Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 570: Duy nhất trong lịch sử, trên thế giới chỉ một người

“Ồ?”

Diệp Thiên im lặng đứng tại chỗ, ánh mắt nghiêm túc.

“Gần trăm năm nay chưa từng xuất hiện?”

Cậu cảm thấy rất kỳ lạ, mặc dù Vương cấp là cảnh giới sức mạnh hoàn toàn mới, nhưng nếu đã tồn tại trên thế giới này thì chắc chắn còn có người có thể đạt được bước này, giống như Tiêu Ngọc Hoàng và Kiếm Thánh Watanabe từng là siêu phàm, vì để đạt được bước này cũng dốc hết toàn lực.

Nhưng bây giờ, toàn bộ những cảnh giới Siêu phàm cậu từng gặp đều đã vượt qua con số mười người.

Mà Vương cấp so với cảnh giới siêu phàm còn mạnh hơn nhiều, chắc chắn lại càng thần bí khó lường nhưng gần trăm năm nay chưa từng xuất hiện, điều khiến cậu cảm thấy vô cùng khó tin!

Vương Trọng Xuân đứng một bên, nặng nề gật đầu.

“Quả thật như vậy!”

“Ám Bộ được xem như là một trong những ngành đặc thù thành lập sớm nhất của Hoa Hạ, nhưng cho dù là bộ trưởng chúng tôi, về Vương cấp cũng chỉ nắm giữ một phần tư liệu, thành viên Ám Bộ chúng tôi cũng biết được Vương cấp từ trong những tư liệu đó!”

“Căn cứ theo tư liệu ghi chép, trong phạm vi thế giới này, vị Vương cấp cuối cùng xuất hiện đang ở Hoa Hạ chúng ta!”

“Được các võ giả đỉnh cao thế giới xưng là Long Hoàng!”

Con ngươi Diệp Thiên khẽ co lại, ánh mắt chợt dừng lại.

“Ông nói, là Long Hoàng - Hoa Hạ? Ông ấy là Vương cấp xuất hiện cuối cùng trên thế giới sao?”

Đối với Long Hoàng - Hoa Hạ, từ lâu Diệp Thiên đã nghe qua rất nhiều, thậm chí ở thủ đô chiến đấu với Trương Chí Lăng, Long Hoàng còn khiến chấp chưởng viện Cổ Thiếu Lâm Đạt Ma, đại sư Trí Đức đến gặp ông ấy trước.

Nhưng đối với Long Hoàng, thông tin của cậu cũng không nhiều, chỉ biết đây từng là truyền kỳ vô địch của Hoa Hạ, là cao thủ siêu cấp trải qua nhiều thời đại, ở cuối thời Thanh đầu Dân Quốc, đã nổi danh tuyệt thế khắp thiên hạ.

Nhưng cậu lại không biết, Long Hoàng còn có một thân phận đặc biệt như vậy.

Vương cấp cuối cùng trên thế giới này, đây là danh hiệu uy nghi đến nhường nào?

Vẻ mặt ba người Vương Trọng Xuân cũng tôn kính, chỉ nghe ông ta nói tiếp: “Về Vương cấp, chúng tôi cũng không biết có thật sự tồn tại hay không, cứ cho là Long Hoàng đi nhưng chúng tôi cũng chỉ là nghe đồn mà thôi. Chỉ có bộ trưởng và thứ trưởng mới có thể nắm được tư liệu của Long Hoàng từ trong tài liệu cơ mật cấp cao nhất của Ám Bộ!”

“Nhưng từ lần Long Hoàng xuất hiện trước đó, cũng đã là chuyện gần trăm năm rồi, có thể bắt đầu từ chiến tranh thứ nhất, còn về hiện tại Long Hoàng có còn sống hay không, trên đời có Vương cấp thật sự hay không thì chúng tôi cũng không biết được!”

Diệp Thiên chắp hai tay sau lưng, đôi mắt sâu xa sáng rỡ như ánh sao trời.

Cậu vẫn không đáp lại, gì, ngược lại khoé miệng khẽ nhếch lên khẽ cười thâm sâu.

Lời của Vương Trọng Xuân khiến cậu nhớ đến đại sư Đức Trí, người từng đấu với cậu một chiêu.

Cậu biết rõ, lúc đó đại sư Đức Trí chưa dùng hết toàn lực, tu vi vô cùng thâm sâu nhưng trong cảm nhận của cậu, đại sư Đức Trí lại mạnh hơn mười lăm vị thẩm phán mà cậu được gặp hôm nay rất nhiều.

Cho dù là mười lăm người liên thủ, cậu cũng chắc chắn, tuyệt đối không thể làm gì được đại sư Đức Trí, nếu đại sư Đức Trí dùng hết sức ra tay giết, thì mười lăm người cũng có thể đều bị giết sạch.

Mà mười lăm vị thẩm phán này đều được xem đã đặt chân vào cảnh giới thần phẩm siêu phàm đỉnh cao, nếu tính như vậy, thì đại sư Đức Trí có lẽ là một trong những Vương cấp trong truyền thuyết kia.

Mà Long Hoàng là bạn bè kết giao với đại sư Đức Trí, chắc chắn cũng là Vương cấp!

Thế gian này quả thực có Vương cấp tồn tại, dù sao con đường sức mạnh cũng vô tận, cho dù là kiêu ngạo như cậu, cũng không dám nói có thể nhìn thấy đến tận cùng.

“Vương cấp sao?”

Cậu nhẹ giọng lầm bầm, lại nghĩ đến viện trọng tài đã hoàn toàn ở phe đối lập với mình.

Trước đó, cậu giết chết Jessifer, phân thân ngưng tụ từ thần hồn chính là sức mạnh tinh thần đạt đến cảnh giới Quy Nguyên tạo ra, nói như vậy, trong viện trọng tài chắc chắn cũng có Vương cấp tồn tại.

Nếu không phải như vậy thì ban đầu Long Hoàng cũng đã không bị viện trọng tài vây giết nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn ẩn nấp!

Tính ra, trong hai mươi tư trưởng thẩm phán của viện trọng tài thì chỉ còn có chín người chưa từng xuất hiện, nếu nói chín người này mạnh hơn mười lăm người vừa nãy,vậy chắc chắn bọn họ chính là cao thủ Vương cấp trong truyền thuyết.

Chưa kể, bên trên bọn họ còn có mười sáu thẩm phán vương đứng trên đỉnh nữa?

Càng ở vị trí cao, Diệp Thiên càng có thể cảm nhận được thế giới này rộng lớn vô hạn, nhưng chính vì như vậy, máu huyết mạnh mẽ trong cậu mới có thể sôi sục thêm.

“Cho dù là Vương hay Hoàng, rồi sẽ có một ngày sẽ gặp tôi!”

Một lúc sau, cậu khẽ cười, hoàn toàn quảng chuyện Vương cấp này ra sau đầu.

Đến được cấp bậc của cậu hiện tại, bất kỳ đối thủ mạnh nào cũng không còn khiến cậu e dè nữa rồi, chuyện cậu muốn làm chính là dùng sức phá vạn vật.

Cho dù là siêu phàm, hay là Vương cấp trăm năm chưa từng gặp, nếu đứng chắn trước mặt cậu thì nhất cậu sẽ nghiền nát tất thảy.

“Truyền thuyết Vương cấp quá mơ hồ, vẫn nên tìm một nơi trước, luyện hoá Bỉ Huyết Ngọc Diệp Hoa và kết tinh long nguyên, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất phá vỡ cảnh giới quy nguyên!”

Tu vi sức lực tinh thần đối với Diệp Thiên mà nói thì quan trọng cũng như tu vi võ đạo, nếu tu vi sức mạnh tinh thần của cậu đạt đến cảnh giới quy nguyên, giống như mười lăm thẩm phán hôm nay, thì cậu cũng sẽ không hao tổn sức lực nhiều như vậy để giải quyết.

Cảnh giới quy nguyên, cậu chỉ cần dùng suy nghĩ, ý niệm sẽ như đao, có thể chém cả một vùng không gian, có thể diệt gọn được cả đội hình này.

Điều cậu muốn là không phải nhìn thấy ba người Vương Trọng Xuân nữa, vừa điểm mũi chân, hoá thành một luồng sáng phóng lên trời, bây về nơi xa.

Ba người Vương Trọng Xuân lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn tia sáng xanh bay xa, thoáng chốc đều không biết nói gì.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Thiết Anh cũng lên tiếng.

“Trận chiến này, e rằng Diệp Lăng Thiên sẽ làm dao động vị trí bá chủ đã giữ vững mấy trăm năm qua của viện trọng tài, chắc chắn sẽ lật đổ vị trí giới võ đạo quốc tế ổn định trong mấy chục năm qua!”

Thiết Hùng bên cạnh gật đầu đáp, ông ta cũng cảm thấy như vậy.

Chỉ có Vương Trọng Xuân im lặng một lúc, rồi mới trầm giọng nói: “Trận chiến này, Diệp Lăng Thiên chỉ là muốn lật đổ giới võ đạo quốc tế, sau trận chiến này, vận mệnh thế giới ngầm cả thế giới đều sẽ bị thay đổi!”

Diệp Thiên rời khỏi núi Bắc Áo, không biết đi hướng nào, mà trận chiến núi Bắc Áo này, bằng nhiều hình thức, qua miệng nhiều người đã được truyền khắp thế giới.

Trên mạng lưới võ giả quốc tế, diễn đàn võ giả đã ồ ạt bàn tán, hàng loạt võ giả thế giới đều gửi đầy dấu chấm than, toàn bộ đều nói đến chuyện Diệp Thiên một mình đã giết mười lăm thẩm phán.

Các bảng xếp hạng lớn đều bị chiếm lĩnh bởi chuyện nóng hổi này, có một thời gian đã trở thành trào lưu trên trang web Cao thủ quốc tế, cái gì mà “Đế vương quang lâm”, “Địa vị bá chủ của viện trọng tài đang bị đe doạ”, “Rốt cuộc Diệp Lăng Thiên mạnh đến nhường nào”, “Diệp Lăng Thiên có phải đã vượt qua siêu phàm thần phẩm”,… từng bài viết lần lượt đăng lên, số người thảo luận đã đạt đến con số cao nhất từ khi trang web Cao thủ quốc tế mở đến giờ.

Cái tên Diệp Thiên lại được treo cao vót trên trang web Cao thủ quốc tế, và bảng xếp hạng sức mạnh thế giới được công bố trước đó không lâu đã hoàn toàn biến mất.

Vô số người bắt đầu phỏng đoán, có phải bảng xếp hạng sức mạnh thế giới lại thay đổi nữa hay không, trong lúc mọi người tranh luận không ngừng nghỉ, chủ nhân trang web Cao thủ quốc tế - “Thời đại hắc ám” đột nhiên xuất hiện, một bảng xếp hạng sức mạnh thế giới mới được ghim lồ lộ trên trang đầu trang.

Rất nhiều võ giả mang theo tâm tư hiếu kỳ và tôn sùng mà mở bảng mới này ra, khoảnh khắc khi đường link mở ra, không biết bao nhiêu người đều há hốc mồm trước màn hình máy tính.

Bảng xếp hạng sức mạnh thế giới thời đại mới, nhìn qua thì vô cùng đơn giản, nó không hề liệt kê từng cao thủ thế giới, cũng không có quá nhiều danh hiệu loè loẹt, trên bảng này, chỉ có một cái tên, một danh hiệu, đều được viết bằng chữ Hoa Hạ.

Đế Vương Bất Bại - Diệp Lăng Thiên!

Trong lịch sử bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, lần đầu tiên xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Diệp Thiên chưa đến hai mươi tuổi, đã đứng đầu bảng, hơn nữa còn cán quét cả một bảng danh, trở thành người duy nhất trong ba trăm nay, người duy nhất trên thế giới…

Tại nhà họ Diệp ở thủ đô, Diệp Tinh ngồi trước máy tính, ánh mắt rối loạn, vẻ mặt chán nản và không cam tâm.

“Anh, rốt cuộc anh đã đứng ở độ cao mà em nhìn lên còn không thấy được rồi sao?”
Chương 571: Ở nơi đó

Diệp Tinh dựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt không tập trung, có chút lơ đễnh.

Mặc dù cậu ta và Diệp Thiên là anh em ruột, nhưng trong lòng cậu ta luôn ganh đua, Diệp Thiên đứng càng cao, lòng tự tôn của cậu ta lại càng bị đả kích nặng nề.

Cậu ta vốn dĩ là đứa con trai được sủng ái nhất nhà họ Diệp, nổi tiếng khắp Hoa Hạ, được ca ngợi là hạt giống mới nổi, người có khả năng đại diện cho giới võ thuật của Hoa Hạ nhất sau Diệp Vân Long, tất cả uy tín và sự ca ngợi đều thuộc về cậu ta.

Cho dù không thuộc về cậu ta, nhưng cậu ta cũng chưa từng nghĩ tới tất cả mọi thứ này sẽ phải trả lại cho Diệp Thiên bị phế bỏ võ công.

Cậu ta là người có thiên phú dị bẩm, có song võ mạch duy nhất trong lịch sử nhà họ Diệp, một dòng võ mạch trong đó là được bóc tách và truyền thụ lại cho Diệp Thiên. Đáng lẽ cậu ta nên trở thành vị vua trẻ tuổi xứng đáng nhưng lại bị Diệp Thiên vừa trở về trấn áp, ở bất cứ phương diện nào, cậu ta cũng không có chút điểm sáng.

Cho đến bây giờ, Diệp Tinh phát hiện ra dường như bản thân mình đã mất đi tư cách đuổi kịp Diệp Thiên, cậu ta chỉ có thể nhìn Diệp Thiên đứng trên cao, tỏa ra ánh sáng, còn bản thân cậu ta chỉ có thể cuộn mình trong góc, nhìn ánh sáng đang chiếu rọi.

Một lúc lâu sau, tất cả sự không cam lòng, tất cả oán giận chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài nặng nề.

Với sự giàu có, thân phận và địa vị của Diệp Thiên hiện nay, trên trường quốc tế, đến cả các cường quốc trên thế giới cũng phải nể sợ và kiêng kị, cậu đứng đầu trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, dù Diệp Thiên có không phục, có không cam lòng, cũng chỉ có thể hiện thực tàn khốc này.

Đúng lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng điềm đạm, Diệp Tinh ngẩng đầu nhìn lên, nhanh chóng xua đi vẻ mất mát trong đôi mắt.

“Mẹ!”

Thi Tú Vân mặc một bộ quần áo màu xanh lục bảo, bà ấy gật đầu với Diệp Tinh, sau đó nhìn vào màn hình máy tính.

Khi bà ấy nhìn thấy tên của Diệp Thiên là người duy nhất trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, vẻ mặt khẽ thay đổi, lập tức nhận ra điều gì đó.

“Tinh Nhi!”

Bà ấy vỗ vai Diệp Tinh, nói đầy ẩn ý: “Từ nhỏ tới lớn, mẹ biết rõ rằng con là người hiếu thắng hơn bất cứ ai, con muốn là người đứng đầu trong mọi thứ!”

“Nhưng có vài chuyện… không thể ép buộc được đâu. Một con người, đến cuối cùng cũng sẽ gặp được một người mạnh hơn mình rất nhiều, đừng để điều đó trở thành tâm ma trong con!”

“Một khi tâm ma ăn sâu vào trái tim con, con đường võ thuật sau này của con sẽ trở chật hẹp và khó khăn hơn, có thể đến cuối đời con sẽ không thể nào tiến bộ được!”

Vẻ mặt của Diệp Tinh hơi sững sờ, cậu ta cảm thấy kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn, Thi Tú Vân luôn là một người mẹ hiền từ, giữa thế gian này, cư xử như một người bình thường, chưa bao giờ đề cập bất cứ điều gì về võ thuật với cậu ta.

Nhưng hôm nay, những lời của Thi Tú Vân đã khiến cậu ta cực kỳ ngạc nhiên.

Thi Tú Vân không để ý đến phản ứng của Diệp Tinh, nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt Diệp Tinh, tiếp tục nói: “Tinh Nhi, con đường võ thuật, sức mạnh là vô tận, con chỉ cần mặc kệ xung quanh, tiếp tục tiến lên phía trước, mới có thể đạt được thành tựu, đạt đến cấp độ cao hơn!”

“Ban đầu Long Hoàng là một tán tu, không có chỗ dựa, không có bất kỳ hậu thuẫn nào, đã áp đảo Hoa Hạ với sức mạnh thuần túy, rèn đúc ra danh hiệu vô địch của ông ấy”.

“Viện trọng tài thế giới cũng đã khiến cả thế giới kinh ngạc về sức mạnh khủng khiếp của mình. Họ đứng vững hàng trăm năm, trở thành thế lực ngầm khổng lồ của thế giới, khiến các cường quốc trên thế giới phải khiếp sợ”.

“Trong thế giới này tràn đầy khả năng vô hạn. Con không cần lo lắng quá nhiều về sự thành bại cao thấp nhất thời”.

“Còn nữa, đó là anh ruột của con!”

Khi Thi Tú Vân vừa nói xong, bà ấy đứng dậy rời đi, bước đến cửa, đột nhiên quay lại, giọng nói có phần tang thương.

“Tinh Nhi, vì chuyện anh ruột của con mà hơn 10 năm nay, mẹ đã sống ở chùa Cửu Long, không muốn về nhà họ Diệp, có lẽ con cũng biết việc này rồi nhỉ, trong lòng mẹ, anh ruột con quan trọng hơn con!”

“Nhưng hai đứa đều là con trai ngoan của mẹ, vậy có gì mà phải phân chia nặng nhẹ?”

“Một lát nữa, mẹ sẽ đưa quà cho con, món quà này có thể giúp con tiến thêm một bước lại gần anh trai con!”

Vừa dứt lời, bóng dáng của Thi Tú Vân đã biến mất, chỉ còn lại một mình Diệp Tinh ngơ ngác tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy sự nghi ngờ.

Biệt thự nhà họ Diệp, Diệp Vân Long ăn mặc lộng lẫy, chắp hai tay sau lưng, đứng trước bức tường hoa được trang trí bằng hoa mẫu đơn.

Thi Tú Vân chậm rãi bước tới, hai đầu lông mày mang khí chất dịu dàng chỉ có ở người phụ nữ cổ điển.

“Vân Long, bức tường hoa là bức tường đầu tiên anh tự tay trồng sau khi anh đưa em về nhà họ Diệp, hơn mười năm nay có vẻ nó vẫn chưa từng thay đổi!”

Ánh mắt của Diệp Vân Long lóe lên, mất đi vẻ uy nghiêm vốn mà ông ta, đầu lông mày xuất hiện nét dịu dàng.

“Tiểu Vân, từng giây phút ở bên anh, em không hề quên đi điều gì!”

Thi Tú Vân mỉm cười, tiến lên phía trước, nắm lấy bàn tay dày rộng của Diệp Vân Long.

Thi Tú Vân nhìn người đàn ông mà mình yêu, ánh mắt của bà hiện ra sự dịu dàng.

“Vân Long, hơn mười năm nay, em không muốn trở về nhà họ Diệp, vì em vẫn hận anh!”

“Nhưng em chưa từng trách anh!”

Bà ấy khẽ vuốt ve khuôn mặt của Diệp Vân Long, đột nhiên mỉm cười.

“Trong ba tháng tới, anh đưa em đi du lịch vòng quanh thế giới đi. Tới đâu cũng được, ngày mai đi cũng được!”

Nghe vậy, Diệp Vân Long ngạc nhiên, biểu cảm đông cứng lại.

“Tiểu Vân... em thật sự không thể quay trở lại sao?”

“Với thế lực hiện giờ của nhà họ Diệp chúng ta, thêm cả các mối quan hệ giữa Hoa Hạ, anh không tin họ thật sự có thể cưỡng ép được em!”

Thi Tú Vân nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt nở nụ cười yếu ớt.

“Vân Long, có lẽ chính anh cũng hiểu rõ, người ở nơi đó, không bao giờ bị ràng buộc bởi các cường quốc, các quy tắc đối với họ chỉ là một đống vô nghĩa!”

“Năm đó em đã tự định việc chung thân với anh, gả vào nhà họ Diệp, mang thai Thiên Nhi, đã vi phạm điều cấm kị lớn nhất ở đó rồi!”

“Nếu như không phải vì em đồng ý thời hạn hai mươi năm với bọn họ, bố em lấy danh nghĩa của em ra đảm bảo thì hai mươi năm trước bọn họ đã quét sạch nhà họ Diệp rồi”.

“Bây giờ đã đến thời hạn hai mươi năm, nếu như anh không trở về như đã hứa, chắc chắn bọn họ sẽ không tha cho nhà họ Diệp, cũng sẽ không tha cho em, Thiên Nhi và Tinh Nhi!”

“Mọi người đều là người anh yêu thương nhất, sao anh có thể để mọi người gặp chuyện gì được!”

Giọng nói của Thi Tú Vân run run, khẽ nói: “Bây giờ nhà họ Diệp đã phồn thịnh, có vị trí vô cùng quan trọng tại Hoa Hạ, đến cả chính phủ cũng phải bảo vệ bọn họ!”

“Thiên Nhi từng là tâm bệnh lớn nhất của em, bây giờ thằng bé đã bình an vô sự trở về, đạt được vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, trừ các thế lực thế giới lâu đời như viện trọng tài, không ai có thể uy hiếp thằng bé!”

“Tinh Nhi là nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ, tiềm năng tương lai là vô hạn, còn có nhà họ Diệp và Thiên Nhi sẽ hỗ trợ thằng bé!”

“Có thể nói, hiện tại em không còn gì để lo lắng, cho dù phải quay lại đối mặt với bất cứ thứ gì, em cũng có đủ dũng khí và tự tin!”

“Ở thế giới này hai mươi năm, em đã vừa lòng rồi!”

Diệp Vân Long nắm chặt lòng bàn tay, ánh mắt lóe lên ngọn lửa dữ tợn, nhưng nghĩ đến nơi đáng sợ đó, cuối cùng trong ánh mắt ông ta lóe lên một tia bất lực.

Là một trong “Tứ Tuyệt” của giới võ thuật Hoa Hạ, có tu vi siêu phàm nhưng so với nơi đó, không cần nói, ông ta cũng biết mình còn kém quá xa, cho dù Diệp Thiên đứng đầu thế giới, đứng đầu trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới thì có lẽ cậu cũng chưa đủ tư cách để khiêu chiến nơi đó.

Ông ta mở rộng vòng tay, ôm lấy Thi Tú Vân, đôi mắt ươn ướt.

“Tiểu Vân, ba tháng này, anh sẽ đưa em đi khắp thế gian, trong ba tháng này, chỉ có em và anh!”

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, Thi Tú Vân ôm chầm lấy Diệp Vân Long, hai trái tim của đôi vợ chồng đã thề non hẹn biển, cuối cùng cũng có thể ở bên nhau.
Chương 572: Hôm nay tôi đặt chân vào quy nguyên

Chuyện nhà họ Diệp, người bên cạnh không biết, nhưng chuyện Diệp Thiên ở núi Bắc Áo một mình quét sạch mười lăm vị thẩm phán của viện trọng tài đã lan truyền rộng rãi trong thế giới ngầm quốc tế, chuyện mang tính lịch sử một mình Diệp Thiên nắm giữ bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, cũng trở thành chủ đề bàn tán của hàng loạt cao thủ.

Nhưng đằng sau những tiếng bàn luận đó, có một danh từ lại một lần nữa xuất hiện trong giới võ đạo quốc tế, đó chính là “Vương cấp”.

Trong thoáng chốc, những truyền thuyết về Vương cấp được lan truyền nhanh chóng khắp các diễn đàn mạng lưới võ đạo quốc tế, có rất nhiều bí mật nằm trong cát bụi nhiều năm cũng lần lượt được hé lộ, giới võ đạo quốc tế bỗng chốc rơi vào thời đại gió bão đầy biến động.

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng đại học Thủ Đô, Cố Trường Bình ngồi trên ghế da, nhìn thấy một topic thảo luận trong diễn đàn về “Vương cấp”, ông ấy nhíu chặt mày.

“Thời đại của Vương cấp, cuối cùng cũng muốn thức tỉnh rồi sao?”

Ông ấy biết rõ, thế giới trước kia, chúa tể thực sự chính là cao thủ Vương cấp này nhưng sau trận chiến thứ nhất, gần như tất cả cao thủ Vương cấp đều rút lui về phía sau, trở thành người cầm lái trong bóng tối. Còn ở trận chiến thứ hai, Vương cấp đã hoàn toàn ẩn nấp, gần tám mươi năm nay chưa từng xuất hiện, những lời đồn đại về Vương cấp trong giới võ đạo cũng biến mất dần.

Nhưng bây giờ, Diệp Thiên với trận chiến núi Bắc Áo, lại một lần nữa đưa cụm từ Vương cấp này lên võ đài thế giới.

“Diệp Lăng Thiên, khiến thời đại này thức tỉnh là cậu à!”

Ông ấy u ám thở dài, ánh mắt trở nên thâm sâu khó đoán.

Ở Tây Âu, tại một ngọn núi lớn hoang vu tĩnh mịch, đột nhiên truyền đến tiếng vang thật lớn.

“Ầm!”

Cả ngọn núi đều rung động, trên đỉnh núi cao mấy trăm trượng, một dấu tay lướt ngang qua, giống như bàn tay của người khổng lồ chắn ngang ngọn núi.

Những nơi bàn tay lớn lướt qua cả nghìn trượng, sáu ngọn núi lớn đều nổ tung.

Mà ở trong lòng khe núi, một cung điện to lớn tối đen lẳng lặng ở đó, trong cung điện ngập tràn những cơn thịnh nộ.

“Khốn nạn!”

Giọng nói khàn khàn vang lên, chấn động cả vũ trụ.

“Chỉ là một tên Diệp Lăng Thiên, trong vòng nửa năm lại khiến viện trọng tài chúng ta liên tục bị tổn thất lớn, mất thể diện ở quốc tế, tại sao mấy người Vương Thượng không lựa chọn hành động? Chẳng lẽ để mặc Diệp Lăng Thiên tiếp tục kiêu căng vậy sao?”

Một bóng người vạm vỡ quần áo xanh lam, khoanh hai tay, tức giận trừng mắt, mái tóc vàng kim chói mắt.

Ông ta đứng ở đầu hành lang tối đen, âm thanh dập dờn, cả người chân khí hỗn nguyên, sau lưng thấp thoáng hình một con rồng.

“Hừ, cái gì mà duy nhất trong lịch sử, cái gì mà nắm giữ bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, Diệp Lăng Thiên chẳng qua chỉ là một thằng nhóc không biết trời cao đất dày mà thôi, thật sự cho rằng bản thân mình thắng được mấy người Rivers này thì thật sự thành vô địch rồi sao?”

“Ở trước mặt Vương cấp thật sự, cậu ta chẳng qua chỉ là đứa con nít, tôi muốn giết cậu ta, cũng dễ như trở bàn tay!”

“Nếu mấy người Vương thượng không muốn hành động, vậy tôi cũng không ngại ra tay xử lý cậu ta đâu!”

Trọng giọng nói ông ta ẩn chứa long khí, chấn động không gian xung quanh đến mức lạnh run, giống như một con mãnh thú tuyệt thế ngủ đông.

Giờ đây Diệp Lăng Thiên đã chiếm giữ vị trí thứ nhất của bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, hơn nữa cũng là người duy nhất trong bảng xếp hạng này đạt đến đỉnh cao thế giới, nhưng trong lời ông ta thì lại không hề quan tâm, dường như Diệp Lăng Thiên chẳng qua chỉ là con kiến mà thôi.

“Fergus, ông kiềm chế chút đi!”

Bên cạnh ông ta, một người trung niên trang phục trắng nho nhã khoanh tay đứng đó, ông ta vừa lên tiếng, người đàn ông vạm vỡ tóc vàng đã im lặng.

Chỉ nghe thấy người áo trắng tiếp tục nói: “Diệp Lăng Thiên chưa đến hai mươi tuổi, đã có thể liên tục khiến viện trọng tài ta chúng ta thất bại, quả thực cậu ta có bản lĩnh độc đáo, mấy người Rivers thua trong tay Diệp Lăng Thiên, cũng không tính là oan uổng!”

“Chuyện này, mấy người Vương thượng đã thảo luận, ông không được hành động thiếu suy nghĩ!”

Tuy người đàn ông tóc vàng đã bớt kiêu căng hơn nhiều, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập tức giận, không cam tâm nói: “Thảo luận? Từ lần đầu tiên Diệp Lăng Thiên tấn công viện trọng tài, tôi đã cho rằng tên này sẽ là kẻ địch nguy hiểm của viện trọng tài ta, nhưng bởi vì Vương thượng bọn họ muốn Diệp Lăng Thiên gia nhập viện trọng tài, nên cứ lần lữa liên tục để mặc cậu ta, khiến cậu ta lớn mạnh đến mức như bây giờ!”

“Đến bây giờ, ngay cả trưởng trọng tài cũng chết trong tay Diệp Lăng Thiên, nếu lại để mấy người Vương thượng thảo luận nữa, để mặc Diệp Lăng Thiên trưởng thành thêm vài năm, đến lúc đó có phải ngay cả chúng ta cũng không thể ngăn lại được rồi không?”

Người đàn ông áo trắng nghe vậy cũng trầm ngâm mấy giây, giữa hàng mày chợt lạnh lùng.

“Fergus, ý của ông đương nhiên tôi hiểu, nói thật, tôi cũng rất muốn đích thân ra tay, lập tức giết chết Diệp Lăng Thiên!”

“Nhưng ông đừng quên, chúng ta không thể ra tay tuỳ tiện!”

Ánh mắt người đàn ông tóc vàng tên Fergus chợt co lại.

“Ý ông nói là…”

Người đàn ông áo trắng không hề trả lời, mà người đàn ông tóc vàng tựa như nghĩ đến gì đó, cũng ngậm miệng không nói, hành lang tối đen thoáng chốc rơi vào trầm mặc như thể kéo dài mãi mãi.

Sau trận chiến núi Bắc Áo, danh tiếng Diệp Lăng Thiên đã được đẩy đến đỉnh cao thế giới, lại còn được chủ nhân phía sau màng lưới võ giả quốc tế bầu chọn là “Duy nhất trong lịch sử”, “Một người từ xưa đến nay”.

Mà về bản thân Diệp Thiên, sau khi một mình độc chiếm bảng xếp hạng sức mạnh thế giới, cậu lại mai danh ẩn tích, một lần nữa lại lẳng lặng biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.

Ở biên giới ngoại vực, một dòng suối nhỏ trong vắt chảy xuôi, bên bờ suối, có bóng người áo trắng thấp thoáng, một thanh niên anh tuấn phóng khoáng ngồi trên chiếu, chính là Diệp Thiên.

Mái tóc đen nhẹ bay theo gió, mỗi một tế bào quanh người dồn dập mở ra đến cực hạn, linh khí đất trời giống như bị một hố đen hút vào, ào ào chảy vào đỉnh đầu cậu.

Một vòng không khí gợn sóng mà mắt thường khó thấy đang dập dờn khắp xung quanh, kéo dài đến mấy trượng, trong phạm vi xung quanh, từng cọng cỏ ngọn cây, từng đoá hoa viên đá đều bị bao phủ bởi tầng không khí gợn sóng dào dạt này.

Đây chính là sức mạnh tinh thần từng tầng từng lớp của Diệp Thiên!

Tu vi sức mạnh tinh thần của cậu đã chạm đến vách quy nguyên, chỉ cần tiến thêm một bước thì có thể giải phóng toàn bộ sức mạnh tinh thần, bước vào một cấp bậc mới hoàn toàn.

Ở khe núi của dòng suối này, mặc dù không phải là nơi hung hiểm gì, nhưng lại là nơi hẻo lánh, ít ai lui tới, cho nên Diệp Thiên đã chọn nơi này để tĩnh tu đột phá.

“Ầm!”

Sức mạnh tinh thần của cậu kéo dài vững chắc, bỗng nhiên kích thích điên cuồng, dâng trào khắp nơi, trên đỉnh đầu chia thành hai màu xanh trắng, hiện ra hai động hoàn toàn khác nhau.

Cái gọi là sức mạnh tinh thần, thực ra cũng chính là linh hồn của một người, mà linh hồn cũng chính là thần hồn và tinh phách, hai thứ một xanh một trắng, hợp hai làm một gọi là quy nguyên.

Mặc dù hồn phách song sinh, hỗ trợ lẫn nhau, nhưng vẫn có khoảng cách và ranh giới, mà cái gọi là cảnh giới quy nguyên, chính là luyện được toàn bộ thần hồn và tinh phách, hoá thành một thể không thể phá vỡ, không thể cắt đứt.

Diệp Thiên được bao phủ bởi sức mạnh tinh thần, đất trời xung quanh dường như cũng rơi vào tình cảnh thần minh, sâu thẳm kéo dài, mênh mông mờ mịt.

Khoảng nửa canh giờ sau, đột nhiên Diệp Thiên mở mắt, một luồng tinh mang phóng ra, sau đó Bích Huyết Ngọc Diệp Hoa và kết tinh long nguyên hoá thành hai luông hồng mang, phóng thẳng lên trời.

Diệp Thiên một tay nắm lấy, ngọn lửa rực sáng hoá thành con rồng lớn, bao phủ lấy hai thứ đó.

Dưới nhiệt độ cao khó tả được, hai chí bảo đương thời dung hợp nhanh chóng, hình thành hai luồng năng lượng quấn lấy nhau, bao phủ xung quanh cơ thể Diệp Thiên.

Diệp Thiên ung dung đứng dậy, toàn bộ tinh thần thoáng chốc bay vào trời cao, sức lực tinh thần như đang khuếch trương gấp bội, bóp méo cả một vùng không gian đất trời, một tiếng quát lớn cũng vang vọng theo sao.

“Hôm nay, ta đã chạm đến quy nguyên!”

Một cột sáng trước giờ chưa từng thấy phóng thẳng lên trời, xuyên qua cả tầng mây.

Ở ngoại vực, rất nhiều lão quái vật không biết đã bao tuổi đều đồng loạt trừng mắt, nhìn cột sáng phóng thẳng lên trời biến sắc.

Một cao thủ sức mạnh tinh thần, cuối cùng đã xuất thế!
Chương 573: Cậu có thể cút rồi

“Soạt!”.

Cột sáng vọt thẳng lên trời, cả người Diệp Thiên bị một luồng khí mây bao trùm, gợn sóng sức mạnh tinh thần cũng theo đó lan ra nghìn trượng.

Ở mảnh trời này, bất cứ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào cũng nằm trong tầm kiểm soát của Diệp Thiên, tinh thần cậu lan đến được mỗi cành cây ngọn cỏ.

“Hôm nay, tôi đã bước vào quy nguyên!”.

Theo tiếng quát khẽ của Diệp Thiên, bầu trời trên cao bị cột sáng chia cắt, giống như ánh sáng chiếu rọi chín tầng trời.

Dòng suối nhỏ ở bên cạnh sôi trào, hết cột linh khí này đến cột linh khí khác vọt thẳng lên trời, bao vây Diệp Thiên ở bên trong.

Luồng năng lượng do Bách Huyết Ngọc Diệp Hoa và kết tinh long nguyên hóa thành lần lượt chui vào người Diệp Thiên, sau đó khóe miệng cậu khẽ nhếch lên, một tiếng rồng gầm ẩn chứa sức mạnh vô biên đột ngột phát ra.

“Gào!”.

Tiếng rồng gầm chấn động đất trời, dưới sự bao phủ của sức mạnh tinh thần từ Diệp Thiên, một bóng hình rồng màu vàng sống động như thật bay lên.

Dáng vẻ của con rồng này rất giống với Hắc Long ở đồi núi Bắc Áo, nhưng so với Hắc Long lại khí phách và đầy uy thế hơn. Đôi mắt rồng như mắt thần linh nhìn xuống đất trời.

“Đây là nhân vật quyền năng có sức mạnh tinh thần hiện thế sao?”.

Không ít lão quái vật ở ẩn nhiều năm nhìn thấy cột sáng ngút trời phóng ra ở xa xa thì đều biến sắc, vô cùng kinh hãi.

Bọn họ biết đây là dấu hiệu cho thấy một nhân vật cực mạnh ra đời.

Dưới gốc cây Bồ Đề, một ông lão mặc Hán phục ánh mắt tang thương như luân hồi, giọng nói có vẻ than tiếc.

“Một trăm năm trôi qua, cuối cùng cũng có thêm một nhân vật vương cấp xuất hiện rồi sao?”.

Tu vi ông ta siêu việt, đã nhìn thấu hồng trần thế tục, đương nhiên biết cột sáng cao chọc trời này mang ý nghĩa gì. Nó đại diện cho một nhân vật quyền năng tu luyện sức mạnh tinh thần đạt đến đỉnh cao đã ra đời, một nhân vật có thể sánh với vương cấp.

Ngày hôm nay, những cao thủ trên khắp trăm nghìn núi lớn ở quanh đây đều biến sắc, một vài lão quái vật ở ẩn nhiều năm bắt đầu rục rịch.

“Gào!”.

Bên dòng suối nhỏ, vô số nước suối được sự dẫn dắt của bóng hình rồng, Diệp Thiên động tâm niệm, một con rồng nước nổi lên, lượn quanh người cậu.

“Vù!”.

Trong lúc Diệp Thiên hít thở, nó bỗng biến mất tại chỗ, khi nó xuất hiện lại lần nữa thì đã ở cách xa mấy trăm trượng.

Di chuyển trong chớp mắt!

Ở mảnh đất được sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao phủ, cậu có thể huyễn hóa thân hình trong một ý niệm, tùy ý di chuyển, có thể gọi là một ý nghĩ vượt nghìn dặm chân chính.

“Vù!”.

Diệp Thiên thở ra một luồng khí đục, sức mạnh tinh thần bao phủ xung quanh chậm rãi lan ra, ánh mắt cậu trở nên vô cùng thâm sâu khó hiểu, giống như đã trải qua luân hồi.

Cuối cùng cậu cũng đã bước vào cảnh giới quy nguyên.

Nhìn cây cỏ xung quanh, ánh mắt Diệp Thiên lộ ra vẻ vô cùng tha thiết và thương yêu. Bước vào cảnh giới quy nguyên, tâm tính cậu cũng có sự thay đổi tương ứng. Bây giờ, mọi sự vật trên thế giới lọt vào mắt cậu đều mang lại cảm nhận rất khác, cậu chưa bao giờ cảm thấy sự vật trên thế giới này thú vị như vậy.

“Đây chính là cảnh giới quy nguyên sao?”.

Gương mặt Diệp Thiên trở nên ấm áp hơn, bớt lạnh lùng hơn. Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể cũng vì sức mạnh tinh thần tăng vọt mà điên cuồng vận chuyển, có xu thế nâng cao một cấp bậc.

Chuyến đi tới đồi núi Bắc Áo lần này, cậu nhận được lợi ích không nhỏ.

“Với tu vi bây giờ của mình, cho dù kẻ gọi là vương cấp thực sự xuất hiện, mình cũng đủ khả năng chiến thắng!”.

Cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể dâng trào, Diệp Thiên nở nụ cười, cuối cùng cũng bớt kiêng dè phần nào về cái gọi là vương cấp mạnh mẽ mà bí ẩn đó.

“Tính ra lần này bế quan đã hơn một tháng, nên về thủ đô một chuyến rồi!”.

Từ khi Hoa Lộng Ảnh chia tay cậu ở Doanh Môn, một mình cậu đến đồi núi Bắc Áo, đến bây giờ đã qua nửa tháng.

Cậu hoạt động gân cốt, chân đạp ánh sáng, cơ thể huyễn hóa bay thẳng lên trời.

Ở Đại học Thủ Đô, Hoa Lộng Ảnh mặc bộ áo xanh ngồi trên bãi cỏ, nhìn hồ nhân tạo tĩnh lặng xuất thần.

Xung quanh có không ít nam sinh ngang qua, đều bị phong cảnh người đẹp trước mắt chinh phục.

Một cậu ấm nhà giàu mặc Versace, nhìn thấy dáng dấp xinh đẹp của Hoa Lộng Ảnh, trên mặt hiện ra vẻ ngưỡng mộ.

“Đúng là cực phẩm, anh đây nhất định phải đến xin số liên lạc!”.

Cậu ta là sinh viên trao đổi của Đại học Thủ Đô và Đại học Phúc Trung Hải, vừa đến Đại học Thủ Đô không lâu, còn chưa biết Hoa Lộng Ảnh. Một người từng tán đổ biết bao cô gái như cậu ta lập tức định tiến tới bắt chuyện.

Một thanh niên đi bên cạnh cậu ta thấy tình thế không hay, kéo cậu ta lại.

“Cậu Đoạn, tôi khuyên cậu đừng qua đó!”.

Thanh niên đó chính là Khương Long Hoa từng có mâu thuẫn với Diệp Thiên ở quán bar.

Khương Long Hoa không phải sinh viên trường Đại học Thủ Đô, chỉ là cậu ta có hợp tác với Hiệp hội thương mại Trung Hải, có quan hệ không tồi với cậu ấm ở Trung Hải này, vì vậy hôm nay mới đi cùng đến Đại học Thủ Đô.

“Vì sao?”.

Cậu Đoạn nhìn về phía Khương Long Hoa, cảm thấy hơi tò mò.

“Cô ta là Hoa Lộng Ảnh, con gái Vua của nửa thủ đô Hoa Vô Đạo”.

Khương Long Hoa trả lời với hàm ý sâu xa.

“Ồ?”.

Cậu Đoạn khẽ dao động ánh mắt, nhưng lại không có vẻ kiêng dè, nhếch khóe môi.

“Vậy thì đã sao? Con gái của Hoa Vô Đạo thì Mộ Dung Đoạn tôi không được theo đuổi à?”.

Cậu ta không quan tâm đến Khương Long Hoa, định tiếp tục tiến tới.

Con ngươi của Khương Long Hoa hơi co lại, chặn trước mặt Mộ Dung Đoạn lần nữa.

“Cậu Đoạn, nghe tôi nói xong đã!”.

Anh ta thấp giọng nói: “Với bối cảnh thân phận của cậu thì đương nhiên không cần sợ Vua của nửa thủ đô và nhà họ Hoa, nhưng Hoa Lộng Ảnh thì tôi khuyên cậu không nên đụng vào!”.

“Ngay cả ông nội của cậu e rằng cũng không muốn đắc tội với chồng chưa cưới của cô ta!”.

Mộ Dung Đoạn nghe vậy bỗng bật cười.

“Nực cười!”, cậu ta khinh thường nói: “Chồng chưa cưới của Hoa Lộng Ảnh không phải là Diệp Tinh con trai của Diệp Vân Long sao?”.

“Diệp Tinh có thể trở thành chồng chưa cưới của cô ta, vì sao Mộ Dung Đoạn tôi lại không thể?”.

“Trên đời này, người đẹp đều phụ thuộc vào kẻ mạnh, ai có bản lĩnh thì có thể ôm người đẹp về!”.

“Hơn nữa, Diệp Tinh chỉ là một kẻ hậu bối, có tư cách gì khiến ông nội tôi không dám đắc tội? Dù là Diệp Vân Long bố cậu ta cũng phải gọi ông nội tôi một tiếng tiền bối, tôi có gì phải sợ?”.

Khương Long Hoa cười khổ, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Cậu Đoạn, chồng chưa cưới của Hoa Lộng Ảnh không phải là Diệp Tinh nữa rồi”.

“Chồng chưa cưới của cô ta là…”.

Anh ta còn chưa nói xong, Mộ Dung Đoạn đã bất chấp đi lên phía trước, tiến về phía Hoa Lộng Ảnh.

“Cô Lộng Ảnh, chào cô!”.

Cậu ta đứng trước mặt Hoa Lộng Ảnh, cực kì lịch sự cúi người, vẻ mặt ôn hòa.

“Tôi là Mộ Dung Đoạn, người nhà Mộ Dung ở Trung Hải, chắc cô cũng từng nghe qua”.

“Nhà Mộ Dung?”, Hoa Lộng Ảnh nhíu mày, gật đầu lịch sự với Mộ Dung Đoạn.

“Hóa ra là cậu cả Mộ Dung, nghe danh đã lâu!”.

Mộ Dung Đoạn thấy người đẹp trả lời lập tức đắc ý trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu cảm gì.

“Đã nghe qua danh tiếng của Song Tử Thủ Đô, hôm nay trùng hợp được gặp cô Lộng Ảnh cũng xem như duyên phận”.

“Gần đây, tôi vừa đầu tư vào một câu lạc bộ cao cấp tên là Vọng Giang Các ở Thành Nam, không biết tối nay cô Lộng Ảnh có thời gian không? Tôi muốn mời cô Lộng Ảnh ăn một bữa, nhân tiện mong cô đánh giá nhận xét về Vọng Giang Các”.

Cậu ta nói chuyện nghe có vẻ nho nhã, nhưng thật ra lại mượn cớ bắt chuyện, muốn mời Hoa Lộng Ảnh ăn cơm.

Hoa Lộng Ảnh thầm cười trong lòng, đang định từ chối thì một giọng nói bỗng vang lên từ bờ sông phía sau.

“Thật ngại quá, hôm nay và về sau, cô ấy đều không có thời gian!”.

“Cậu có thể cút rồi!”.
Chương 574: Anh về rồi đây

Giọng nói đó chứa đầy sự bá đạo và không cho phép nghi ngờ, Mộ Dung Đoạn nghe vậy lập tức sa sầm mặt.

Mộ Dung Đoạn xuất thân gia đình danh giá, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, ở Trung Hải có thể sánh với hậu duệ hoàng thất. Những người quyền cao chức trọng hay doanh nhân giàu có gặp cậu ta, dù vai vế lớn hơn cậu ta rất nhiều cũng phải khách sáo với cậu ta, nào có ai dám nói cậu ta “cút”?

Hoa Lộng Ảnh nghe thấy giọng nói đó, giật mình quay đầu lại.

Bên bờ sông, một thanh niên áo trắng tóc đen phất phới, bước từng bước về phía cô, trong mắt cô đã có sóng ánh sáng dao động.

“Anh Thiên!”.

Giọng nói cô toát ra sự mừng rỡ, từ khi chia tay với Diệp Thiên ở Doanh Môn đến nay đã qua hơn một tháng. Mặc dù thông qua trang web Cao thủ quốc tế biết được chuyến đi đến đồi núi Bắc Áo của Diệp Thiên bình an vô sự, nhưng cô vẫn mong nhớ trong lòng.

“Anh về rồi đây!”.

Diệp Thiên cười dịu dàng với cô. Cậu từ nước ngoài trở về, gần như là không dừng bước chân mà đến thẳng Đại học Thủ Đô.

Hoa Lộng Ảnh bước nhanh đến, dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, cô tựa vào vai Diệp Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Chuyến đi đến đồi núi Bắc Áo lần này, anh đã tìm được thứ mình cần rồi sao?”.

“Ừ!”.

Diệp Thiên nhẹ nhàng cười gật đầu, vỗ đầu cô.

“Anh dẫn em đi ăn sushi băng chuyền nhé?”.

Hoa Lộng Ảnh lạnh lùng xinh đẹp ngoan ngoãn gật đầu, được Diệp Thiên dắt tay, giống hệt một cô vợ mới cưới, chuẩn bị rời đi cùng Diệp Thiên.

“Đứng lại!”.

Mộ Dung Đoạn ở một bên lên tiếng, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng.

Diệp Thiên và Hoa Lộng Ảnh dừng bước, đồng thời quay đầu lại.

“Sao hả? Cậu còn chuyện gì sao?”.

Diệp Thiên liếc mắt nhìn, mỉm cười nhàn nhạt.

“Chuyện gì?”, Mộ Dung Đoạn sầm mặt, lạnh lùng nói: “Cậu vừa mở miệng đã bảo tôi cút, bây giờ còn hỏi tôi có chuyện gì sao?”.

Với bối cảnh thân phận của cậu ta, cho dù nhà Mộ Dung ở xa tận Trung Hải, nhưng trong thế hệ trẻ tuổi ở thủ đô, người sáng lập Khương Minh là Khương Long Hoa đối mặt với cậu ta cũng phải tươi cười nghênh tiếp, vô cùng kính cẩn. Ngay cả con cháu trực hệ của bốn gia tộc lớn như Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh cũng chỉ ngang vai ngang vế với cậu ta.

Diệp Thiên không ở trong hàng ngũ những người này mà dám nói cậu ta “cút”, cậu ấm của nhà Mộ Dung sao có thể bấm bụng nuốt giận chứ?

Nhất là Hoa Lộng Ảnh là nút thắt trong lòng cậu ta, cô nghe lời Diệp Thiên giống như cô vợ nhỏ, khiến cậu ta càng tức giận.

“Thằng nhóc, có biết dựa vào thái độ vừa rồi của cậu đủ để tôi quăng cậu xuống hồ không?”.

Mộ Dung Đoạn không quan tâm đến sắc mặt Hoa Lộng Ảnh đã sa sầm, nhìn thẳng vào Diệp Thiên, giọng nói nghiêm nghị.

“Ồ?”.

Diệp Thiên vốn chỉ thuận miệng nói, muốn dẫn Hoa Lộng Ảnh rời đi, không định quan tâm đến Mộ Dung Đoạn, nào ngờ Mộ Dung Đoạn lại dây dưa không buông.

Cậu ngước mắt nhìn lên, nở nụ cười sâu xa.

Xung quanh có không ít người chú ý đến Hoa Lộng Ảnh, đều tiến tới vây xem. Ở Đại học Thủ Đô, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cảnh tranh giành nhau vì Hoa Lộng Ảnh, bất kể nam nữ đều tràn đầy hứng thú, dự định xem một màn kịch hay.

Mộ Dung Đoạn mặc áo Versace, trên cổ tay có chiếc đồng hồ Patek Philippe trị giá mấy trăm nghìn tệ, mang hình tượng một nam thần điển hình.

Diệp Thiên mặc áo thun bình thường, bên dưới chỉ mặc quần thể thao Puma bình thường. Mặc dù vẻ mặt cậu hờ hững, trông chẳng có gì nổi bật, nhưng giữa trán thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ nhìn xuống chúng sinh, so với Mộ Dung Đoạn lại có ưu thế hơn.

Khương Long Hoa nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện con ngươi lập tức co lại, trà trộn vào đám đông, ngay cả suy nghĩ tiến tới khuyên Mộ Dung Đọạn cũng tiêu tan.

Từ lần đầu gặp Diệp Thiên lúc nhỏ, anh ta đã bị Diệp Thiên gieo xuống nỗi ám ảnh. Sau đó, Diệp Thiên biến mất khỏi thủ đô, anh ta vốn tưởng cơn ác mộng của mình cũng biến mất theo. Nào ngờ Diệp Thiên trở lại thủ đô, khiến cơn ác mộng của anh ta còn đáng sợ hơn trước.

Tổng giáo quan của Long Nhận, Trung tướng của Long Nhận, sở hữu huân chương Bảo Vệ Tổ Quốc, đứng đầu bảng xếp hạng cao thủ Hoa Hạ, người duy nhất trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới. Hết thân phận này đến thân phận khác được tiết lộ, giống như một ngọn núi lớn đè anh ta không thở nổi, hoàn toàn chèn ép những cậu ấm đỉnh cao của các gia tộc lớn ở thủ đô.

Mặc dù anh ta không hiểu hết những thứ này, nhưng không ảnh hưởng đến chuyện anh ta hiểu rõ độ mạnh của Diệp Thiên.

Đây là một nhân vật mà anh ta dốc cả đời cũng không thể đuổi kịp bóng lưng.

Nhìn Mộ Dung Đoạn đối đầu với Diệp Thiên, trong mắt anh ta lóe lên sự thương hại, khẽ lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK