Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô hai, cô đang nói gì thế, Diệp Thiên tôi có tài đức gì mà gánh nổi tiếng gọi “tiền bối” của cô?”





Ánh mắt La Thanh Chỉ rất điềm tĩnh, không hề nhìn đi nơi khác, giọng nói cũng nhu hòa hơn vài phần, mang theo chút giảo hoạt.






“Có thể ngăn được đòn trí mạng của hai vị sát thủ siêu phàm phàm phẩm đồng thời tiến hành phản kích trong tình huống mà đám đông không hề phát giác; sau khi đến nhà họ La còn dám âm thầm nhìn trộm tu vi của cha tôi mà không dễ gì bị phát giác, thực lực như vậy, lẽ nào tôi không nên gọi một tiếng tiền bối ư?”





Diệp Thiên có thể khẳng định chắc chắn rằng với thực lực của La Thanh Chỉ, tuyệt đối không thể nào phát giác được động tác của cậu. Lúc này đây La Thanh Chỉ tìm cậu chắc hẳn là vì suy đoán và suy luận, cho dù là thế, cậu cũng không thể không khâm phục giác quan thứ sáu mạnh mẽ của phụ nữ.





Nhưng hiển nhiên cậu không thể nào thừa nhận, biểu cảm trên gương mặt vẫn là vẻ mờ mịt: “Cô hai, có phải cô nhầm rồi không?”





“Những thứ mà cô nói, tôi hoàn toàn không biết gì?”







“Không biết gì?”, La Thanh Chỉ nhìn chằm chằm Diệp Thiên trong chốc lát, trong đôi mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng sắc bén.





Bàn tay cô ấy đột ngột giơ lên, lòng bàn tay được bao phủ bởi sắc đỏ thẫm như có ngọn đuốc đang cháy, điểm vào lồng ngực của Diệp Thiên, nhanh như cơn gió.





Thái độ làm khó của cô ấy trong lúc này đã nằm trong dự tính của Diệp Thiên từ trước nên cậu không có bất kỳ động tác nào, trông qua có vẻ giống như không thể phản ứng.





Khi ngón tay như ngọc của La Thanh Chỉ sắp chạm tới ngực của Diệp Thiên thì ánh sáng đỏ trên lòng bàn tay bỗng chốc tiêu tan, ngón tay của cô ấy cũng dừng ở khoảng cách cách lồng ngực Diệp Thiên nửa tấc. Lúc này đây, Diệp Thiên mới giả bộ hậu tri hậu giác, đột ngột đứng bật dậy, lùi về phía sau.





“Cô hai, cô đây là…”





Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt La Thanh Chỉ lóe lên vẻ thất vọng, cô ấy thở dài buồn bã.





“Xem ra đúng là tôi hiểu nhầm thật rồi!”





Cô ấy lắc lắc đầu, cười khổ bất đắc dĩ. Cao nhân âm thầm ra tay tương trợ và sự tồn tại bí ẩn thăm dò tu vi của cha cô đúng là có thực lực vô cùng đáng sợ, chí ít cũng phải hoàng cấp hoặc hơn thế. Nhìn khắp tiểu thế giới này cũng chỉ có một vài thiên tài đỉnh cao nhất của sáu tông Huyền Môn mới miễn cưỡng đạt tới cảnh giới ấy, nhưng dùng là đệ tử mạnh nhất của Vân Thiên Điện chẳng qua cũng chỉ vừa mới bước vào hoàng cấp trung kỳ mà thôi, muốn tiến hành âm thầm điều tra cha cô mà ông ấy không tìm ra vị trí, tuyệt đối không thể làm đến bước ấy được.





Thiên tài đỉnh cao trong sáu tông Huyền Môn này, tuy cô không dám nhận là thân thuộc, nhưng vì nguyên do từ chị gái nên cũng có hiểu biết. Diệp Thiên hiển nhiên không nằm trong hàng ngũ nhưng người này, mà tuổi tác của Diệp Thiên cũng chỉ tầm hai mươi, nếu thực sự đạt tới thực lực này thì quá kinh hãi thế tục rồi.





Nói cách khác, nếu Diệp Thiên thực sự lớn mạnh đến thế, làm sao có thể bị dị thú tấn công ở Sâm Hải Mật Lâm, suýt chút nữa đã mất mạng, còn cần cô ấy phải cứu?





Bây giờ nhìn lại, tất cả chẳng qua chỉ là suy nghĩ bột phát của cô ấy, Diệp Thiên chẳng qua chỉ là một “phế tử”, một nhân vật nhỏ bé trong tiểu thế giới thôi.





“Thật ngại quá, là tôi nghĩ nhiều rồi!”





Cô ấy nhìn về phía Diệp Thiên, gương mặt lộ vẻ áy náy, sau đó bàn tay ngọc ngà giơ lên.





“Ban nãy tôi lỗ mãng quá, tôi không hề có ác ý, chỉ muốn kiểm chứng suy đoán trong lòng thôi. Vết thương của anh mới lành, mau ngồi đi!”





Diệp Thiên gật gật đầu, vâng lời ngồi xuống phía đối diện của La Thanh Chỉ. Bàn tay ngọc ngà của La Thanh Chỉ lật ngửa, bình rượu tự động bay lên, hai dòng nước nhỏ từ trong bình chảy ra, rơi vào trong chén sứ.





“Đây là rượu hoa quế thượng phẩm, cả Mai Thành này chỉ có nhà họ La tôi có, nếm thử xem?”





Cô ấy đẩy chén rượu tới trước mặt Diệp Thiên, trên gương mặt bớt đi vài phần lạnh lùng, có thêm chút nhu hòa.



Diệp Thiên không giơ chén lên ngay lập tức, ngược lại còn hỏi với vẻ kiêng dè: “Cô hai, không có công thì không được hưởng lộc. Diệp Thiên chỉ là một người ở hèn mọn, làm sao có tư cách hưởng dụng thứ rượu ngon này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK