Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 527: Huyết Võng Sát Trận

Thế công bị Diệp Thiên nhẹ nhàng đánh vỡ, Francis vẫn bình tĩnh thu tay, năng lượng màu đỏ ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn rồi bị vứt vào hư không.

“Vù!”

Không gian hơi rung động, sau đó Francis thuận thế đánh ra một quyền. Năng lượng màu đỏ tụ lại rồi nổ tung, dường như nó có tác dụng ăn mòn nên màu đỏ dần nhuộm đẫm không khí, ào ào đè ép tới chỗ Diệp Thiên.

Một quyền này như chấm đỏ nhô lên trên mặt Bồ Tát, sau đó dần loang ra, muốn bao vây Diệp Thiên lại.

Diệp Thiên lại khinh miệt cười khẽ, hai ngón tay giơ lên tạo thành kiếm quyết rồi nhẹ nhàng quẹt một đường.

“Roẹt!”

Cả màn trời màu đỏ đang ụp xuống chợt bị hai ngón tay của Diệp Thiên xẹt qua, tách thành hai phần. Để rồi Diệp Thiên vươn tay túm một cái.

Bầu trời trống rỗng bỗng lõm xuống thành hình chưởng ấn, chỗ vòm trời bị năng lượng màu đỏ kia nhuốm bẩn lại bị một cỗ sức mạnh bạo ngược xé thành mảnh nhỏ từ trong ra ngoài.

Trước đến sau Francis ra hai chiêu nhưng cả hai đều bị Diệp Thiên chặn đứng.

Francis đánh ra hai đòn liên tục rồi cũng chẳng vội vã ra tay mà hắn lại nhếch miệng cười.

“Không hổ là kẻ đánh bại viện trọng tài hai lần. Diệp Lăng Thiên, do tôi quá coi thường cậu!”

Vẻ mặt Diệp Thiên lạnh nhạt, cậu khẽ lắc đầu.

“Nói thật thì tôi đánh giá cao anh!”

Khi cậu lên tiếng, đồng thời cũng đánh ra một quyền.

Một quyền này cũng không có gì khác lạ nhưng trong nháy mắt nó bay ra, một lối đi như được mở ra trong không gian. Quyền ấn dao động giữa hai người, năng lượng ập xuống, khí quyển cũng xuất hiện vết nứt, hiển nhiên là không chịu nổi cự ly gần như thế.

Một quyền này của Diệp Thiên đã điều động chân nguyên trong cơ thể, đánh nó ra cũng đủ để ngăn sông phá núi, bẻ gãy nghiền nát.

“Hả?”

Hai mắt Francis co rụt, hắn không ngờ một quyền này của Diệp Thiên lại mạnh và dứt khoát tới thế nhưng chỉ trong tích tắc đó, quyền kình của Diệp Thiên đã xuyên không gian mà lao tới, tấn công, chính diện đánh vào lồng ngực Francis.

Francis rên một tiếng, bàn chân lún vào trong đất, liên tục trượt ra sau, nện vào vách đá cao làm nó vỡ nát, xuyên qua nó rồi rớt vào không trung.

Động tiên này của Song Tu Tông vốn là không gian kín, chỉ có một lỗ thông gió nhỏ nối ra bên ngoài, nhưng một quyền này của Diệp Thiên lại mở hẳn cho nó một cái cửa chính không thể nào khép lại.

Francis bị quyền này Diệp Thiên đánh bay ra hơn mười trượng, liên tục xuyên qua ba vách đá thì mới ổn định được cơ thể.

Giang Tuyết Hoa mừng rỡ, sức mạnh một quyền này Diệp Thiên quá đáng sợ, vừa rồi Lương Huyết Đồ đã bị đánh đến phong bế khí tức, bị thương nặng ngay tại chỗ khi đỡ một quyền như thế.

Con của thẩm phán dù mạnh hơn Lương Huyết Đồ nhưng chắc chắn sức chiến đấu cũng sẽ hao hụt đi nhiều.

Francis nhìn Diệp Thiên thì phát hiện cậu chẳng hề dao động, chỉ lo nhìn nắm tay của mình đầy kinh ngạc.

Trên nắm tay của cậu, một đoàn năng lượng mày máu từ từ biến mất, tan đi theo gió.

“Ha ha, thú vị đấy!”

“Từ khi tôi trở thành con của thẩm phán đến nay, đã lâu rồi chưa gặp được đối thủ nào có thể khiến tôi coi trọng như vậy!”

Ở chỗ vách đá bị mẻ, con của thẩm phán hơi ngẩng đầu, năm ngón tay siết lại thành đấm, khí thế ngoài thân bộc phát.

“Xoẹt!”

Quần áo của hắn rách toang, từng tia năng lượng màu đỏ tuôn ra từ trong cơ thể, tỏa ra ánh sáng kỳ dị, không ngừng xoay quanh thân thể, tạo thành một áo giáp hộ thể màu đỏ.

Mà bản thân Francis lại chẳng hề bị gì sau một quyền kia của Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, cho tới lúc này, cậu à người đầu tiên làm tôi phải thi triển Huyết Y Chiến Giáp!”

“Hôm nay, toàn bộ các người đều phải nộp mạng ở đây!”

Giọng Francis vừa dứt, cơ thể hắn chợt phình to ra với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ. Cánh tay, đùi, ngực... tất cả đều đang nở ra. Francis vốn cao một mét chín, giờ lên cao hơn thêm vài khúc, hiển nhiên biến thành một người khổng lồ cỡ nhỏ cao hơn ba thước.

Áo giáp bao bọc toàn thân cũng khuếch trương theo cơ thể, khí thế cũng liên tục dâng cao.

“Huyết Võng Sát Trận, lên!”

Theo tiếng quát khẽ, từng sợi năng lượng màu đỏ mảnh dài như tơ bắn vào trong hư không, sau đó chúng đụng nhau, đan lẫn vào, nhìn từ xa hệt như một mạng nhện khổng lồ, phong tỏa toàn bộ động tiên của Song Tu Tông.
Chương 528: Dùng xác thịt lay động

“Vù!”.

Bầu trời rách ngang, vô số tơ đỏ đan xen vào nhau, tạo thành một mạng nhện khổng lồ, từ trên trời chụp xuống, bao vây toàn bộ vách đá đỉnh núi của Song Tu Tông.

“Đây là… trận pháp?”.

Giang Tuyết Hoa mở to hai mắt, nhìn mạng nhện tơ đỏ dày đặc đó, trong lòng không rét mà run.

Mặc dù diện tích của Song Tu Tông không lớn, nhưng cả động tiên cộng thêm vách núi bên ngoài ít nhất cũng phải gần mười mẫu, thế mà Francis chỉ cần một chiêu là có thể che phủ toàn bộ, sức mạnh này phải đáng sợ đến mức nào?

Hơn nữa, nếu muốn khởi động một trận pháp thì ít nhất cũng cần thời gian dài chuẩn bị, các loại nguyên liệu, trận nhãn đều không thể thiếu.

Nhưng Francis tạo thành trận pháp trong phút chốc, bao phủ mấy nghìn mét vuông như thế này thì là khái niệm gì? Cho dù là nhà họ Gia Cát dùng ngũ hành trận pháp xưng hùng e rằng cũng chỉ được đến thế mà thôi.

“Huyết Võng Sát Trận?”.

Diệp Thiên nheo mắt lại, nhìn chằm chằm “mạng nhện” màu đỏ từ trên trời chụp xuống.

“Không sai, chính là Huyết Võng Sát Trận!”.

Francis đứng bên trên mạng nhện khiến nó chụp xuống càng nhanh hơn, gương mặt dữ tợn đáng sợ.

Đây là trận pháp ngưng tụ từ sức mạnh của dòng máu tà ác cực kì thuần túy trong cơ thể hắn, mặc dù không hoàn thiện bằng những trận pháp khác, nhưng sức phá hủy của nó lại không thua kém bất kì trận pháp nào.

Đặc biệt là khả năng ăn mòn cực mạnh chứa trong máu của mấy trăm đồng nam đồng nữ, đủ để cắn nuốt toàn bộ trăm mấy người ở bên dưới.

“Diệp Lăng Thiên, có lẽ cậu có thể thoát được trận pháp này, nhưng những người phía sau cậu và ở trong dãy núi này lại không thể tránh khỏi!”.

“Bây giờ bọn họ đã không thể chạy thoát khỏi phạm vi bao phủ của Huyết Võng Sát Trận, một khi sát trận khởi động, máu thịt của bọn họ sẽ bị năng lượng màu máu của tôi nuốt sạch, cuối cùng hóa thành những vũng máu sánh đặc làm thức ăn cho tôi!”.

Đây chính là thủ đoạn của viện trọng tài, đây chính là sức mạnh vô thượng của đứa con thẩm phán.

Viện trọng tài từng có ba trăm người ứng cử làm con của thẩm phán, những người này đều được chọn ra từ các nơi trên thế giới, là tinh anh trong tinh anh, thiên phú mạnh hơn người thường một bậc. Ở giới võ thuật Hoa Hạ, bọn họ có thể sánh ngang với những người đứng đầu thế hệ trẻ tuổi như Lí Thanh Du, Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, thậm chí còn hơn một bậc.

Viện trọng tài lại tập hợp ba trăm người có thiên phú cực mạnh như vậy trong sân thí luyện chuyên môn của bọn họ, để ba trăm người chém giết lẫn nhau, đấu trí đấu dũng. Người cuối cùng sống sót mới có tư cách trở thành đứa con của thẩm phám trong viện trọng tài.

Francis chém giết trong máu và lửa, đứng vững đến cuối cùng, sau đó hắn ngâm mình trong máu của mấy trăm đồng nam đồng nữ, cộng thêm sức mạnh của mười sáu Thẩm phán vương mà trở nên mạnh mẽ như bây giờ.

Bây giờ hắn có thể nói là người, cũng có thể nói là ngoại tộc không phải người, nuốt máu thịt của người khác có thể giúp hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

Hơn một trăm thanh niên thiên tài thấy vậy vô cùng sợ hãi.

Chết, có lẽ nhiều người không sợ chết, nhưng bọn họ sợ mình sẽ chết một cách thê thảm, chết một cách không hiểu ra sao, ngay cả máu thịt xương tủy cũng bị người ta chiếm đoạt luyện hóa, trở thành sức mạnh cho người khác, vậy thì tàn nhẫn biết bao.

Mọi người không khỏi nhìn về phía Diệp Thiên, giờ phút này, người có thể chống lại Francis chỉ có một mình Diệp Thiên. Nếu cậu chọn thoát ra khỏi phạm vi của Huyết Võng Sát Trận vào lúc này thì bọn họ sẽ thành cá trên thớt, để mặc Francis chém giết.

Diệp Thiên nhìn Huyết Võng Sát Trận càng lúc càng gần, bỗng cười khẽ cất tiếng.

“Nói nghe kì diệu thật!”.

Cậu thờ ơ lắc đầu, vẻ mặt đầy khinh thường.

“Chỉ là một trận pháp giả ngưng tụ từ chân khí màu máu mà thôi, còn chưa được tính là trận pháp chân chính, thế mà cũng dám huênh hoang trước mặt tôi?”.

“Ồ?”, Francis nghe vậy, vẻ mặt biến đổi.

Trận pháp của hắn đúng là chưa hoàn chỉnh, nhưng trong bốn cấp bậc của cảnh giới siêu phàm, dù là một đại sư chuyên tu trận pháp cũng chưa chắc có thể phát hiện ra kẽ hở trong trận pháp của hắn, vậy mà Diệp Thiên lại vạch trần ngay được.

Tuy nhiên, hắn vẫn không có vẻ lo lắng, ngược lại ngửa đầu cười lớn.

“Ha ha!”.

“Diệp Lăng Thiên, cho dù cậu biết đây là trận pháp giả thì đã sao? Đây là trận pháp cắn nuốt được tạo thành từ sức mạnh máu tươi của mấy trăm đồng nam đồng nữ, cậu phá được không?”.

Trong lúc hắn nói, mạng nhện khổng lồ đã bao phủ vách núi hoàn toàn, cho dù là Diệp Thiên bị nhốt trong đó cũng không thể thoát ra.

Nhìn thấy cảnh này, Francis lại cười càng điên cuồng. Một khi bị Huyết Võng Sát Trận bao vây hoàn toàn thì cho dù là mười vị siêu phàm thần phẩm, hắn cũng có lòng tin có thể cắn nuốt sạch sẽ.

Vài con chim tình cờ bay ngang qua Huyết Võng Sát Trận, khẽ sượt qua tơ đỏ, chỉ nghe mấy tiếng rên vang lên, chúng đã nổ tan thành sương máu ở trên trời.

Sau đó, máu tươi hóa thành dòng nước chảy vào trong tơ máu, trở thành một phần của nó, cực kì đáng sợ.

“Diệp Đế Vương, chúng ta phải làm sao đây?”.

Cảm giác được sức mạnh cắn nuốt đáng sợ trên mỗi sợi tơ màu đỏ máu của Huyết Võng Sát Trận lan tới, sắc mặt Giang Tuyết Hoa vô cùng nặng nề, lên tiếng hỏi Diệp Thiên.

Nếu nói lúc này bọn họ còn một cơ hội sống nào đó, thì chỉ có thể hi vọng vào Diệp Thiên.

Những người khác cũng nhìn về phía Diệp Thiên, đợi quyết định của cậu.

“Làm sao à? Đương nhiên là phá trận!”.

Diệp Thiên liếc nhìn Giang Tuyết Hoa, nhếch miệng cười.

“Phá trận?”.

Giang Tuyết Hoa nheo mắt lại, trên trận pháp đó có chứa sức mạnh cắn nuốt cực kì mạnh mẽ, nếu để cơ thể đụng vào, cho dù là với tu vi của một người cảnh giới siêu phàm cũng sẽ bị tan chảy thành máu ngay lập tức, còn phá trận thế nào được?

“Vèo!”.

Trong lúc hắn đang nghi hoặc, mặt đất bên cạnh rung lắc, cơ thể Diệp Thiên lao đi, giống như tên lửa bay lên trời, xông thẳng đến mạng nhện màu đỏ máu.

Hoa Lộng Ảnh chớp mắt, nhìn bóng dáng bay thẳng lên trời đó. Những người khác cũng nhìn chăm chú, muốn biết Diệp Thiên định làm gì.

Diệp Thiên lao đến giữa trời, còn chưa tới nơi đã đánh ra một quyền.

“Thức thứ nhất của Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!”.

Cậu vung ra một quyền, hình ảnh nắm tay to hơn mười trượng cắt ngang trời không, đánh thẳng vào chính giữa mạng nhện với tư thế cực kì mạnh mẽ.

Đây là nơi tơ đỏ của Huyết Võng Sát Trận dày đặc nhất, chỉ cần có thể phá tan nó là có thể phá giải Huyết Võng Sát Trận trong nháy mắt.

“Xèo!”.

Sức mạnh một quyền Đoạn Hồn của Diệp Thiên đánh vào trung tâm mạng nhện, lập tức vang lên tiếng xèo xèo giống như nước rơi vào dầu sôi.

Hình ảnh nắm đấm khổng lồ tan vỡ trên không trung với tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến mất hoàn toàn.

“Ha ha!”.

Chứng kiến cảnh này, Francis cười rung trời.

“Diệp Lăng Thiên, đừng giãy giụa vô ích nữa, mạng nhện đỏ máu này có thể dung hòa mọi thứ bên dưới nó, cho dù là máu thịt hay chân khí cũng sẽ bị hòa tan hoàn toàn!”.

“Cậu muốn phá trận à, nằm mơ đi!”.

Người bên dưới đều tỏ vẻ thất vọng, một quyền của Diệp Thiên cũng không thể lay chuyển mạng nhện màu đỏ máu kia, vậy chẳng phải bọn họ sẽ không còn lối thoát nào nữa sao?

Diệp Thiên đánh ra một quyền không có hiệu quả, nhưng vẻ mặt cậu vẫn không thay đổi gì, tiếp tục phóng người lên.

“Không thể phá trận đúng không?”.

Cậu càng lúc càng tiến đến gần trung tâm mạng nhện, khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ quyệt.

Francis thấy Diệp Thiên sắp đánh vào mạng nhện thì mừng thầm trong lòng. Một khi Diệp Thiên va chạm với mạng nhện thì sẽ bị khả năng ăn mòn cực kì mạnh kia cắn nuốt máu thịt, biến thành máu tươi để hắn luyện hóa.

Nhân vật có đẳng cấp như cậu tuyệt đối sẽ giúp hắn tiến lên thêm một cấp bậc nữa.

Trong khi hắn nở nụ cười rạng rỡ, Diệp Thiên lại đột nhiên vươn tay.

Dưới con mắt của bao nhiêu người, năm ngón tay trắng trẻo thon dài giống như móng vuốt to lớn tóm lấy điểm tiếp nối ở trung tâm mạng nhện màu đỏ máu.
Chương 529: Một đấm vỡ vụn

“Pặc!”.

Trước biểu cảm kinh hãi tột độ của mọi người, bàn tay như bạch ngọc của Diệp Thiên ngang nhiên túm lấy trung tâm của mạng nhện tơ máu.

“Tí tách!”.

Trong phút chốc, từng làn khói trắng bốc lên, tiếng nước nhỏ xuống chảo dầu lại vang lên.

“Anh Thiên!”.

Hoa Lộng Ảnh mở to mắt, khẽ hô lên.

Những người khác ở bên dưới cũng kinh hãi run rẩy, Diệp Thiên thế mà lại dùng thân thể tiếp xúc với mạng nhện tơ máu, như vậy chẳng phải tự tìm đường chết à?

Tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Thiên sẽ bị mạng nhện tơ máu nuốt chửng, nhưng Francis đang ở trên không lại sững sờ.

“Cái gì?”.

Trong tầm mắt của hắn, năm ngón tay thuôn dài của Diệp Thiên túm chặt lấy phần chính giữa của mạng nhện tơ máu, năng lượng màu đỏ bay lên, như muốn nuốt trọn hoàn toàn bàn tay của Diệp Thiên.

Nhưng cho dù năng lượng màu đỏ máu có dâng lên cỡ nào, thì bàn tay của Diệp Thiên vẫn không có chút phản ứng, đến màu sắc cũng không hề thay đổi, càng không có vết thương nào.

“Sao có thể chứ?”.

Đồng tử của Francis thu nhỏ lại.

Mỗi một tơ máu của Huyết Võng Sát Trận này đều được kết đọng từ năng lượng máu của các bé trai bé gái đơn thuần nhất, sức nuốt trọn có thể nói là thiên hạ vô song, cho dù là cao siêu như viện trọng tài cũng không được mấy người có thể chạm tay trực tiếp vào, chỉ có thể dùng phương pháp khác để phá vỡ.

Nhưng Diệp Thiên lại dùng thân thể đối đầu với mạng nhện tơ máu, dần dần, năng lượng màu đỏ cũng bất lực với cơ thể của cậu, cơ thể đẳng cấp này, rốt cuộc là đáng sợ đến mức nào chứ?

Khuôn mặt Diệp Thiên không vui không buồn, một giây sau, năm ngón tay cậu bỗng siết chặt, các đốt ngón tay, cơ bắp, dần dần tỏa ra sức mạng rất lớn, từng đợt từng đợt, cứ như móng vuốt rồng vậy.

“Roạt!”.

Lấy Diệp Thiên làm trung tâm, một làn sóng kình lực dồn dập phóng ra, một tay Diệp Thiên giơ lên, thế mà đủ để chống đỡ chiếc mạng nhện tơ máu khổng lồ mấy nghìn mét vuông này.

“Ôi…”.

Bao nhiêu người trợn mắt há miệng nhìn cảnh này, Diệp Thiên cứ như anh hùng cứu thế, sức khỏe cơ thể sánh ngang với thần linh.

“Sao có thể?”.

Giây phút này, biểu cảm của Francis thay đổi lớn, hắn thực sự không ngờ lần đầu thi triển Huyết Võng Sát Trận lại không thu được gì, chẳng những thế, hắn lại gặp một người trần mắt thịt đối kháng với sức nuốt trọn của mạng nhện tơ máu.

“Tên này rốt cuộc là yêu nghiệt gì thế?”.

Mặc dù biểu cảm của hắn thay đổi, nhưng tâm trí không hề loạn, ngược lại càng bình tĩnh hơn, chân khí màu đỏ toàn thân bộc phát, giống như một mặt trời máu đang chiếu rọi.

“Xuống đi!”.

Hắn lấy chân đạp vào vị trí giữa của mạng nhện tơ máu, cùng với Diệp Thiên một trên một dưới, định dùng sức nặng để đè Diệp Thiên và mạng nhện tơ máu xuống.

“Rắc!”.

Trên không trung, một âm thanh của sức nặng vô biên vang lên giòn tan, không khí cũng đã xuất hiện vết nứt, nhưng bất luận Francis có gia tăng sức lực trút xuống thế nào, thì Diệp Thiên vẫn vững như núi, từ đầu đến cuối chống đỡ lấy mạng nhện tơ máu.

“Không thể nào!”.

Ánh mắt của Francis sầm lại, hắn nhấc chân lên khỏi trung tâm mạng nhện, sau đó bật ngược lên không trung, nhảy cao mười trượng.

“Băng Thiên Đạp!”.

Một chân của hắn như chiếc chuông, toàn bộ kình khí trên người đều tập trung hết ở bàn chân này, một mảng màu đỏ lóe lên, mọi người đều nhìn thấy vết chân lớn, từ trên không trung đạp xuống, cứ như chân của voi khổng lồ thời cổ xưa, có thể dẫm nát mọi thứ.

“Uỳnh!”.

Một tiếng nặng nề vang lên, trong không trung, năng lượng màu đỏ cùng với một luồng khí lớn bùng nổ, khuynh thế nâng lên của mạng nhện tơ máu cuối cùng cũng bị ngăn lại.

“Đế Vương Diệp không trụ được nữa à?”.

Ánh mắt của Giang Tuyết Hoa sững lại, trong lòng run lên.

Diệp Thiên dùng thân thể đấu lại sức nuốt trọn của mạng nhện tơ máu đã là một gánh nặng cực lớn rồi, lại thêm Diệp Thiên phải chỗng đỡ mạng nhện tơ máu để những người ở dưới không bị mạng nhện ăn mòn, áp lực càng thêm lớn, đổi lại là người khác, e rằng đã bị đánh gục từ lâu rồi.

Như hiện giờ, Francis với tu vi siêu phàm thần phẩm siêu việt, đạp một đạp xuống, giống voi khổng lồ Băng Thiên, hắn khó mà tưởng tượng được, Diệp Thiên còn phải chịu đựng áp lực lớn thế nào.

Trong không trung, khí dần tan hết, cuối cùng cũng lộ ra thân hình của Diệp Thiên.

Mọi người nghiêng đầu nhìn chăm chú, Diệp Thiên vẫn đạp chân vào không khí, từ từ nhấc mạng nhện tơ máu lên, một đạp có thể làm nứt không khí vừa rồi, lại chẳng hề hấn gì đối với cơ thể cậu.

Francis ở trên không trung, vừa hay đối diện với ánh mắt lãnh đạm sâu xa của Diệp Thiên, biểu cảm dần ngưng đọng.

“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu là yêu quái gì vậy?”.

“Lẽ nào… cậu đã luyện thành thân xác thần ma rồi ư?”.

Băng Thiên Đạp là tuyệt học đắc ý của một trong mười sáu Thẩm phán vương, tu luyện đến đỉnh cao, có thể đạp vỡ không gian, rung động hư không.

Mặc dù hắn chưa luyện đến mức hoàn hảo, nhưng cũng coi như đắc đạo rồi, vậy mà một lực hắn đạp ra, Diệp Thiên lại chẳng hề hấn gì?

“Con trai của thẩm phán, chẳng qua cũng chỉ có cái danh đặc biệt hơn chút thôi!”.

“Trong mắt tôi, cậu chỉ là con kiến!”.

Diệp Thiên ngẩng đầu lên, để lộ nụ cười lạnh lẽo.

“Bốp!”.

Chỉ nghe cậu thở nhẹ một tiếng, cánh tay đưa thẳng ra.

“Xoẹt!”.

Phần chính giữa của chiếc mạng nhện tơ máu khổng lồ bị Diệp Thiên dùng tay không xé toạc một đường.

“Để tôi dạy cậu, thế nào gọi là nuốt chửng thực sự!”.

Vào giây phút mạng nhện tơ máu bị xé toạc, Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, hai tay cùng lúc túm lấy tơ máu bị đứt ở vết rách.

“Phệ Thiên Huyền Khí, nuốt trọn!”.

“Roạt!”.

Cùng với tiếng cậu khẽ kêu lên, vệt xanh phóng ra từ trên cơ thể, từng sợi từng đường của chiếc mạng nhện màu đỏ máu khổng lồ cứ như bị một vật gì đó hấp thụ, dần dần đảo hướng, tốc độ giảm xuống khiến mắt thường có thể nhìn thấy được.

Dưới con mắt của những người ở dưới, Diệp Thiên cứ như một cái hố đen, hút hết những tơ máu ở xung quanh nhập vào cơ thể cậu.

“Khốn kiếp!”.

Francis thấy vậy, đồng tử long sòng sọc, tay đánh một chưởng mà xé được mạng nhện tơ máu, khiến lực của huyết thủy quay đầu, nhưng hắn tuyệt nhiên không ngờ, những năng lượng màu đỏ máu này lại không chịu sự không chế của hắn, dần dần điên cuồng cuốn vào cơ thể của Diệp Thiên.

“Francis, lại phải cảm ơn cậu đã bổ sung một năng lượng lớn như vậy cho tôi rồi!”.

Khóe miệng Diệp Thiên khẽ nhếch lên, xung quanh tỏa ra một tụ khí, tốc độ hấp thụ tăng nhanh gấp nhiều lần.

mà cậu tự sáng tạo ra có thể nuốt trọn bất cứ một năng lượng nào trên thế giới này, biến thành của mình, bất luận là chính hay tà, vào cơ thể cậu đều sẽ chuyển hóa thành sức mạnh chân nguyên thuần khiết nhất, cuồn cuộn nhất.

Trong Huyết Võng Sát Trận mà Francis bày ra, ẩn chứa một năng lượng sinh mệnh cực lớn, những năng lượng này đều được tạo nên từ những sinh mạng còn sống, đối với Diệp Thiên mà nói, cậu trước giờ chưa từng dùng đạo này để nâng cao sức mạnh của bản thân.

Nhưng viện trọng tài tàn bạo, đã dùng vô số các bé trai bé gái luyện thành huyết thủy, còn muốn dùng sức mạnh này làm chuyện sai trái, gặp chuyện ác độc, cậu đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Thay vì để những sức mạnh này tiếp tay cho kẻ xấu, chi bằng biến nó thành của mình, rồi đấu lại với viện trọng tài.

“Diệp Lăng Thiên, dừng tay lại cho tôi!”.

Cảm nhận sức mạnh màu đỏ máu dần dần biết mất, Francis lập tức phẫn nộ.

Hắn vứt một chai thủy tinh màu xanh, định bóp nát, một luồng khí điên cuồng hạ xuống cơ thể của hắn, khí tức của hắn đột nhiên bay vút lên.

“Sức mạnh thẩm phán!”.

Giọng Giang Tuyết Hoa trầm ồn, hắn biết, Francis thực sự muốn liều mạng.

“Xoạt!”.

Một tay của Francis giơ ra, hai dải lụa màu đỏ trên không trung lao tới, Diệp Thiên không tránh không né, hai dải lụa đánh lên cơ thể cậu, bỗng bị hút vào, hoàn toàn không làm cậu bị thương.

“Diệp Lăng Thiên!”.

Tiếng gào thét của Francis vang vọng đất trời, chân hắn ta đạp mạnh trong không trung, một trận khí tỏa ra từ bàn chân, trong chớp mắt hắn xuyên qua mây, xuất hiện trước mặt của Diệp Thiên.

“Chết đi!”.

“Ma Động Quyền!”.

Tay phải của hắn kéo về, đầu nắm đấm lóe lên ánh sáng đỏ, pha lẫn với chân khí có thể khai sơn đoạn thủy, hạ thẳng vào vùng ngực của Diệp Thiên.

“Hự!”.

Vào lúc hắn định xuất chiêu, thì một tiếng cười khẽ truyền đến.

“Bịch!”.

Một nắm đấm giống như bạch ngọc, ra sau mà đến trước, với tốc độ vượt quá vận tốc âm thanh, đánh vào ngực của hắn trước.

“Đoàng!”.

Một âm thanh giòn tan, bao phủ trên người của Francis là một lớp áo màu đỏ máu, ầm ầm vỡ vụn!
Chương 530: Luyện thể thần thông

“Rắc!”

Francis với cơ thể cao hơn ba mét đã bị Diệp Thiên đấm trúng.

Bầu không khí nổ tung, nắm đấm của Diệp Thiên phát ra ánh sáng xanh chói mắt. Francis lao bắn bật ra như một quả bom với luồng ánh sáng xanh đó.

Lúc bay bật ra, tiếng nổ ầm ầm vang lên từ cơ thể hắn. Trong nháy mắt lớp áo trên người hắn rã ra với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, đến cuối cùng thì nứt vụn.

Francis bay bật ra hàng chục mét, chân đạp mạnh trong không trung, cố gắng dừng cơ thể lại.

Cơ thể như quả núi nhỏ của hắn quét ngang không trung, một bóng đen bao trùm, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đổ dồn sự tập trung về phía Diệp Thiên.

Lớp áo giáp màu đỏ máu phủ lên cơ thể Francis mặc dù mọi người không biết là gì nhưng trước đó nó có thể chịu được chưởng đấm của Diệp Thiên mà không hề hấn gì. Có thể thấy là lớp áo giáp này vô cùng chắc chắn và không hề tầm thường.

Thế nhưng chỉ vài phút sau đó, cú đấm của Diệp Thiên đã khiến cho lớp áo giáp màu đỏ máu bị vỡ toác. Điều đó lại càng khiến người khác kinh ngạc và sợ hãi hơn.

“Sức mạnh thật đáng sợ!”

Giang Tuyết Hoa khẽ co đồng tử, lớp áo giáp màu đỏ máu trên cơ thể Francis, hắn đã từng được nghe qua.

Nghe đồn, nó được tạo ra từ vô số máu tươi, có tác dụng phòng ngự và nuốt chửng cực mạnh. Vô cùng bền chắc. Dù là người bình thường mặc vào, nếu một vị cảnh giới siêu phàm thần phẩm dùng toàn lực tấn công thì người đó cũng có thể cản lại được không chút tổn thương.

Vậy mà giờ Diệp Thiên chỉ dùng một đấm đã khiến lớp áo đó vỡ vụn khiến hắn cảm thấy khó tin.

Nếu như Francis không có lớp áo giáp đỏ bảo vệ thì cú đấm vừa rồi của Diệp Thiên đã khiến Francis bị thương nặng rồi.

Francis đứng trong không trung, nhìn chiếc áo vỡ vụn của mình và nhất thời không kịp phản ứng.

Chiếc áo giáp màu đỏ máu này được tạo thành từ vô số máu tươi của bé trai và bé gái. Sức mạnh thuần khiết, vừa có thể phòng ngự lại vừa có thể giảm thiểu thương tích, đồng thời có thể nuốt chửng lực tấn công.

Với tu vi của hắn, cộng thêm sự phòng ngự của lớp áo giáp này thì có thể nói dù có mười vị siêu phàm thần phẩm tấn công xung quanh cũng không hề hấn gì.

Trong cảnh giới siêu phàm, hắn có thể khẳng định, nếu giao đấu với bất kỳ người nào thì cũng sẽ không bị đánh bại. Hắn càng không bao giờ nghĩ rằng kẻ nào thuộc cảnh giới siêu phàm có thể phá vỡ lớp áo giáp của hắn.

Vậy mà Diệp Thiên lại có thể dụng sức mạnh của mình, với một đấm đấm vỡ lớp áo giáp. Sức mạnh đó khiến hắn không dám tin và không thể giải thích được.

Diệp Thiên đạp không trung, cánh tay khẽ nâng lên.

“Không có áo giáp hộ thân thì nắm đấm vừa rồi đã đủ khiến cậu bị thương rồi đấy!”

“Muốn giết tôi thì hoặc là trưởng trọng tài của viện trọng tài hoặc là Thẩm phán vương miễn cưỡng lắm mới có cơ hội làm được!”

“Dựa vào cậu sao? Còn kém xa!”

Francis là con của thẩm phán. Lần này, cũng là lầu đầu tiên hắn được giao nhiệm vụ săn giết. Thật không ngờ, Diệp Thiên – mục tiêu của hắn lại khinh thường hắn như vậy.

“Diệp Lăng Thiên, nói khoác mà không biết ngượng à!”

Hắn bạo phát, sức mạnh trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên, và mặc dù không còn hùng hậu như trước đó nhưng ánh sáng phát ra vẫn vô cùng chói mắt, nhuốm đỏ cả không gian.

“Dựa vào cậu sao? Còn chưa đủ tư cách để khiến trọng tài trưởng và thẩm phán vương ra tay. Muốn giết cậu, một mình tôi là đủ!”

Đôi mắt hắn ánh lên vẻ điên cuồng: “Cậu tưởng, phá được áo giáp của tôi thì có thể đắc ý chắc?”

“Rầm!”

Hắn cầm lên, siết chặt nắm đấm, cơ bắp nổi cuồn cuộn và với tốc độ của mắt thường có thể nhìn thấy thì cơ thể hắn bành to ra. Cơ thể cao hơn ba mét giờ đây đã cao thêm một lần nữa lên tới năm mét.

“Huyết Ma Chi Thể!”

Một tiếng gầm vang lên, cơ thể hắn, mỗi một tấc đều phát ra ánh sáng màu đỏ máu. Nhưng dưới màu đỏ đó lại có những luồng mạch màu đen chuyển động, nhìn giống như được làm bằng hợp kim.

“Diệp Lăng Thiên, áo giáp màu đỏ máu chỉ là cấp độ phòng ngự sơ cấp mà thôi. Cậu phá bỏ nó thì đã làm sao?”

“Đây mới là sức mạnh mạnh nhất của tôi!”

Francis vừa dứt lời thì lập tức hóa thành một luồng sáng màu đỏ máu xuyên qua không gian. Trong chớp mắt đã tới trước mặt Diệp Thiên cách đó hàng trăm mét.

“Nhục Thân Phá Âm sao?”

Diệp Thiên khẽ đanh mặt.

Francis trước đó mặc dù đã bành trướng cơ thể, gia tăng sức mạnh nhưng mà sức mạnh vẫn chưa đạt tới mức độ vượt âm thanh về tốc độ.

Còn bây giờ, hắn đã có thể phá bỏ giới hạn về tốc độ của cơ thể, tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả âm thanh. Có thể thấy cơ thể hắn đã thăng cấp lên một mức độ trước giờ chưa từng có.

“Ầm!”

Francis với cơ thể cao hơn năm mét giống như một ngọn núi. Cú va chạm với tốc độ âm thanh giống như một máy chiến đấu phá âm với cái đuôi quét ngang không gian.

“Rầm!”

Diệp Thiên không hề phòng ngự, va chạm trực tiếp với cánh tay như làm bằng sắt của Francis.

Một âm thanh nặng nề vang lên, cơ thể Diệp Thiên bay bật ra sau, đâm thẳng vào một vách núi khiến chỗ đó nổ khói.

“Anh Thiên!"

Hoa Lộng Ảnh kinh hoàng, lập tức đứng dậy.

“Diệp đế vương!”

Giang Tuyết Hoa cũng kinh hãi kêu lên.

Một chưởng đấm vỡ áo giáp trước đó của Diệp Thiên tưởng rằng đã giúp cậu chiếm thế thượng phong, nào ngờ tình hình lại đột nhiên thay đổi.

“Nhục Thể Phá Âm, tên Francis này lẽ nào đã đạt tới Huyết Ma Chi Thể rồi?”

Giang Tuyết Hoa co đồng tử. Huyết Ma Chi Thể theo như hắn được biết là thuật luyện cơ thể do một vị chuyên tu luyện cơ thể trong 60 vị thẩm phán vương sáng tạo ra. Nghe nói, có thể dời non lấp biển, dùng cơ thể đánh vỡ hư không, đối kháng với cả sấm sét.

Francis là con của thẩm phán, rõ ràng là đã thừa hưởng tuyệt kỹ này của vị thẩm phán vương kia. Nhìn cơ thể của Francis, dù chưa đạt hẳn tới Huyết Ma Chi Thể thì cũng không còn cách bao xa nữa.

“Ầm!”

Tại vách núi gần đó, một tiếng nổ vang lên, gió thổi ập tới, khói bụi tản ra, một bóng người xuất hiện.

“Hả?”

Francis dao động đôi mắt, nhìn chăm chăm về phía xa thì thấy Diệp Thiên đang đạp bụi đất bước ra. Toàn thân cậu không hề bị bất kỳ thương tích gì, thậm chí đến quần áo còn không hề bị rách.

“Cái gì?”

Francis đanh mắt và tái mặt.

Vừa rồi hắn đã dùng toàn lực, với tốc độ phá âm, cộng thêm với Huyết Ma Chi Thể uy lực vô thượng có thể đạp cả một chiếc xe tăng giáp thiết hay đến cả một chiếc xe đi với tốc độ như bay thì cũng sẽ bị hắn đập trúng vậy mà Diệp Thiên lại không hề hấn gì sao?

“Điệp đế vương không sao?”

Giang Tuyết Hoa cảm thấy không thể tin. Vừa rồi Diệp Thiên rõ ràng là đã bị Francis đánh trúng. Với lực tấn công như vậy, hắn tự hỏi nếu là mình thì có lẽ đã nát như tương luôn rồi.

Dù có là một vị siêu phàm thần phẩm như Lương Huyết Đồ thì cũng sẽ bị đánh tan chân khí và bị thương nặng ngay tại chỗ.

Vậy mà Diệp Thiên như không hề hấn gì.

Diệp Thiên nhìn chăm chăm xuống dưới và bước lên không trung.

“Không phải chỉ có cậu mới luyện thần thông!”

Cậu nhìn về phía Francis với vẻ kinh hãi kia và nhếch miệng cười chế giễu.

“Phệ Thiên Chi Thể, khởi động!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK