Giang Vũ Dân đưa người rời đi, Tiếu Văn Nguyệt vội vàng lên trước kéo cánh tay Diệp Thiên.
Diệp Thiên khẽ gật đầu, giọng nói mang vẻ coi thường.
“Vị tướng gì chứ, chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi!”.
Cậu lắc đầu: “Là một vị tướng, gánh vác trách nhiệm an ninh của Hoa Hạ, phải giữ nhà giữ nước, phải làm được gặp biến đổi không kinh sợ, bất kỳ tình huống nào đều có thể phán đoán một cách lí trí!”.
“Ông ta vì thù riêng của con trai, mất đi bình tĩnh, còn chưa tìm hiểu kỹ về thân phận bối cảnh của tôi mà dám tự cho người đến đây, căn bản là không biết gì cả”.
“Nếu không phải dựa vào sức ảnh hưởng của ông cụ nhà họ Giang trong quân đội, thì với tài năng của Giang Vũ Dân, đến giờ cùng lắm cũng chỉ đại tá là cùng, làm gì có chuyện có thể trở thành trung tướng chứ?”.
Tướng cũng phân mạnh yếu, có tướng chỉ cần một lời nói một cử chỉ có thể lộ rõ sự uy nghiêm vô cùng, khiến người ta nể phục, còn Giang Vũ Dân, thì lại quá bình thường.
Đến ngay cả sĩ quan Thôi từng đến mời cậu đảm nhiệm vị trí tổng giáo quan “Long Nhận”, tuy quân hàm không thể so sánh được với Giang Vũ Dân, nhưng cho dù về tính cách hay khí phách, đều mạnh hơn Giang Vũ Dân gấp nhiều lần.
Tiếu Văn Nguyệt gật gù, nhưng sau đó lại lộ vẻ lo lắng: “Diệp Thiên, hai người nhà họ Giang bị anh ném xuống khỏi Tây Sơn, chuyện này tôi cũng có nghe nói, nhà họ Giang chắc chắn sẽ không để yên đâu!”.
“Tôi không hiểu nhiều về nhà họ Giang lắm, nhưng từng có họ hàng của nhà họ Giang nói, nhà họ Giang lấy quân đội để giữ vững gia tộc, lấy chính trị để duy trì gia môn, cho dù với chính phủ giới quân đội, bọn họ đều có mối quan hệ khó mà tưởng tượng được!”.
“Giang Vân Thiển bị anh làm cho bị thương nặng, là một vị trung tá, có mạng lưới quan hệ không nhỏ, một khi nhà họ Giang muốn liệt anh vào tội danh làm tổn hại thành viên quan trọng của quân đội, vậy thì e rằng anh khó mà ứng phó nổi!”.
Giọng nói của Tiếu Văn Nguyệt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng, gia thế nhà họ Giang quá sâu rộng, một khi nhà họ Giang phát động tất cả, chỉ dựa vào thân phận kẻ mạnh trong giới võ thuật của Diệp Thiên, thì chưa đủ để nắm được toàn cục.
“Nhà họ Giang muốn thế nào tôi cũng đón nhận hết, cứ kệ cho bọn họ đến đi!”.
Diệp Thiên nghe xong một lúc, cậu chưa từng để bụng.
“Đi thôi, đi ăn xiên nướng!”.
Cậu khoát tay, bọn Tề Văn Long lúc này mới định thần, vội vàng đi theo sau.
Những người ở trong phòng bi-a vẫn còn ngây người tại đó, mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.
“Diệp Thiên, u là trời, vừa rồi cậu dùng thủ pháp gì mà có thể tóm được toàn bộ súng của những đội viên đó vậy, mà sau đó lại còn trả lại cho bọn họ thế?”.
Tại cửa hàng đồ nướng, Tề Văn Long không kìm được sự kinh ngạc trong lòng, lên tiếng hỏi.
Vương Triều Hải và Lí Phong cũng quay đầu qua nhìn, đều hết sức tò mò, cú cướp súng từ xa của Diệp Thiên đúng là vô cùng kỳ diệu.
Diệp Thiên nhếch miệng cười, trả lời đại: “Đó có gì đâu, chẳng qua chỉ là võ công thôi mà!”.
“Tu vi võ công đến một cảnh giới nhất định rồi, muốn làm được như vậy thì dễ như trở bàn tay thôi!”.
“Võ công?”.
Bọn Tề Văn Long im lặng, cảm thấy mơ hồ.
Tại biệt thự nhà họ Giang, Giang Vũ Dân cuối cùng cũng về đến nơi, Giang Hải Thiên ngồi ở ghế chính giữa đại sảnh, ông ta vừa vào đến đại sảnh, lập tức tìm đến Giang Hải Thiên.
“Bố, con tính sai nước cờ rồi!”.
“Người làm cho Vân Thiển, Vân Thâm bị thương là Diệp Lăng Thiên, con không động vào được!”.
Đường đường là một trung tướng, ngồi sụp xuống ghế, vẻ mặt thất thần.
“Bố đã biết rồi!”.
Giang Hải Thiên gật đầu, lông mày nhíu lại, tỏ vẻ nghiêm trọng.
Nếu nói thủ đô vẫn có người mà nhà họ Giang không muốn dây vào, thì Diệp Thiên tuyệt đối là người đó.
Bọn họ không biết Diệp Thiên rốt cuộc mạnh đến mức nào, nhưng chỉ riêng trận ở bãi biển phía Nam của Diệp Thiên, quét sạch 11 cao thủ cấp siêu phàm, đủ để khiến nhà họ Giang liệt Diệp Thiên vào độ cao khó tầm với rồi.
Đến bốn gia tộc lớn liên kết lại đều không thể giải quyết được tai họa, nhưng lại bị Diệp Thiên trấn áp hết, đây chính là thể hiện của thực lực.
Không chỉ vậy, Giang Hải Thiên và Cận Vô Trần kết giao nhiều năm, Cận Vô Trần đảm nhận việc bảo hộ cho nhà họ Giang đã lâu, còn từng là trưởng lão truyền công của núi Võ Đang, suýt nữa có thể kế nhiệm chưởng môn Võ Đang, thực lực của Cận Vô Trần thì ông ta vô cùng rõ.
Nhưng đến ông ta cũng bị Diệp Thiên đánh bại một cách đơn giản, một quyền đánh tan, ai còn có thể thắng được Diệp Thiên đây? Muốn động vào Diệp Thiên, điều này có nghĩa là đối đầu với nhân vật đứng đầu giới võ thuật, sẽ không hề có lợi cho nhà họ Giang.
Nhìn thấy phản ứng của Giang Hải Thiên, Giang Vũ Dân biết bố ông ta đã bắt đầu do dự.
Ông ta nheo mắt lại, vội vàng nói: “Bố, Vân Thiển và Vân Thâm đều là con trai con, cũng là hai đinh duy nhất đời thứ ba của nhà họ Giang, bây giờ đều bị Diệp Lăng Thiên làm cho bị thương nặng, nửa đời còn lại có thể đều phải chống nạng, mối thù này chúng ta không thể không báo!”.
Giang Hải Thiên trầm tư một lúc, hít sâu một hơi, trong mắt đột nhiên lộ ra thần sắc kiên định.
“Đúng thế, mối thù này nhà họ Giang ta phải báo!”.
“Nhưng muốn đối phó với Diệp Lăng Thiên, chúng ta buộc phải có sự chuẩn bị chu toàn!”.
Ông ta đứng dậy, chắp tay ra sau lưng đi ra cửa chính.
“Diệp Lăng Thiên, tên thật là Diệp Thiên, là con trai đầu của Diệp Vân Long nhà họ Diệp, coi như phía sau còn có nhà họ Diệp nữa!”.
“Diệp Lăng Thiên đã đủ khó để đối phó rồi, bây giờ còn thêm nhà họ Diệp, muốn lật đổ ngọn núi lớn là nhà họ Diệp và Diệp Lăng Thiên, nhất định phải huy động đủ các nhân vật tầm cỡ!”.
“Xem ra, bố phải gọi một vài người bạn cũ đến giúp rồi!”.
Hai mắt ông ta nheo lại, trong đầu đã lên kế sách.
Giang Vũ Dân đứng bên cạnh mặt mày hăm hở, ông ta biết rõ, những “người bạn cũ” mà Giang Hải Thiên nói là ai, những người này gần như ai cũng đều là nhân vật từng làm rung chuyển cả sa trường, là những tướng siêu xuất sắc, lập nhiều chiến công.
Những người này, ai cũng đều có thể thay đổi được thời cục của thủ đô, từng lời nói từng hành động của bọn họ, cho dù các ông lớn ở Hoa Hạ đều phải coi trọng, nếu những người này đến cùng lúc, vậy thì coi như thiên binh vạn mã, Thái Sơn thực thụ áp đảo.
Cho dù Diệp Thiên thêm nhà họ Diệp, ông ta cũng có đủ tự tin có thể lật đổ hết.
Ánh mắt Giang Hải Thiên dao động, tuy vẻ ngoài của ông ta bình thản, nhưng trong lòng lại đang che giấu một âm mưu.
Những “người bạn cũ” này tuy tình bạn khá thân, nhưng mỗi người đều là nhân vật nắm quyền ở những nơi khác nhau.
Bình thường ngồi uống rượu nói chuyện, xem kịch nghe nhạc thì được, nhưng nếu muốn điều động bọn họ, có nghĩa là đang tiêu hao mối quan hệ.
Những mối ân tình này, dùng một lần thì sẽ ít đi một lần, tình bạn của ông ta, ông ta vốn muốn chờ đến khi nào nhà họ Giang thực sự đối mặt với kiếp nạn thì mới dùng đến, nhưng không ngờ bây giờ chỉ vì Diệp Thiên mà phải lôi sạch ra.
Ông ta không ngừng hỏi bản thân, dùng nhiều quân át chủ bài như vậy, chỉ để báo thù cho hai đứa cháu nội thì có đáng không.
Ông ta trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng gạt những suy nghĩ kia đi, ánh mắt lóe lên vẻ kỳ lạ.
“Vũ Dân, con thay bố đi liên hệ bọn họ đi, lấy danh nghĩa của bố!”.
“Để đảm bảo tuyệt đối không bị sai sót, bố vẫn còn một chuyện khác cần làm!”.
Giang Vũ Dân cảm thấy hơi thắc mắc, chỉ thấy Giang Hải Thiên lôi một chiếc lệnh bài từ trong áo ra, bên trên khắc một bản đồ Thái Cực âm dương tinh xảo.
Chiếc lệnh bài này là do Cận Vô Trần tận tay giao cho ông ta khi Cận Vô Trần trở thành bảo hộ cho nhà họ Giang.
Ông ta cất lệnh bài lại, nói lớn!
“Chuẩn bị xe cho bố đến núi Võ Đang!”.