Một tờ chi phiếu đặt trên bàn, Tiêu Trường Hà nhìn thẳng vào Diệp Thiên, ánh mắt sắc bén.
Diệp Thiên ngồi yên không động đậy, không hề biến sắc. Cậu bưng tách trà xanh trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó mới bình thản nói.
“Ông cụ Tiêu, cháu không hiểu ý ông”.
Ánh mắt Tiêu Trường Hà nghiêm nghị, lời nói không hề khách sáo.
“Tôi nghĩ cậu hiểu ý tôi”.
“Tôi muốn cậu bắt đầu từ lúc này không qua lại với Giai Lệ nữa, sau này cũng đừng liên lạc với nó, cậu phải biến mất khỏi cuộc sống của nó, cậu hiểu chưa?”.
Lúc ông ta nói chuyện với Diệp Thiên vẫn luôn quan sát sắc mặt cậu. Người bình thường nghe thấy những lời này ít nhiều cũng sẽ do dự, nhưng ông ta lại chỉ nhìn thấy vẻ thản nhiên trên mặt cậu.
“Ông cụ Tiêu, không phải cháu không hiểu ý ông, cháu chỉ muốn biết vì sao?”.
Diệp Thiên nâng tách trà, nhìn vị chỉ huy từng chinh chiến sa trường.
“Vì sao ư?”.
Tiêu Trường Hà lạnh lùng hừ một tiếng.
“Vì tôi là ông ngoại của nó!”.
“Tiểu Hà từng bỏ mặc lời khuyên của tôi, kiên quyết đi theo thằng khốn họ Cố đó, cắt đứt quan hệ với nhà họ Tiêu, cuối cùng gia đình ly tán, kham khổ nửa đời. Bây giờ Giai Lệ vừa mới bước vào xã hội, đương nhiên tôi không thể để bi kịch tái diễn”.
Mặc dù Tiêu Trường Hà đang ngồi trên ghế, nhưng do thói quen hình thành từ khi chinh chiến, sống lưng ông ta thẳng tắp, toát ra uy lực đáng sợ.
“Diệp Thiên, nghe Giai Lệ nói Tiểu Hà luôn đối xử với cậu như con ruột, nó từng viết cho tôi một bức thư, cũng có nhắc đến cậu”.
“Vốn dĩ tôi cũng xem cậu như một nửa đứa cháu nhà họ Tiêu, cũng là hậu bối của tôi như Giai Lệ, nhưng hôm nay thấy thái độ của Giai Lệ đối với cậu, tôi không thể không thay đổi suy nghĩ”.
“Tôi không hi vọng tương lai của Giai Lệ bị cậu làm lỡ!”.
Gương mặt Diệp Thiên tĩnh lặng như nước, đặt tách trà xuống.
“Cháu vẫn luôn đối xử với Giai Lệ như em gái ruột, sao lại nói là làm lỡ tương lai cô ấy?”.
Tiêu Trường Hà trầm ngâm, lạnh nhạt nói:
“Có lẽ lời cậu nói là thật, nhưng đó chỉ đại diện cho bản thân cậu, không đại diện cho Giai Lệ”.
“Tuy Tiêu Trường Hà tôi không dám nhận là gặp qua vô số người, nhưng tốt xấu gì cũng đã sống mấy chục năm, nhìn người nhìn vật vẫn có chút năng lực. Giai Lệ có tình cảm đặc biệt với cậu, không phải tình cảm anh em, mà giống tình cảm nam nữ hơn”.
“Lúc trước Tiểu Hà cũng vì đi sai một bước, dẫn đến cả đời bị hủy hoại, tôi không hi vọng Giai Lệ bước lên vết xe đổ của nó”.
Mắt Tiêu Trường Hà sáng ngời, nói tiếp: “Diệp Thiên, từ khi cậu vào đây, tôi vẫn luôn quan sát cậu. Thành thật mà nói, tôi rất hài lòng với mỗi một chi tiết về cậu, hành động đúng mực, không kiêu không nịnh, thậm chí đối mặt với tôi vẫn không hề biến sắc. Trong lớp người trẻ tuổi, phẩm chất đặc biệt như cậu đúng là hiếm có, dù so sánh với những thanh niên xuất sắc của tỉnh Vân cũng không thua kém chút nào”.
“Nhưng nói thật, điểm xuất phát của cậu quá thấp!”.
Tiêu Trường Hà khẽ lắc đầu: “Nhìn cậu chắc hẳn cũng gần hai mươi tuổi, trong số thanh niên tài giỏi ở tỉnh Vân mà tôi quen biết, có rất nhiều người cùng tuổi hoặc hơn cậu một chút đều đã là giám đốc, CEO của công ty trên thị trường, thậm chí là tự sáng lập doanh nghiệp, đảm nhiệm chức chủ tịch của một công ty”.
“Còn cậu thì sao? Cậu có thể cho tôi biết, bây giờ cậu có thành tựu gì đáng nói không?”.
Từ đầu tới cuối, ông ta luôn quan sát Diệp Thiên. Những thanh niên trẻ tuổi mà ông ta từng gặp, ví dụ như “thánh cổ phiếu nhỏ” Lạc Tư Đồ, con trai của người giàu mới nổi ở tỉnh Vân Từ Lương Đống, thái tử mậu dịch của sông Lan Thương Hứa Thuần Canh, hoặc là vài nam đệ tử trẻ tuổi của phái Lao Sơn, ai cũng là nhân tài đỉnh cao vang danh một phương.
Những người này hoặc là có danh tiếng nhỏ trong giới võ thuật, hoặc là thể hiện tài năng xuất sắc trong giới kinh doanh, chìm nổi trong biển thương nghiệp, ai cũng có địa vị tương đương.
Mỗi lần gặp bọn họ, Tiêu Trường Hà đều có thể thấy điểm sáng trên người bọn họ, lí tưởng hào hùng mạnh mẽ, giở tay nhấc chân đều mang theo cảm giác áp bách của người đứng trên cao, vượt trội trong số những người cùng thế hệ. Nhưng trên người Diệp Thiên, ông ta chỉ nhìn thấy một mảnh đất bằng phẳng lặng, không hề có gợn sóng nào.
Diệp Thiên giống như những thư sinh học thức tự cho mình thanh cao thời xưa, nhưng năng lực thực sự lại không có bao nhiêu. Ông ta vừa nhìn đã nhận định Diệp Thiên không có bản lĩnh gì hơn người.
Hơn nữa, dù Diệp Thiên thật sự có năng lực hơn người, nhưng cũng chỉ là một thằng nhóc vô danh được Tiêu Hà cứu về, không cha không mẹ, không có thế lực.
Nếu muốn đứng vững chân ở thế giới này, không có ai bảo vệ nâng đỡ thì cho dù thật sự có năng lực cực cao cũng không thể nào thuận buồm xuôi gió.
Năm xưa, ông ta võ nghệ đầy mình cũng nhờ có bố vợ tiến cử mới vào được quân đội, cuối cùng lên được chức thống soái. Lạc Tư Đồ cũng dựa vào tài sản kếch xù của nhà họ Lạc, cho cậu ta một tỷ thử sức, nhờ đó mới dần có biệt danh “thánh cổ phiếu nhỏ”.
Ngay cả Tô Mộ Nhu, viên ngọc của nhà họ Tiêu bọn họ, cũng nhờ năm xưa bố cô ta ở rể nhà họ Tiêu, có nhà họ Tiêu giúp sức, giao nửa số sản nghiệp của nhà họ Tiêu cho cô ta quản lý, vì vậy mới có biệt hiệu nữ hoàng thương nghiệp của tỉnh Vân.
Một người có tài năng đương nhiên rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn là phải có người chống lưng nâng đỡ, tạo dựng sân chơi, cho cơ hội để thể hiện tài năng. Nếu không có sân chơi, chỉ có mỗi trái tim hoài bão thì cũng uổng phí.
Lúc này, trong mắt ông ta, Diệp Thiên chỉ là một viên ngọc thạch chưa được mài giũa, khó mà vào được những nơi cao cấp.
“Thành tựu sao?”.
Mắt Diệp Thiên lóe sáng, chỉ mỉm cười.
Đối với cậu mà nói, bất kể là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thiên hay Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên, hay người đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ đều chẳng là thành tựu gì đáng nói. Cậu không hề cảm thấy có gì đáng để tuyên dương, cho nên không trả lời.
Thấy phản ứng của cậu, Tiêu Trường Hà lại cho rằng cậu đang mặc nhận, giọng nói lại nghiêm túc hơn.
“Diệp Thiên, nếu Tiểu Hà đã xem cậu như con ruột, theo lý mà nói, cậu cũng nên gọi tôi một tiếng ông ngoại”.
“Tôi từng là quân nhân, xưa nay nói thẳng nói thật. Bây giờ Giai Lệ là ngôi sao mới của Hoa Hạ ai ai cũng biết, tương lai sẽ là diva của giới ca hát, sau lưng còn có Tập đoàn Lăng Thiên nâng đỡ, tiền đồ vô hạn!”.
“Còn cậu, bây giờ vẫn chỉ là một kẻ vô danh, thậm chí nhắc tới tên cậu cũng không mấy ai biết!”.
“Điều này tuy tàn nhẫn, nhưng lại là sự thật!”.
“Giai Lệ thích cậu, chuyện này không thể phủ nhận. Nhưng với sức ảnh hưởng và độ nổi tiếng của nó bây giờ, trên cả nước không biết có bao nhiêu người theo đuổi, người nào không có gia cảnh đáng kinh ngạc, quyền thế cao tận trời?”.
“Nói thật cho cậu biết, ba ngày trước, nhà họ Lạc ở tỉnh Vân đã ngỏ lời xin cưới với tôi. Lạc Tư Đồ của nhà họ Lạc chung tình với Giai Lệ, hơn nữa nhà họ Lạc tiền tài quyền thế to lớn, làm thông gia với họ có trăm nghìn cái lợi cho nhà họ Tiêu. Tuy tôi vẫn chưa đồng ý, nhưng cũng chuẩn bị trả lời nhà họ Lạc sau tiệc mừng thọ”.
“Tôi mặc kệ cậu có tình cảm gì với Giai Lệ, nhưng nếu cậu cứ ở bên cạnh nó mãi sẽ cản trở nó, làm nó bỏ lỡ cơ hội bước lên một sân chơi mới. Vậy nên tôi hi vọng cậu rời khỏi nó, cậu nên hiểu cho!”.
Tiêu Trường Hà đẩy tờ chi phiếu đến trước mặt Diệp Thiên.
“Cậu có thể cầm lấy tờ chi phiếu này, nếu không đủ, tôi sẽ cho cậu thêm gấp mười lần, chỉ cần cậu hứa mãi mãi không gặp Giai Lệ nữa”.
“Đương nhiên cậu cũng có thể lựa chọn vào làm việc ở doanh nghiệp dưới trướng nhà họ Tiêu, chỉ cần cậu có thể thể hiện giá trị không gì sánh được của cậu trong ba năm, tôi có thể bảo Mộ Nhu đề bạt cậu lên thẳng chức CEO. Đến lúc đó, dù Giai Lệ có muốn phát triển với cậu thế nào, tôi cũng sẽ không can thiệp”.
Vị cựu thống lĩnh kiên cường bất khuất này đưa ra hai lựa chọn cho Diệp Thiên.