Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên đồng ý trở thành tổng giáo quan của Nam Long Nhận, nhưng đồng thời cũng đưa ra điều kiện.

Một là cậu không lệ thuộc vào bất cứ cơ cấu nào, có thể không bị bất cứ ai chi phối và sắp xếp. Hai là cậu chỉ đảm nhiệm chức vụ này một tháng, hết một tháng cậu sẽ đi ngay, không được kéo dài thêm một phút giây nào của cậu. Thứ ba, tuyệt đối không được tiết lộ thân phận của cậu.

Sau khi sĩ quan Thôi và thư ký Sở nhất trí gật đầu, mọi người mới giải tán. Một tuần sau sẽ có chuyên xe đến trụ sở Tập đoàn Lăng Thiên đón cậu đi.

Chuyện đã được giải quyết, Diệp Thiên dặn dò Ngô Quảng Phú vài câu, bảo anh ta cùng với mấy người Lâm Thiên Nam mau chóng điều chỉnh tổng hợp lại tài chính của Tập đoàn Lăng Thiên, chuẩn bị một tháng sau tiến quân thủ đô.

Chiều hôm đó, Diệp Thiên ngồi yên tĩnh suy nghĩ ở biệt thự số 1. Cậu biết rõ, nếu muốn huấn luyện được đội viên đặc biệt của Long Nhận trong một tháng thì phải có một phương pháp cực kì hệ thống, thỏa đáng.

Trong quá trình tự sáng tạo Phệ Thiên Cửu Chuyển, cậu đã có một cách đặc biệt có thể kích hoạt tiềm lực của cơ thể người. Khi đó, cậu cũng dựa vào nó mà tìm lại được con đường võ thuật trong tình trạng không còn võ công.

“Sử dụng phương pháp này có thể giúp những đội viên của Nam Long Nhận phát giác ra tiềm lực, thúc đẩy tiềm năng trong cơ thể, nâng cao tốc độ tu luyện của bọn họ không chỉ gấp đôi. Trong vòng một tháng, tu vi của mỗi người ít nhất cũng có thể tiến bộ thêm một cấp bậc”.

Nghĩ đến đó, cậu nhếch miệng cười, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.

“Diệp Vân Long, ván cược đầu tiên trong âm thầm này ông thua chắc!”.

“Tôi sẽ dùng Nam Long Nhận mà tôi đích thân huấn luyện đánh bại hoàn toàn Bắc Long Nhận mà ông phụ trách huấn luyện!”.

Cậu đang nghĩ ngợi thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cậu cầm lên xem, là Tiếu Văn Nguyệt gọi đến.

“Diệp Thiên, anh có ở nhà không?”.

“Tối nay anh có thể đi tham gia một buổi họp mặt cùng tôi không?”.

Giọng nói của Tiếu Văn Nguyệt như có vẻ khẩn cầu.

“Là đàn anh đàn chị trong Hội học sinh mấy khóa trước của trường Tam Trung tổ chức, tôi là hội trưởng Hội học sinh năm nay, không đi không được”.

Diệp Thiên không nghĩ ngợi gì đã lập tức từ chối.

“Họp mặt Hội học sinh cô tự đi không được à, vì sao phải gọi theo tôi?”.

Bây giờ cậu còn phải xem xét lại cách để phát triển tiềm năng, chuẩn bị biên soạn nó thành sơ đồ huấn luyện có hệ thống, đâu có thời gian rảnh tham gia họp Hội học sinh gì đó với Tiếu Văn Nguyệt.

“À thì…”, Tiếu Văn Nguyệt ở đầu bên kia điện thoại hơi im lặng, sau đó nói: “Thật ra là vì ở buổi họp có hai người tôi không muốn gặp, cho nên mới gọi anh đi cùng”.

Người phụ nữ này thật là lằng nhằng.

Diệp Thiên lắc đầu, nếu đã không muốn gặp thì đừng đi là xong, còn phải lằng nhằng với cậu một hồi. Nhưng nghĩ tới Tiếu Văn Nguyệt đã nhờ đến cậu, cậu cũng đành bất đắc dĩ đồng ý.

“Được, thời gian địa điểm thế nào?”.

Nghe Diệp Thiên đồng ý, Tiếu Văn Nguyệt vô cùng mừng rỡ, mau chóng nói ra thời gian và địa điểm.

Diệp Thiên mày mò trong biệt thự một hồi, vẽ vẽ phác phác trên giấy, cuối cùng soạn lại một bộ phương pháp huấn luyện hoàn chỉnh thành tranh vẽ có chú thích.

Tổng cộng mười hai trang giấy, cậu cất nó vào trong túi đựng tài liệu, sau đó mới ra ngoài.

Bảy giờ rưỡi tối, Diệp Thiên và Tiếu Văn Nguyệt gặp nhau ở khu thương mại trung tâm, đi cùng còn có Lí Tinh Tinh.

Ba người cùng nhau lên tầng trên cùng của tòa cao ốc thương mại trung tâm, ở đó có một quán lẩu tự phục vụ, hương vị thơm ngon. Hội học sinh trường Tam Trung đã hẹn họp mặt ở nơi này.

Lúc đi thang máy, Diệp Thiên thuận miệng hỏi: “Mấy người không muốn gặp là vì có mâu thuẫn hay là có gì không tiện gặp?”.

Tiếu Văn Nguyệt đỏ mặt, không biết giải thích thế nào, ngược lại Lí Tinh Tinh thoải mái nhún vai: “Là không tiện, Nguyệt Nguyệt không muốn gặp những anh chàng điên cuồng theo đuổi cậu ấy, sợ đến lúc đó giải quyết không tốt, nên nhờ anh làm sứ giả bảo vệ hoa”.

Tiếu Văn Nguyệt cúi đầu thấp hơn, gần như rụt người vào trong áo. Diệp Thiên nhíu mày, không khỏi lắc đầu.

“Đúng là nhàm chán!”.

Vừa vào trong quán lẩu đã có nhóm người ngồi ở một bàn vẫy tay với Tiếu Văn Nguyệt, ai nấy đều cười tươi, nhiệt tình vô cùng.

Người ở bàn này hầu như đều là trai xinh gái đẹp, đa số khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi. Trong đó có vài người khá nhỏ tuổi, khoảng mười sáu mười bảy, nhưng cũng rất xinh đẹp, tuấn tú lịch sự.

Có thể vào được Hội học sinh trường Tam Trung ở Lư Thành đương nhiên đều là học sinh xuất sắc trăm người có một, Diệp Thiên cũng không thấy lạ gì, trái lại trong số người này có vài gương mặt quen thuộc.

Đỗ Giai Giai, hoa khôi kiêm lớp trưởng lớp 12A4 của bọn họ trước kia.

Âu Hạo Thần, thủ khoa đại học năm nay.

Sở Thần Quang, bạn trai cũ của Tiếu Văn Nguyệt.

Điều làm cậu bất ngờ nhất là chàng trai hôm qua chặn cậu lại trên cầu, nói một thôi một hồi mấy lời vô dụng với cậu cũng ở đây.

Nhưng cậu không để tâm đến bọn họ, tùy ý đi ở đằng sau, Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh dẫn trước.

“Nguyệt Nguyệt, Tinh Tinh, đã lâu không gặp, ngồi đi ngồi đi”.

Một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, mặt mũi rất đẹp, có lúm đồng tiền, đưa tay kéo Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh ngồi xuống.

Khi cô ta thấy sau lưng họ còn một người nữa thì lập tức ngẩn ra.

“Anh chàng đẹp trai này là…”.

“À, chị Lí, giới thiệu với chị đây là Diệp Thiên, cũng học trường Tam Trung ở Lư Thành như chúng ta, là… ừm, bạn của em”.

Nghe Tiếu Văn Nguyệt ấp úng giới thiệu, chị Lí lập tức chăm chú nhìn lại.

Cô ta và đám người Sở Thần Quang, Lí Vân Phi đều tốt nghiệp trường Tam Trung vào hai năm trước, là bạn học với nhau, cũng biết bọn họ chung tình với Tiếu Văn Nguyệt. Nhưng bây giờ Tiếu Văn Nguyệt lại dẫn theo một nam sinh đến tham gia họp mặt, rõ ràng là tình cảm hai người có điều khó nói.

Cô ta âm thầm quan sát Diệp Thiên, không khỏi suy ngẫm. Cậu trai trẻ này trông rất đẹp trai, rốt cuộc dựa vào đâu mà có thể cướp được trái tim của Tiếu Văn Nguyệt, ngay cả thanh niên xuất sắc như Sở Thần Quang cũng không sánh được?

Cô ta vừa mời Diệp Thiên ngồi xuống vừa quan sát, cuối cùng lại âm thầm lắc đầu.

Diệp Thiên trừ ngoại hình khí chất đẹp trai ra, cả người ăn mặc giản dị, quần áo ngày thường, mang đôi giày vải màu trắng, còn lại không có điểm gì đáng chú ý.

Sở Thần Quang và Lí Vân Phi từng là học sinh xuất sắc của trường, trên người ít nhiều cũng có cảm giác áp bức nhàn nhạt, khí phách hơn người. Diệp Thiên so với bọn họ gần như không có cảm giác tồn tại.

Diệp Thiên vừa ngồi xuống, bỗng có một bàn tay đưa tới trước mặt cậu.

Cậu ngẩng đầu lên, là Lí Vân Phi đã chặn cậu trên cầu vượt hôm nay.

“Diệp Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

“Hi vọng cậu không quên những gì tôi đã nói với cậu hôm nay”.

Lí Vân Phi mỉm cười, chứa đầy ẩn ý khó hiểu.

“Giới thiệu một chút, tôi là Lí Vân Phi, đàn anh của Nguyệt Nguyệt, đồng thời cũng là người theo đuổi cô ấy”.

Câu nói của cậu ta khiến mọi người kinh ngạc. Diệp Thiên đi cùng Tiếu Văn Nguyệt đến, quan hệ thế nào vừa nhìn đã biết. Lí Vân Phi lại nói rõ mình là người theo đuổi Nguyệt Nguyệt, rõ ràng là khiêu khích ngay trước mặt.

Đa số người ở đây đều lộ ra nụ cười sâu xa, bọn họ đều biết rõ chuyện ngày trước Lí Vân Phi tranh đấu với Sở Thần Quang, cả hai đều không phải nhân vật đơn giản. Bây giờ Lí Vân Phi lại khiêu khích như vậy, rõ ràng là muốn cua bằng được Tiếu Văn Nguyệt. Bọn họ đều rất muốn xem kịch hay, xem Diệp Thiên phản ứng như thế nào.

Chỉ có Sở Thần Quang, Đỗ Giai Giai, Âu Hạo Thần biết rõ về Diệp Thiên là cười thầm trong lòng, âm thầm mặc niệm cho Lí Vân Phi.

“Lí Vân Phi ơi là Lí Vân Phi, cậu tìm đến một đối thủ như vậy không biết rốt cuộc là dũng cảm hay là ngu dốt!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK