nữ đã cho cậu sinh mạng và tuổi thơ.
Nhìn thấy phản ứng của Diệp Thiên, Mộ Dung Vô Địch rùng mình, cảm giác áp lực vô cùng mênh mông tràn ngập bầu trời, khiến ông ấy vô cùng kinh ngạc.
“Đây chính là thực lực của người đứng đầu đương thời sao?”.
Sau cơn kinh hoảng ngắn ngủi, cuối cùng Diệp Thiên cũng phản ứng lại, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén mãnh liệt, giọng nói lạnh lùng.
“Vì sao ông lại nhắc tới bà ấy?”.
Điều này không khỏi khiến Diệp Thiên cảm thấy kì lạ. Cậu là người nhà họ Diệp, Thi Tú Vân là mẹ ruột của cậu, hai chuyện này rất hiếm người biết.
Nhưng bây giờ, Mộ Dung Vô Địch lại nhắc tới chuyện Thi Tú Vân trước mặt cậu, rõ ràng ông ấy biết quan hệ giữa cậu và Thi Tú Vân, cho nên mới lấy chuyện này ra làm điều kiện.
Mộ Dung Vô Địch lại ở xa tận Trung Hải, xưa nay không có thâm giao gì với Diệp Vân Long, sao lại biết đến Thi Tú Vân?
“Quả nhiên tôi đoán đúng rồi!”.
Mộ Dung Vô Địch không trả lời vào vấn đề, ông ấy quan sát biểu cảm của Diệp Thiên, cuối cùng khẽ thở dài.