Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên ngồi bên cạnh vườn hoa biệt thự nhà họ Tiêu, nhìn hoa cỏ đầy đất, ánh mắt sâu thẳm.

“Lạc Tư Đồ?”.

Cậu khẽ lẩm bẩm, trước khi đến tỉnh Vân, Ngô Quảng Phú đã đưa cho cậu khá nhiều tư liệu về các gia tộc lớn ở tỉnh Vân, nhà họ Lạc ở tỉnh Vân quả thực là có chút bản lĩnh.

Trước kia, nhà họ Lạc chỉ là một gia tộc hạng hai ở một huyện nhỏ thuộc quản lý của Côn Thành, nhưng sau đó lại xuất hiện Lạc Minh Thư, vốn chỉ là người thường, nhưng dũng cảm xông pha, vào những năm tám mươi, chín mươi đã dám xuống biển, vớt được thùng vàng đầu tiên.

Sau đó ông ta dùng số tiền này, lần lượt thành lập mấy bến tàu, xưởng đóng tàu, làm về thương mại xuất nhập khẩu. Với tầm nhìn độc đáo và phong cách làm việc quyết đoán, việc làm ăn của ông ta càng ngày càng lớn, phủ khắp sông Lan Thương, liên kết thành chuỗi, cuối cùng thành lập Công ty thương mại Lạc Thị, chuyển đến Côn Thành, dần trở thành người giàu nhất tỉnh Vân.

Nhờ có Lạc Minh Thư, nhà họ Lạc đã phát triển mười mấy năm, đến giờ đã trở thành sự tồn tại cấp bá chủ thực sự trong lĩnh vực thương mại xuất nhập khẩu, vừa có tiền vừa có nhân lực, tài sản và quyền lực đều có. Nhìn khắp tỉnh Vân cũng chỉ có nhà họ Tiêu là miễn cưỡng có thể hơn nhà họ Lạc nửa cái đầu.

Nhưng đây không phải là trọng điểm mà cậu quan tâm, điều cậu quan tâm là Tiêu Trường Hà muốn hứa gả Cố Giai Lệ cho Lạc Tư Đồ.

Nếu Lạc Tư Đồ là một nhân tài, làm người đàng hoàng thì cậu cũng thật lòng chúc phúc cho Cố Giai Lệ.

Nhưng nghe Tô Mộ Nhu nói, Lạc Tư Đồ này lòng dạ nhỏ nhen, có thù tất báo, nếu cậu ta mà ngứa mắt bất cứ chuyện gì thì nhất định phải truy cứu đến cùng, thậm chí có khả năng vì Cố Giai Lệ qua lại thân thiết với cậu mà Lạc Tư Đồ sẽ xử lý cậu.

Người như vậy không có chút lòng rộng lượng nào, không phải một người chồng tốt!

Nếu để Cố Giai Lệ lấy cậu ta, cuộc sống sau này thế nào không cần nghĩ cũng biết. Tiêu Trường Hà luôn miệng nói để Cố Giai Lệ không giẫm vào vết xe đổ của Tiêu Hà, nên mới chọn một người chồng tốt cho cô, nhưng theo cậu thấy, Tiêu Trường Hà gả Cố Giai Lệ cho Lạc Tư Đồ mới thật sự khiến cô giẫm vào vết xe đổ.

Lần này đến nhà họ Tiêu, cậu chỉ định mừng thọ Tiêu Trường Hà chứ không muốn gây thêm chuyện, nhưng nếu đã biết chuyện này thì cậu không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Cậu đang suy tư thì Cố Giai Lệ gọi điện thoại tới.

“Anh Diệp Thiên, anh đang ở đâu vậy?”.

“Chị Mộ Nhu mời em tham gia một bữa tiệc, nói là buổi gặp gỡ của các thanh niên Côn Thành, em lần đầu đến nhà họ Tiêu, cũng muốn hòa nhập với các anh chị, nên không tiện từ chối, anh đi cùng em được không?”.

Cố Giai Lệ ở đầu bên kia điện thoại hỏi Diệp Thiên.

“Được, em chờ anh ở cổng, anh qua ngay đây!”.

Diệp Thiên đồng ý ngay lập tức rồi tắt điện thoại, khóe miệng cậu khẽ nhếch, nở nụ cười chế giễu.

“Lạc Tư Đồ sao? Để tôi xem người được gọi là “thánh cổ phiếu nhỏ” nổi tiếng tỉnh Vân rốt cuộc có đủ tư cách trở thành chồng của Giai Lệ không!”.

Ở cổng nhà họ Tiêu, Diệp Thiên cất bước đi ra, Cố Giai Lệ đang đứng bên cạnh một chiếc BMW-5 series, bên cạnh cô còn có Tiêu Lâm, Tô Mộ Nhu, Lương Dung, Đàm Nguyệt Ảnh và mấy người trẻ tuổi mà cậu không quen.

“Anh Diệp Thiên, anh đến rồi!”.

Cố Giai Lệ khoác cánh tay Diệp Thiên như trước đây.

Mấy người Tiêu Lâm vẫn tỏ thái độ bình thường, nhưng mấy thanh niên không quen biết kia lại trợn tròn mắt, sắc mặt thay đổi, thầm đoán thân phận của Diệp Thiên.

“Ừ, đi thôi, đi đâu vậy?”.

Diệp Thiên gật đầu, ánh mắt lướt qua mấy người.

“Thủy Ngạn Minh Môn ở khu phát triển!”.

Tô Mộ Nhu bước tới, giọng nói lạnh nhạt.

Nhìn thấy Diệp Thiên xuất hiện, sắc mặt cô ta rõ ràng sầm xuống.

“Giai Lệ, em và Tiêu Lâm, Tiểu Dung ngồi một xe, chị với Nguyệt Ảnh, Diệp Thiên ngồi một xe, những người còn lại một xe. Ngồi như vậy sẽ không bị chật chội, dễ chia nữa!”.

Tô Mộ Nhu nói, giọng điệu không cho phép làm trái, Cố Giai Lệ còn chưa hiểu chuyện gì đã bị Lương Dung kéo lên chiếc xe Mercedes của Tiêu Lâm, rời đi trước.

Còn Diệp Thiên thì lên chiếc xe BMW-5 series cùng với Đàm Nguyệt Ảnh và Tô Mộ Nhu. Vốn tưởng Đàm Nguyệt Ảnh sẽ ngồi ở ghế lái phụ, nhưng cô ta lại ngồi luôn ghế sau cùng với Diệp Thiên.

Dọc đường đi, sắc mặt Tô Mộ Nhu sa sầm, chỉ lo lái xe, không nói một lời, Đàm Nguyệt Ảnh cũng tỏ vẻ lạnh lùng, chẳng nói chẳng rằng, Diệp Thiên thì tận hưởng sự yên tĩnh, lấy hai tay làm gối, nghiêng đầu ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ, thong thả an nhàn.

Bầu không khí trong xe ngột ngạt, đôi mắt đẹp của Đàm Nguyệt Ảnh khẽ đảo, thấy Diệp Thiên đang mải nhìn ra ngoài cửa sổ thì hơi biến sắc.

Cô ta có dung mạo xinh đẹp, ngang hàng với Ngọc Nguyệt Tiên Tử Lí Thanh Du và một trong Song Tử Thủ Đô Hoa Lộng Ảnh, đứng thứ ba trong bảng xếp hạng người đẹp Hoa Hạ, bình thường đàn ông con trai nhìn thấy cô ta, ai nấy đều điên cuồng muốn lấy lòng.

Cho dù là Diệp Tinh của nhà họ Diệp mà cô ta có duyên gặp mặt một lần, cũng phải liếc nhìn, vậy mà một kẻ phàm phu tục tử như Diệp Thiên dường như hoàn toàn không có hứng thú với cô ta, coi cô ta như không khí.

Cô ta hơi trầm ngâm, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng.

“Những lời Mộ Nhu nói với cậu trước đó, hình như cậu không cho vào tai nhỉ?”.

Cô ta cố ý ra vẻ thanh cao, không gọi tên của Diệp Thiên mà chỉ tiện miệng nói.

Diệp Thiên bình thản nghiêng đầu, đôi mắt trong veo.

“Ý chị là Lạc Tư Đồ?”.

Ánh mắt Đàm Nguyệt Ảnh lạnh lùng: “Chứ còn sao nữa?”.

“Mộ Nhu đã có ý tốt nhắc nhở cậu, bảo cậu đừng đi theo, vậy mà cậu vẫn đến!”.

“Cậu tưởng Lạc Tư Đồ là người hiền lành sao?”.

Tô Mộ Nhu đang lái xe ở đằng trước cũng lạnh lùng hừ một tiếng, rõ ràng đang rất bất mãn. Cô ta tưởng Diệp Thiên đã hiểu rồi, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn đi theo.

Diệp Thiên khẽ cười ra tiếng, lại quay đầu đi.

“Chị ấy có lòng tốt nhắc nhở tôi, tôi đã cảm ơn rồi, nhưng nói thật, chỉ một Lạc Tư Đồ vẫn chưa đủ để khiến tôi lùi bước!”.

“Lần này tôi qua đó chỉ để nhìn xem anh ta có đủ tư cách làm chồng Giai Lệ hay không!”.

Đàm Nguyệt Ảnh nghe thấy thế, đang định lên tiếng thì Tô Mộ Nhu đã không nhịn được mà quát: “Diệp Thiên, rốt cuộc cậu có biết vị trí của mình không vậy?”.

“Cậu là con nuôi của cô tôi, cùng lắm chỉ là anh trai trên danh nghĩa của Giai Lệ, cậu có tư cách gì mà quản lý chuyện chung thân đại sự của Giai Lệ chứ? Chuyện này đã có ông nội lo!”.

“Cậu đi xem Lạc Tư Đồ có đủ tư cách hay không, cậu nghĩ ý kiến của cậu có giá trị lắm sao?”.

Sắc mặt Diệp Thiên vẫn không đổi, chỉ cười nhạt.

“Tôi từng thề trước mặt cô Tiêu, bất cứ chuyện gì của Giai Lệ tôi cũng sẽ tham gia đến cùng, chuyện chung thân đại sự của cô ấy thì tôi lại càng phải đích thân kiểm chứng!”.

“Về việc tôi có tư cách hay không thì chị không quyết định được, cho dù ông cụ Tiêu đứng trước mặt tôi thì tôi cũng sẽ trả lời như vậy!”.

Giọng điệu của Diệp Thiên đúng mực, mang theo chút lạnh nhạt, khiến Tô Mộ Nhu và Đàm Nguyệt Ảnh đều sửng sốt.

Một lúc sau, hai người đều quay đầu đi, không thèm để ý đến Diệp Thiên nữa. Đồ ngông cuồng tự đại, thằng nhóc không biết tốt xấu, bọn họ nói thêm cũng chỉ phí lời.

“Nếu cậu đã không biết tốt xấu, muốn tự tìm chết thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm nữa!”.

Tô Mộ Nhu ngẩng đầu ưỡn ngực, tập trung lái xe, lại khôi phục dáng vẻ tiểu thư kiêu ngạo lạnh lùng.

Còn lúc này, đã hơn bốn tiếng kể từ lúc Diệp Thiên và Tiêu Trường Hà gặp nhau.

Trong thư phòng của Tiêu Trường Hà, các tư liệu về Diệp Thiên bày đầy trên bàn, ông ta xem qua một lát, ánh mắt lập tức trợn tròn.

“Cái gì? Sao có thể chứ?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK