Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Tu Tuyệt ở bên cạnh cũng tiến tới một bước, trong mắt toát ra sự lạnh lùng: “Tôi không biết anh là ai, nhưng anh nói chuyện thận trọng một chút. Nhà họ Khương tôi hành sự thế nào chưa đến lượt anh chỉ trỏ!”.





Mặc dù Diệp Thiên nổi danh thiên hạ, nhưng đa số người đều chỉ nhìn thấy xa xa qua màn ảnh, rất ít người có thể nhận ra cậu ngay lần đầu tiên gặp mặt. Những người thật sự tiếp xúc gần với cậu cũng chỉ có một số người tu luyện ở đỉnh cao hoặc là nhân vật quyền quý nhất mà thôi. Những người như Khương Tu Tuyệt và bà Khương tuy thân phận có vẻ hiển hách, nhưng thực tế nhà họ Khương chỉ có thể đứng ở ngoài rìa, chưa từng được gặp Diệp Thiên.





“Chỉ trỏ nhà họ Khương các anh? Anh cũng đánh giá cao nhà họ Khương của mình quá nhỉ!”.





Ánh mắt Diệp Thiên bình tĩnh, thản nhiên nói: “Tôi vốn không muốn xen vào chuyện của Liễu Thiên Tầm và anh, nhưng cô ấy là bạn thân của bạn gái tôi. Thế này vậy, các người xin lỗi cô ấy, ngồi xuống bàn bạc lại, cũng tiện cho tôi có thể báo cáo với bạn gái tôi, đủ đơn giản chưa?”.





Nghe Diệp Thiên nói, Khương Tu Tuyệt và bà Khương nhất thời ngây ra tại chỗ, suýt chút nữa không phản ứng được. Ngay cả Liễu Thiên Tầm cũng trợn tròn mắt, hoang mang nhìn Diệp Thiên.





Câu nói của Diệp Thiên có giọng điệu như cấp trên sắp xếp công việc cho cấp dưới, không được bàn cãi, chẳng khác nào đang thông báo và ra lệnh.





Liễu Thiên Tầm cảm thấy Diệp Thiên điên mất rồi. Bọn họ là người nhà họ Khương ở thủ đô, thế mà nhìn bộ dạng của cậu giống như nhà họ Khương chỉ đáng để cậu nói một câu, nhìn một cái, đúng là cực kì hoang đường.





“Tên kia, anh điên rồi phải không?”.





Khương Tu Tuyệt giận quá mà cười, vẻ mặt càng u ám thêm: “Anh là cái thá gì? Dám ra lệnh cho Khương Tu Tuyệt tôi?”.





“Anh có tin bây giờ tôi có thể bắt anh…”.





Cậu ta còn chưa dứt lời thì một bóng người bỗng tiến lên phía trước một bước, không hề nương tay tát cho cậu ta một cái.





Cảm nhận được cơn đau nóng rát trên mặt, Khương Tu Tuyệt lại không dám tức giận, chỉ nhìn người đàn ông trước mắt mà không sao hiểu nổi.





“Bố, sao bố lại đánh con?”.





Bà Khương ở bên cạnh cũng không hiểu ra sao, bất mãn hỏi: “Khương Hứa Quốc, sao ông lại đánh con trai?”.





Người đánh Khương Tu Tuyệt chính là bố cậu ta, trong mắt ông ta đầy vẻ dữ tợn, không nói lời nào mà trở tay tát cho bà Khương một cái.





“Im miệng cho tôi, hai kẻ ngu xuẩn, còn nói thêm lời nào nữa tôi cho hai người cút khỏi nhà họ Khương!”.



Nói xong, ông ta không quan tâm đến vẻ mặt hoang mang của hai người họ, lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK