Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không còn Diệp Lăng Thiên, sao Tử Khúc các người hết hi vọng rồi, mau giao tinh thể ra đây!”.





Dứt lời, hắn vung tay tóm vào không trung, trong hư không dường như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ đại hiền giả, sau đó tinh thể trong tay đại hiền giả tự động bay đến chỗ Thôi Cách một lần nữa.





“Khốn kiếp!”.





Khi tinh thể sắp sửa rơi vào tay Thôi Cách, bỗng một ánh lửa hừng hực kèm theo tiếng quát xuất hiện ở sau lưng hắn.





Một quả cầu lửa to khoảng trăm trượng bay tới, đập thẳng vào lưng Thôi Cách. Cùng lúc quả cầu lửa xuất hiện, một lưỡi dao khí lạnh băng xuyên qua chân trời, chém về phía thắt lưng Thôi Cách. Sau đó lại là một đòn sấm sét giáng xuống, bổ thẳng vào mặt hắn…





Đòn tấn công ồ ạt kéo đến từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Thôi Cách. Tốc độ tinh thể bay về phía hắn cũng trở nên chậm lại.





“Là các võ hoàng, pháp hoàng!”.





Âu Nhã Nhược nhìn ra xa xa, ánh mắt dao động mãnh liệt.





Người ra tay vào thời khắc nguy hiểm nhất chính là cao thủ loài người của sao Tử Khúc. Lúc này, tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế đã bị nhốt, đương nhiên chỉ có võ hoàng, pháp hoàng đứng ra đánh trận cuối cùng vì loài người.





Lúc này, bọn họ tung ra hết sát chiêu không giữ lại gì, thậm chí có người còn thiêu đốt cả máu, có người dùng cấm chú ma pháp đã lâu không hề đụng tới, toàn bộ tấn công về phía Thôi Cách.





“Soạt!”.





Đòn tấn công oanh tạc điên cuồng không ngừng trút xuống, đất trời như bị chia cắt, sóng sức mạnh không ngừng lan ra, Thôi Cách cũng biến mất ở trong đó.





Vô số người dân thành Thiên Nam trông chờ, chắp tay cầu nguyện cho sự tấn công của những cao thủ loài người này sẽ đạt hiệu quả.





Nhưng đúng lúc đó, một tiếng hừ lạnh giống như phán quyết của thần chết giáng xuống, kéo mọi người quay về hiện thực.





Khu vực trung tâm của các đòn tấn công bỗng nổi lên gió lớn, luồng gió mạnh mẽ tản ra bốn phía, dập tắt toàn bộ đòn tấn công mà các cao thủ loài người, bóng người kiêu ngạo của Thôi Cách hiện ra.





Cơ thể hắn không có bất cứ thương tổn nào, thậm chí ngay cả góc áo của hắn cũng không có vết rách.





“Đến dâng mạng sao?”.





Thôi Cách tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ đạp nhẹ chân vào hư không.





“Ầm!”.


Dường như toàn bộ đất trời bỗng chao đảo vào giờ phút này, tiếp đó, không khí xung quanh xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Mấy trăm vị pháp hoàng, võ hoàng loài người nôn ra máu lùi lại cùng một lúc, đập mạnh người xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.





Vài người đứng ở phía trước đến phản kháng cũng không kịp phản kháng, bị đánh tan thành sương máu.





Chỉ trong nháy mắt, cao thủ loài người gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, những người còn lại thì không đứng lên nổi.




“Không còn Diệp Lăng Thiên, sao Tử Khúc các người hết hi vọng rồi, mau giao tinh thể ra đây!”.





Dứt lời, hắn vung tay tóm vào không trung, trong hư không dường như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ đại hiền giả, sau đó tinh thể trong tay đại hiền giả tự động bay đến chỗ Thôi Cách một lần nữa.





“Khốn kiếp!”.





Khi tinh thể sắp sửa rơi vào tay Thôi Cách, bỗng một ánh lửa hừng hực kèm theo tiếng quát xuất hiện ở sau lưng hắn.





Một quả cầu lửa to khoảng trăm trượng bay tới, đập thẳng vào lưng Thôi Cách. Cùng lúc quả cầu lửa xuất hiện, một lưỡi dao khí lạnh băng xuyên qua chân trời, chém về phía thắt lưng Thôi Cách. Sau đó lại là một đòn sấm sét giáng xuống, bổ thẳng vào mặt hắn…





Đòn tấn công ồ ạt kéo đến từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Thôi Cách. Tốc độ tinh thể bay về phía hắn cũng trở nên chậm lại.





“Là các võ hoàng, pháp hoàng!”.





Âu Nhã Nhược nhìn ra xa xa, ánh mắt dao động mãnh liệt.





Người ra tay vào thời khắc nguy hiểm nhất chính là cao thủ loài người của sao Tử Khúc. Lúc này, tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế đã bị nhốt, đương nhiên chỉ có võ hoàng, pháp hoàng đứng ra đánh trận cuối cùng vì loài người.





Lúc này, bọn họ tung ra hết sát chiêu không giữ lại gì, thậm chí có người còn thiêu đốt cả máu, có người dùng cấm chú ma pháp đã lâu không hề đụng tới, toàn bộ tấn công về phía Thôi Cách.





“Soạt!”.





Đòn tấn công oanh tạc điên cuồng không ngừng trút xuống, đất trời như bị chia cắt, sóng sức mạnh không ngừng lan ra, Thôi Cách cũng biến mất ở trong đó.





Vô số người dân thành Thiên Nam trông chờ, chắp tay cầu nguyện cho sự tấn công của những cao thủ loài người này sẽ đạt hiệu quả.





Nhưng đúng lúc đó, một tiếng hừ lạnh giống như phán quyết của thần chết giáng xuống, kéo mọi người quay về hiện thực.





Khu vực trung tâm của các đòn tấn công bỗng nổi lên gió lớn, luồng gió mạnh mẽ tản ra bốn phía, dập tắt toàn bộ đòn tấn công mà các cao thủ loài người, bóng người kiêu ngạo của Thôi Cách hiện ra.





Cơ thể hắn không có bất cứ thương tổn nào, thậm chí ngay cả góc áo của hắn cũng không có vết rách.





“Đến dâng mạng sao?”.





Thôi Cách tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ đạp nhẹ chân vào hư không.





“Ầm!”.


Dường như toàn bộ đất trời bỗng chao đảo vào giờ phút này, tiếp đó, không khí xung quanh xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Mấy trăm vị pháp hoàng, võ hoàng loài người nôn ra máu lùi lại cùng một lúc, đập mạnh người xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.





Vài người đứng ở phía trước đến phản kháng cũng không kịp phản kháng, bị đánh tan thành sương máu.





Chỉ trong nháy mắt, cao thủ loài người gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, những người còn lại thì không đứng lên nổi.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Không còn Diệp Lăng Thiên, sao Tử Khúc các người hết hi vọng rồi, mau giao tinh thể ra đây!”.





Dứt lời, hắn vung tay tóm vào không trung, trong hư không dường như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ đại hiền giả, sau đó tinh thể trong tay đại hiền giả tự động bay đến chỗ Thôi Cách một lần nữa.





“Khốn kiếp!”.





Khi tinh thể sắp sửa rơi vào tay Thôi Cách, bỗng một ánh lửa hừng hực kèm theo tiếng quát xuất hiện ở sau lưng hắn.





Một quả cầu lửa to khoảng trăm trượng bay tới, đập thẳng vào lưng Thôi Cách. Cùng lúc quả cầu lửa xuất hiện, một lưỡi dao khí lạnh băng xuyên qua chân trời, chém về phía thắt lưng Thôi Cách. Sau đó lại là một đòn sấm sét giáng xuống, bổ thẳng vào mặt hắn…





Đòn tấn công ồ ạt kéo đến từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Thôi Cách. Tốc độ tinh thể bay về phía hắn cũng trở nên chậm lại.





“Là các võ hoàng, pháp hoàng!”.





Âu Nhã Nhược nhìn ra xa xa, ánh mắt dao động mãnh liệt.





Người ra tay vào thời khắc nguy hiểm nhất chính là cao thủ loài người của sao Tử Khúc. Lúc này, tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế đã bị nhốt, đương nhiên chỉ có võ hoàng, pháp hoàng đứng ra đánh trận cuối cùng vì loài người.





Lúc này, bọn họ tung ra hết sát chiêu không giữ lại gì, thậm chí có người còn thiêu đốt cả máu, có người dùng cấm chú ma pháp đã lâu không hề đụng tới, toàn bộ tấn công về phía Thôi Cách.





“Soạt!”.





Đòn tấn công oanh tạc điên cuồng không ngừng trút xuống, đất trời như bị chia cắt, sóng sức mạnh không ngừng lan ra, Thôi Cách cũng biến mất ở trong đó.





Vô số người dân thành Thiên Nam trông chờ, chắp tay cầu nguyện cho sự tấn công của những cao thủ loài người này sẽ đạt hiệu quả.





Nhưng đúng lúc đó, một tiếng hừ lạnh giống như phán quyết của thần chết giáng xuống, kéo mọi người quay về hiện thực.





Khu vực trung tâm của các đòn tấn công bỗng nổi lên gió lớn, luồng gió mạnh mẽ tản ra bốn phía, dập tắt toàn bộ đòn tấn công mà các cao thủ loài người, bóng người kiêu ngạo của Thôi Cách hiện ra.





Cơ thể hắn không có bất cứ thương tổn nào, thậm chí ngay cả góc áo của hắn cũng không có vết rách.





“Đến dâng mạng sao?”.





Thôi Cách tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ đạp nhẹ chân vào hư không.





“Ầm!”.


Dường như toàn bộ đất trời bỗng chao đảo vào giờ phút này, tiếp đó, không khí xung quanh xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Mấy trăm vị pháp hoàng, võ hoàng loài người nôn ra máu lùi lại cùng một lúc, đập mạnh người xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.





Vài người đứng ở phía trước đến phản kháng cũng không kịp phản kháng, bị đánh tan thành sương máu.





Chỉ trong nháy mắt, cao thủ loài người gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, những người còn lại thì không đứng lên nổi.




“Không còn Diệp Lăng Thiên, sao Tử Khúc các người hết hi vọng rồi, mau giao tinh thể ra đây!”.





Dứt lời, hắn vung tay tóm vào không trung, trong hư không dường như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ đại hiền giả, sau đó tinh thể trong tay đại hiền giả tự động bay đến chỗ Thôi Cách một lần nữa.





“Khốn kiếp!”.





Khi tinh thể sắp sửa rơi vào tay Thôi Cách, bỗng một ánh lửa hừng hực kèm theo tiếng quát xuất hiện ở sau lưng hắn.





Một quả cầu lửa to khoảng trăm trượng bay tới, đập thẳng vào lưng Thôi Cách. Cùng lúc quả cầu lửa xuất hiện, một lưỡi dao khí lạnh băng xuyên qua chân trời, chém về phía thắt lưng Thôi Cách. Sau đó lại là một đòn sấm sét giáng xuống, bổ thẳng vào mặt hắn…





Đòn tấn công ồ ạt kéo đến từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Thôi Cách. Tốc độ tinh thể bay về phía hắn cũng trở nên chậm lại.





“Là các võ hoàng, pháp hoàng!”.





Âu Nhã Nhược nhìn ra xa xa, ánh mắt dao động mãnh liệt.





Người ra tay vào thời khắc nguy hiểm nhất chính là cao thủ loài người của sao Tử Khúc. Lúc này, tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế đã bị nhốt, đương nhiên chỉ có võ hoàng, pháp hoàng đứng ra đánh trận cuối cùng vì loài người.





Lúc này, bọn họ tung ra hết sát chiêu không giữ lại gì, thậm chí có người còn thiêu đốt cả máu, có người dùng cấm chú ma pháp đã lâu không hề đụng tới, toàn bộ tấn công về phía Thôi Cách.





“Soạt!”.





Đòn tấn công oanh tạc điên cuồng không ngừng trút xuống, đất trời như bị chia cắt, sóng sức mạnh không ngừng lan ra, Thôi Cách cũng biến mất ở trong đó.





Vô số người dân thành Thiên Nam trông chờ, chắp tay cầu nguyện cho sự tấn công của những cao thủ loài người này sẽ đạt hiệu quả.





Nhưng đúng lúc đó, một tiếng hừ lạnh giống như phán quyết của thần chết giáng xuống, kéo mọi người quay về hiện thực.





Khu vực trung tâm của các đòn tấn công bỗng nổi lên gió lớn, luồng gió mạnh mẽ tản ra bốn phía, dập tắt toàn bộ đòn tấn công mà các cao thủ loài người, bóng người kiêu ngạo của Thôi Cách hiện ra.





Cơ thể hắn không có bất cứ thương tổn nào, thậm chí ngay cả góc áo của hắn cũng không có vết rách.





“Đến dâng mạng sao?”.





Thôi Cách tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ đạp nhẹ chân vào hư không.





“Ầm!”.


Dường như toàn bộ đất trời bỗng chao đảo vào giờ phút này, tiếp đó, không khí xung quanh xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Mấy trăm vị pháp hoàng, võ hoàng loài người nôn ra máu lùi lại cùng một lúc, đập mạnh người xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.





Vài người đứng ở phía trước đến phản kháng cũng không kịp phản kháng, bị đánh tan thành sương máu.





Chỉ trong nháy mắt, cao thủ loài người gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, những người còn lại thì không đứng lên nổi.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Không còn Diệp Lăng Thiên, sao Tử Khúc các người hết hi vọng rồi, mau giao tinh thể ra đây!”.





Dứt lời, hắn vung tay tóm vào không trung, trong hư không dường như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ đại hiền giả, sau đó tinh thể trong tay đại hiền giả tự động bay đến chỗ Thôi Cách một lần nữa.





“Khốn kiếp!”.





Khi tinh thể sắp sửa rơi vào tay Thôi Cách, bỗng một ánh lửa hừng hực kèm theo tiếng quát xuất hiện ở sau lưng hắn.





Một quả cầu lửa to khoảng trăm trượng bay tới, đập thẳng vào lưng Thôi Cách. Cùng lúc quả cầu lửa xuất hiện, một lưỡi dao khí lạnh băng xuyên qua chân trời, chém về phía thắt lưng Thôi Cách. Sau đó lại là một đòn sấm sét giáng xuống, bổ thẳng vào mặt hắn…





Đòn tấn công ồ ạt kéo đến từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Thôi Cách. Tốc độ tinh thể bay về phía hắn cũng trở nên chậm lại.





“Là các võ hoàng, pháp hoàng!”.





Âu Nhã Nhược nhìn ra xa xa, ánh mắt dao động mãnh liệt.





Người ra tay vào thời khắc nguy hiểm nhất chính là cao thủ loài người của sao Tử Khúc. Lúc này, tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế đã bị nhốt, đương nhiên chỉ có võ hoàng, pháp hoàng đứng ra đánh trận cuối cùng vì loài người.





Lúc này, bọn họ tung ra hết sát chiêu không giữ lại gì, thậm chí có người còn thiêu đốt cả máu, có người dùng cấm chú ma pháp đã lâu không hề đụng tới, toàn bộ tấn công về phía Thôi Cách.





“Soạt!”.





Đòn tấn công oanh tạc điên cuồng không ngừng trút xuống, đất trời như bị chia cắt, sóng sức mạnh không ngừng lan ra, Thôi Cách cũng biến mất ở trong đó.





Vô số người dân thành Thiên Nam trông chờ, chắp tay cầu nguyện cho sự tấn công của những cao thủ loài người này sẽ đạt hiệu quả.





Nhưng đúng lúc đó, một tiếng hừ lạnh giống như phán quyết của thần chết giáng xuống, kéo mọi người quay về hiện thực.





Khu vực trung tâm của các đòn tấn công bỗng nổi lên gió lớn, luồng gió mạnh mẽ tản ra bốn phía, dập tắt toàn bộ đòn tấn công mà các cao thủ loài người, bóng người kiêu ngạo của Thôi Cách hiện ra.





Cơ thể hắn không có bất cứ thương tổn nào, thậm chí ngay cả góc áo của hắn cũng không có vết rách.





“Đến dâng mạng sao?”.





Thôi Cách tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ đạp nhẹ chân vào hư không.





“Ầm!”.


Dường như toàn bộ đất trời bỗng chao đảo vào giờ phút này, tiếp đó, không khí xung quanh xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Mấy trăm vị pháp hoàng, võ hoàng loài người nôn ra máu lùi lại cùng một lúc, đập mạnh người xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.





Vài người đứng ở phía trước đến phản kháng cũng không kịp phản kháng, bị đánh tan thành sương máu.





Chỉ trong nháy mắt, cao thủ loài người gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, những người còn lại thì không đứng lên nổi.




“Không còn Diệp Lăng Thiên, sao Tử Khúc các người hết hi vọng rồi, mau giao tinh thể ra đây!”.





Dứt lời, hắn vung tay tóm vào không trung, trong hư không dường như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ đại hiền giả, sau đó tinh thể trong tay đại hiền giả tự động bay đến chỗ Thôi Cách một lần nữa.





“Khốn kiếp!”.





Khi tinh thể sắp sửa rơi vào tay Thôi Cách, bỗng một ánh lửa hừng hực kèm theo tiếng quát xuất hiện ở sau lưng hắn.





Một quả cầu lửa to khoảng trăm trượng bay tới, đập thẳng vào lưng Thôi Cách. Cùng lúc quả cầu lửa xuất hiện, một lưỡi dao khí lạnh băng xuyên qua chân trời, chém về phía thắt lưng Thôi Cách. Sau đó lại là một đòn sấm sét giáng xuống, bổ thẳng vào mặt hắn…





Đòn tấn công ồ ạt kéo đến từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Thôi Cách. Tốc độ tinh thể bay về phía hắn cũng trở nên chậm lại.





“Là các võ hoàng, pháp hoàng!”.





Âu Nhã Nhược nhìn ra xa xa, ánh mắt dao động mãnh liệt.





Người ra tay vào thời khắc nguy hiểm nhất chính là cao thủ loài người của sao Tử Khúc. Lúc này, tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế đã bị nhốt, đương nhiên chỉ có võ hoàng, pháp hoàng đứng ra đánh trận cuối cùng vì loài người.





Lúc này, bọn họ tung ra hết sát chiêu không giữ lại gì, thậm chí có người còn thiêu đốt cả máu, có người dùng cấm chú ma pháp đã lâu không hề đụng tới, toàn bộ tấn công về phía Thôi Cách.





“Soạt!”.





Đòn tấn công oanh tạc điên cuồng không ngừng trút xuống, đất trời như bị chia cắt, sóng sức mạnh không ngừng lan ra, Thôi Cách cũng biến mất ở trong đó.





Vô số người dân thành Thiên Nam trông chờ, chắp tay cầu nguyện cho sự tấn công của những cao thủ loài người này sẽ đạt hiệu quả.





Nhưng đúng lúc đó, một tiếng hừ lạnh giống như phán quyết của thần chết giáng xuống, kéo mọi người quay về hiện thực.





Khu vực trung tâm của các đòn tấn công bỗng nổi lên gió lớn, luồng gió mạnh mẽ tản ra bốn phía, dập tắt toàn bộ đòn tấn công mà các cao thủ loài người, bóng người kiêu ngạo của Thôi Cách hiện ra.





Cơ thể hắn không có bất cứ thương tổn nào, thậm chí ngay cả góc áo của hắn cũng không có vết rách.





“Đến dâng mạng sao?”.





Thôi Cách tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ đạp nhẹ chân vào hư không.





“Ầm!”.


Dường như toàn bộ đất trời bỗng chao đảo vào giờ phút này, tiếp đó, không khí xung quanh xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Mấy trăm vị pháp hoàng, võ hoàng loài người nôn ra máu lùi lại cùng một lúc, đập mạnh người xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.





Vài người đứng ở phía trước đến phản kháng cũng không kịp phản kháng, bị đánh tan thành sương máu.





Chỉ trong nháy mắt, cao thủ loài người gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, những người còn lại thì không đứng lên nổi.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Không còn Diệp Lăng Thiên, sao Tử Khúc các người hết hi vọng rồi, mau giao tinh thể ra đây!”.





Dứt lời, hắn vung tay tóm vào không trung, trong hư không dường như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ đại hiền giả, sau đó tinh thể trong tay đại hiền giả tự động bay đến chỗ Thôi Cách một lần nữa.





“Khốn kiếp!”.





Khi tinh thể sắp sửa rơi vào tay Thôi Cách, bỗng một ánh lửa hừng hực kèm theo tiếng quát xuất hiện ở sau lưng hắn.





Một quả cầu lửa to khoảng trăm trượng bay tới, đập thẳng vào lưng Thôi Cách. Cùng lúc quả cầu lửa xuất hiện, một lưỡi dao khí lạnh băng xuyên qua chân trời, chém về phía thắt lưng Thôi Cách. Sau đó lại là một đòn sấm sét giáng xuống, bổ thẳng vào mặt hắn…





Đòn tấn công ồ ạt kéo đến từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Thôi Cách. Tốc độ tinh thể bay về phía hắn cũng trở nên chậm lại.





“Là các võ hoàng, pháp hoàng!”.





Âu Nhã Nhược nhìn ra xa xa, ánh mắt dao động mãnh liệt.





Người ra tay vào thời khắc nguy hiểm nhất chính là cao thủ loài người của sao Tử Khúc. Lúc này, tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế đã bị nhốt, đương nhiên chỉ có võ hoàng, pháp hoàng đứng ra đánh trận cuối cùng vì loài người.





Lúc này, bọn họ tung ra hết sát chiêu không giữ lại gì, thậm chí có người còn thiêu đốt cả máu, có người dùng cấm chú ma pháp đã lâu không hề đụng tới, toàn bộ tấn công về phía Thôi Cách.





“Soạt!”.





Đòn tấn công oanh tạc điên cuồng không ngừng trút xuống, đất trời như bị chia cắt, sóng sức mạnh không ngừng lan ra, Thôi Cách cũng biến mất ở trong đó.





Vô số người dân thành Thiên Nam trông chờ, chắp tay cầu nguyện cho sự tấn công của những cao thủ loài người này sẽ đạt hiệu quả.





Nhưng đúng lúc đó, một tiếng hừ lạnh giống như phán quyết của thần chết giáng xuống, kéo mọi người quay về hiện thực.





Khu vực trung tâm của các đòn tấn công bỗng nổi lên gió lớn, luồng gió mạnh mẽ tản ra bốn phía, dập tắt toàn bộ đòn tấn công mà các cao thủ loài người, bóng người kiêu ngạo của Thôi Cách hiện ra.





Cơ thể hắn không có bất cứ thương tổn nào, thậm chí ngay cả góc áo của hắn cũng không có vết rách.





“Đến dâng mạng sao?”.





Thôi Cách tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ đạp nhẹ chân vào hư không.





“Ầm!”.


Dường như toàn bộ đất trời bỗng chao đảo vào giờ phút này, tiếp đó, không khí xung quanh xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Mấy trăm vị pháp hoàng, võ hoàng loài người nôn ra máu lùi lại cùng một lúc, đập mạnh người xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.





Vài người đứng ở phía trước đến phản kháng cũng không kịp phản kháng, bị đánh tan thành sương máu.





Chỉ trong nháy mắt, cao thủ loài người gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, những người còn lại thì không đứng lên nổi.




“Không còn Diệp Lăng Thiên, sao Tử Khúc các người hết hi vọng rồi, mau giao tinh thể ra đây!”.





Dứt lời, hắn vung tay tóm vào không trung, trong hư không dường như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ đại hiền giả, sau đó tinh thể trong tay đại hiền giả tự động bay đến chỗ Thôi Cách một lần nữa.





“Khốn kiếp!”.





Khi tinh thể sắp sửa rơi vào tay Thôi Cách, bỗng một ánh lửa hừng hực kèm theo tiếng quát xuất hiện ở sau lưng hắn.





Một quả cầu lửa to khoảng trăm trượng bay tới, đập thẳng vào lưng Thôi Cách. Cùng lúc quả cầu lửa xuất hiện, một lưỡi dao khí lạnh băng xuyên qua chân trời, chém về phía thắt lưng Thôi Cách. Sau đó lại là một đòn sấm sét giáng xuống, bổ thẳng vào mặt hắn…





Đòn tấn công ồ ạt kéo đến từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Thôi Cách. Tốc độ tinh thể bay về phía hắn cũng trở nên chậm lại.





“Là các võ hoàng, pháp hoàng!”.





Âu Nhã Nhược nhìn ra xa xa, ánh mắt dao động mãnh liệt.





Người ra tay vào thời khắc nguy hiểm nhất chính là cao thủ loài người của sao Tử Khúc. Lúc này, tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế đã bị nhốt, đương nhiên chỉ có võ hoàng, pháp hoàng đứng ra đánh trận cuối cùng vì loài người.





Lúc này, bọn họ tung ra hết sát chiêu không giữ lại gì, thậm chí có người còn thiêu đốt cả máu, có người dùng cấm chú ma pháp đã lâu không hề đụng tới, toàn bộ tấn công về phía Thôi Cách.





“Soạt!”.





