Trên không trung, Diệp Thiên nhìn thẳng vào Neil Wodos và mỉm cười.
Sắc mặt của bảy vị bán vương tam chuyển có mặt ở đó đều thay đổi, đến cả Đàm Băng Băng ở bên dưới cũng tỏ ra không sao tin được.
Vương cấp thật sự sao? Không ngờ người thanh niên thư sinh, trông có vẻ hiền lành đó lại là một nhân vật vương cấp thật sự.
Đừng nói là Đàm Băng Băng, dù là đám người Dia, cùng là thẩm phán trưởng của viện trọng tài thì cũng đều cảm thấy bất ngờ và khó hiểu.
Cậu nhìn sang Neil Wodos và hơi nheo mắt lại.
“Neil Wodos, ông đã đến bước đấy rồi sao?”
Theo như cậu biết thì tu vi của mọi người đều ngang ngửa nhau, tất cả đều thuộc bán vương tam chuyển, chỉ còn cách vương cấp thật sự có nửa bước nữa thôi. Mấy năm nay, họ cũng chưa từng nghe có ai trong số họ bứt phá thành công.
Nhưng bây giờ, nghe cách nói của Diệp Thiên thì có vẻ như Neil Wodos đã vượt qua được bước đó rồi.
Người săn ma trẻ nhất đó nở nụ cười hiền hòa trên khuôn mặt rồi nhìn thẳng vào Diệp Thiên và nói: “Đế Vương Bất Bại không hổ danh là Đế Vương Bất Bại, tôi đã giấu kỹ tu vi của mình đến vậy rồi, mấy vị Vương Thượng còn dùng biện pháp, giúp tôi che giấu một phần tu vi, nhưng lại bị cậu nhìn ra ngay”.
Ngay sau đó, giọng nói của ông ta đã trở nên nghiêm nghị và bá đạo.
“Cậu nói không sai, tôi đã lên vương cấp rồi”.
Sau khi ông ta cất giọng nói thì không gian xung quanh liền lập tức sụt lún, cảm giác bị dồn ép vô hình tràn ngập khắp nơi trong không khí, khiến mấy vị bán vương đã bị thương nặng không sao ngẩng đầu lên nỗi. Không gian trên đầu ông ta nứt ra thành một lối đi, dẫn thẳng lên trời.
“Ầm”.
Cửa sổ của rất nhiều công trình ở phía dưới, cách đó cả trăm trượng đều nổ tan tành, rất nhiều công trình lớn đều đổ sập, giáo đường của thánh thành bị sập mất một nửa, sức mạnh chân nguyên vô cùng tinh túy bộc phát.
Chân nguyên đó khác hẳn so với chân nguyên chưa chuyển hóa hết hoàn toàn của đám người Dia mới ở cấp bán vương tam chuyển, đấy là sức mạnh chân nguyên thật sự, vô cùng thuần túy, hai bên khác hẳn một trời một vực.
Chỉ có một chút chân nguyên lộ ra thôi mà đã bằng với đòn tấn công khi dốc toàn lực của đám Dia rồi.
“Đấy là sức mạnh của vương cấp thật sự sao?”
Ẩn Giả nhìn Neil Wodos chằm chằm, năm mươi năm trước, ông ta đã từng may mắn được gặp qua một vương cấp nhưng đối phương đã có tuổi, gần đất xa trời, không còn lẫy lừng như xưa nữa. Nhưng so với vương cấp lớn tuổi đó thì bây giờ Neil Wodos chỉ có hơn chứ không có kém, chân nguyên ngưng luyện, khắp người tràn đầy sức sống mãnh liệt, khiến ông ta không thể không thở dài.
Đấy chính là cảnh giới mà ông ta luôn khao khát có được, nhưng rõ ràng Neil Wodos nhỏ hơn bọn họ đến mấy chục tuổi, vậy mà lại đi trước bọn họ một bước, bước vào hàng ngũ những người từng là chủ của thế giới.
“Không ngờ là vương cấp thật”.
Đàm Băng Băng chưa từng nhìn thấy vương cấp thật sự, cô ta cũng chỉ nghe nói trong nội bộ của La Võng có vương cấp thật sự nhưng lại không ngờ hôm nay mình lại có thể tận mắt nhìn thấy.
Cô ta liếc nhìn Neil Wodos rồi sau đó nhìn sang Diệp Thiên.
Đứng trước chân nguyên ngút trời đang bộc phát của Neil Wodos, Diệp Thiên không hề lùi bước, ánh mắt bình thản và xa xăm, không chút lăn tăn. Cô ta bất giác nhớ lại cảnh lúc mình quyết định nhận Diệp Thiên làm chủ.
Lúc đó suy nghĩ của cô ta vô cùng đơn giản, đó là cô ta muốn có được chỗ dựa có thể sánh ngang với La Võng, và bây giờ chính là cơ hội tuyệt vời để kiểm nghiệm xem Diệp Thiên có có được khả năng đó hay không.
Nếu như khi đứng trước một vương cấp thật sự mà Diệp Thiên vẫn có khả năng giành được chiến thắng thì xem như cô ta đã cược đúng chỗ rồi.
Diệp Thiên giết chết bốn người và làm bị thương ba người trong số bảy vị bán vương tam chuyển chỉ với một chiêu, cậu không để tâm đến ba người còn lại đó nữa mà xem họ như vật trang trí.
Cậu chỉ cười với Neil Wodos mà thôi.
“Từ lúc tôi biết được vương cấp, tôi đã muốn được giao đấu với vương cấp thật sự rồi, đáng tiếc không có cơ hội gặp được”.
“Hôm nay, tôi cũng muốn xem thử, vương cấp thật sự có gì khác biệt”.
Cậu lắc nhẹ cổ, năm ngón tay nắm lại rồi mở ra, tiếng “rắc rắc” vang lên trên bầu trời đêm.
Cậu gặp phải vương cấp thì càng muốn chiến đấu hơn, từ lâu cậu đã muốn trải nghiệm thử, rốt cuộc chân nguyên của vương cấp và Phệ Thiên Huyền Khí của cậu có khác biệt hay không.
Cậu không nôn nóng ra tay, chỉ cười nhạt và hỏi: “Trước khi ra tay, tôi có vài thắc mắc, ông là vương cấp mà lại dám ngang nhiên xuất hiện, lẽ nào ông không để tâm đến ràng buộc trong quy ước vương cấp sao?”
Neil Wodos bình thản, ông ta nắm chân nguyên thất luyện trong tay, phân cắt không gian phía trước mặt.
Ông ta phất nhẹ tay rồi nói với vẻ mặt thản nhiên: “Quy ước vương cấp không có khả năng ràng buộc tôi”.
“Những ràng buộc của quy ước vương cấp là dành cho những vương cấp trước khi ký kết công ước, còn tôi, sau khi công ước vương cấp được ký kết thì tôi mới trở thành vương cấp, tôi thuộc vương cấp thế hệ mới, không nằm trong phạm vi ràng buộc”.
“Thì ra là như vậy”. Diệp Thiên gật đầu và nói tiếp: “Nếu như đã như vậy thì hãy ra tay đi”.
“Tôi đã từng nói, tối nay tất cả các người đều phải chết ở đây, dù cho là vương cấp như ông thì cũng sẽ có cùng kết cục thôi”.
Neil Wodos nở nụ cười lạnh lùng trên khóe môi, ánh mắt thoáng qua ánh sáng trắng.
“Diệp Lăng Thiên, nếu như cậu đã muốn biết vương cấp thật sự là thế nào thì tối nay tôi sẽ cho cậu được như ý nguyện”.
“Tôi sẽ cho cậu biết, rốt cuộc không phải vương cấp và vương cấp cách biệt nhau xa thế nào”.
Ông ta vừa dứt lời thì đột ngột đưa tay ra, hướng về phía Diệp Thiên đang đứng và bóp chặt lại.
Ông ta vừa bóp chặt lại thì không gian xung quanh Diệp Thiên trong phạm vi mấy chục trượng trở lại như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không gian bị thắt chặt lại, những tia khí tức thất luyện ngưng tụ lại từ chân nguyên đang ép về phía trong, chặn hết đường tiến và đường lui của Diệp Thiên.
“Hừm”.
Diệp Thiên cười khinh bỉ, giơ bàn tay lên rồi lướt ngang trước mặt.
“Rắc rắc”.
Sau động tác đó của cậu, tất cả các rào chắn xung quanh đều nát vụn, tiếng thủy tinh vỡ nát liên tục vang lên.
“Ồ?”
Neil Wodos tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ cũng có vậy mà thôi, ông ta kẹp năm ngón tay lại, đẩy bàn tay về trước, một luồng chân nguyên cực mạnh bộc phát ra từ lòng bàn tay, biến thành một bàn tay chỉ to tầm mấy trượng.
Bàn tay đó nhỏ hơn gấp mấy lần so với Mật Tông Đại Thủ Ấn mà Phật một tay Anlonge đã đánh ra lúc nãy. Nhưng bàn tay chỉ to tầm mấy trượng đó thôi lại xuyên thủng không gian, giống như một chiếc tên lửa, phóng về trước ngực Diệp Thiên.
Diệp Thiên còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe thấy có tiếng động rền trời, khí kình dậy sóng trên không trung, Diệp Thiên đã bị đánh bật ra sau, quét một vạch dài trên không trung.
Đấy là đòn tấn công ngưng tụ từ chân nguyên của vương cấp thật sự, dù là mười hay một trăm Mật Tông Đại Thủ Ấn cộng lại thì cú đánh này cũng có thể phá tan ngay tại chỗ, đấy là sự khác biệt giữa chân nguyên và chân khí, hai thứ vốn dĩ không thuộc cùng một đẳng cấp.
Diệp Thiên lùi về sau đến mấy chục trượng, cậu lộn người, giẫm mạnh chân, toát ra một luồng sóng khí rồi mới đứng vững lại.
Cậu cúi đầu, nhìn xuống ngực mình thì nhìn thấy dấu năm ngón tay rõ rành rành trên vạt áo trước ngực. Cậu có thể chắc chắn rằng, nếu như một tên bán vương tam chuyển mà trúng phải chiêu lúc nãy thì đã bị thủng ngực rồi.
“Diệp Lăng Thiên, thấy sao hả?”
Neil Wodos chiếm thế thượng phong nhưng lại không vội ra đòn tiếp mà ngược lại nhìn sang Diệp Thiên, có cảm giác như đang chơi trò mèo vờn chuột.
Diệp Thiên nở nụ cười, đột ngột kéo toạc áo trên người, để lộ thân thể rắn chắc và trắng trẻo, cơ bắp và đường cong cân đối và cực kỳ đẹp, mỗi một tấc đều mang khả năng bộc phát cực mạnh.
“Cuộc chiến như thế này mới thật sự thú vị”.
Mái tóc đen của cậu tung bay, bỗng dưng có ánh sáng thần thánh toát ra từ trong đôi mắt.
Một làn sóng lan ra trên không trung, một thanh kiếm dài trong suốt khó nhìn thấy được bằng mắt thường đột ngột hình thành trên đỉnh đầu của Neil Wodos, đâm thẳng xuống ông ta.
“Gì cơ?”
Neil Wodos giật mình thốt lên, vẻ mặt hốt hoảng.
Chương 631: Kiếm Tinh Thần
“Cái gì?”
Vẻ mặt Neil Wodos thay đổi, ông ta có thể cảm nhận được một luồng gió lướt qua đỉnh đầu, tốc độ không thể kém hơn cú chưởng vừa rồi của mình.
Cơ thể ông ta cấp tốc lùi về sau muốn tránh một đòn này, ông ta có thể cảm nhận được luồng gió lướt ngang qua trước mặt ông ta, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ vật gì.
Đám người Ẩn Giả đứng xung quanh xem cũng ngơ ngác, đều không biết đã xảy ra chuyện gì, họ không biết tại sao Neil Wodos lùi lại, nhưng họ cũng có thể cảm nhận được là dường như có vật gì đáng sợ không cho người biết đâm xuyên trong không khí ở không gian phía trước.
Ánh mắt Diệp Thiên vẫn như cũ, trong bóng tối, Neil Wodos chỉ cảm thấy một luồng gió cực mạnh như ẩn như hiện đang theo sát ông ta, ông ta liên tục di chuyển trong hư không nhưng vẫn không thoát được nó.
“Khốn kiếp”.
Cuối cùng Neil Wodos dừng bước, ông ta cảm nhận được luồng gió mạnh trước mặt, bỗng hét lên một tiếng, chân nguyên trên người bùng phút, đánh một cú ra.
Cú đấm này của ông ta như linh dương treo sừng, tuyệt diệu như trời sinh, sức mạnh chân nguyên và xác thịt hòa làm một, không gian phía trước bị đánh lõm xuống, trong hư không vô hình như có thứ gì đó chạm vào cú đấm của ông ta rồi phát ra tiếng nổ.
“Ầm!”
Cú đấm của Neil Wodos đánh tới, luồng gió đó cũng lập tức tan biến, nhưng bản thân ông ta cũng bị một lực cực lớn đẩy lùi về sau, vẻ mặt đã tái nhợt.
“Đây là… sức mạnh tinh thần?”
Ông ta nhìn Diệp Thiên, bỗng giật mình khi chú ý đến ánh sáng trong mắt cậu.
Mặc dù ông ta không rõ lắm về sức mạnh tinh thần, nhưng trước đây khi theo học với thầy của mình, ông ta cũng gặp qua không ít đại sư có sức mạnh tinh thần, những người này có danh tiếng khá lớn ở khắp bốn phương thế giới, chỉ một suy nghĩ đã có thể giết người trong vô hình, ngàn dặm đuổi theo, cực kỳ đáng sợ.
Hành trình luyện sức mạnh tinh thần này trước khó sau dễ, một đại sư sức mạnh tinh thần hễ tu luyện thành công thì đủ để sánh ngang với vương cấp, dùng công kích vô hình để làm người khác bị thương, bảo vệ chính mình.
Ông ta chưa từng đánh nhau với đại sư sức mạnh tinh thần, nhưng lúc này, thứ mà Diệp Thiên đang sử dụng lại là sự tấn công của sức mạnh tinh thần, nếu không chắc chắn sẽ không vô hình khiến ông ta không thể bắt kịp.
Ông ta không ngờ Diệp Thiên lại là một đại sư sức mạnh tinh thần.
Phải biết là có thể bước lên hành trình luyện võ đạo, đạt được thành tựu như bây giờ của Diệp Thiên đã là khó càng thêm khó, nhưng Diệp Thiên không chỉ có một con đường để trèo lên cao, con đường khác cũng cao chót vót, hai con đường này tương trợ cho nhau, ngay cả ông ta cũng phải cảm thấy đố kỵ.
Đây là yêu quái tuyệt thế song tu võ đạo sức mạnh tinh thần, nếu để Diệp Thiên thật sự trưởng thành, đến lúc đó còn ai có thể là đối thủ của ông ta? E là dù các vương thượng ra mặt, tông tag thua cũng không biết là bên nào?
Càng nghĩ đến đây, sát khí trong lòng ông ta càng tăng lên, ông ta đã có ý định này thì hôm nay dù phải liều mạng cố sức, bị thương nặng đi chăng nữa, ông ta cũng phải giữ Diệp Thiên lâu ở đây.
“Ông rất nhạy bén!”
Diệp Thiên nhếch môi, chắp tay ra sau nói: “Tôi muốn xem thử vương cấp thật sự có thể đỡ được bao nhiêu đòn tấn công như vừa rồi của tôi?”
Nói rồi khí lưu trước mặt cậu lại chuyển động, như thể lại có vài luồng kiếm khí vô hình ngưng tụ thành.
Nụ cười của Neil Wodos biến mất, không dám lơ là nữa, lúc này ông ta đã đối đãi với Diệp Thiên như là một đối thủ thật sự.
Trong hư không, âm thanh hỗn loạn của gió vang lên, mấy luồng kiếm khí vô hình Diệp Thiên ngưng tụ bằng sức mạnh tinh thần bỗng lao ra.
Neil Wodos không nhìn thấy đòn tấn công, chỉ có thể dựa vào sự thay đổi của gió mà cảm nhận vị trí đòn tấn công. Cơ thể ông ta xoẹt qua gần như đạt đến vận tốc của âm thanh, mỗi lần xuất hiện đều đánh ra một cú, trước mặt ông ta đều sẽ phát ra tiếng trầm đục.
Ông ta liên tiếp đánh ra chín chiêu, chín tiếng nổ vang lên trước mặt ông ta, mỗi một cú đấm ông ta đều lùi về sau mấy mét, kiếm khí vô hình mà Diệp Thiên khống chế đó đều có sức xung kích không gì sánh được.
Kiếm khí vung trong không trung, nhưng đám người Ẩn Giả lại không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể nhìn thấy cơ thể Neil Wodos liên tục lóe lên, liên tục lùi về sau, xuất đòn tấn công về phía nơi mình không thấy.
Cảnh tượng kỳ quái này khiến mọi người đều hít khí lạnh, họ có thể tưởng tượng nếu trước đó Diệp Thiên đối phó với họ bằng chiêu này, họ lại không có lực cảm nhận và chân nguyên mạnh như của Neil Wodos thì làm sao có thể đỡ được đòn tấn công?
E là Diệp Thiên vừa động đến ý nghĩ là họ đã bị đòn tấn công vô hình đâm xuyên qua ngực.
“Xem ra vương cấp chẳng qua chỉ như thế”.
Diệp Thiên vừa ngưng tụ đòn tấn công của sức mạnh tinh thần vừa cười nhạo nói: “Bây giờ ông chỉ còn sức chống đỡ thì lấy gì đấu với tôi?”
“Ông còn có thể đỡ được mấy đợt tấn công thế này nữa?”
Nói rồi cậu lại ngưng tụ bốn luồng kiếm khí vô hình bắn về phía hư không.
Neil Wodos không đáp, cơ thể ông ta liên tục lùi về sau, mỗi một đòn tấn công của Diệp Thiên đều khiến khí huyết ông ta cuộn trào. Dù chân nguyên của ông ta mạnh nhưng cũng khó đỡ được đòn tấn công mạnh bạo nhiều lần.
Nhưng mặc dù ông ta vừa lùi về sau, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Diệp Thiên, ông ta để lại chút năng lượng để đến cuối vây chặt vị trí của Diệp Thiên.
Cuối cùng lúc bốn luồng kiếm khó bắn tới, ông ta bỗng mượn lực xung kích của đòn tấn công trước mặt nhảy lên lùi về sau.
Bàn chân ông ta đạp vào hư không, một luồng sóng khí nổ tung, cả người ông ta bỗng chốc lao về phía trước với tốc độ âm thanh nghênh đón bốn luồng kiếm khí vô hình.
“Hử?”
Sắc mặt Diệp Thiên thay đổi, rất kỳ quái, ngay lúc này Neil Wodos lại giơ lòng bàn tay lên, vật thể màu trắng trên ngón giữa của ông ta bay ra.
Nhẫn hiền giả!
Từ khi Neil Wodos trở thành người săn ma thì đây là lần đầu tiên ông ta dùng đến chiếc nhẫn huyền thoại này.
Nhẫn hiền giả bỗng phát ra ánh sáng trắng như thể gột rửa thế giới bằng ánh sáng của thánh thần.
Trong màn sáng này, một kết giới có thể nhìn thấy bằng mắt thường bao phủ lấy ông ta ở bên trong như một lớp màng bảo vệ.
Cỏ thể ông ta không ngừng lao về trước, dưới sự bảo vệ của lớp màng ánh sáng này, ông ta ngang tàng chạm vào kiếm khí vô hình của Diệp Thiên.
“Ầm!”
Một tiếng nổ vang lên, bốn tiếng kêu chói tai vang lên trong không trung, Diệp Thiên có thể cảm nhận được bốn luồng kiếm khí của mình đã bị đánh vỡ.
Bản thân Neil Wodos như một viên đạn đập người vào khoảng không, viên đạn này lao về phía cậu, nhưng lớp màng bảo vệ ánh sáng thánh trên người ông ta hình như mờ đi một chút.
Cơ thể Neil Wodos bật ra, cách Diệp Thiên chỉ có mười trượng, ông ta nhếch môi cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, cậu là đại sư sức mạnh tinh thần thì thế nào? Khuyết điểm của đại sư sức mạnh tinh thần là cần đứng ở khoảng cách xa để thi triển được chiêu thức, chỉ cần cậu vẫn chưa đạt đến cảnh giới đại năng của sức mạnh tinh thần thì một khi tôi đến gần, cậu chỉ có đường chết thôi”.
Ông ta vừa nói vừa đi đến trước mặt Diệp Thiên, hai người cách nhau chưa đến nửa thước, ông ta chỉ cần giơ tay ra là có thể xuyên qua cơ thể Diệp Thiên.
Bàn tay ông ta giơ đến không hề có ý định dừng tay, giữa bàn tay là chân nguyên cuồn cuộn biến thành con dao đâm thẳng về phía ngực Diệp Thiên.
Khoảnh khắc ông ta ra tay, Diệp Thiên lại bỗng nhếch môi, một bàn tay vừa thon dài vừa trắng bỗng túm lấy cổ tay ông ta.
Đúng lúc này mưa bỗng dưng ngừng rơi, vẻ mặt Neil Wodos cũng hơi khựng lại.
Chương 632: Lưỡi kiếm Quy Nguyên
Neil Wodos dùng một tay tạo thành hình kiếm mang theo vô số chân nguyên giống như một cây kiếm sắc bén chém vào đậu phụ và đâm thẳng vào lồng ngực của Diệp Thiên.
Chiếc nhẫn của hiền giả bắt đầu khởi động hệ thống phòng ngự, chống lại kiếm khí vô hình do Diệp Thiên tạo thành từ lực tinh thần và chèn ép Diệp Thiên.
Giống như đại sư lực tinh thần, khi thi triển công pháp đều cần một khoảng cách nhất định, như vậy mới có thể bảo toàn cơ thể, để không bị thất bại. Một khi đại sư lực tinh thần bị người khác tiếp cận thì đồng nghĩa với việc sẽ để lộ ra điểm yếu nhất của mình.
Cây đao của người này chuẩn bị giáng xuống Diệp Thiên.
Nhưng khi Neil đưa tay ra thì chỉ thấy một bàn tay trắng ngần đưa ra trước, chộp lấy cổ tay của Neil.
Neil khẽ dao động đôi mắt, nhìn chăm chăm vào đôi mắt sâu thẳm của Diệp Thiên và bỗng khựng người.
Đúng lúc này, Neil cảm nhận thấy một sự nguy hiểm rình rập. Không hề do dự, Neil vung tay, chân nguyên vận chuyển với mong muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Diệp Thiên.
Dưới sự vận động sức mạnh, không khí xung quanh tạo thành những vạch nứt. Thế nhưng cánh tay của Diệp Thiên giống như kẹp sắt kẹp chặt tay Neil, không hề nhúc nhích.
“Cái gì?”
Neil hoang mang. Sức mạnh của Neil đã đạt tới vương cấp, dưới sự vận động của chân nguyên, có thể đè bẹp hai chiếc xe tăng, nhưng tại sao nó lại không có tác dụng với Diệp Thiên chứ?
Khi Neil còn đang nghi ngờ thì Diệp Thiên đột nhiên bật cười, cậu lên tiếng: “Tôi dùng lực tinh thần tạo thành một thanh kiếm vô hình, nếu ông dùng chân nguyên đối kháng thì có thể cầm cự được tầm 10 phút. Chỉ đáng tiếc, ông lại ngu ngốc lựa chọn cách tiếp cận tôi!”
“Đúng là, những người tu luyện lực tinh thần bình thường thì chỉ cần ông tiếp cận họ là có thể mở rộng ưu thế của mình, giết chết đối phương nhưng người mà ông gặp là tôi chứ không phải họi!”
“Tiếp cận tôi, ông chỉ càng thất bại nhanh hơn mà thôi!”
Cùng với câu nói của Diệp Thiên, bàn tay cậu bỗng giống như một cái động đen thu nhỏ hút lực vào bên trong.
“Soạt!”
Neil khựng người. Ông ta chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể giống như nước bị hút vào bàn tay của Diệp Thiên và thuận theo cánh tay của cậu hút lên.
“Không thể nào? Chuyện gì vậy?”
Ông ta kinh hãi, dù có khống chế thế nào thì chân nguyên vẫn chảy ra ngoài và không chịu sự kiểm soát của ông ta.
Diệp Thiên vừa hút chân nguyên vừa ánh lên sự mạnh mẽ trong đôi mắt. Lần đầu tiên mà Neil cảm thấy sợ hãi.
Ông ta không biết, trong trận chiến trên sông Lan Thương, lão tổ Đường Môn Đường Mục Sơn cũng bị cậu kiểm soát bằng cách tương tự. Bị hút sạch chân khí trong cơ thể.
Ông ta không ngờ, Diệp Thiên lại có thủ đoạn như vậy.
Diệp Thiên thi triển Phệ Thiên Cửu Chuyển, biến cơ thể thành một vòng xoắn ốc hút chân khí của Neil vào trong tạo thành của mình. Chân khí của Neil lúc này càng lúc càng chảy với tốc độ yếu hơn.
Cảm thấy chân nguyên trong cơ thể thất thoát mỗi lúc một nhanh, Neil cảm thấy kinh hãi vô cùng. Ông ta đã thử rất nhiều lần để thoát khỏi Diệp Thiên nhưng không được. Đến cuối cùng, một luồng sáng xoẹt qua mắt ông ta và rời khỏi tay tỏa sáng ngay trên đỉnh đầu. Đó chính là nhẫn của hiền giả.
“Phân khai không gian!’
Ông ta kêu lên, chiếc nhẫn phát ra ánh sáng mãnh liệt, trong nháy mắt ánh sáng ngập trời. Diệp Thiên và Neil đều biến mất tại chỗ.
“Hả!”
Khi ánh sáng thánh chiếu rọi, Diệp Thiên đanh mặt, trong nháy mắt cậu mất đi cảm giác với môi trường xung quanh, thính giác, thị giác đều bị khóa chặt.
Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc, chưa đến cả một giây nhưng cậu cảm giác như khoảnh khắc đó bản thân đã thoát khỏi không gian hiện tại. Còn Neil thì nhân cơ hội đó vung tay, thi triển chiêu thu nhỏ xương trong yoga cổ của nước Ấn và thoát khỏi sự khống chế của Diệp Thiên.
Khi Diệp Thiên hoàn hồn thì Neil đã không còn dám tiếp cận Diệp Thiên nữa. Ông ta đạp chân, kéo khoảng cách ra khỏi Diệp Thiên hàng trăm mét.
Diệp Thiên thu tay lại, nhếch miệng cười trêu chọc.
“Ông sợ tôi vậy cơ à?”
Neil đanh mặt, không hề bị Diệp Thiên khích tướng.
Ông ta xuất chiêu, ánh sáng của chiếc nhẫn thu lại và bay lơ lửng trên đỉnh đầu mình.
“Diệp Lăng Thiên, tôi không biết vừa rồi cậu dùng thủ đoạn gì nhưng cậu đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để đối phó với tôi rồi!”
“Cùng là sai lầm, tôi sẽ không để xảy ra hai lần đâu!”
Ông ta khẽ kêu lên. Xoay tay và chiếc nhẫn rơi xuống tạo thành một vòng sáng và nằm trong tay Neil.
“Kiếm Chưởng Tâm Thánh Quang!”
Ông ta không hề dừng lại, tay nắm chặt tạo thành một thanh kiếm vào chém xuống.
“Ầm!”
Ánh sáng thánh bao trùm thanh kiếm, một đường sáng quét ngang không gian, đến cả phạm vi ngoài đó hàng trăm mét cũng như bị nứt đôi.
Nhát kiếm của ông ta giáng xuống, đám người Ẩn Giả đều tái mặt sợ hãi.
Nhát kiếm này còn mạnh hơn gấp hàng chục lần nhát kiếm vừa nãy của Ẩn Giả dùng toàn lực khi dùng kiếm Băng Phách. Một đường khí phóng ra mà không gian dường như đã bị ngập tràn bởi kiếm khí, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thánh sắt vụn dưới mũi kiếm.
“Hừ!”
Diệp Thiên nhếch miệng cười. Cậu không hề né tránh, chỉ khẽ dao động đôi mắt. Trước mặt cậu, một lực tinh thần vô hình tạo thành nắm đấm xuất hiện sau đó bao trùm lên tất cả và phân cách cậu với không gian phía trước.
“Ầm ầm!”
Kiếm Thánh Quang giáng xuống thẳng đầu Diệp Thiên. Nhưng khi còn cách đầu cậu tầm nửa thước thì nó không thể di chuyển tiếp được nữa. Một luồng khí nổ tung trên đầu Diệp Thiên nhưng không hề khiến cậu bị thương.
“Hả?”
Neil co rụt đồng tử. Ông ta dùng chân nguyên khởi động chiếc nhẫn của hiền giả, phóng ra sánh áng thánh tồn tại bên trong chiếc nhẫn và tạo ra thanh kiếm với ánh sáng đó. Người săn ma của nhiệm kỳ trước, cũng chính là sư phụ của ông ta từng dùng thanh kiếm này giết chết một cao thủ vương cấp của Huyết tộc.
Mặc dù tu vi của ông ta không bằng của sư phụ mình nhưng cũng không còn cách quá xa. Vậy mà nhát kiếm vừa rồi lại không động vào được cả hàng phòng ngự của Diệp Thiên sao?
“Hóa ra đây là vương cấp à?”
Sau khi đỡ nhát kiếm, Diệp Thiên khẽ cười lắc đầu và cảm thấy tò mò với vương cấp.
“Vương cấp cũng chỉ đến thế mà thôi. Tu vi vừa mới vào vương cấp mà cũng đòi giết tôi, đúng là ảo tưởng!”
“Chơi với ông đủ rồi, hôm nay tôi dùng lực tinh thần để chém một người được tôn vinh nhất như ông xem thế nào nhé.
Neil nghe thấy vậy thì khựng người. Trên đỉnh đầu Diệp Thiên đột nhiên có một luồng khí chuyển động. Sau đó tạo thành một con dao như trăng lưỡi liềm.
“Đây này được gọi là lưỡi kiếm Quy Nguyên, tôi sẽ dùng nó để giết ông!”
Cùng với lời nói của Diệp Thiên, vũ khí hình bán nguyệt cũng biến mất trong không gian.
Neil co rụt đồng tử, cơ thể cứng đơ.
Trong tầm mắt của mấy người Ẩn Giả, một vũ khí hình bán nguyệt xuất hiện trong không gian, không báo trước đâm thẳng vào ngực của Neil.
Máu xối ra, cơ thể của Neil bị chia làm hai phần.
Chương 633: Người săn ma nhiệm kỳ trước
“Bụp!”
Trong không gian, máu bắn ra xối xả. Neil là một vương cấp thực thụ đã bị chém làm hai bởi kiếm khí hình bán nguyệt.
Cảnh tượng đó, khiến cả Dia, Ẩn Giả và Muffit phải há mồm trợn mắt với biểu cảm kinh hồn.
“Không thể nào?”
Dia nhìn trân trân, chỉ cảm thấy những thứ trước mặt quả ảo tưởng. Một vị vương cấp thực sự lại bị Diệp Thiên giết chết chỉ bằng một chiêu sao?
Sức chiến đấu của Diệp Thiên đã đạt tới mức nào rồi chứ mà đến cả vương cấp cậu ta cũng không sợ?”
“Chủ nhân thắng rồi!”
Đàm Băng Băng lộ vẻ vui mừng. Đến một người lý trí như cô ta cũng không thể khống chế được sự vui mừng.
Kỷ Nhược Tuyết và Thu Nhược Hi cũng nhìn chăm chăm một hồi lâu mà không thể bỏ lỡ được. Còn hai chị em nhà họ Lâm thì sớm đã bị Diệp Thiên dọa sợ hết hồn.
“Rầm!”
Trong không gian, Neil bị chém làm hai hóa thành những đốm sáng nhỏ biến mất giữa không gian, sau đó một bóng hình chật vật lùi lại, đó chính là con người thật của Neil.
Trước đó thứ bị chém không phải là cơ thể mà chỉ là một tàn ảnh của ông ta.
Nhưng dù như vậy thì lúc này Neil cũng phun ra máu tươi, khí tức trở nên yếu ớt.
“Phân thân à?”
Diệp Thiên dù chưa giết chết được Neil nhưng cũng khiến ông ta kinh ngạc.
Cậu nhìn chăm chăm chiếc nhẫn trên đầu ông ta và mới hiểu ra.
“Hóa ra là chiếc nhẫn này vừa rồi đã giúp ông chặn được đòn tấn công à!”
Neil lau máu ở khóe miệng với biểu cảm phức tạp. Vừa rồi nếu không phải nhờ chiếc nhẫn chặn lại thì bây giờ ông ta đã là một cái thi thể rồi. Nhưng dù có như vậy thì lưỡi kiếm vừa rồi của Diệp Thiên cũng khiến ông ta bị thương vào căn nguyên và không thể nào giao đấu trực diện với Diệp Thiên vào lúc này nữa.
“Chiếc nhẫn đó có thể chặn lại giúp ông một lần, không biết có thể chặn giúp ông hai lần hay không?”
Diệp Thiên nhếch miệng cười, sau đó liếc nhìn mấy người Dia, Ẩn Giả và Muffit.
“Lần này tôi muốn cả ba người cùng bị tiêu diệt theo!”
Cậu vừa dứt lời thì đôi mắt phát sáng, lại là một đường kiếm khí hình bán nguyệt được tập trung trên đỉnh đầu.
Lưỡi kiếm Quy Nguyên.
“Không hay rồi, mau chạy thôi!”
Dia gầm lên, nhổ ra một ngụm máu, sau đó vận chuyển chân nguyên, đốt cháy tinh huyết, tiếp tục dùng tốc độ nhanh nhất lướt đi trong màn đêm.
Ẩn Giả và Muffit cũng quay đầu bỏ chạy. Trước đó bọn họ đã bị thương nặng, còn bây giờ đến cả Neil cũng không thể ngăn được lưỡi kiếm Quy Nguyên thì sao bọn họ có thể ngăn được chứ?
Ba người tam chuyển bán vương cùng đạp mạnh chân, nhao nhao bắn đi các hướng. Bản thân Neil cũng dùng ánh sáng của nhẫn hiền giả để tạo thành một luồng sáng trắng và bỏ chạy.
Vết thương của ông ta đã khiến ông ta không còn khả năng chiến đấu trực diện với Diệp Thiên nữa rồi.
“Muốn chạy, có kịp không?”
“Vụt!”
Lưỡi kiếm Quy Nguyên lao vào không gian một cách quỷ dị, khi nó xuất hiện thì đã nằm ở phạm vi cách Diệp Thiên hàng trăm mét, một tiếng kêu vang lên, máu tươi bắn xối ra trong không trung.
Người đầu tiên bị hạ gục là Muffit.
Lưỡi kiếm Quy Nguyên từ ngực của Muffit lao ra và đuổi tiếp người ở phía trước.
Ẩn Giả mặc đồ trắng, chỉ kịp quay đầu lại thì lưỡi kiếm đã ghim vào trán ông ta, sau đó lao xuyên qua và tiếp tục lao về người phía trước.
Phía sau lưng Dia là một vũng máu bắn tung tóe trong không trung, thế nhưng tốc độ của lưỡi kiếm Quy Nguyên cực nhanh, khóa chặt Dia và cứa ngang cổ ông ta.
Chiếc đầu đứt lìa, máu bắn ra trông vô cùng quỷ dị.
Lưỡi kiếm Quy Nguyên giết chết ba vị bán vương cùng một lúc trong thời gian chưa tới nửa phút. Và mục tiêu cuối cùng chính là Neil.
Xung quanh người Neil bao trùm bởi ánh sáng thánh, nhưng nhát đâm của lưỡi kiếm Quy Nguyên giống như giấy hồ, đi lướt qua và chém Neil làm hai.
“Không!”
Nỗi sợ cái chết khiến Neil vận dụng chút sức mạnh cuối cùng và hét lên, cơ thể tiếp tục lao về phía trước, bay vọt lên, ánh sáng thánh tiếp tục được tỏa ra.
Thế nhưng lưỡi kiếm Quy Nguyên vẫn không hề buông tha, ở ngay sau lưng ông ta và dần tiếp cận, chỉ cần vài giây, một lần nữa nó lại tiếp tục cứa và da thịt của ông ta.
“Đồ khốn!”
Cảm giác của tử thần mỗi lúc một gần, Neil vô cùng lo lắng nhưng bất lực, đành trân trân nhìn lưỡi kiếm Quy Nguyên tiến sát gần lưng mình.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một luồng gió ập tới và tấn công dồn dập.
“Ầm ầm!”
Đó là một chưởng ấn đầy chân thực phát ra ánh sáng màu vàng chói ngay phía trên lưỡi kiếm Quy Nguyên.
Lưỡi kiếm Quy Nguyên đã khiến người khác kinh hãi rồi nhưng vẫn bị chưởng đánh này đánh tan trong nháy mắt. Diệp Thiên khẽ ngước nhìn thì thấy trong không gian, một người mặc áo đen thần bí đội nón mặc áo dài đang đứng đó.
Chính là người này đã cứu được Neil.
Neil cảm nhận được mùi vị chết chóc đã không còn, ông ta vội vàng quay đầu nhìn người đội nón mặc áo đen. Ông ta co rụt đồng tử sau đó hành lễ với người này.
“Là thầy ạ?”
Ông ta không ngờ, người thầy đã ẩn thế hàng trăm năm qua đột nhiên lại xuất hiện ở đây.
Người thần bí mặc đồ đen chính là thầy của ông ta, là người săn ma nhiệm kỳ trước.
Người mặc đồ đen khẽ gật đầu với ông ta, sau đó quay qua nhìn Diệp Thiên và cảm thấy kinh ngạc.
“Trẻ măng mà lại có tu vi như vậy, hơn nữa còn là thần võ song tu, đúng là thiên tài!”
Diệp Thiên dần trở nên điềm nhiên. Cậu nhìn chăm chăm người mặc đồ đen và nhếch miệng cười châm trọc.
“Lại thêm một người vương cấp nữa à?”
Đêm nay, cậu đã gặp ba vị vương cấp, hơn nữa cậu cảm thấy người đội nón này có tu vi cao hơn của Neil rất nhiều.
Lưỡi kiếm Quy Nguyên của cậu có thể đuổi giết được Neil. Vậy mà một chiêu của người mặc đồ đen đã đánh bại được nó, rõ ràng là tu vi đã vượt xa vương cấp của Neil rất nhiều.
Diệp Thiên lập tức bừng tỉnh. Người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện thì rất có khả năng chính là một trong những người thuộc cảnh giới vương cấp của hàng trăm năm trước và là người may mắn sống sót trong trận chiến vương cấp năm xưa.
Người mặc đồ đen nhìn Diệp Thiên một hồi lâu sau đó quay qua nhìn Neil.
“Neil, khi xưa tôi đưa cậu vào trong giáo triều với ý bồi dưỡng cậu trở thành người săn ma ưu tú nhất vậy mà giờ cậu đang làm cái gì vậy?”
“Trở thành chó cho viện trong tài không nói lại còn giúp viện trọng tài làm mưa làm gió trên thế giới, sử dụng nhẫn mà giáo hoàng tặng cho cậu để làm trò hỗn xược, cậu có xứng với những gì tôi dạy không? Xứng với sự bồi dưỡng của giáo triều dành cho cậu không?”
Đôi mắt ông ta lạnh lùng và ánh lên sự phẫn nộ.
“Nếu không phải vì cậu có nhẫn hiền giả, nếu như không phải cậu có danh tiếng người săn ma thì tôi đã không chặn lưỡi kiếm lực tinh thần đó cho cậu rồi!”
Neil cảm thấy xấu hổ, lập tức quỳ xuống và không nói được gì.
“Thầy…”
“Ngậm miệng, cậu không còn tư cách gọi tôi là thầy nữa!”, người mặc đồ đen gầm lên, một tay xoay vòng sau đó thu lại chiếc nhẫn mà Neil đã đeo sáu mươi năm qua.
Làm xong, ông ta mới quay qua Diệp Thiên.
“Diệp Lăng Thiên, dù tôi ở ẩn đã lâu những cũng nghe qua danh tiếng của cậu!”
“Tôi không phải là người của viện trọng tài, không có liên quan gì đến nơi đó cả. Nhưng tối nay tôi muốn thương lượng với cậu, mong cậu tha cho nghịch đồ của tôi?
Lại thêm một vị vương cấp xuất hiện, Diệp Thiên trông vô cùng thản nhiên, không chút dao động.
Cậu liếc nhìn người mặc đồ đen, lạnh lùng lắc đầu.
“Tha cho ông ta, không thể!”
“Muốn giữ mạng của ông ta thì phải xem khả năng của ông đến đâu!”
Chương 634: Kẻ ngăn tôi đều phải chết
“Muốn giữ được mạng của ông ta thì phải xem năng lực của ông tới đâu!”
Diệp Thiên với vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén tạo ra một lưỡi kiếm từ lực tinh thần và tập trung ngay trên đỉnh đầu.
Người săn ma vừa mới hiện thân lập tức co rụt đồng tử và trầm giọng.
“Diệp Lăng Thiên, cậu là cao thủ Hoa Hạ, khi tôi còn là người săn ma của giáo triều thì cũng có chút qua lại với Long Hoàng của Hoa Hạ. Đối với người luyện võ Hoa Hạ tôi luôn có thiện cảm. Hôm nay tôi tới đây là vì muốn giữ mạng cho nghịch đồ của mình, đưa cậu ta về chịu phạt với giáo hội Quang Minh!" Chuyên trang dành cho fan truyện ngôn tình ngontinh.vn
“Giữa chúng ta không thù không hằn, hà tất phải đấu đá?”
Ông ta nhìn Diệp Thiên, đôi tay vẫn giấu trong ống tay áo, không hề có ý ra tay.
“Hơn nữa lần này tôi xuất hiện thì đã coi như phạm vào quy ước vương cấp. Nếu như tôi ra tay với cậu, đồng nghĩa với việc hoàn toàn làm trái với quy ước này. Năm xưa quy ước này do các vương cấp Đông Tây cũng tạo ra, đây là trật tự tối cao trong giới võ đạo, tôi thật sự không muốn hủy hoại nó”.
“Mong cậu nhường một bước, để tôi đưa nghịch đồ này đi, tôi có thể đảm bảo với cậu, đợi tới khi về tới giáo triều, những hình phạt mà cậu ta phải chịu đựng sẽ đau khổ hơn cái chết gấp hàng nghìn lần”.
Cái gọi là giáo hội Quang Minh chính là lực lượng nòng cốt, là tàn dư còn lại sau khi giáo triều tiêu vong với đầy đủ những người quản lý cao cấp nhất của giáo triều trước đây, có các vị cao thủ trong đó và vẫn luôn ẩn thế.
Xét xử mà ông ta nói tới chính là chức năng cao nhất mà giáo hội dành cho những người làm phản, có tới chín phần những người phản bội trong quá trình chịu xử phạt bị chết cháy.
Cái mà ông ta nói tới rằng sự xét xử còn đau khổ hơn cái chết hàng trăm, hàng nghìn lần đúng là có thật. Thế nhưng lại không bao gồm Neil.
Neil từng là một trong những thiên tài mạnh nhất của giáo triều, lại được đích thân ông ta lựa chọn, là người sở hữu nhẫn của hiền giả. Một nhân tài như vậy, đối với giáo triều đúng là một sự hiếm có.
Nhưng lần này ông ta xuất hiện lại vì muốn đưa Neil về giáo triều, chấp nhận lẽ tẩy rửa của giáo hoàng, trở thành lực lượng mới của giáo triều chứ không phải để ép Neil chịu sự xét xử.
Ông ta nói như vậy chẳng qua là vì muốn tránh xung đột với Diệp Thiên và để tránh xảy ra mâu thuẫn mà thôi.
Thế nhưng ông ta tưởng rằng cách nói như vậy nhất định sẽ khiến Diệp Thiên dừng tay và tha cho Neil.
Thế nhưng Diệp Thiên chỉ dao động đôi mắt với vẻ lạnh lùng.
“Không thể nào!”
Cậu đưa tay chỉ về phía Neil.
“Tôi không cần ông ta chịu sự xét xử, đầu ông ta rơi xuống chính là sự xét xử tốt nhất rồi!”
Người mặc đồ đen đứng giữa không trung, đôi mắt đanh lại.
“Diệp Lăng Thiên, tôi đã nói hết sức rõ ràng với cậu rồi, cậu ta là nghịch đồ của giáo triều, theo như quy định thì cậu ta phải chịu sự xét xử của giáo hội Quang Minh!"
“Sao cậu cứ không chịu buông vậy?”
Ông ta hừ giọng lạnh lùng, đôi mắt trở nên âm sầm hơn.
“Năm xưa mối quan hệ của tôi và Long Hoàng khá tốt, coi trọng cậu cũng là kẻ mạnh của Hoa Hạ, cộng thêm quy ước vương cấp thì tôi thật sự không muốn ra tay với cậu!”
“Nhưng cậu cũng đừng như vậy mà cho rằng tôi sợ cậu!”
“Vậy sao?”, Diệp Thiên nhếch miệng cười, để lộ vẻ châm chọc.
“Cái gì mà quy ước vương cấp, giáo triều xét xử chứ, chẳng phải chỉ là cái cớ sao?”
“Hôm nay ông xuất hiện thì sớm đã không coi quy ước vương cấp ra gì rồi, hà tất phải lấy ra làm cái bình phong?"
“Cái gọi là giáo triều xét xử chẳng qua là kế hoãn binh của ông để giữ mạng cho Neil thôi, chút tài mọn đó mà cũng đòi lừa tôi sao?”
Diệp Thiên vừa dứt lời thì lưỡi kiếm từ lực tinh thần một lần nữa lại xuất hiện trên đầu. Lúc này nó đã bay tới trước mặt Niel và chém xuống.
“Vụt!”
Lưỡi kiếm rung lên trong không trung, phát ra tiếng nổ lớn.
Neil tái mặt, đúng lúc này một luồng ánh sáng thánh quét ngang, tiếp tục va chạm với lưỡi kiếm của cậu.
Luồng gió dao động, Neil lùi lại hàng chục mét thế nhưng vẫn bị lưỡi kiếm tấn công.
Người mặc đồ đen thoắt cái đã chặn ngay trước mặt Neil với đôi mắt âm sầm.
“Diệp Lăng Thiên, cậu đừng tưởng cậu có thần võ song tu thì có thể làm gì thì làm!”
“Với những đại sư lực tinh thần như cậu thì tôi đã giết chết hàng chục người rồi!”
“Tôi coi cậu là bề dưới đã là khách khí với cậu lắm rồi. Nếu như cậu vẫn bám lấy không buông thì tôi cũng chẳng còn nể mặt Long Hoàng nữa, cũng không ngại dạy cho cậu một bài học để cậu biết thế nào là vương cấp hàng trăm năm trước!”
Diệp Thiên không để lộ buồn vui, chỉ bước một bước về phía trước, trên đỉnh đầu xuất hiện ba lưỡi kiếm từ lực tinh thần.
“Hôm nay bọn họ tiến hành vây giết tôi, tôi đã nói rồi, hôm nay bọn họ phải chết ở đây!”
“Những kẻ ngăn cản tôi đều phải chết!”
Một giây sau, cả bốn lưỡi kiếm bằng lực tinh thần trên đầu Diệp Thiên đều phóng ra và biến mất trong không trung.
Còn bản thân cậu cũng đạp chân lao về phía trước.
Đám đông chỉ nhìn thấy một luồng sáng màu lam trong đám mây, sau đó lao ra bay thẳng về phía Neil, cả bốn lưỡi kiếm lực tinh thần cũng xuất hiện trước mặt Niel và tiến hành sát phạt khắp nơi trên cơ thể ông ta.
Neil tái mặt, cảm nhận được sự chết chóc đang ập tới, người mặc đồ đen lạnh giọng, chiếc áo bào khẽ bay ra.
Chiếc áo như có sinh mệnh, ôm lấy cơ thể của Neil, lưỡi kiếm chém xuống nói lập tức bị gãy vỡ. Neil cũng bị nguồn sức mạnh cực lớn dội xuống khiến cơ thể lảo đảo, ông ta phun ra máu tươi nhưng không hề bị thương nghiêm trọng.
Người đội nón hóa ra lại có một món vũ khí phòng ngự tuyệt vời như vậy, có thể chặn được lưỡi kiếm từ lực tinh thần của cậu.
Người thần bí bỏ nón ra, đám đông lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt của ông ta. Một khuôn mặt chữ điền, tóc màu vàng, mắt xanh lam, sống mũi cao, giữa lông mày là một hình thanh kiếm thánh trông vô cùng thần bí.
Nhìn ánh sáng xanh từ đối diện lao tới, ông ta co đồng tử, không hề lùi lại, ánh mắt trở nên sắc lẹm hơn.
“Cậu đã cố tình muốn ra tay thì tôi chơi cùng cậu. Để cậu lĩnh giáo cái gọi là người săn ma thực sự!”
Ông ta vừa dứt lời bèn xoay tay, chiếc nhẫn hiền giả vốn thuộc về Niel phóng ra tạo thành một đường sáng nằm trong tay ông ta sau đó ông ta tung chưởng vào luồng ánh sáng xanh kia.
Một chưởng ấn khổng lồ xuất hiện, với ánh sáng thánh tinh khiết, một luồng sức mạnh thổi bay mây trời, va chạm với luồng sức mạnh của Diệp Thiên.
Neil kinh hoàng, cúi đầu xấu hổ. Ông ta sở hữu nhẫn của hiền giả gần bảy mươi năm nhưng tới bây giờ vẫn chỉ có thể sử dụng được năm mươi phần trăm sức mạnh của nó.
Vậy mà một chiêu của sư phụ thì có thể khiến nắm đấm của ánh sáng thánh mạnh hơn gấp nhiều lần của ông ta.
Chưởng ấn ánh sáng thánh lao tới, Diệp Thiên không hề né tránh, cậu đẩy vai, nghiêng người đụng độ, đỡ lấy chưởng ấn kia.
“Ầm!”
Âm thanh nặng nề vang lên, luồng sáng màu lam biến mất, trong không gian, Diệp Thiên bật lùi về sau vài bước, trượt một đường dài. Còn người thần bí thì không hề nhúc nhích, cả cơ thể phát ra ánh sáng thánh giống như thần tiên vậy.