Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Diệp Thiên bước tới, nhìn từ trên xuống.





“Diệp đế vương, xin tha mạng!”





VanVleet Doyle lập tức quỳ rạp dưới đất.






“Gia tộc VanVleet chúng tôi nhất định sẽ dâng cho anh khoản bồi thường đủ lớn. Tôi lấy danh dự của người thừa kế gia tộc VanVleet ra để đảm bảo với anh, từ nay về sau, các đời của gia tộc VanVleet sẽ qua lại thân thiết với anh, không dám vượt quá một bước!”





Cậu ta không biết tại sao Diệp Thiên vẫn còn sống, nhưng lúc này, cậu ta hiểu rõ chỉ có xin tha mới giữ được mạng.





Một khi ra tay sát hại không thành công cao thủ có sức mạnh đáng sợ như Diệp Thiên, điều đó cũng có nghĩa thảm họa sắp ập tới.





“Bồi thường?”







Diệp Thiên cười khẩy một tiếng, đôi mắt lạnh như nước hồ mùa thu.





“Thứ mà Diệp Lăng Thiên này muốn, bản thân sẽ tự mình giành lấy, đâu cần người khác cho?”





“Gia tộc VanVleet các người bắt tay với trại tập trung Chiến Thần để dùng bom phá hủy oxy bức tôi vào đường chết, cậu cảm thấy nhắc đến chuyện đền bù lúc này có tác dụng sao?”





Nghe thế, trái tim VanVleet Doyle hẫng một nhịp, cả người đông cứng, cảm thấy luồng sát khí đang dần bao trùm lấy mình.





Cậu ta vốn nghĩ Diệp Thiên muốn giết mình nhưng ai ngờ đối phương lại xua tay.





“Nhưng cậu yên tâm, hôm nay tôi không giết cậu. Tôi muốn cậu về gia tộc VanVleet, chuyển lời giúp tôi!”





“Nói với đám lãnh đạo gia tộc VanVleet rằng, trong vòng bảy ngày phải giải tán gia tộc VanVleet, tất cả người đứng đầu gia tộc VanVleet phải tự mình tới nhà họ Diệp ở thủ đô để nhận án tử. Có vậy tôi mới tha cho người nào đấy ở gia tộc VanVleet!”





“Nếu sau bảy ngày mà bọn họ vẫn không làm theo yêu cầu của tôi, toàn bộ gia tộc VanVleet sẽ bị tuyệt diệt!”





VanVleet Doyle không vì được tha mạng mà cảm thấy may mắn, ngược lại cậu ta hít một hơi lạnh, tâm trạng như rơi xuống đáy vực.





Cậu ta quá rõ lời nói của Diệp Thiên có sức nặng đến mức nào. Không bàn tới chuyện Diệp Thiên có khả năng huỷ diệt gia tộc VanVleet hay không, nhưng gia tộc VanVleet chọc giận một cao thủ cái thế như này chắc chắn khó lường trước được tai hoạ sẽ phải gánh.





Khi cậu ta ngước đầu lên, Diệp Thiên và Đàm Băng Băng đã biến mất rồi. Trong rừng rậm tối tăm chỉ còn lại mình cậu ta bất động một chỗ. Tiếng gió xào xạc: “Cậu không chết, thực quá tốt rồi, tôi biết cậu sẽ không chết mà!”





Trên con đường rợp bóng cây, Diệp Thiên chắp tay sau lưng bước đi, Đàm Băng Băng theo sát bên cạnh, tâm trạng kích động vẫn chưa bình tĩnh lại được.





“Bom phá hủy oxy không giết được tôi đâu!”





Diệp Thiên bình thản cười: “Có lẽ lần tới bọn họ nên thử bom hạt nhân rồi!”





Đàm Băng Băng không vì trò đùa này của Diệp Thiên mà nở nụ cười, ngược lại vẻ mặt cô ta lại trở nên nghiêm túc.





“Mặc kệ sống hay chết, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ khiến đám tính kế hại cậu phải trả giá đắt!”





Nghe thấy vậy, Diệp Thiên bỗng ngừng bước.





Cậu nghiêng đầu, đôi mắt nhìn chăm chăm Đàm Băng Băng. Cô ta không hề lùi lại, cứng đầu đón nhận ánh mắt của cậu.





Chăm chú nhìn Đàm Băng Băng hồi lâu, Diệp Thiên bỗng đưa bàn tay lên, năm ngón tay úp lên mặt Đàm Băng Băng.





Ấn đường của Đàm Băng Băng bỗng xuất hiện một vệt lửa, sau đó bị Diệp Thiên hấp thụ vào lòng bàn tay rồi biến mất.





“Cậu làm vậy là có ý gì?”








20220330090125-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK