Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên mặc kệ tiếng hô hoán của Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt xa xăm.

Đỉnh núi Phi Vũ này, từ sáng sớm đến giữa trưa đều có mây mù bao phủ, sương mù dày đặc, phải đến quá trưa mới có ánh mặt trời chiếu thẳng vào khiến sương mù tan đi.

Lúc đó, chính là lúc cậu và Tiêu Ngọc Hoàng quyết đấu.

Người phụ nữ váy trắng thấy vậy, tiến lên hai bước, đứng cùng với Diệp Thiên, cau mày, vẻ mặt bất mãn.

“Một người bình thường như cậu đừng có đứng sát vách núi thế này, nhỡ may ngã xuống, thì ngay cả chí tôn võ thuật cũng chưa chắc cứu được cậu!”.

Từ đầu đến cuối, Diệp Thiên không hề bận tâm những bí văn của giới võ thuật mà cô ta nói, khiến cô ta khó chịu trong lòng, bây giờ Diệp Thiên lại không sợ chết mà lại gần vách núi, đương nhiên cô ta phải tìm cơ hội để giáo huấn cậu vài câu rồi.

“Chả sao cả!”.

Ai ngờ, Diệp Thiên chỉ lãnh đạm lắc đầu, thậm chí còn chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, điều này khiến người phụ nữ váy trắng giận tím mặt.

“Hừ!”.

Cô ta hắng giọng một tiếng, lùi về sau nửa bước, không thèm để ý đến Diệp Thiên nữa, một tên nhóc tự cho mình là giỏi thế này, cho dù có ngã xuống vách núi thật, thì cũng chỉ trách cậu không biết tự lượng sức thôi.

Bên này, Lục Thiên Thư và Dược Không Nhàn mỗi người mới đánh được một chưởng, sau đó dù đã dừng tay, nhưng phần đất chỗ hai người đứng vẫn rung chuyển không ngừng.

Lục Thiên Thư thu tay lại, cười nói với Dược Không Nhàn: “Năm năm qua đi, mà tu vi của ông vẫn đi trước tôi một bước!”.

Các võ sĩ xung quanh đều biết, trận đấu vừa nãy, rõ ràng là Dược Không Nhàn chiếm thế thượng phong, nhưng ông ta không hề vì thế mà kiêu ngạo, tâm tính và khí thế đó khiến những người có mặt đều khâm phục, ngay cả Lục Thiên Thư cũng gật gù.

Mấy người Tiếu Văn Nguyệt vừa nhìn Dược Không Nhàn, vừa nhìn Lục Thiên Thư, chớp mắt liên tục, hai người chỉ tùy tiện đánh một chiêu, mà có thể khiến mặt đất rung chuyển, nếu như dốc hết sức chiến đấu, thì cảnh tượng sẽ như thế nào?

Cố Giai Lệ cả chặng đường không nói câu nào, lúc này nhìn thấy hai vị chí tôn võ thuật giao đấu cũng không kìm được mà hỏi: “Ông ơi, nếu như hai người bọn họ thực sự động thủ, thì ai sẽ mạnh hơn?”.

Ông lão cụt tay ngồi xếp bằng trên một tảng đá to, nói nhỏ: “Nếu hai người này thực sự ra tay, cuối cùng Dược Không Nhàn sẽ thắng!”.

“Trong giới võ thuật, chí tôn võ thuật là những nhân vật đứng trên đỉnh cao, nhưng bọn họ cũng sẽ có người mạnh kẻ yếu!”.

“Mấy người như Lữ Phong, Đậu Vạn Quy, Lục Thiên Thư mà cô cậu vừa thấy, trong giới chí tôn võ thuật bọn họ thuộc cùng một đẳng cấp, còn Dược Không Nhàn thì mạnh hơn bọn họ một bậc!”.

Mấy người Tiếu Văn Nguyệt lơ mơ gật đầu, Lí Tinh Tinh thắc mắc hỏi: “Nếu nói như vậy, Dược Không Nhàn là người giỏi nhất trong các chí tôn võ thuật ạ?”.

Ông lão cụt tay cười nhẹ một tiếng, lắc đầu.

“Mấy tiểu thư các cô nghĩ về chí tôn võ thuật quá đơn giản rồi!”.

“Giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta, cao thủ nhiều vô kể, Dược Không Nhàn tuy rằng lợi hại, nhưng để đứng đầu thì còn xa lắm!”.

“Từng có một người đánh bại Dược Không Nhàn trong mười chiêu, gần như là vô địch trong giới chí tôn võ thuật!”.

Lời ông lão cụt tay vừa nói ra, biểu cảm của mấy người Tiếu Văn Nguyệt đã cứng đờ, kinh ngạc, đến cả người phụ nữ váy trắng cũng thay đổi sắc mặt, rõ ràng là bất ngờ không kém.

Trong mắt bọn họ, chí tôn võ thuật là những người có sức mạnh phi thường, cho dù có phân mạnh yếu, thì khác biệt cũng không quá rõ rệt, thế mà lại từng có người đánh bại tất cả các chí tôn võ thuật, đến cả Dược Không Nhàn cũng bại sau mười chiêu, người đó phải là một nhân vật ghê gớm động trời như thế nào chứ?

Ông lão cụt tay chợt đưa tay lên sờ vào chỗ cánh tay bị gãy, giọng nói xen lẫn cam chịu và thê lương: “Năm đó tôi vốn dĩ có cơ hội để lên chí tôn võ thuật, nhưng đáng cười là tôi lại không biết tự lượng sức, từng ngông cuồng khiêu chiến người đó, cuối cùng bị ông ta đánh bại trong một chiêu, cánh tay này chính là ông ta làm gãy!”.

Mọi người kinh hãi, Sở Thần Quang không kìm được mà tò mò hỏi.

“Người ông nói rốt cuộc là ai? Sao lại lợi hại thế? Nghe cứ như là thiên hạ vô địch ấy!”.

Cậu ta tính toán, không kiềm nổi lòng mà tưởng tượng, nếu như cậu ta có thể tìm một nhân vật dũng mãnh động trời để theo học vài chiêu thức, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một kẻ mạnh, sống rất ung dung.

Việc này không biết còn oai hơn việc có tiền có quyền thế gấp bao nhiêu lần!

“Ông ta ở đằng kia!”.

Ông lão cụt tay đảo mắt, chỉ thằng về phía sâu trong những đám mây.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mây mù dày đặc ở khe núi đằng trước dần dần tan đi, trên một cột đá nằm chính giữa khe núi, xuất hiện một bóng người mặc đồ trắng đang ngồi xếp bằng.

Mấy người tròn xoe mắt nhìn, từ vách núi này đến cột đá tự nhiên gần nhất, ít cũng phải mười mất mét, chỉ có một sợ xích sắt làm cầu nối, mà vị trí của cột đá nằm chính giữa đó ít nhất cũng phải cách vách núi hơn 100 trượng, sao có người lại ra đó được chứ? Chẳng nhẽ là dùng máy bay trực thăng?

Mọi người lại dán mắt nhìn, trong lòng kinh ngạc, bọn họ có thể nhìn thấy, người mặc đồ trắng đó không phải đang ngồi xếp bằng trên cột đá, hai chân của ông ta còn cách cột đá nửa mét, ông ta đang lơ lửng phía trên cột đá.

Rõ ràng là trên thế giới này trọng lực có tồn tại, nếu không thì quả táo sao mà rơi xuống được.

Nhưng người mặc đồ trắng này thế mà lại bay lơ lửng trên cột đá, không nhờ vào bất cứ ngoại lực nào, chiêu trò này bọn họ nào đã từng nhìn thấy?

“Người kia mà ông nói là ông ta ạ?”.

Tiếu Văn Nguyệt sợ đến biến sắc: “Ông ta là thần tiên ạ? Sao có thể bay lơ lửng như thế?”.

Ông lão cụt tay nhìn thẳng về phía trước, giọng nói trầm ồn.

“Ông ta tên là Tiêu Ngọc Hoàng, biệt danh ‘Ngọc Hoàng Đại Đế’, là người mạnh nhất trọng giới võ thuật Hoa Hạ hiện giờ!”.

“Ông ta có thể bay lơ lửng vốn không phải là mánh khóe thần tiên gì, mà là dựa vào nội kình vô hạn đẩy người lên không trung, hay như trong tiểu thuyết võ thuật người ta gọi là nội lực đấy!”.

“Nội kình của ông ta đã tu luyện đến mức thượng thừa, tự do thu phóng rồi!”.

Ánh mắt mọi người đổ về phía Tiêu Ngọc Hoàng, không nhìn đi đâu khác được nữa.

“Ngọc Hoàng Đại Đế?”.

Tiếu Văn Nguyệt và Cố Giai Lệ lẩm bẩm nói, là người này đã từng một mình giành được vị trí vô địch Hoa Hạ?

Sở Thần Quang lọ rõ sự mê mẩn, chỉ ước ngay bây giờ có thể bay đến bên cạnh Tiêu Ngọc Hoàng để nhận thầy, người này là một vị cao thủ vô địch của một thời đại đấy!

Có thể được ông ta chỉ bảo đôi chút, ắt sẽ được cả đời sống ung dung.

Ông lão cụt tay nhìn vị cao thủ của thời đại đã từng mang đến cho ông ấy nỗi đau tột cùng, ánh mắt suy sụp.

“Tiêu Ngọc Hoàng, đích thực là một nhân vật tuyệt đỉnh thống lĩnh cả một thời đại, năm đó ông ta hô mưa gọi gió trong giới võ thuật Hoa Hạ, phàm những người giao đấu cùng ông ta, đều bại trong vòng một trăm chiêu!”.

“Độ đáng sợ của ông ta không thể dùng từ ngữ để diễn tả được!”.

Mấy người Tiếu Văn Nguyệt nghe thế, nhìn ra xung quanh, quả nhiên mấy cao thủ chí tôn võ thuật nghênh ngang tự đắc ban nãy vừa thấy Tiêu Ngọc Hoàng xuất hiện, sâu trong đát mắt đã ánh lên vẻ sợ hãi và kiêng dè.

Lí Tinh Tinh thầm cảm thấy may mắn, may là cô ta đã gợi ý lên núi Phi Vũ này, nếu không chắc cả đời này bọn họ cũng không biết, trên thế giới này còn có các cao thủ võ thuật xuất quỷ nhập thần như thế.

Cố Giai Lệ nhìn một hồi lâu, đột nhiên bừng tỉnh.

“Ông ơi, hình như vừa nãy ông nói, trên núi Phi Vũ này có hai vị cao thủ tuyệt đỉnh muốn quyết chiến, một người trong đó chắc là Tiêu Ngọc Hoàng rồi!”.

“Vậy người còn lại là ai ạ?”.

Những người khác cũng dỏng tai lên nghe, rất tò mò, có thể cùng một người gần như là vô địch thiên hạ như Tiêu Ngọc Hoàng đấu một trận hơn thua, tuyệt đối cũng là một người tuyệt thế kinh thiên động địa, bọn họ rất muốn biết người đó là ai.

“Hỏi hay lắm!”.

Ông lão cụt tay gật đầu nói: “Đúng là hôm nay Tiêu Ngọc Hoàng sẽ quyết đấu với một người, đối thủ của ông ta tên là Diệp Lăng Thiên!”.

Mấy người Tiếu Văn Nguyệt cau chặt mày, có phần lạ lẫm với cái tên “Diệp Lăng Thiên” này.

Ông lão cụt tay tiếp tục nói.

“Diệp Lăng Thiên này, chính là Diệp tiên sinh của tỉnh Xuyên đấy!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK