Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tất cả rơi vào im lặng, họ đều cảm thấy không thể nào tin được!

Lúc này, Diệp Thiên vẫn còn dám nói lời ngông cuồng, rõ ràng là Lục Minh Thư đến là vì muốn báo thù, mà Diệp Thiên còn nói đối phương đến để cảm ơn cậu, rõ ràng là không biết sống chết.

Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh khẽ sờ trán bất lực, bọn họ cảm thấy Diệp Thiên đã hoàn toàn không có thuốc chữa!

Lạc Minh Thư tốt xấu gì cũng là doanh nhân giàu có hàng đầu ở tỉnh Vân, thay vì tức giận, ông ta lại cười nói: "Nói như vậy thì đúng là tôi phải cảm ơn Diệp tiên sinh rồi nhỉ?”

"Chỉ là không biết cậu đánh gãy chân tay con trai tôi là đã nhẹ tay, vậy nếu không nhẹ tay, có phải sẽ giết chết nó luôn hay không?”

Giọng ông ta lạnh lùng, bất cứ ai cũng có thể nhận ra sự tức giận trong đó.

Diệp Thiên không nhận ra điều đó, cậu đón lấy đồ uống Cố Giai Lệ đưa cho mình và thản nhiên nói.

"Ông nói sai rồi!”

Cậu lắc lắc ngón tay: "Nếu không phải tôi đã nhẹ tay thì sẽ không chỉ là giết chết một mình anh ta thôi đâu!”

"Mà là tiêu diệt cả dòng tộc nhà ông!”

Hai chữ ‘dòng tộc’ cất lên khiến tất cả đại sảnh đều chìm vào im lặng. Vô số ánh mắt kinh ngạc không thôi, họ đều cảm thấy không thể nào hiểu nổi.

Làm gãy chân tay người khác còn gọi là nhẹ tay, nếu không nhẹ tay thì sẽ giết chết cả họ người ta, cái này là logic gì vậy?

Điều này còn ghê gớm hơn gấp cả chục lần những kẻ ác bá thời cổ đại, bọn họ thật sự không biết Diệp Thiên lấy đâu ra lá gan và dũng khí để nói như vậy.

Cần biết rằng đó là nhà họ Lạc ở tỉnh Vân, nhà một gia tộc giàu có lớn mạnh đủ để sánh ngang với nhà họ Tiêu đó, đâu có lý nào nói tiêu diệt là tiêu diệt được?

"Ha ha!"

Lạc Minh Thư lập tức cười thành tiếng.

"Gần một năm qua tôi có nghe nói tỉnh Xuyên xuất hiện một Diệp tiên sinh uy chấn bốn phương, trở thành kẻ cầm đầu ở tỉnh Xuyên, tuổi tuy còn rất trẻ nhưng đã ở vị trí rất cao, và cũng vô cùng ngông cuồng nữa!”

"Tôi còn tưởng rằng đó chỉ là tin đồn, nhưng bây giờ xem ra, sự ngông cuồng của Diệp tiên sinh còn hơn cả lời đồn, họ Lạc tôi thực lòng bội phục!”

Ông ta vừa dứt lời thì mọi người lại chấn động.

"Cái gì? Diệp tiên sinh đến từ tỉnh Xuyên?"

Vẻ mặt của mọi người đều thay đổi, Tô Mộ Nhu, Đàm Nguyệt Ảnh, Tiêu Lâm, Lương Dung và thế hệ trẻ của nhà họ Tiêu cũng nhìn nhau với ánh mắt đầy kinh ngạc.

Diệp Thiên lại chính là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên được đồn thổi mấy năm gần đây ư?

Tỉnh Xuyên trong năm qua đã xuất hiện một nhân vật đáng chú ý, hầu như ai cũng biết, tỉnh Vân và tỉnh Xuyên chỉ cách nhau một bức tường, rất nhiều người nổi tiếng có mặt đương nhiên biết đến tên của Diệp tiên sinh cũng như vô số tin đồn về cậu.

Người cầm đầu thống lĩnh quần hùng ở tỉnh Xuyên này tuổi còn rất trẻ đã giàu có đứng đầu một tỉnh. Phóng mắt ra khắp tỉnh Vân cũng chỉ có vài người có thân phận địa vị so sánh được với Diệp Thiên mà thôi.

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộ Nhu mở to, cô ta nhìn Diệp Thiên bằng ánh mắt khó tin, trong lòng hơi run rẩy.

Từ khi nhìn thấy Diệp Thiên, cô ta chưa bao giờ cảm thấy Diệp Thiên quá nổi trội, thậm chí nhiều lần nhắc nhở Diệp Thiên đừng có gây hấn với đám người Lạc Tư Đồ, nhưng cuối cùng, Diệp Thiên lại là rồng trong biển người, che giấu thân phận của mình. Địa vị của cậu so với bất kỳ ai trong số họ cũng đều cao hơn rất nhiều lần.

Mặc dù Lạc Tư Đồ và Hứa Thuần Canh được gọi là những cậu ấm hàng đầu của tỉnh Vân, nhưng chắc chắn là kém quá xa so với Diệp Thiên, chỉ có bố mẹ của họ mới miễn cưỡng đứng ngang hàng được với Diệp Thiên.

Đàm Nguyệt Ảnh nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, Diệp Thiên chính là Diệp tiên sinh ở tỉnh Xuyên, điều này khiến cô ta thật sự kinh ngạc. Nhưng ngay khi nghe thấy "Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên", trong đầu cô ta chợt lóe lên một cái gì đó quen thuộc, nhưng lại vô cùng mờ mịt, khiến cô ta âm thầm cau mày.

"Diệp tiên sinh tỉnh Xuyên, hóa ra đây chính là con át chủ bài của cậu!”

Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộ Nhu lóe lên, cô ta lo lắng Diệp Thiên sẽ bị nhà họ Lạc bóp chết trong chốc lát, nhưng thân phận của Diệp Thiên tỉnh Xuyên đã bại lộ, cậu đã có tư cách để so kè với nhà họ Lạc rồi.

Nhưng trong lòng cô ta vẫn hơi lo lắng, sức mạnh gia thế của Diệp Thiên có thể chống lại nhà họ Lạc, nhưng nếu thêm một nhà họ Hứa nữa, cán cân thắng bại chắc chắn sẽ nghiêng ngay lập tức.

Diệp Thiên uống một hớp đồ uống và khẽ gật đầu.

"Ồ? Trước khi tới đây ông đã điều tra thân phận của tôi rồi à? Thú vị đấy!”

"Lạc Minh Thư, ông có thể lập nghiệp từ đôi bàn tay trắng, từ một huyện thành nhỏ nhoi dẫn dắt nhà họ Lạc đi đến đỉnh cao của tỉnh Vân ngày hôm nay, đúng là ông rất có bản lĩnh!”

Lạc Minh Thư lấy tay đẩy gọng kính trên mũi mình, nửa như cười nửa như không nói: “Không phải Lạc Minh Thư tôi có bản lĩnh mà là Diệp tiên sinh có lai lịch quá lớn, khiến tôi không thể không cẩn thận ứng phó!”

"Diệp tiên sinh thực sự là tuổi trẻ tài cao, ngoài việc thống lĩnh quần hùng ở tỉnh Xuyên ra còn nắm trong tay gia tài đồ sộ là Tập đoàn Lăng Thiên, là CEO đứng phía sau của Tập đoàn Lăng Thiên, sở hữu tài sản hàng trăm tỷ tệ. Chỉ nói riêng về tài sản, người giàu nhất tỉnh Vân là tôi đây ở trước mặt cậu cũng phải lùi bước, thực sự khiến tôi vô cùng kính nể!”

Lạc Minh Thư vừa dứt lời thì những người có mặt lại chấn động.

"CEO Tập đoàn Lăng Thiên?"

Tất cả ánh mắt đều quét về phía Diệp Thiên, giống như đang nhìn một truyền thuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK