Từ lúc Diệp Thiên làm cho Joe Nicholas quỳ xuống, ông ta đã biết Diệp Thiên có thể là một người cực kỳ quyền lực, nhưng ngoài tên họ Hứa bảo hộ cho nhà họ Cố ra thì còn có một nhân vật khác đã chống đỡ cho sự hưng thịnh của nhà họ Cố một trăm năm qua, cộng với "Thần Đình" sau lưng Joe Nicholas, chắc cũng sẽ không đến mức phải sợ Diệp Thiên.
Ông ta không hiểu tại sao Cố Hoài Cổ lại sợ hãi đến như vậy! Cả người Cố Hoài Cổ như bị tê liệt, nếu không có Cố Tử Kỳ và Cố Lăng Hiên đỡ thì có lẽ ông ta sớm đã ngã xuống đất lần nữa rồi.
vietwriter.vn
Cố Hoài Cổ không trả lời câu hỏi của Cố Bân, chỉ lẩm bẩm trong miệng, ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
"Xong rồi, nhà họ Cố xong rồi!"
Mọi người trong nhà họ Cố nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, bọn họ cũng không hiểu tại sao.
Cố Hoài Cổ là trụ cột của nhà họ Cố và cũng là người tạo ra sự huy hoàng cho nhà họ Cố, từ trước đến nay dù như thế nào ông ta vẫn luôn giữ tư thái là một đấng quân vương, núi có sập xuống vẫn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng tại sao bây giờ lại trông suy sụp đến vậy?
vietwriter.vn
Joe Nicholas không hề để ý đến mấy thứ này, chân khí trong cơ thể hắn như đang muốn thoát ra khỏi uy áp kia, nhưng càng giãy dụa thì uy áp càng trở nên nặng nề, cuối cùng cả cơ thể hắn đều bị ép sát rạt xuống đất.
Với tư cách là người thừa kế của gia tộc Nicholas, hắn không thể nào chịu nổi sỉ nhục này, hai mắt hắn đỏ ngầu như máu, giọng nói cũng đầy thù hằn.
"Khốn kiếp!"
"Ông nội của tôi chính là chủ của 'Thần Đình’, và cũng là người mạnh nhất ở đây, cậu dám bắt tôi quỳ xuống, ông nội chắc chắn sẽ không tha cho cậu đâu!"
Diệp Thiên thản nhiên dựa lưng vào ghế, chỉ cười khinh thường.
"Như tôi đã nói lúc nãy, top bốn trong bảng xếp hạng liên minh thế giới tôi còn đánh được, anh nghĩ xem, ông nội của anh thì làm gì được tôi nhỉ?"
"Cho dù ông ta ở đây đi nữa, nếu tôi bắt quỳ thì ông ta cũng phải quỳ!”
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, mặt đầy chế giễu.
"Người thừa kế gia tộc Nicholas như anh thật sự không đủ thông minh, cho tới bây giờ anh vẫn không biết tôi là ai sao?"
"Hả?"
Joe Nicholas như bừng tỉnh sau cơn giận, cẩn thận nhớ lại những gì Diệp Thiên đã nói, hắn vốn là người khá nhạy bén, nhưng nhất thời lại không sao phản ứng kịp.
“Cậu...”, hắn khó khăn ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra vẻ vô cùng sợ hãi, thậm chí giọng nói cũng trở nên khàn đặc và run rẩy.
"Cậu là... Diệp Lăng Thiên?"
Diệp Lăng Thiên! Chỉ ba chữ ngắn gọn nhưng lại vô cùng có ma lực, nó khiến cho tất cả người nhà họ Cố đều hoàn toàn im lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
"Vụt!"
Những người đang có mặt đều là các chức sắc cao cấp ở Tây Âu, đương nhiên bọn họ biết chính xác Diệp Lăng Thiên là ai! Không ngoa khi nói rằng, có thể người dân trên toàn thế giới không biết bố ruột mình là ai, nhưng không thể nào không biết Diệp Lăng Thiên được! Sau một hồi im lặng, tất cả những người có mặt liền biến sắc, tiếng thở gấp lần lượt truyền đến, kinh ngạc có, khiếp sợ có, tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Thiên.
Ngay lúc này, sắc mặt Diệp Thiên cũng từ từ thay đổi, vật nguỵ trang dần biến mất, để lộ khuôn mặt tuấn tú làm chấn động tất cả mọi người.
Khi người nhà họ Cố nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thiên, dù là già trẻ lớn bé đều hít thở không thông, tất cả như chết cứng ngay tại chỗ.
Cố Tử Kỳ vừa nãy khuyên Diệp Thiên lúc này lại càng hoảng sợ hơn, đôi mắt xinh đẹp của cô ta như bị đóng băng.