Đòn tấn công oanh tạc điên cuồng không ngừng trút xuống, đất trời như bị chia cắt, sóng sức mạnh không ngừng lan ra, Thôi Cách cũng biến mất ở trong đó.





Vô số người dân thành Thiên Nam trông chờ, chắp tay cầu nguyện cho sự tấn công của những cao thủ loài người này sẽ đạt hiệu quả.





Nhưng đúng lúc đó, một tiếng hừ lạnh giống như phán quyết của thần chết giáng xuống, kéo mọi người quay về hiện thực.





Khu vực trung tâm của các đòn tấn công bỗng nổi lên gió lớn, luồng gió mạnh mẽ tản ra bốn phía, dập tắt toàn bộ đòn tấn công mà các cao thủ loài người, bóng người kiêu ngạo của Thôi Cách hiện ra.





Cơ thể hắn không có bất cứ thương tổn nào, thậm chí ngay cả góc áo của hắn cũng không có vết rách.





“Đến dâng mạng sao?”.





Thôi Cách tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ đạp nhẹ chân vào hư không.





“Ầm!”.


Dường như toàn bộ đất trời bỗng chao đảo vào giờ phút này, tiếp đó, không khí xung quanh xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Mấy trăm vị pháp hoàng, võ hoàng loài người nôn ra máu lùi lại cùng một lúc, đập mạnh người xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.





Vài người đứng ở phía trước đến phản kháng cũng không kịp phản kháng, bị đánh tan thành sương máu.





Chỉ trong nháy mắt, cao thủ loài người gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, những người còn lại thì không đứng lên nổi.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT






“Không còn Diệp Lăng Thiên, sao Tử Khúc các người hết hi vọng rồi, mau giao tinh thể ra đây!”.





Dứt lời, hắn vung tay tóm vào không trung, trong hư không dường như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ đại hiền giả, sau đó tinh thể trong tay đại hiền giả tự động bay đến chỗ Thôi Cách một lần nữa.





“Khốn kiếp!”.





Khi tinh thể sắp sửa rơi vào tay Thôi Cách, bỗng một ánh lửa hừng hực kèm theo tiếng quát xuất hiện ở sau lưng hắn.





Một quả cầu lửa to khoảng trăm trượng bay tới, đập thẳng vào lưng Thôi Cách. Cùng lúc quả cầu lửa xuất hiện, một lưỡi dao khí lạnh băng xuyên qua chân trời, chém về phía thắt lưng Thôi Cách. Sau đó lại là một đòn sấm sét giáng xuống, bổ thẳng vào mặt hắn…





Đòn tấn công ồ ạt kéo đến từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Thôi Cách. Tốc độ tinh thể bay về phía hắn cũng trở nên chậm lại.





“Là các võ hoàng, pháp hoàng!”.





Âu Nhã Nhược nhìn ra xa xa, ánh mắt dao động mãnh liệt.





Người ra tay vào thời khắc nguy hiểm nhất chính là cao thủ loài người của sao Tử Khúc. Lúc này, tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế đã bị nhốt, đương nhiên chỉ có võ hoàng, pháp hoàng đứng ra đánh trận cuối cùng vì loài người.





Lúc này, bọn họ tung ra hết sát chiêu không giữ lại gì, thậm chí có người còn thiêu đốt cả máu, có người dùng cấm chú ma pháp đã lâu không hề đụng tới, toàn bộ tấn công về phía Thôi Cách.





“Soạt!”.





Đòn tấn công oanh tạc điên cuồng không ngừng trút xuống, đất trời như bị chia cắt, sóng sức mạnh không ngừng lan ra, Thôi Cách cũng biến mất ở trong đó.





Vô số người dân thành Thiên Nam trông chờ, chắp tay cầu nguyện cho sự tấn công của những cao thủ loài người này sẽ đạt hiệu quả.





Nhưng đúng lúc đó, một tiếng hừ lạnh giống như phán quyết của thần chết giáng xuống, kéo mọi người quay về hiện thực.





Khu vực trung tâm của các đòn tấn công bỗng nổi lên gió lớn, luồng gió mạnh mẽ tản ra bốn phía, dập tắt toàn bộ đòn tấn công mà các cao thủ loài người, bóng người kiêu ngạo của Thôi Cách hiện ra.





Cơ thể hắn không có bất cứ thương tổn nào, thậm chí ngay cả góc áo của hắn cũng không có vết rách.





“Đến dâng mạng sao?”.





Thôi Cách tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ đạp nhẹ chân vào hư không.





“Ầm!”.


Dường như toàn bộ đất trời bỗng chao đảo vào giờ phút này, tiếp đó, không khí xung quanh xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Mấy trăm vị pháp hoàng, võ hoàng loài người nôn ra máu lùi lại cùng một lúc, đập mạnh người xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.





Vài người đứng ở phía trước đến phản kháng cũng không kịp phản kháng, bị đánh tan thành sương máu.





Chỉ trong nháy mắt, cao thủ loài người gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, những người còn lại thì không đứng lên nổi.




“Không còn Diệp Lăng Thiên, sao Tử Khúc các người hết hi vọng rồi, mau giao tinh thể ra đây!”.





Dứt lời, hắn vung tay tóm vào không trung, trong hư không dường như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ đại hiền giả, sau đó tinh thể trong tay đại hiền giả tự động bay đến chỗ Thôi Cách một lần nữa.





“Khốn kiếp!”.





Khi tinh thể sắp sửa rơi vào tay Thôi Cách, bỗng một ánh lửa hừng hực kèm theo tiếng quát xuất hiện ở sau lưng hắn.





Một quả cầu lửa to khoảng trăm trượng bay tới, đập thẳng vào lưng Thôi Cách. Cùng lúc quả cầu lửa xuất hiện, một lưỡi dao khí lạnh băng xuyên qua chân trời, chém về phía thắt lưng Thôi Cách. Sau đó lại là một đòn sấm sét giáng xuống, bổ thẳng vào mặt hắn…





Đòn tấn công ồ ạt kéo đến từ bốn phương tám hướng, bao vây lấy Thôi Cách. Tốc độ tinh thể bay về phía hắn cũng trở nên chậm lại.





“Là các võ hoàng, pháp hoàng!”.





Âu Nhã Nhược nhìn ra xa xa, ánh mắt dao động mãnh liệt.





Người ra tay vào thời khắc nguy hiểm nhất chính là cao thủ loài người của sao Tử Khúc. Lúc này, tám vị hiền giả và các võ đế, pháp đế đã bị nhốt, đương nhiên chỉ có võ hoàng, pháp hoàng đứng ra đánh trận cuối cùng vì loài người.





Lúc này, bọn họ tung ra hết sát chiêu không giữ lại gì, thậm chí có người còn thiêu đốt cả máu, có người dùng cấm chú ma pháp đã lâu không hề đụng tới, toàn bộ tấn công về phía Thôi Cách.





“Soạt!”.





Đòn tấn công oanh tạc điên cuồng không ngừng trút xuống, đất trời như bị chia cắt, sóng sức mạnh không ngừng lan ra, Thôi Cách cũng biến mất ở trong đó.





Vô số người dân thành Thiên Nam trông chờ, chắp tay cầu nguyện cho sự tấn công của những cao thủ loài người này sẽ đạt hiệu quả.





Nhưng đúng lúc đó, một tiếng hừ lạnh giống như phán quyết của thần chết giáng xuống, kéo mọi người quay về hiện thực.





Khu vực trung tâm của các đòn tấn công bỗng nổi lên gió lớn, luồng gió mạnh mẽ tản ra bốn phía, dập tắt toàn bộ đòn tấn công mà các cao thủ loài người, bóng người kiêu ngạo của Thôi Cách hiện ra.





Cơ thể hắn không có bất cứ thương tổn nào, thậm chí ngay cả góc áo của hắn cũng không có vết rách.





“Đến dâng mạng sao?”.





Thôi Cách tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ đạp nhẹ chân vào hư không.





“Ầm!”.


Dường như toàn bộ đất trời bỗng chao đảo vào giờ phút này, tiếp đó, không khí xung quanh xuất hiện vết nứt như mạng nhện. Mấy trăm vị pháp hoàng, võ hoàng loài người nôn ra máu lùi lại cùng một lúc, đập mạnh người xuống đất, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.





Vài người đứng ở phía trước đến phản kháng cũng không kịp phản kháng, bị đánh tan thành sương máu.





Chỉ trong nháy mắt, cao thủ loài người gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, những người còn lại thì không đứng lên nổi.





Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì


Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!






Danh sách truyện HOT

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK