Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đột phá? Một tuần trước?”.



Long Định Thiên nghe vậy, vẻ mặt lại thay đổi lần nữa. Một tháng trước, Diệp Thiên vừa mới lấy một chọi sáu ở Lư Thành, chém chết sáu vị vương cấp. Bây giờ mới chỉ hơn nửa tháng trôi qua, cậu lại có đột phá nữa sao?




Ông ta khẽ thở ra, ánh mắt nhìn Diệp Thiên bớt nghiêm nghị đi phần nào.



“Diệp Lăng Thiên, chúng ta cùng ở trận doanh Hoa Hạ, không có lý do để động tay động chân. Vừa rồi, những gì tôi nói với cậu là lời nhắc nhở của liên minh võ thuật dành cho cậu!”.



“Mặc dù liên minh võ thuật sẽ không làm gì cậu, nhưng đối với tổ chức bảo vệ của các quốc gia khác mà nói, cậu chính là cái gai trong mắt tất cả bọn họ!”.




“Một khi cậu bước chân vào lãnh thổ của nước khác, tổ chức bảo vệ của đất nước họ có thể sẽ dùng tội danh đe dọa quốc gia mà ra tay với cậu. Đến lúc đó sẽ không còn là những đội hình cậu từng gặp, mà là những cao thủ hoàng cấp chân chính sẽ siết chết cậu, hơn nữa không chỉ có một người!”.



“Cậu là kỳ tài võ học mấy trăm năm mới xuất hiện của Hoa Hạ chúng ta, thiên phú vượt trội, trước kia không có, sau này cũng khó mà có được người như cậu. Chỉ cần cho cậu thời gian, tương lai nhất định sẽ bước vào hoàng cấp, thậm chí đi đến cảnh giới cao hơn”.



“Nếu cậu bị tổ chức bảo vệ của quốc gia khác giết chết, đối với giới võ thuật Hoa Hạ chúng ta mà nói chắc chắn sẽ là một sự tổn thất nặng nề, không thể đo lường!”.



“Cho nên, sau khi cậu bước vào vương cấp, cố gắng hành sự khiêm tốn, tránh bước vào lãnh thổ của quốc gia khác, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng!”.



Mỗi một câu nói của Long Định Thiên đều là lời khuyên bảo tận tình, hi vọng Diệp Thiên có thể hiểu được quan hệ lợi hại trong đó.



“Ra tay với tôi ư?”.



Diệp Thiên nở nụ cười khinh thường: “Nếu thật sự đến bước đó, đối với tôi mà nói cũng chẳng có gì khác ngoài một trận chiến!”.



Long Định Thiên nhìn dáng vẻ đầy tự tin của Diệp Thiên, lại lên tiếng: “Diệp Lăng Thiên, thực lực hiện nay của cậu quả thật khó gặp được đối thủ. Tuy nhiên, mặc dù cậu có thể đánh bại sáu vị vương cấp, nhưng trước mặt hoàng cấp, sức mạnh của cậu cũng có hạn. Một vị hoàng cấp thì cho dù có tập hợp mười hay trăm vương cấp cũng chưa chắc chống đỡ được, cậu tuyệt đối không được xem thường!”.



Diệp Thiên nghe vậy không hề phản bác, trong lòng đã có dự liệu.



Lúc này, cho dù cậu đồng thời đối mặt với ba bốn vị hoàng cấp cũng chỉ là chuyện bình thường. Ngay cả khi tổ chức bảo vệ của các nước lớn hiện nay vây giết cậu, cậu cũng đảm bảo mình có thể đối phó với bọn họ.



Long Định Thiên cho rằng Diệp Thiên đã có giác ngộ, dừng chủ đề này lại, bỗng cười nói: “Đương nhiên vẫn có cách để thay đổi cục diện này. Nếu thân phận cậu đặc biệt một chút, cho dù là tổ chức bảo vệ của các nước lớn cũng sẽ kiêng dè, không dễ dàng ra tay với cậu!”.



Sau đó, ông ta đổi ánh mắt, điểm ngón tay. Một lệnh bài hình rồng tỏa ra ánh sáng vàng chói lọi bay về phía Diệp Thiên.



“Bộp!”.



Diệp Thiên bắt lấy lệnh bài vào tay, liếc mắt nhìn, hơi buồn cười: “Lại chơi trò này?”.



Long Định Thiên chắp tay đứng đó, giọng nói xa xăm.
1647334114074.png

Lần này, Diệp Thiên không từ chối ngay, mà chơi đùa với chiếc lệnh bài trong tay.



“Thành viên liên minh võ thuật à?”, cậu nhếch miệng cười: “Mặc dù tôi không cần mấy thứ này, nhưng tránh cho sau này các người lại vì chuyện này đến làm phiền tôi, tôi đành nhận lấy vậy”.




“Nhưng tôi nói rõ trước, hành động của tôi sẽ không chịu bất cứ sự quản lý nào của liên minh võ thuật, liên minh võ thuật không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của tôi!”.



Long Định Thiên thấy Diệp Thiên không có ý từ chối, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, lập tức gật đầu.



“Yên tâm, tôi dùng thân phận chủ của liên minh võ thuật hứa với cậu, tuyệt đối sẽ không có bất cứ thành viên nào của liên minh võ thuật can thiệp vào việc riêng của cậu. Liên minh võ thuật cũng sẽ không dùng bất cứ hình thức nào để đưa ra mệnh lệnh với cậu!”.




“Cái tôi cần chỉ là cậu sẽ có một thân phận ở liên minh võ thuật”.



Diệp Thiên im lặng không lên tiếng, nhưng vẫn cảm thấy có chút kì quái, vì sao Long Định Thiên nhất định muốn cậu gia nhập liên minh võ thuật.



Trong lúc cậu đang nghi ngờ, Long Định Thiên bỗng đứng lên: “Cuộc gặp hôm nay đến đây thôi, tôi còn có việc phải làm. Tôi phải đến nhà họ Cận một chuyến, còn một người nữa tôi cũng phải đích thân đi mời!”.



“Đó cũng là một nhân vật hoàng cấp, có thể tăng thêm một phần lực chiến cho liên minh võ thuật Hoa Hạ!”.



“Ồ?”, ánh mắt Diệp Thiên khẽ dao động, vẻ mặt hơi kì quái: “Ông nói đến ông tổ nhà họ Cận, Cận Vô Trần sao?”.



Long Định Thiên trịnh trọng gật đầu: “Trong số vương cấp chín sao của Hoa Hạ, Cận Vô Trần là người có khả năng bước vào hoàng cấp nhất. Nếu tôi đoán không lầm, bây giờ ông ta đã chạm tới vách ngăn của hoàng cấp, tương lai có thể sẽ trở thành hoàng cấp. Trận chiến vương cấp sắp bắt đầu, liên minh võ thuật đang cần tới cao thủ như vậy!”.



Diệp Thiên nghe vậy thì sờ sờ mũi, khẽ cười lắc đầu.



“Tôi khuyên ông không cần đi nữa đâu, tránh uổng công đi một chuyến!”.



“Cậu có ý gì?”, Long Định Thiên nghi hoặc quay đầu lại, không hiểu ra sao.



Diệp Thiên đứng lên, ánh sáng trong tay chớp lóe, Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm đã biến mất trong chiếc nhẫn không gian của cậu.



“Ông nói không sai, Cận Vô Trần quả thật rất có thiên phú, một tuần trước, ông ta đã bước vào hoàng cấp. Tuy chỉ là bán hoàng, nhưng cũng có sức mạnh ngút trời, đủ để tạo nên thành tựu xuất sắc trong cuộc chiến vương cấp”.



Cậu nhìn chằm chằm bầu trời sao, giọng nói xa xăm.



“Đáng tiếc… Ông ta đã bị tôi giết mất rồi!”.


Diệp Thiên vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt Long Định Thiên lập tức đông cứng.
“Cái gì?”.



Long Định Thiên đứng trên đỉnh tòa nhà, nhìn bóng lưng Diệp Thiên đi xa, một lúc lâu không thể lấy lại tinh thần.




Vào một tuần trước, thành viên của liên minh võ thuật ở gần Cảng Đảo quả thật đã cảm nhận được Cảng Đảo có hoàng cấp xuất thế.



Nhưng vì một số nguyên nhân, thành viên đó không kịp thời đến tra rõ. Cuối cùng Cảng Đảo xảy ra dị tượng, ông ta mới đến đây rồi tìm thấy Diệp Thiên.



Ông ta còn định sau khi kết thúc cuộc thương lượng với Diệp Thiên sẽ đến thăm nhà họ Cận, mời Cận Vô Trần gia nhập liên minh võ thuật, thế mà Diệp Thiên lại nói Cận Vô Trần đã bị cậu giết?




“Lẽ nào cậu ta cũng đã đạt đến hoàng cấp?”.



Nghĩ đến đó, Long Định Thiên khẽ động tinh thần, dưới chân sinh ra gió. Ông ta bỗng nhiên bay vọt đi, giống như viên đạn xé rách chân trời, đuổi theo hướng Diệp Thiên rời khỏi.



Ông ta băng qua hơn một nghìn hải lý, giữa đường không ngừng cảm ứng tung tích của Diệp Thiên, nhưng lại không thu hoạch được gì. Ngay cả bóng dáng của Diệp Thiên cũng không thấy đâu.



“Tốc độ nhanh quá, cậu nhóc này…”.



Sau cơn kinh ngạc, Long Định Thiên lại cười gượng.



Lần này, ông ta đến đây vốn định mời hai vị cứu viện hùng mạnh cho liên minh võ thuật, Diệp Thiên còn là người mà ông ta xem như sẽ nối nghiệp ông ta, tương lai định giao toàn bộ mọi chuyện của liên minh võ thuật cho cậu. Kết quả, Diệp Thiên nhận lệnh bài xong thì chạy biến không thấy bóng dáng, người còn lại là Cận Vô Trần cũng đã bị Diệp Thiên giết chết. Trong thoáng chốc, tưởng tượng của ông ta lại trở thành bọt bong bóng.



Long Định Thiên đứng trên mặt biển, nhíu mày lần nữa, trong lòng dâng lên nỗi buồn vô hạn.



“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc cậu còn muốn khơi dậy bao nhiêu sóng gió trên thế giới mới ngừng lại đây?”.



Một hồi lâu sau, ông ta phất tay áo, vọt đi theo một hướng khác.



Trận chiến giữa Diệp Thiên và Cận Vô Trần ở vịnh Thanh La chỉ có một mình cao thủ vương cấp là Hắc Thần Vu Chủ tận mắt nhìn thấy. Nhưng ông ta bị Diệp Thiên đánh bị thương, ôm hận trong lòng, đương nhiên không muốn lan truyền chuyện Cận Vô Trần bị Diệp Thiên giết chết giúp danh tiếng của cậu lại nâng cao, do đó có rất ít người biết chuyện này.



Sau trận chiến đó, Diệp Thiên vẫn luôn luyện chế Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm trên nóc tòa nhà Tập đoàn Lăng Thiên, không quan tâm đến những chuyện khác. Trong vòng bảy ngày này, giới thượng lưu của Cảng Đảo đã thay đổi toàn bộ.



Nhà họ Nhiếp vốn đứng đầu trong mười gia tộc lớn mà giờ đây đã rơi xuống chót cùng. Gia chủ nhà họ Nhiếp bị Diệp Thiên giết chết, nhà họ Nhiếp bèn đầu quân cho nhà họ Cận. Sau đó nhà họ Cận lại bị hủy diệt phải trốn chạy, bọn họ tự biết đại thế đã mất. Mặc dù những gia tộc khác không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng bắt đầu phát hiện xu thế suy tàn của nhà họ Nhiếp, bọn họ cùng nhau tấn công đến doanh nghiệp dưới trướng nhà họ Nhiếp với khí thế vô cùng mạnh mẽ.



Lúc này, nhà họ Nhiếp hoàn toàn không còn hơi sức đâu để quan tâm chuyện sản nghiệp. Ông cụ nhà họ Nhiếp là Nhiếp Vinh lại nhận lấy trọng trách cầm lái nhà họ Nhiếp. Ông ta lập tức ra quyết sách, dẫn theo đứa cháu đích tôn duy nhất còn lại chạy đến Tập đoàn Lăng Thiên, đến trước cửa tập đoàn dập đầu quỳ lạy.



“Làm phiền thông báo giúp một tiếng, ông già này dẫn theo cháu Nhiếp Hâm mong được gặp chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, chúng tôi sẽ quỳ ở đây chờ!”.



Đường đường là ông Nhiếp, chủ tịch danh dự của Tập đoàn Nhiếp Thị, người gầy dựng nên nhà họ Nhiếp, từng nhận được huy hiệu vinh dự của Cảng Đảo, bây giờ lại quỳ trước cửa Tập đoàn Lăng Thiên cứ như tín đồ trung thành nhất, khiến vô số người chú ý.


Còn Nhiếp Hâm từng tràn đầy khí thế, hào hùng mạnh mẽ như thế nào. Trong giới thượng lưu ở Cảng Đảo, ngoài Cận Ức Trần của nhà họ Cận có thể áp đảo anh ta ra, những người khác đều là bại tướng dưới tay anh ta, không ai có thể chống lại.



Nhưng bây giờ, cậu chủ nhà họ Nhiếp tôn quý như rồng cũng không thể không cúi đầu, quỳ dưới đất, đợi người nào đó trong tòa nhà tập đoàn này rủ lòng từ bi, đồng ý gặp bọn họ.




Anh ta cũng từng nghĩ, dù nhà họ Nhiếp của mình đã đắc tội với nhân vật không nên đắc tội, nhưng nhà họ Nhiếp cũng đã trả giá bằng mạng sống của bố và em trai anh ta. Chỉ cần nhà họ Nhiếp không động đến vảy ngược của nhân vật lớn đó nữa, sức mạnh liên hợp của Khương Minh và nhà Âu Dương vẫn có thể giúp nhà họ Nhiếp giữ vững vị trí mười gia tộc đứng đầu.



Cho nên, vào đêm sau ngày bố anh ta Nhiếp Hoa qua đời, anh ta đã gọi ngay cho Khương Long Hoa.



Anh ta vẫn nhớ rõ tình hình tối hôm đó.




“Nhà họ Nhiếp ở Cảng Đảo mà cũng có người không đắc tội nổi sao? Ngay cả nhà họ Cận cũng không làm gì được, tôi thật muốn biết các anh đã đắc tội với ai?”.



Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói bình tĩnh của Khương Long Hoa làm cho Nhiếp Hâm dâng lên chút mong đợi.



“Tôi cũng không biết người đó có lai lịch gì, chỉ nghe nói là họ Diệp, hình như là cao thủ võ thuật. Đúng rồi, hình như cậu ta có liên quan mật thiết tới Tập đoàn Lăng Thiên!”.



Nhiếp Hâm vừa thận trọng trả lời, vừa đợi câu trả lời của Khương Long Hoa.



Nào ngờ anh ta vừa nói xong câu câu đó, Khương Long Hoa ở đầu dây bên kia bỗng cất cao giọng.



“Anh nói cái gì?”.



Nhiếp Hâm không biết vì sao Khương Long Hoa đột nhiên lại kích động như vậy, anh ta đang cảm thấy kì quái thì Khương Long Hoa bỗng văng tục.



“Thằng ngu, nhà họ Nhiếp các người đắc tội với ai không được, sao cứ phải đắc tội với cậu ta?”.



“Người mà anh nhắc tới là chủ tịch Tập đoàn Lăng Thiên, tên là Diệp Thiên. Đắc tội với cậu ta thì dù có mười hay trăm nhà họ Nhiếp cũng chỉ hữu danh vô thực. Dù có kéo cả Khương Minh chúng tôi vào, đối với cậu ta mà nói cũng chỉ có sức nặng như vài cọng lông mà thôi, vẫn có thể tiêu diệt dễ dàng như thường!”.



“Mẹ kiếp, đắc tội với kẻ sát tinh đó còn dám tìm tôi nhờ tôi giúp anh? Cút sang một bên đi! Từ nay trở đi, sự hợp tác giữa Khương Minh và nhà họ Nhiếp chấm dứt toàn bộ, đừng gọi điện thoại cho tôi nữa!”.



Nhiếp Hâm sững sờ tại chỗ. Lúc Khương Long Hoa cúp máy còn không quên nhắc nhở một câu.



“Nể tình ngày xưa, tôi chỉ có thể nhắc nhở anh, mau nói ông cụ nhà anh đến đó quỳ xuống tạ tội, có lẽ còn có thể vớt được một cơ hội sống cho nhà họ Nhiếp. Nếu không, điều chờ đợi các anh chỉ có sự diệt vong thôi!”.



Lời nói của Khương Long Hoa quanh quẩn bên tai Nhiếp Hâm không dứt. Anh ta không thể tưởng tượng được, đường đường là Khương Long Hoa chủ của Khương Minh, cậu ấm đỉnh cao ở thủ đô, nắm trong tay quyền thế và tài sản khổng lồ mà lại sợ một người như vậy.



Trong lòng anh ta bắt đầu nặng trĩu. Ngay cả Khương Long Hoa cũng phản ứng như thế, rốt cuộc người mà nhà họ Nhiếp bọn họ động tới đáng sợ đến mức nào?



Anh ta không dám nghĩ tiếp nữa, lập tức báo cáo chuyện này cho Nhiếp Vinh, do đó mới có chuyện hai ông cháu quỳ trước cửa Tập đoàn Lăng Thiên liên tục bảy ngày. Hai người mặt trời mọc là đến, mặt trời lặn là đi, liên tục bảy ngày chưa hề gián đoạn, đến hôm nay đã là ngày thứ tám.

1647334141504.png

“Ừ!”, Diệp Thiên khẽ gật đầu với anh ta, vươn vai.



Cậu nhìn ánh mắt trời rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nheo hai mắt lại.



“Bây giờ nhà họ Nhiếp trong mười gia tộc lớn thế nào rồi?”.




“Bây giờ nhà họ Nhiếp không ổn định, ông cụ Nhiếp Vinh đã quay trở lại quản lý nhà họ Nhiếp, nhưng nhiều doanh nghiệp dưới trướng bọn họ đã bắt đầu bị những gia tộc lớn khác hợp sức tấn công. Giá cổ phiếu hầu như xuống con số 0, cổ phiếu sập sàn là điều sớm muộn!”.



“Đúng rồi!”, Lí Bác Lượng đột nhiên nhớ ra: “Nhiếp Vinh dẫn theo cháu trai là Nhiếp Hâm đến trước cửa tập đoàn chúng ta quỳ liên tục bảy ngày rồi, nói là muốn được gặp cậu một lần, cậu xem…”.



“Bọn họ không có tư cách gặp tôi!”, Diệp Thiên xua tay: “Anh nói với bọn họ, muốn giữ nhà họ Nhiếp chỉ có một con đường”.




“Đó là trở thành nhà phụ thuộc vào nhà họ Ngụy!”.



“Rõ!”, Lí Bác Lượng gật đầu đáp.



Anh ta đang định hỏi Diệp Thiên có cần dùng bữa không, Diệp Thiên lại mở điện thoại đã tắt máy thời gian dài ra.



Vừa mở máy lên, cậu đã nhận được nhiều tin nhắn chưa đọc, một tin nhắn của Hoa Lộng Ảnh trong số đó khiến con ngươi cậu chợt co lại.



Khoảnh khắc ấy, Lí Bác Lượng cảm giác được một luồng khí lạnh phủ xuống đỉnh đầu.



Diệp Thiên nổi giận rồi!



Rốt cuộc là chuyện gì khiến cậu nổi giận như vậy?







Trên tầng cao nhất của tập đoàn Lăng Thiên, một luồng sức mạnh vô hình đang chèn ép tất cả khiến cho Lý Bác Lượng cũng phải nín thở.



Lý Bác Lượng là giám đốc điều hành khu vực Cảng Đảo của tập đoàn Lăng Thiên, nắm quyền hành trong tay, ngay cả quan chức địa phương cũng chưa chắc dám làm khó anh ta vậy mà lúc này anh ta giống như bị rơi vào hầm băng vậy.



Bên trong phòng CEO, nhiệt độ dường như bị sụt giảm, áp lực chèn ép khắp căn phòng, anh ta liếc nhìn người thanh niên đang đứng bên cửa sổ và khẽ run rẩy.



Tới lúc này, anh ta mới hiểu ra người thanh niên giàu có toàn cầu này đáng sợ tới mức nào.



Diệp Thiên đanh mắt, một dòng tin nhắn của Hoa Lộng Ảnh khiến cậu không thể rời mắt.



“Cô Thi Tú Vân đã bị một người thần bí đưa đi rồi, sao anh vẫn chưa về?”



Dòng tin chỉ có vài câu ngắn ngủi nhưng khiến cậu cảm thấy bị kích động vô cùng.



“Rắc rắc!”



Âm thanh giòn giã vang lên, chiếc điện thoại Apple mạ vàng đã bị Diệp Thiên bóp vụn.



“Chuyện ở Cảng Đảo do anh toàn quyền phụ trách, nhà họ Nhiếp nếu không chịu thỏa hiệp thì lấy danh nghĩa của tập đoàn Lăng Thiên khai trừ bọn họ hoàn toàn ra khỏi giới thượng lưu của Cảng Đảo!”



Câu nói truyền tới, Lý Bác Lượng lập tức ngẩng đầu thì Diệp Thiên đã hóa thành một luồng sáng lao lên trời.



Tại đại học Thủ Đô, Hoa Lộng Ảnh đang lạnh lùng từ chối những người mới theo đuổi mình, cô sớm đã cảm thấy vô cùng chán ngán.
Mặc dù trong giới thượng lưu của Thủ Đô, mối quan hệ của Hoa Lộng Ảnh và Diệp Thiên sớm đã không còn là điều bí mật nên không ai dám xen vào mối quan hệ của họ, tuy nhiên thì trước mặt người đẹp vẫn có những gã không sợ chết, tiếp tục tiến lên.



“Lộng Ảnh, tôi thật sự thích cậu, đây là tranh mà tôi vẻ vì cậu, dù cậu không thích thì cũng mong cậu sẽ nhận lấy!”




“Tôi chưa bao giờ vẽ tranh vì ai, cậu là người đầu tiên!”



Người đàn ông với vẻ mặt tuấn tú trông thật rạng ngời, có thể nói cũng là ‘hoa nam’ trong trường, nhất là đôi mắt xuất sắc đầy khí chất kia thật sự đúng là một tác phẩm nghệ thuật. Những nữ sinh bình thường chắc chắn sẽ mê đắm với vẻ đẹp đó.



Cậu ta cầm một bức tranh trên tay, trên đó vẽ Hoa Lộng Ảnh trông vô cùng kiều diễm và thoát tục.



Thế nhưng Hoa Lộng Ảnh chẳng buồn nhìn, chỉ lạnh lùng bước đi.




“Tôi đã có bạn trai rồi, mong cậu đừng làm phiền nữa!”



Đối với tình cảm chân thành của đàn ông, cô chẳng có gì rung động. Nhưng cách mà cô từ chối lại không hề khiến đàn ông thấy khó mà rút lui, ngược lại còn cứ bám theo.



“Lộng Ảnh, dù cậu đã có bạn trai thì tôi cũng sẽ không từ bỏ, tình cảm vốn dựa vào đôi bàn tay đi giành lấy mà!”



“Hôm nay không được thì mai, sau này mỗi ngày tôi đều tới tìm cậu!”



Hoa Lộng Ảnh liếc mắt khi nghe thấy vậy. Lần này cô chẳng cả buồn nói, chỉ cười lạnh lùng rồi lắc đầu.



Bên cạnh Hoa Lộng Ảnh, hai cô bạn cùng phòng cảm thấy không nỡ bèn nói với cô: “Lộng Ảnh, mặc dù có bạn trai rồi những nhận tranh thì cũng không sao mà?"



“Dù gì Viên Sùng Quang cũng là tài năng của khoa Nghệ Thuật, bức tranh này rất đẹp. Cậu đã không muốn Sùng Quang bám lấy mình thì nhận đi sẽ khiến cậu ta rời đi, chẳng phải sao?”



Lời khuyên của hai cô bạn cùng phòng không hề khiến Hoa Lộng Ảnh thay đổi chủ ý. Cô chỉ lắc đầu, tiếp tục đi về phía nhà ăn, thanh niên tên Viên Sùng Quang vẫn không từ bỏ, vẫn cứ đi theo và không ngừng nói gì đó.



“Lộng Ảnh, tôi sẽ không từ bỏ, từ hôm nay, cậu đi đâu, tôi sẽ đi theo đó…”



Cậu ta còn chưa dứt lời thì bỗng có một cơn gió mạnh ập tới, cỏ dạt qua một bên, hàng cây lớn rợp trời bên cạnh lá rơi lả tả, một bóng hình đĩnh đạc xuất hiện trước mặt đám đông.



Viên Sùng Quang quay qua nhìn, đó là một người thanh niên trông rất đặc biệt. Cậu ta không biết người này từ đâu tới.



Khi cậu ta còn đang cảm thấy kỳ lạ thì nữ thần trước giờ vốn luôn lạnh lùng bỗng chạy tới trước và lao vào lòng người thanh niên kia.



Viên Sùng Quang trợn tròn mắt, không dám tin. Trước giờ cậu luôn biết Hoa Lộng Ảnh có một người bạn trai thần bí, cậu ta cũng nghe không ít người nhắc tới Diệp Thiên và cũng biết Diệp Thiên có bản lĩnh kinh người nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy người thật.



“Cuối cùng anh cũng quay trở về rồi!”



Hoa Lộng Ảnh ôm lấy Diệp Thiên, giọng nói nhẹ nhàng giống như một người vợ ngóng trông chồng đã lâu.



“Đã để em phải lo lắng rồi!”



Người thanh niên chính là Diệp Thiên. Cậu khẽ vỗ vai Hoa Lộng Ảnh, đôi mắt từ dịu dàng bỗng chuyển sang lạnh lùng.



“Tiểu Ảnh, chuyện của mẹ anh là thế nào?”


Hoa Lộng Ảnh giật mình, lúc này mới tách ra khỏi Diệp Thiên, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn.


“Em nghe Diệp Tinh nói, cô Tú Vân đã bị một người đàn ông thần bí đưa đi rồi!”



Cô vừa nói vừa miêu tả lại sự việc cho Diệp Tinh.




“Đưa đi tước mặt Diệp Vân Long và Diệp Sơn sao?”



Nghe Hoa Lộng Ảnh trần thuật, ánh mắt Diệp Thiên đanh lại. Thực lực của Diệp Vân Long lúc này đã kém hơn cậu rất nhiều nhưng dù sao Diệp Vân Long cũng là một cao thủ siêu phàm. Còn Diệp Sơn, với sự thể hiện khi ở bờ biển phía Nam thì cũng cho thấy thực lực còn hơn cả Diệp Vân Long. Muốn đưa Thi Tú Vân đi khỏi bọn họ thì ít nhất người đó cũng phải là vương cấp.



“Người đàn ông thần bí sao?”



Dường như trong nháy mắt Diệp Thiên đã nhớ tới người đàn ông núp ở nhà họ Diệp đã đánh cậu bật lui chỉ bằng một đòn tấn công.




“Lẽ nào là ông ta?”



Diệp Thiên bắt đầu tính toán. Cậu nhìn Hoa Lộng Ảnh rồi xin lỗi: “Tiểu Ảnh, anh vừa quay về, đúng ra nên ở cạnh em nhưng giờ xem ra anh phải quay về nhà họ Diệp một chuyến để tìm hiểu ra đầu đuôi sự việc!”



“Ít nhất, anh cũng phải biết thân phận của đối phương!”



Hoa Lộng Ảnh không phải là cô gái bình thường. Mặc dù cô rất hi vọng Diệp Thiên có thể ở bên cạnh nhưng cô càng biết rõ Thi Tú Vân quan trọng như thế nào đối với cậu.



Cô gật đầu, ánh mắt đầy kiên định: “Em đợi anh đưa cô Tú Vân trở về!”



Đôi mắt Diệp Thiên ánh lên sự lạnh lùng, cậu siết chặt nắm đấm.



“Nhất định!”



Cậu quay người định rời đi thì Viên Sùng Quang nãy giờ đứng bên cạnh bỗng bước lên.



“Cậu chính là bạn trai của Hoa Lộng Ảnh à?”



Cậu ta đưa tay ra, nói với giọng khách khí: “Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là Viên Sùng Quang, sinh viên năm hai khoa Nghệ thuật, từ hôm nay tôi sẽ công khai đấu tranh với cậu!”



Viên Sùng Quang – tài năng được các thầy cô đặt nhiều niềm tin trước giờ đều muốn gì được nấy. Những cô gái thích cậu ta không ít, nên đây là lần đầu tiên mà cậu ta tuyên bố với một người đàn ông như vậy.



Nào ngờ, Diệp Thiên chẳng buồn nhìn cậu ta lấy một cái chỉ khẽ quát.



“Cút!”



Một cơn gió vô hình quét tới, Viên Sùng Quang bị cơn gió cuốn phăng lên trời và rơi xuống một cái hồ nước nhân tạo gần đó khiến cho hai người bạn cùng phòng của Hoa Lộng Ảnh phải há mồm trợn mắt.



Đợi đến khi bọn họ kịp phản ứng lại thì Diệp Thiên đã biến mất tăm, hai người họ nhìn nhau rồi nín thở. Trước đây bọn họ chỉ được nghe nói về những sự tích của Diệp Thiên, còn hôm nay bọn họ mới thật sự được chứng kiến sự khủng khiếp của cậu.



Tại nhà họ Diệp ở thủ đô, Diệp Vân Long đang đứng trước một gốc cây hòe lớn với ánh mắt xao động chưa đựng sự bị thương.



Đúng lúc này, ông giật mình. Một luồng sáng từ trên trời lao xuống đáp ngay sau lưng ông ta.
1647334160592.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK