Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 635: Thiêu hồn từ xa

Trên bầu trời, Diệp Thiên đối đầu với người thần bí, nhưng lại bị đánh lùi ra sau. Đám đông bên dưới chứng kiến cảnh này đều biến sắc.

Trước kia, Diệp Thiên lấy một địch tám đều chiếm ưu thế, hầu như diệt hết tất cả kẻ địch. Bọn họ đều cho rằng Diệp Thiên nắm chắc phần thắng, Kỷ Nhược Tuyết cũng chuẩn bị hoan hô chúc mừng. Nhưng người thần bí phương Tây xuất hiện lại kéo bọn họ trở về hiện thực trong nháy mắt.

Người này chỉ tùy tiện ra tay lại đánh lùi được Diệp Thiên, có thể thấy thực lực của người này mạnh đến thế nào, e rằng ngay cả tám người trước kia hợp sức cũng không chống đỡ được đòn tấn công của người này.

Người thần bí rõ ràng muốn bảo vệ cho Neil Wodos, đồng nghĩa ở phía đối lập với Diệp Thiên, Diệp Thiên có thể thắng được ông ta không?

Trong lòng mọi người đều dấy lên nghi vấn này.

“Thú vị đấy!”.

Diệp Thiên hoạt động cánh tay, máu chiến trong người sôi trào, lộ ra nụ cười.

Mặc dù cậu vẫn chưa khởi động Phệ Thiên Chi Thể, nhưng độ mạnh xác thịt đã là cao nhất trên đời. Thế mà người thần bí thuận tay đánh ra một đòn đã đánh lùi được cậu, không hổ danh là vương cấp của trăm năm trước.

Điều này cũng khiến cậu cảm thấy hứng thú với cái gọi là vương cấp thống trị thế giới vào một trăm năm trước.

Chiếc áo đen trên người người thần bí phương Tây bay phần phật, chiếc nhẫn của hiền giả nâng trên đỉnh đầu, ông ta thản nhiên nói: “Tôi tin một quyền vừa rồi đã đủ cho cậu nhận thức được, cậu và tôi không cần phải đấu với nhau, bây giờ tôi có thể đưa nó rời đi chưa?”.

Giọng nói ông ta toát ra vẻ ngạo mạn nhàn nhạt. Một cao thủ cấp lịch sử như ông ta đương nhiên biết nhiều điều bí ẩn trên thế giới này, cũng biết sự chênh lệch giữa vương cấp của một trăm năm trước và vương cấp mới lên.

Thật ra cảnh giới tu vi của ông ta bây giờ không chênh lệch với Neil Wodos bao nhiêu, nhưng ông ta lại có thể dễ dàng đánh bại cậu. Đây chính là khoảng cách không thể vượt qua giữa vương cấp của trăm năm trước và vương cấp mới lên.

Giữa bọn họ tồn tại một khoảng cách về bản chất, đó là sự khác biệt của nguồn sức mạnh.

Mặc dù ông ta không hề nói rõ điều này cho Diệp Thiên, nhưng ông ta tin chắc một quyền vừa rồi của mình đủ để Diệp Thiên hiểu được điều này.

“Tôi đã nói rồi, hôm nay không ai ngăn được tôi giết ông ta!”.

Diệp Thiên cười khinh thường, ánh sáng xanh lam trên người như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

“Phệ Thiên Chi Thể, khởi động!”.

Ánh sáng xanh lam lưu chuyển giống như chất lỏng, lan đến toàn thân cậu, theo đó xác thịt cậu trở nên lấp lánh rực rỡ, từng đốm sáng lóe lên lấp lánh.

Cậu đứng cách xa người thần bí phương Tây mấy chục trượng, đánh thẳng một quyền tới.

Thức đầu tiên của Tam Tuyệt Quyền, Đoạn Hồn!

Dấu quyền màu xanh lam kèm theo làn sóng như mộng ảo chiếu sáng màn đêm, rộng khoảng hai mươi trượng, đâm thẳng vào hư không.

“Thật là cố chấp!”.

Người thần bí khẽ hừ một tiếng, không nương tay nữa, thánh quang trên người cuộn lên, được hút đến cánh tay. Ông ta cũng đánh ra một quyền.

Hai luồng quyền kình đối chọi trên không, sau lưng hai người toàn là sóng khí nổ tung, gợn sóng sức mạnh mà mắt thường có thể nhìn thấy đánh tan đám mây trên bầu trời.

Hai bóng hình một lam một trắng ông tới tôi lui trên trời cao, thỉnh thoảng tôi ép ông xuống một phân, thỉnh thoảng ông lại thắng tôi một tấc, hai bên không ai chịu ai. Bầu trời chỉ còn hai màu trắng lam làm hoa mắt người nhìn.

“Ầm!”.

Một tiếng động vang lên, hai luồng sức mạnh đồng thời bùng nổ, hóa thành đốm sáng đầy trời. Bóng dáng của Diệp Thiên và người thần bí hiện ra, lần đối đầu này, hai người đều không lùi lại nửa bước.

“Ồ?”.

Người thần bí ngạc nhiên lên tiếng, rõ ràng chấn động không nhỏ.

Trước kia, ông ta dễ dàng đánh lùi Diệp Thiên bằng một quyền, nhưng lần này Diệp Thiên lại đánh ngang sức với ông ta. Hơn nữa, quyền kình của Diệp Thiên giống như con sóng dữ, liên tục không dứt, khiến ông ta cảm giác được một luồng áp lực cực lớn.

Ông ta không nghĩ Diệp Thiên lại có thể khiến một vương cấp của trăm năm trước như ông ta cảm thấy bị uy hiếp.

Neil Wodos cũng ngạc nhiên, ông ta vốn cho rằng trước đó Diệp Thiên dùng sức mạnh tinh thần ngưng tụ thành lưỡi kiếm khí đã là thủ đoạn mạnh nhất, nhưng bây giờ xem ra, Diệp Thiên hoàn toàn chưa sử dụng hết mức tu vi.

Nói cách khác, Diệp Thiên còn chưa dốc hết toàn lực đối phó với bọn họ. Ông ta khó mà tưởng tượng, đây rốt cuộc là yêu nghiệt quái thai gì, chưa đạt đến vương cấp mà sức mạnh đã có thể phát triển đến mức này.

“Rõ ràng cậu chưa đạt đến vương cấp, sao lại sở hữu sức mạnh có thể chống lại tôi? Lẽ nào cậu là thần linh tiên nhân nào đó chuyển thế?”.

Người thần bí cũng có cùng câu hỏi, ông ta nhìn chằm chằm ánh sáng xanh trên người Diệp Thiên. Trên đó, ông ta cảm nhận được một luồng sóng mạnh mẽ mà ông ta chưa từng thấy qua. Cảnh giới sức mạnh của Diệp Thiên còn kém xa ông ta, nhưng độ tinh thuần của sức mạnh thì lại vượt xa ông ta.

Điều này giống như một tấn bông không thể đánh nát vài gram đá nhỏ vậy. Ông ta có thể khẳng định, nếu lúc này cảnh giới sức mạnh của Diệp Thiên tương đương với ông ta, Diệp Thiên có thể đánh bại ông ta mà không tốn chút sức lực nào.

Mặc dù ngạc nhiên với sức mạnh của Diệp Thiên, nhưng trong lòng ông ta vẫn không hề kiêng dè, sắc mặt bình tĩnh như trước.

Sức mạnh là sức mạnh, chỉ cần Diệp Thiên chưa đạt đến vương cấp, ông ta sẽ không thất bại. Hơn nữa, hôm nay ông ta không phải phân thắng thua, sống chết với Diệp Thiên, mà chỉ muốn dẫn Neil Wodos đi.

Nghĩ đến đây, ông ta khẽ động đậy môi, giọng nói truyền đến tai Neil Wodos với phương thức thanh tuyến.

“Neil Wodos, tôi giữ chân cậu ta, cậu nhân lúc này chạy trước đi!”.

“Nhớ kĩ, đến cung điện Neil ở khuôn viên hoàng gia Anh Đình đợi tôi, đây là cơ hội cuối cùng mà tôi và giáo triều cho cậu!”.

Chỉ có Neil Wodos mới có thể nghe thấy giọng nói ông ta, Neil Wodos lập tức phản ứng lại, thánh quang trên người dâng lên, muốn chạy trốn về phương xa.

“Hừ!”.

Cơ thể ông ta vừa di chuyển, Diệp Thiên bỗng cười nhạt thành tiếng.

“Sao hả, muốn giữ chân tôi để ông ta chạy trước à?”.

Cậu không hề có ý đuổi theo, chỉ khẽ lắc ngón tay.

“Người mà Diệp Lăng Thiên tôi muốn giết, ai cũng không thoát được!”.

Trong lúc cậu nói, Neil Wodos đã chạy xa nghìn mét, cơ thể chỉ còn là đốm sáng trắng, hơn nữa càng lúc càng xa.

Người thần bí nghe cậu nói vậy thì mỉm cười nhàn nhạt, không hề để tâm: “Diệp Lăng Thiên, cậu quả thật là thiên tài phi thường của Hoa Hạ. Nếu là năm xưa, cậu chắc chắn là đối tượng mà giáo triều chúng tôi phải giết chết đầu tiên!”.

“Nhưng thời đại bây giờ đã khác, giữa tôi và cậu cũng không cần phải kết thù oán không thể hóa giải. Hôm nay Neil Wodos trốn thoát xem như giáo triều chúng tôi nợ cậu một ân tình!”.

“Sau này chuyện của viện trọng tài, cậu và giáo triều chúng tôi có thể kết thành đồng minh!”.

Bây giờ, Neil Wodos hầu như đã không còn thấy bóng dáng, ông ta không cho rằng Diệp Thiên còn có thủ đoạn gì để giết chết Neil Wodos, huống hồ còn có ông ta ở đây ngăn cản.

“Ông cho rằng ông ta có thể thoát được sao?”.

Diệp Thiên liếc nhìn ông ta, sau đó khẽ cười lắc đầu.

“Từ khi bị lưỡi kiếm khí bằng sức mạnh tinh thần của tôi chạm phải, đồng nghĩa ông ta đã là người chết rồi!”.

Con ngươi của người thần bí co lại, hơi nghi hoặc: “Cậu nói cái gì?”.

Diệp Thiên không trả lời, chỉ thốt ra từng chữ.

“Thiêu hồn từ xa!”.

Khi chữ cuối cùng được thốt ra, đốm sáng xa tận chân trời đại diện cho Neil Wodos kia bỗng dừng lại, sau đó đốm trắng hóa thành đốm đỏ, mờ mịt ẩn hiện.

Đám đông bên dưới không hiểu ra sao, nhưng người thần bí phương Tây lại kinh hãi. Chỉ có ông ta có thể thấy rõ, lúc này trên người Neil Wodos đang có ngọn lửa hừng hực bốc cháy, biến cả người ông ta thành mảng lửa.

Biểu cảm trên mặt người thần bí trở nên cứng đờ.
Chương 636: Xử quyết

“Á!”.

Trên bầu trời phía xa, từng ngọn lửa hừng hực bốc cháy, tiếng la hét thảm tiếng theo đó truyền đến, thê lương đáng sợ như vậy.

Mọi người mơ hồ có thể phân biệt được giọng nói đó phát ra từ Neil Wodos vừa chạy trốn đến phương xa.

Nhưng ai nấy đều cảm thấy kì lạ, bây giờ Neil Wodos đã cách xa nghìn trượng, gần như đã đến điểm cuối chân trời, sao đột nhiên lại tự thiêu?

Người thần bí quay về hướng Neil Wodos, nhìn thấy ngọn lửa rực cháy ở xa xa, vẻ mặt ông ta ngưng đọng, giọng điệu toát lên sự tức giận tột cùng.

Nhưng ông ta càng không hiểu, rốt cuộc Diệp Thiên đã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể khiến Neil Wodos tự thiêu ở khoảng cách xa như vậy.

Đôi mắt Thu Nhược Hi dao động. Cô ấy từng nhìn thấy Diệp Thiên sử dụng Long Diệm Truy Hồn Tiễn, giết chết hai cao thủ cảnh giới siêu phàm trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới định chạy trốn trên bầu trời bãi biển Nam Hải. Nhưng hôm đó, Diệp Thiên có hội tụ lửa thành cung tên, còn có động tác kéo cung, mà hôm nay thì lại lặng lẽ vô thanh, giết người trong vô hình, khiến cô ấy không thể tin nổi.

“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu đã dùng thủ đoạn gì?”.

Người thần bí cảm giác được khí tức của Neil Wodos ở phía xa càng lúc càng yếu, đang tan biến nhanh chóng, ngay cả khí tức thần hồn cũng bị thiêu đốt sạch sẽ. Ông ta càng cảm thấy tức giận và hoảng sợ, lên tiếng hỏi Diệp Thiên.

“Thủ đoạn gì à?”.

Diệp Thiên mỉm cười nói: “Từ khi ông ta bị lưỡi kiếm bằng sức mạnh tinh thần của tôi chém trúng thì đã định trước là người chết!”.

Đây đúng là sát chiêu bậc nhất của sức mạnh tinh thần. Một khi bị sức mạnh tinh thần của cậu chạm phải, trừ khi là tồn tại có sức mạnh tinh thần hoặc thực lực cứng mạnh hơn cậu, hoặc có thể đối kháng với cậu, nếu không, khi bị dấu ấn sức mạnh tinh thần của cậu quấn lên thì dù có chạy đến chân trời góc biển, chỉ cần một ý nghĩ của cậu là có thể khiến sức mạnh tinh thần bùng nổ, hóa thành mảng lửa, cắn nuốt mọi thứ của kẻ địch.

Mặc dù Neil Wodos là tồn tại vương cấp, nhưng cũng chỉ là vương cấp mới lên, tu vi vẫn còn thua kém những vương cấp lâu năm nhiều lắm. Hơn nữa, ông ta không phải người tu luyện sức mạnh tinh thần, sức mạnh tinh thần cũng không mạnh được bao nhiêu. Thế nên Diệp Thiên đánh ông ta bị thương trước, sau đó biến ông ta thành tro bụi chỉ trong một ý nghĩ.

“Khốn kiếp!”.

Cảm nhận được sự sống của Neil Wodos đã biến mất hoàn toàn, sự giận dữ trong mắt người thần bí hầu như sắp phun ra ngoài.

“Diệp Lăng Thiên, cậu có biết giết người săn ma của giáo triều tôi sẽ mang tội gì không?”.

Ông ta không biết Diệp Thiên dùng thủ đoạn gì giết chết Neil Wodos, nhưng thủ đoạn ảo diệu như vậy đến cả ông ta cũng vô cùng kiêng dè, chỉ có thể quát hỏi Diệp Thiên.

“Tội gì sao?”.

Diệp Thiên không hề để tâm, cười khinh bỉ.

“Giáo triều cũng đã là quá khứ của thế kỷ trước rồi, bây giờ còn dám lấy ra khoe khoang?”.

“Nếu giáo triều của ông có năng lực lớn vậy thì sao bây giờ không có ai đứng ra chống lại viện trọng tài, tranh hùng với bọn họ? Năm xưa, vì sao lại bị viện trọng tài áp bức phong tỏa núi, ép giáo hoàng thoái vị, ngay cả người săn ma mà giáo triều các người đào tạo nên cũng gia nhập vào viện trọng tài, trở thành chó săn của chúng?”.

“Trước mặt tôi mà nói tới giáo triều, ông tìm sai người rồi. Ngay cả viện trọng tài cũng không hề làm tôi sợ hãi, huống hồ là giáo triều các người?”.

Từng câu từng chữ của Diệp Thiên giống như con dao đâm vào trái tim của người thần bí. Đúng vậy, năm xưa giáo triều bị viện trọng tài chèn ép, giáo hoàng tuyên bố thoái vị dưới sự thúc ép của mười sáu Thẩm phán vương trong viện trọng tài. Đó chính là thời khắc nhục nhã nhất của giáo triều.

Mặc dù có thù oán với viện trọng tài, nhưng sức mạnh nòng cốt của giáo triều là giáo hội Quang Minh còn tồn tại vẫn không dám chọc giận viện trọng tài đang hưng thịnh, chỉ có thể âm thầm hành động, cố gắng không để bị chú ý quá nhiều.

Bây giờ tấm màn này lại bị Diệp Thiên kéo xuống, để lộ vết thương đầm đìa máu.

“Diệp Lăng Thiên, cậu to gan lắm!”.

“Đầu tiên là gây thù oán với viện trọng tài, bây giờ lại chẳng coi giáo triều bọn tôi ra gì. Cậu phải biết rằng giết người săn ma của giáo triều bọn tôi đồng nghĩa đối địch với toàn bộ giáo triều, trên dưới giáo triều đều sẽ đoàn kết phán xử cậu!”.

“Cậu giết người săn ma là đã trở thành dị giáo đồ của giáo triều bọn tôi, chỉ cần là nơi thánh quang gột rửa đều sẽ không dung chứa cậu!”.

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên, trong mắt đã có sát ý ngưng tụ.

“Nói nhiều lời thế làm gì? Nếu thật sự muốn phán xét tôi thì ông cứ ra tay là được!”.

“Vì tôi đã giết đệ tử của ông, ông tìm tôi trả thù là điều đương nhiên. Vương cấp của trăm năm trước chỉ biết khua môi múa mép thôi sao?”.

Diệp Thiên hoàn toàn không quan tâm, chỉ cười nhạt, trong mắt ngưng tụ ánh sáng.

“Hừ!”.

Sát ý trong mắt người thần bí giống như thực thể, khí tức theo đó dâng cao. Nhưng hồi lâu sau, khí tức của ông ta bắt đầu trở nên bình ổn, sát ý trong mắt cũng dần tan đi.

“Diệp Lăng Thiên, cậu không cần phải khích tướng tôi!”.

“Hôm nay, tôi xuất hiện ở đây là đã vi phạm điều lệ của quy ước vương cấp. Nếu tôi ra tay với cậu thì có nghĩa ngang nhiên phá hủy quy ước vương cấp của giáo triều. Giáo triều bọn tôi tuyệt đối sẽ không phá hủy nó trước viện trọng tài!”.

Ông ta liếc nhìn Diệp Thiên, bỗng giơ tay lên, ánh sáng hiện lên trên lòng bàn tay, một lá bùa phương Tây được thánh quang gột rửa đã hiện ra.

“Tôi không ra tay với cậu, nhưng không có nghĩa giáo hội Quang Minh sẽ không giết cậu!”.

“Cậu đã giết người săn ma, tội không thể tha, bọn họ phán xử cậu như thế nào đều là do một tay cậu gây nên!”.

Ông ta dứt lời, bỗng bóp nát quang phù trong tay.

“Ồ?”.

Diệp Thiên nhìn về phía quang phù nát vụn, cậu từng nhìn thấy cách làm giống thế này ở đồi núi Bắc Áo. Lúc đó, cậu đã giết chết mấy kẻ Trưởng thẩm phán của viện trọng tài, ngoại trừ Gullit, nhưng Gullit đã nhân cơ hội đó bóp nát ngọc phù mang theo bên mình.

Sau đó lại có mười lăm Trưởng thẩm phán đồng loạt xuất hiện, vây giết cậu.

Như vậy xem ra, quang phù trong tay người thần bí cũng là một công cụ truyền tin bí ẩn, có thể khiến cao thủ sinh ra cảm ứng, thậm chí mở không gian để đến đây.

“Vù!”.

Một làn sóng từ quang phù trên tay người thần phí lan ra, mây mù trên bầu trời Thánh Thành Yellen đều bị thổi tan, thấy rõ trăng sáng gió thanh.

Trong không gian xung quanh người thần bí, bốn phương hướng hơi méo mó, sau đó hiện ra một lối đi không gian đủ cho một người đi qua. Bốn bóng người hầu như ló đầu ra cùng lúc, xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Đó là bốn ông lão mặc áo choàng dài in kí hiệu pháp thuật, mỗi người đều có khí tức và tư thái của cao nhân phương Tây. Khí tức của bọn họ không mạnh mẽ dồi dào như của người thần bí, nhưng mang lại cảm giác quái dị, mơ hồ dày đặc, nắm bắt không hết.

Nhìn thấy bốn người đó xuất hiện, Diệp Thiên cũng biểu lộ vẻ kinh ngạc. Cậu không ngờ lại có người tu luyện sức mạnh tinh thần xuất hiện ở đây, hơn nữa nhìn ánh mắt bọn họ, tu vi thực lực đều không thua kém nhau.

“Bốn đại sư sức mạnh tinh thần? Bốn người cảnh giới quy nguyên?”.

Diệp Thiên lẩm bẩm. Nghe cậu cảm khái, người thần bí nở nụ cười, chìa tay chỉ về phía bốn người đó rồi giới thiệu: “Diệp Thiên, viện trọng tài có lệnh tập hợp của riêng bọn họ, giáo triều chúng tôi đương nhiên cũng có lệnh tập hợp thánh quang của riêng chúng tôi!”.

“Tu vi bốn người họ chưa đạt đến vương cấp, nhưng tu vi sức mạnh tinh thần lại không thua kém gì vương cấp. Bốn người hợp sức đã xử quyết không biết bao nhiêu cuồng đồ từng xúc phạm đến uy nghiêm của giáo triều. Hôm nay, việc xử quyết cậu sẽ do bọn họ chấp hành!”.
Chương 637: Thủ đoạn đê tiện

Bốn bóng người mặc pháp bào đắm chìm trong thánh quang dần dần hiện ra dáng người, ai ai cũng có cảm giác bình tĩnh không hề biến sắc, nghe thấy người thần bí lên tiếng, bọn họ cũng chỉ khẽ cụp mắt xuống.

“Farl, ông dùng bùa gọi chúng tôi đến là vì sao?”

Một ông lão trong đó nói.

Người thần bí vốn tên là Farl, ông ta chỉ tay sang Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Hắn đã giết Neil Wodos - giết chết người săn ma của giáo triều chúng ta, bởi vì giới hạn của quy ước vương cấp nên tôi không tiện ra tay, đành để mọi người thẩm phán vậy!”

Mọi người nghe vậy thì đều chấn động, đồng loạt nhìn sang Diệp Thiên.

Vừa nhìn, bốn người mới chú ý đến thần quang trong mắt Diệp Thiên, cũng là lần đầu tiên nhìn thẳng Diệp Thiên.

“Thì ra cậu cũng là sức mạnh tinh thần vô hạn, nhưng đáng tiếc, hôm nay lại gặp phải chúng ta!”

“Sức mạnh tinh thần của cậu dĩ nhiên rất mạnh, nhưng bàn về đấu pháp võ công thì cậu kém hơn so với “liên kết gắn bó” của bốn người chúng rất nhiều”.

“Hôm nay, bốn đại thần sứ quang minh chúng tôi dùng phương thức của giáo triều để bắt cậu, đương nhiên cậu cũng có thể tự nguyện quay về giáo triều với chúng tôi, trở thành người săn ma tiếp theo, như vậy có thể tránh khỏi việc bị thẩm phán!”

Diệp Thiên nghe vậy thì bật cười rung trời.

“Ha ha, cái gọi là giáo triều, chẳng qua cũng giống như viện trọng tài mà thôi, đều chỉ là một đám người đáng thương mua danh trục lợi, che giấu sự ô uế của mình”.

Đôi mắt cậu u ám, sát ý ngập tràn trong ánh mắt.

“Muốn bắt tôi về, vậy thì xem xem tu vi sức mạnh tinh thần của các ông đã đến trình độ nào đã, ra tay đi!”

Diệp Thiên quát một tiếng, sức mạnh tinh thần hóa thành bốn đao khí, lần lượt chém về phía bốn người, mà người thần bí tên Farl đã sớm biến mất vào hư không, chạy thẳng đến nơi thần hồn Neil Wodos bốc cháy.

“Xoẹt!”

Bốn đao khí xuyên mà bầu trời đêm, ánh mắt bốn ông lão vừa xuất hiện đều nghiêm trọng, rõ ràng rất kinh ngạc với tu vi của Diệp Thiên.

Nhưng bốn người không hề hoảng loạn, tuy rằng tu vi võ đạo của bọn họ không mạnh, nhưng cấp bậc sức mạnh tinh thần thì có thể so với vương cấp. Hai người trong bọn họ hợp lực, sức mạnh tinh thần đều hóa thành đao gió như nhau, đối đầu với đao khí của Diệp Thiên.

“Vù!”

Từng dao động sức mạnh tinh thần nổ tung trong hư không, bốn người đồng loạt lùi về sau, ai ai ánh mắt cũng khẽ run.

“Không ngờ, ở Hoa Hạ, ngoài đệ tử truyền nhân của Thượng Thanh Cung lại còn có cao thủ sức mạnh tinh thần như cậu nữa”.

Một ông lão trong đó ánh mắt sáng rực, kích động nói với Diệp Thiên, nhưng ngay sau đó, ông ta lại không hề e sợ mà thân hình lập tức hạ xuống, sức mạnh tinh thần hóa thành một bàn tay lớn gần như trở nên chất, đột nhiên bao trùm bên dưới.

Diệp Thiên cảm nhận được, khoảnh khắc khi mình nhích thân thì đã sắp ngã xuống, cậu muốn ngăn cản ông ta nhưng ba người còn lại bên đối phương rõ ràng đã dự liệu trước. Ba luồng sức mạnh tinh thần tấn công, tầng tầng lớp lớp, hóa thành một làn sóng khí, trực tiếp phong tỏa đường đi của cậu.

Sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên ngưng tụ thành tường đồng vách sắt, đỡ lấy đòn tấn công của ba người hợp lực, nhưng ngay lúc này, ông lão đang ra tay với nhóm người bên dưới đã thành công.

Trong đám người, tu vi Đàm Băng Băng là mạnh nhất nhưng cô ta vẫn chưa kịp phản ứng thì chỉ nghe thấy một tiếng thét bén nhọn vang lên thì chợt nhớ ra, Kỷ Nhược Tuyết mặc váy dạ hội đã bị một sức mạnh thần bí không biết tên kéo lên không trung.

“A!”

Thân hình Kỷ Nhược Tuyết cuộn tròn bay lên trên không, cô ấy bất lực huơ tay, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

Chuyện xảy ra bất ngờ khiến mọi người hoảng hốt, ngơ ngác nhìn theo, đây vốn là trận chiến của Diệp Thiên với những cao thủ thần bí kia, sao lại kéo theo cả Kỷ Nhược Tuyết?

“Hừ!”

Đàm Băng Băng hừ lạnh một tiếng, cô ta biết Kỷ Nhược Tuyết và Diệp Thiên có chút tình cảm, đương nhiên cũng muốn ra tay trợ giúp.

Nhưng cô ta vừa tiến lên một bước thì một bức tường sức mạnh tinh thần lại chắn ngang đến, cô ta đánh mạnh một chưởng, đánh thẳng vào bức tường khí vô hình đang chặn lại, lực tương phản khiến cô ta bị đánh bật ra sau, Kỷ Nhược Tuyết đã bị ông lão bắt được trong tay.

Ông lão bắt giữ Kỷ Nhược Tuyết, sau đó đưa mắt ra hiệu ba người còn lại, tựa như muốn nói thành công. Ba người đồng thời quay người trở về, đưa theo Kỷ Nhược Tuyết chạy về chân trời phía xa.

“Kẻ vô đạo, nếu muốn cứu cô ta thì lên đây đi!”

Ông già bắt Kỷ Nhược Tuyết lạnh lùng cười với Diệp Thiên, đã chạy nhanh về phía trước.

“Thì ra chó của giáo triều lại đê tiện như vậy sao?”

Những người mà Diệp Thiên giao đấu từ trước đến nay đều là những cao thủ hàng đầu trên thế giới, những người này đều coi khinh việc ra tay với người bình thường, nên cậu cũng không đề phòng.

Mà bốn ông lão này đều là đại sức sức mạnh tinh thần, đối với cảm ứng dao động nội tâm và tinh thần của người khác đều vô cùng hiểu rõ. Mặc dù bọn họ chiến đấu với Diệp Thiên trên không, nhưng Diệp Thiên đánh một đòn đã khiến bốn người họ đều lùi lại, bọn họ dĩ nhiên biết thực lực của Diệp Thiên, bọn họ sẽ khó thắng nếu dựa vào thực lực bản thân.

Bên dưới người người đông đúc, bọn họ chia sức mạnh tinh thần để quan sát, vừa nhìn đã thấu rõ tình cảm Kỷ Nhược Tuyết dành cho Diệp Thiên, đã kết luận Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết có quan hệ không tệ, lúc này mới bắt cô ấy làm mồi nhử dụ dỗ Diệp Thiên.

Bọn họ là người chấp pháp của giáo triều, sẽ không từ thủ đoạn quang minh hay đê tiện, thứ bọn họ cần, thì sẽ không tiếc giá nào để trừng trị kẻ vô đạo.

Nhìn bốn người bay về phía trước, cùng với tiếng thét thất thanh của Kỷ Nhược Tuyết, ánh mắt Diệp Thiên hoàn toàn u ám, lần đầu tiên cảm nhận được sát ý vô hạn đang dao động.

Cậu giẫm một chân, một tiếng tiếng sấm rền vang lên, tốc độ so với bốn người còn nhanh hơn gấp bội, đuổi theo phía sau bốn người.

Trong không trung, một sợi chỉ nhỏ nhẹ nhàng bay phấp phới, vốn đang ra sức tiến lên trước, bỗng nhiên thân hình chợt dừng lại, một quyền đánh ra phía trước.

“Ầm!”

Tiếng động rền vang, Diệp Thiên giẫm một bước ra sau, không gian phía trước nổ tung vô số điểm sáng.

Ánh mắt cậu nghiêm trọng, nhìn chằm chằm đám mây đen phía trước, bóng dáng Kỷ Nhược Tuyết bay lên không, ông lão bắt giữ cô ấy chợt dừng lại, ba người khác cũng đột nhiên quay đầu lại.

Động tác của bốn người liền mạch, giống như một thể đồng tâm, bốn dấu tay đồng thời ngưng tụ, chưởng tay mỗi một người đều có một luồng thánh quang bay ra, sau đó kết hợp lại tạo thành trận pháp sức mạnh tinh thần hình tứ giác, nhốt Kỷ Nhược Tuyết bên trong.

Một người bình thường như Kỷ Nhược Tuyết chưa từng gặp phải tình huống như vậy bao giờ, cô ấy bất lực nhìn Diệp Thiên vội chạy đến, lúc này cũng chỉ có Diệp Thiên mới là hy vọng duy nhất của cô ấy.

Diệp Thiên cẩn thận cảm nhận, cậu biết trận pháp này chính là do sức mạnh tinh thần của bốn người kết thành, bất kỳ một sợi dây nào cũng có thể xuyên qua đầu Kỷ Nhược Tuyết, chỉ cần họ muốn thì thần trí Kỷ Nhược Tuyết sẽ bị mất sạch, hoàn toàn trở thành người tàn tật.

Bọn họ suy nghĩ trong lòng thôi là đã có thể sử dụng sức mạnh tinh thần xé Kỷ Nhược Tuyết thành từng mảnh, chết ngay tại chỗ.

Cậu nhìn bốn người chằm chằm, sắc mặt càng u ám.

“Nếu các người đã là người của giáo triều, muốn tiến hành thẩm phán tôi vậy thì nhằm vào một mình tôi là được, hà tất ảnh hưởng đến người vô tội?”

“Người phụ nữ này không liên quan đến chuyện chúng ta, các ông thả cô ấy ra thì chúng ta sẽ phân cao thấp thắng bại trên giáo đường Thánh thành!”

“Hừ!”. Ông lão lúc trước bắt giữ Kỷ Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, hai mắt sáng rực thánh quang.

“Chúng ta bắt cô ta, cậu đã lập tức bay lên chạy tới rồi, chứng minh quan hệ hai người các cậu không hề tệ!”

“Người săn ma là vũ khí quan trọng của giáo triều tôi, cậu giết người săn ma của chúng tôi, bây giờ đương nhiên chúng tôi cũng muốn để cho kẻ vô đạo cậu nếm thử mùi vị mất đi người quan trọng nhất là thế nào!”

“Muốn cứu cô ta thì tự mình bước vào trong trận đi!”

Ông ta vừa dứt lời, những sợi dây sức mạnh tinh thần của bốn người lập tức bao trùm Kỷ Nhược Tuyết như mạng nhện, mỗi một tấc da, từng khớp xương của cô ấy đều bị kiềm chế gắt gao.
Chương 638: Đưa cô đi chiến đấu khắp thiên hạ

Bốn người chấp pháp của giáo triều không hề có ý định hành động vì lời của Diệp Thiên, lại càng không muốn buông tha Kỷ Nhược Tuyết, sức mạnh tinh thần bốn người bọn họ giống như một cái lồng giam nhỏ, hoàn toàn nhốt chặt Kỷ Nhược Tuyết bên trong, bị sức mạnh tinh thần kiềm chế.

Bầu trời phía xa, một bóng đen lướt đến, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, chính là người thần bí lúc trước đã đỡ đao khí sức mạnh tinh thần cho Neil Wodos

Ông ta nhìn bốn người chấp pháp của giáo triều đem nhốt lại Kỷ Nhược Tuyết, ánh mắt khẽ động, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, quay sang Diệp Thiên.

“Diệp Lăng Thiên, tôi không thể không thừa nhận, đối với thủ đoạn làm việc như vậy của bọn họ, bản thân tôi hoàn toàn không ủng hộ!”

“Nhưng đáng tiếc, đây lại là chức năng và thủ đoạn của người chấp pháp giáo triều, trừng phạt kẻ vô đạo là tôn chỉ cao nhất của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không hỏi quá trình và phương pháp, bọn họ chỉ muốn có kết quả!”

“Muốn trách thì trách ngươi hành động không chừa đường lui đi!”

“Mặc dù Neil Wodos là phản đồ của giáo triều tôi nhưng lại là thiên tài tuyệt đỉnh của giáo triều trong mấy trăm năm nay, cũng là đệ tử kiêu hãnh nhất trong cả đời tôi!”

“Nếu cậu đã giết hắn, vậy bây giờ hãy nếm thử cảm giác giống như tôi đi!”

Ông ta nói xong thì làm tư thế của riêng giáo triều với bốn người chấp pháp, sau đó thân hình khẽ động, lóe lên rời đi, biến mất chân trời phía xa.

Diệp Thiên chăm chú nhìn bốn ông lão, ánh mắt đầy sát ý như bản chất.

“Người phụ nữ này không thân không quen với tôi, các ông giết chết cô ấy, cũng không có ảnh hưởng gì với tôi!”

“Hơn nữa cho dù các ông giết cô ấy, tôi có thể cam đoan, các ông cũng không thể sống mà rời đi được!”

Một người lớn tuổi nhất trong bốn người chấp pháp lập tức cười lạnh thành tiếng.

“Diệp Lăng Thiên, nếu cô ta thật sự không liên quan gì đến cậu, vậy cậu hà tất phải quan tâm đến tính mạng cô ta làm gì?”

Ông ta quay sang Kỷ Nhược Tuyết, ánh mắt thờ ơ với mạng sống: “Tôi không thích giết kẻ vô tội, muốn trách thì trách cô có quan hệ với kẻ vô đạo này đi!”

“Nếu muốn sống thì tự cô bảo cậu ta vào trong trận cứu cô đi!”

Ông ta nói như vậy đều là cố ý cả, trận pháp ngưng tụ từ sức mạnh tinh thần của bọn họ, so với trận pháp thông thường mà nói chắc chắn kinh khủng hơn gấp mười, có thể phong tỏa hoàn toàn cao thủ sức mạnh tinh thần có tu vi mạnh hơn bọn họ cả một cảnh giới, khiến sức mạnh tinh thần không thể phát huy công hiệu, sau đó bị sức mạnh tinh thần của bọn họ tác động, chi phối.

Bọn họ bắt giữ Kỷ Nhược Tuyết, cũng là vì mục đích này, chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể quét sạch kẻ vô đạo có tu vi mạnh hơn bọn họ là Diệp Thiên đây.

Cảm giác quanh người đã bị trói buộc hoàn toàn, ngay cả tinh thần dường như cũng bị người khống chế, đau nhức đến từ tinh thần khiến Kỷ Nhược Tuyết nhăn mặt.

Nhưng cô ấy không hề để lộ vẻ sợ sệt, lại cố gắng nén nhịn tiếng kêu đau, chỉ có gắng mở mắt nhìn Diệp Thiên, tươi cười bình tĩnh.

“Đầu gỗ, quen biết anh, là may mắn lớn nhất của đời tôi!”

“Anh biết không, anh giống như thần bảo hộ của tôi vậy! Cho dù là lúc tôi bị mù, hay là khi ở Lư Thành bị thế giới ngầm ám sát, mỗi khi tôi gặp phải tình thế khó khăn, thì anh đều xuất hiện giải cứu, trong lòng tôi, anh chính là độc nhất vô nhị, chính là anh hùng cái thế chỉ thuộc về tôi!”

“Anh có biết, lúc bố mẹ và chị tôi lừa tôi anh đã chết, tôi đã khóc biết bao nhiêu lần không? Anh có biết, anh đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi biết bao lần không?”

Đôi mắt Kỷ Nhược Tuyết nặng tình.

“Có lẽ giây tiếp theo tôi sẽ không còn sống nữa, bây giờ, tôi không muốn đè nén tình cảm của bản thân nữa!”

“Từ trước đến nay, thời khắc đẹp đẽ nhất trong đời tôi, chính là một tháng khi tôi bị mù ở vùng núi hoang sơ kia!”

“Bởi vì một tháng đó, mỗi ngày bên cạnh tôi đều có anh, mỗi ngày đều có thể gọi anh là đầu gỗ!”

Một giọt lệ từ khóe mắt cô ấy rơi xuống.

“Đầu gỗ, đừng vì cứu tôi mà để bản thân nguy hiểm, anh nhất định phải giết sạch những tên đê tiện này!”

“Tôi chỉ hy vọng anh nhớ rõ, trong đời anh, đã từng có một cô gái tên Kỷ Nhược Tuyết, cô ấy yêu thương anh sâu đậm, vĩnh viễn đều yêu thương anh!”

Câu nói cuối cùng, cô ấy gần như hét lớn thốt ra, nói xong, cô ấy nhắm mắt lại, thản nhiên đối diện với cái chết.

Tâm trạng Diệp Thiên có hơi dao động, tình cảm của Kỷ Nhược Tuyết dành cho cậu, đương nhiên cậu biết rõ, chỉ là vẫn luôn tránh né, nhưng hôm nay trước khi chết Kỷ Nhược Tuyết vẫn chỉ lo cho an toàn của cậu, cho dù bản thân sắp đối mặt với cái chết cũng không muốn cậu rời vào cảnh nguy hiểm, khiến cậu không thể không cảm động.

“Hừ!”

Trong lúc cậu trầm ngâm thì ông lão lớn tuổi nhất kia đột nhiên hừ lạnh một tiếng.

Ông ta nheo mắt, vốn tưởng rằng Kỷ Nhược Tuyết sẽ năn nỉ Diệp Thiên cứu mình, ai ngờ Kỷ Nhược Tuyết lại xem thường cái chết, không quan tâm chuyện sống còn.

Lúc này ông ta không do dự nữa, cùng với ba người kia tâm ý tương thông, sức mạnh tinh thần vừa động, đã định xé Kỷ Nhược Tuyết thành trăm mảnh.

Ngay lúc đó, cuối cùng Diệp Thiên lại ngẩng đầu, mở lời nói với Kỷ Nhược Tuyết.

“Cô gái ngốc, cô đang nói gì vậy!”

“Ở trước mặt tôi, ai cũng không thể giết cô, còn nhớ không, tôi là đôi mắt của cô!”

Kỷ Nhược Tuyết mở bừng mắt, gương mặt có chút vui mừng lại nghi hoặc.

Đột nhiên cô ấy nhớ lại, khi cô bị mù sống nương tựa với Diệp Thiên ở nơi hoang vu, Diệp Thiên cũng đã từng nói, bây giờ cậu chính là mắt của cô.

Không ngờ, Diệp Thiên chưa từng quên câu nói này, khiến cô vui mừng bật khóc.

“Đầu gỗ!”

Cô ấy yếu ớt gọi một tiếng, nước mắt lại tràn mi rơi xuống.

“Kẻ vô đạo, khẩu khí cậu lớn đấy!”

Người chấp pháp lạnh lùng cười: “Cả người cô ta đã bị sức mạnh tinh thần bốn anh em chúng ta bao vây, chỉ cần một suy nghĩ cũng có thể nghiền nát cô ta, chết ngay tức khắc, không muốn cô ta chết, cho dù tu vi sức mạnh tinh thần của cậu mạnh hơn chúng tôi nhưng chắc chắn không làm được!”

Bốn người nói xong, cùng lúc vận động sức mạnh tinh thần, chia thân xác Kỷ Nhược Tuyết thành bốn bộ phận, định xé rách từ trong ra phía ngoài.

“Vậy sao?”

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, Diệp Thiên chợt nhếch miệng, hai mắt lóe sáng thần mang.

Trong thoáng chốc, cậu giống như di chuyển trong chớp mắt, thân hình đột nhiên xuất hiện chính giữa trong trận pháp sức mạnh tinh thần. Một luồng sức mạnh tinh thần tràn ra bao phủ Kỷ Nhược Tuyết, sau đó bốn người hoảng sợ phát hiện, sức mạnh tinh thần của bọn họ khống chế Kỷ Nhược Tuyết đã bị một luồng sức mạnh tinh thần mạnh hơn xé nát.

“Cái gì?”

Bốn người kinh sợ, sức mạnh tinh thần của bọn họ đã tầng tầng lớp lớp bao vây Kỷ Nhược Tuyết, chỉ cần dùng suy nghĩ là có thể nghiền nát Kỷ Nhược Tuyết vỡ vụn, hương tiêu ngọc nát.

Với tu vi sức mạnh tinh thần của bọn họ, dù ở trạng thái thả lỏng tuyệt đối cũng rất khó phá vỡ trận pháp sức mạnh tinh thần của bọn để cứu Kỷ Nhược Tuyết, chỉ có cao thủ có tu vi sức mạnh tinh thần gần như đạt đến cảnh giới phá nguyên, mới có thể làm được đến bước này.

Nhưng lúc này, trận pháp sức mạnh tinh thần của bốn người họ không chỉ bị phá bỏ, mà còn bị một luồng sức mạnh tinh thần mạnh liệt kéo ra phía ngoài, liên tục thất bại.

Trong trận pháp, Diệp Thiên hai mắt nhìn thẳng Kỷ Nhược Tuyết, cuối cùng cũng có chút sự dịu dàng hiếm thấy.

“Tôi từng nói, trước mặt tôi không ai có thể giết cô!”

Cậu ngẩng đầu, liếc nhìn bốn người chấp pháp ở xung quanh, ánh mắt rét lạnh, giọng điệu u ám.

“Hôm nay, trên bầu trời Yellen, tôi đưa cô đi chiến đấu khắp thiên hạ!”
Chương 639: Cuộc đụng độ bằng sức mạnh tinh thần

Hai mắt Diệp Thiên sáng bừng, vẻ mặt ngời ngời, sắc mặt của bốn chấp pháp cũng trở nên u ám, thấp giọng nói.

“Tôi thừa nhận rằng sức mạnh tinh thần của cậu mạnh hơn bọn tôi, nhưng tiếc là cậu đã bước vào trong trận pháp sức mạnh tinh thần của chúng tôi”.

Ông ta đắc ý cong môi, nụ cười ngày càng trở nên đáng sợ.

“Mặc dù tu vi sức mạnh tin thần của cậu mạnh hơn bọn tôi nhưng vẫn có hạn, chỉ cần sức mạnh tinh thần của cậu chưa từng đạt đến cảnh giới phá nguyên thì không thể sống sót trong trận pháp sức mạnh tinh thần của bốn người chúng tôi”.

“Hừ, chỉ dựa vào các ông mà giết được tôi sao?”, vừa dứt lời, sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên bao phủ quanh người Kỷ Nhược Tuyết bỗng tăng lên, đánh bật sức mạnh tinh thần của bốn vị chấp pháp, sau đó kéo Kỷ Nhược Tuyết về phía mình.

“Hừ, muốn cứu người? Nằm mơ đi”.

Mặc dù bốn người khá ngạc nhiên nhưng chỉ một chốc thôi, sức mạnh tinh thần của họ xếp thành từng lớp như thực thể, gợn sóng trong không khí ép sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên vào giữa.

Trong nháy mắt, ánh mắt Diệp Thiên lóe lên, khuôn mặt đã mướt mồ hôi.

Lúc này cậu không chỉ cần đối mặt với sự áp bức của ông lão bằng sức mạnh tinh thần mà còn phải cẩn thận không để sức mạnh tinh thần của mình làm Kỷ Nhược Tuyết bị thương, đảm bảo cho Kỷ Nhược Tuyết có không gian sống sót trong sức mạnh tinh thần của cậu.

Áp lực lúc này của Diệp Thiên không khác gì gánh một ngọn núi lớn trên lưng, nhưng không thể vứt nó xuống đất, có thể tưởng tượng được độ khó này.

Bốn chấp pháp lại không có bất kỳ mối lo lắng nào, chỉ cần điên cuồng tấn công ép Diệp Thiên vào một không gian cực nhỏ, như thế ngay cả Kỷ Nhược Tuyết cũng không thể sống sót.

“Đầu gỗ!”

Kỷ Nhược Tuyết thấy Diệp Thiên đầy mồ hôi, mắt hơi híp lại trông có vẻ áp lực cực lớn, bỗng chốc cô ấy cảm thấy đau lòng.

“Đầu gỗ, anh mặc kệ tôi đi, cứ như thế anh sẽ rất vất vả”.

Cô ấy không muốn nhìn thấy bộ dạng vất vả chịu đựng này của Diệp Thiên, dù mình có chết ngay thì cô ấy cũng mong Diệp Thiên có thể bình an vô yên.

“Đồ ngốc, không cần lo cho tôi”.

Mặc dù Diệp Thiên có hơi không chịu được nhưng vẫn nhếch môi cười.

“Nếu tôi đã nói không để cô chết thì dù có đối mặt với chân tiên của trời, tôi cũng không để cô chết”.

Một ông lão trong đó nghe thế bèn cười nhạo: “Sức mạnh tinh thần của cậu đúng là được trời ưu ái, có thể bảo vệ cô ta không bị thương dưới sự đè ép bằng sức mạnh tinh thần của tôi thì có thể thấy cậu đã vượt xa bốn người bọn tôi về trình độ sức mạnh tinh thần, nhưng tiếc là cậu không chống đỡ được bao lâu nữa”.

Diệp Thiên nhướng mày, giọt mồ hôi trên mặt rơi xuống, nhưng ánh sáng trong mắt cậu vẫn bình tĩnh, không hề dao động chút nào.

“Muốn chèn ép tôi bằng sức mạnh tinh thần thì các ông vẫn không có tư cách đó”.

Cậu lạnh lùng nói, ngay sau đó một sức mạnh tinh thần cuồn cuộn bùng phát trên người Kỷ Nhược Tuyết.

“Bụp!”

Một âm thanh nhỏ vang lên trong không khí, đó là tiếng đồ vật bị đâm xuyên qua.

Ông lão lộ ra vẻ kinh ngạc, sức mạnh tinh thần của ông ta thế mà lại vỡ tan trong khoảnh khắc vừa rồi, còn Kỷ Nhược Tuyết cũng đứng ở chỗ đó đã được sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên kéo ra ngoài, ánh sáng trong mắt Diệp Thiên tản đi, bàn chân bước đi trong không trung lao đến phía trước.

“Muốn thoát khỏi trận pháp?”

Ông lão cười khẩy, sức mạnh tinh thần tạo ra một bàn tay ảo ảnh lớn vươn đến từ phía sau Kỷ Nhược Tuyết, muốn túm lấy cô ấy.

Diệp Thiên bước đến trước đã đến bên cạnh Kỷ Nhược Tuyết trước, cậu vươn cánh tay ôm Kỷ Nhược Tuyết vào lòng, sau đó vung một chưởng ra.

“Ầm!”

Chưởng có ánh sáng xanh bay ra trong không khí va chạm với bàn tay lớn sức mạnh tinh thần, luồng gió mạnh trên cao khiến không khí bị cuốn theo, mây cũng tan ra.

Bàn tay sức mạnh tinh thần tan biến thành vô số gợn sóng sức mạnh tinh thần dưới tác động đòn tấn công của Diệp Thiên, sau đó phản ngược lại phía sau, còn Diệp Thiên cũng mượn lực phản này lộn nhào về sau vài trượng, đạp lên hư không nhưng vẫn không thoát khỏi trận pháp sức mạnh tinh thần.

“Không sao chứ?”

Diệp Thần cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm như sao, Kỷ Nhược Tuyết được cậu ôm vào lòng, cảm nhận được cảm giác an toàn trước nay chưa từng có khẽ lắc đầu.

Bốn chấp pháp cũng sa sầm mặt, họ không ngờ mình đã chiếm được ưu thế nhưng vẫn để Diệp Thiên cứu được Kỷ Nhược Tuyết. Vừa rồi một chiêu bùng nổ sức mạnh tinh thần của Diệp Thiên đó khiến họ đều khiếp sợ không thôi.

“Sức mạnh tinh thần mà cậu ta bộc phát quả thật cực kỳ mạnh, nhưng bộc phát ở cấp bậc này thì cậu ta hẳn chỉ có thể dùng một cách hạn chế”.

Thấy ánh sáng trong mắt Diệp Thiên đã tản đi, bốn người đều có một suy nghĩ, nếu sức mạnh tinh thần khởi dậy thì sẽ vây chặt lấy Diệp Thiên.

“Này, cho dù hôm nay cậu giãy giụa thế nào thì cậu và người phụ nữ của cậu cũng phải chết”.

Bốn chấp pháp hơi xòe hai tay ra, sức mạnh tinh thần bao trùm cả đất trời, tràn ra từ phía sau, nửa bầu trời đều bao trùm dưới gợn sóng sức mạnh tinh thần. Vài con chim thỉnh thoảng bay ngang qua cũng tan thành mây khói, tiêu phán trong gió.

“Chỉ dựa vào thủ đoạn đê hèn của bốn người mà cũng muốn giết tôi à?”

Diệp Thiên lạnh nhạt nói, không hề bận tâm nhưng Kỷ Nhược Tuyết trong lòng cậu lại bỗng thở hổn hển, sau đó hơi thở ngày càng yếu, mắt khẽ nhắm lại.

Lúc này Diệp Thiên mới nhận ra lúc này hai người đang ở độ cao hàng nghìn trượng, không khí cực mỏng, Kỷ Nhược Tuyết chỉ là người bình thường, đã bắt đầu vào trạng thái khó thở.

“Cho dù cậu nói thể nào thì hôm nay bọn tôi cũng sẽ trừng phạt cậu”.

Một thân hình trong đó lơ lửng, sức mạnh tinh thần đã dệt thành một tấm mạng nhện lớn phong tỏa cả bầu trời, bao trùm trận pháp sức mạnh tinh thần ngưng kết trước đó.

Một ông lão khác cũng động đậy cơ thể, sức mạnh tinh thần phong bế từ bên dưới, biến trận pháp sức mạnh tinh thần đó thành một không gian kín.

“Danh nhân thánh quang tiêu diệt dị tộc, ngọn lửa của giáo triều không bao giờ tắt”.

Bốn ông lão đứng ở bốn hướng khác nhau, miệng niệm pháp nguyền của giáo triệu, bốn người vừa dứt lời thì một tiếng nổ vang lên.

Tấm lưới sức mạnh tinh thần bị biến dạng tạo ra vô số gai nhọn sắc bén, độ sắc nhọn trong đó đủ để đâm thủng lốp xe bọc thép.

“Thần thuật Thánh giáo - Gai nhọn!”

Tích tắc thôi là hàng nghìn tia sức mạnh tinh thần xung quanh lao ra.

Diệp Thiên và Kỷ Nhược Tuyết ở trong đó nhưng cậu không quan tâm đến những đòn tấn công xung quanh mà hơi cúi đầu, cong thân.

“Ưm!”

Ý thức của Kỷ Nhược Tuyết vốn dĩ đã mơ màng bỗng mở mắt, đôi môi đỏ hồng của cô ấy đã bị Diệp Thiên đóng kín, hơi thở thanh mát từ trong đó truyền qua khiến Kỷ Nhược Tuyết sửng sốt, nhanh chóng tỉnh táo, hơi thở cũng trở nên thông thuận hơn.

Diệp Thiên truyền cho Kỷ Nhược Tuyết một lượng huyền khí Phệ Thiên.

“Cảnh tượng tiếp theo hơi máu me, cô chỉ cần nhắm mắt lại đợi tôi giết sạch bốn con chó già của giáo triều này”.

Kỷ Nhược Tuyết nghe lời gật đầu nhắm mắt lại, trong lòng lại cực kỳ ngọt ngào, mà ánh sáng trong mắt Diệp Thiên bỗng lóe lên, xung quanh người cậu bộc phát ra luồng sáng chói mắt chiếu sáng cả bầu trời đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK