Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Diệp Thiên, tôi có chuyện muốn hỏi anh!”.

Tiếu Văn Nguyệt mặc theo phong cách thời trang Punk, khuôn mặt kiều diễm, đôi mắt đẹp như mặt hồ mùa thu, ngay lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của các bạn nam xung quanh.

Nhưng có Diệp Thiên đứng ở đây, không có bất kỳ bạn nam nào dám đến gần, khí chất của Diệp Thiên lúc này tuyệt đối là mạnh nhất trường Tam Trung, không chỉ là nam thần được công nhận, còn là người chiến thắng trong cuộc thi “Thiên Thần so tài”, lần đầu tiên khiến một người là bá chủ như Âu Hạo Thần phải thất bại, ai dám không phục?

Bây giờ nhìn thấy hoa khôi và nam thần của trường đứng cùng một chỗ, nhiều người đều cố tránh ra xa, chỉ sợ làm hỏng chuyện tốt.

“Tôi còn có việc, cô nói nhanh lên!”.

Giọng nói Diệp Thiên lạnh lùng, biểu cảm vô tình.

Tiếu Văn Nguyệt ngập ngừng, sau đó nói: “Hôm đó, anh cũng đến tìm tôi đúng không?”.

Cô ta vừa nói, vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Diệp Thiên, muốn tìm ra được chút manh mối gì đó.

“Tôi có đến tìm cô, nhưng không tìm thấy!”.

Diệp Thiên dửng dưng trả lời.

Tiếu Văn Nguyệt quan sát tỉ mỉ thần thái của Diệp Thiên, nhưng biểu cảm của Diệp Thiên không chút xáo động, trông không có chút nào giống như giấu giếm và nói dối.

“Đúng là mình đã nghĩ nhiều rồi sao?”.

Tiếu Văn Nguyệt thầm lắc đầu, nhưng cô ta vẫn không cam tâm, tiếp tục nói: “Hôm đó tôi bị một người lạ mặc áo đen bắt đi, ông ta nhốt tôi trong phòng lò hơi của nhà máy bỏ hoang, rồi định giết tôi!”.

Cô ta từ từ nói, chờ đợi phản ứng của Diệp Thiên.

“Bắt cô đi, còn muốn giết cô sao?”.

Diệp Thiên nhíu mày, giả vờ nói: “Bắt cô đi thì một là vì tiền, hai là vì sắc, vì sao lại muốn giết cô?”.

Kỹ năng diễn xuất của Diệp Thiên có thể nói là ở cấp thượng thừa, mỗi một thần thái biểu cảm đều vô cùng giống, không thể nhìn ra chút sơ hở gì.

Trong lòng Tiếu Văn Nguyệt vô cùng thắc mắc, vốn dĩ trực giác của cô ta nói với cô ta rằng, hôm đó cô ta được cứu là có liên quan đến Diệp Thiên, nhưng biểu hiện của Diệp Thiên lúc này lại thực sự giống như không hề biết chuyện gì.

Cô ta định lên tiếng, Diệp Thiên đã xua tay.

“Không cần biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, bây giờ cô vẫn có thể đứng ở đây nói chuyện với tôi, chứng tỏ cô đã bình an vô sự!”.

“Hôm đó sau khi tôi gọi điện cho cô Hà xong, liền đi tìm mấy nơi quanh đó nhưng không tìm thấy cô, tôi cũng không biết làm sao cả, sau đó tôi và Bành Lượng lên mạng chơi!”.

“Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi đây!”.

Diệp Thiên không muốn đôi co tiếp với Tiếu Văn Nguyệt, thế là lướt qua người cô ta đi thẳng.

“Diệp Thiên!”.

Khi lướt qua người cô ta, Tiếu Văn Nguyệt đột nhiên gọi lại: “Tôi vẫn muốn hỏi anh một câu hỏi cuối cùng!”.

Diệp Thiên không cả quay đầu, giọng nói dứt khoát: “Nói đi!”.

Tiếu Văn Nguyệt cắn môi, hỏi ra một câu hỏi vô cùng hoang đường.

“Anh... có phải là anh có thể khống chế ngọn lửa không?”.

Nghe thấy vậy, trong lòng Diệp Thiên hơi chột dạ, cậu cảm thấy lạ, hôm đó Tiếu Văn Nguyệt đã chìm vào hôn mê, sao có thể nhìn thấy cậu giao đấu với Hắc Vu Thần chứ?

“Tiếu Văn Nguyệt, câu hỏi này của cô, cô không cảm thấy rất trẻ con sao?”.

Sau một hồi im lặng, Diệp Thiên lắc đầu, bật cười nói: “Khống chế ngọn lửa? Cô nghĩ là cô đang xem phim siêu nhân anh hùng à?”.

Nói xong, cậu đi thẳng vào trong lớp học, mặc kệ Tiếu Văn Nguyệt ở ngoài.

Tiếu Văn Nguyệt đứng im tại chỗ, mặt mũi đờ đẫn.

Một lúc sau, trên mặt cô ta nở lên nụ cười đắng chát, rồi lắc đầu.

“Tiếu Văn Nguyệt ơi là Tiếu Văn Nguyệt, mày điên rồi à? Anh ta chỉ là một người bình thường mà thôi, làm sao có thể khống chế ngọn lửa được? Làm sao có thể chống lại được người lạ mặc áo đen đó chứ?”.

“Đừng ngốc nữa, người cứu mày không phải là anh ta đâu!”.

Cô ta thầm thở dài, đứng từ xa nhìn Diệp Thiên trong lớp học, sau đó quay người rời đi.

“Nguyệt Nguyệt, cậu hỏi cái tên kia câu hỏi gì thế?”.

Trên sân vận động, Lí Tinh Tinh ngồi bên cạnh Tiếu Văn Nguyệt, hỏi với vẻ kỳ lạ.

“Không có gì!”.

Tiếu Văn Nguyệt nhìn về phía mặt trời đang lặn, nhẹ nhàng lắc đầu, người cứu cô ta cuối cùng lại không phải là Diệp Thiên.

Cùng lúc cô ta cũng thở dài một hơi, cảm thấy bản thân cuối cùng lại trở về cuộc sống bình thường, những thứ đen tối lạnh lẽo kia đã dần dần rời xa.

Cô ta chống tay lên cằm, đột nhiên hỏi: “Tinh Tinh, nếu cho cậu lựa chọn Diệp Thiên và anh Thần Quang làm bạn trai, cậu sẽ chọn ai?”.

Lí Tinh Tinh gần như không cần nghĩ, cô ta trả lời luôn: “Vậy thì đương nhiên là anh Thần Quang rồi!”.

“Anh Thần Quang còn trẻ đã giàu có, lại là con trai của ông chủ Tập đoàn Hùng Phong, là chủ tịch tương lai của tập đoàn, hơn nữa lại khiêm tốn chính trực, chủ yếu là lại còn dịu dàng, biết quan tâm người khác”.

“Còn cái anh chàng Diệp Thiên kia, tuy có chút bản lĩnh, nhưng bộ dạng suốt ngày lạnh lùng, nhìn đã ngứa mắt, hơn nữa lại không có bất kỳ bối cảnh quyền thế nào, chỉ biết làm tay sai cho bọn anh Ngô, ai mà chọn anh ta chứ?”.

Cô ta xưa nay đều ghét Diệp Thiên, đây đã không phải là chuyện ngày một ngày hai rồi.

Thấy Tiếu Văn Nguyệt trầm tư không nói gì, Lí Tinh Tinh vội vàng nói: “Nguyệt Nguyệt, sao lại suy nghĩ linh tinh gì thế? Lần này là anh Thần Quang cứu cậu về, hơn nữa ngày nào cũng quan tâm hỏi han cậu, anh ấy yêu cậu thật lòng đó!”.

“Diệp Thiên thì sao? Từ hôm cậu gặp chuyện đến bây giờ chưa xuất hiện lần nào cả, thậm chí còn không được một tiếng hỏi thăm, nếu là mình, anh ta còn không xứng làm bạn của mình nữa, anh ta gần như không coi trọng cậu gì cả!”.

“Mình công nhận anh ta đúng là có chút bản lĩnh, nhưng bản lĩnh có mạnh đến đâu thì cũng đâu thể bằng tiền tài và quyền thế? Trên đời này tiền tài và quyền thế có thể giải quyết được tất cả, anh ta cuối cùng cũng phải nhượng bộ trước hai thứ này thôi!”.

Lí Tinh Tinh lần đầu tiên nói năng nghiêm chỉnh như vậy, nói rõ ràng từng từ một.

“Bây giờ Diệp Thiên còn có thể có cái danh hiệu nam thần số một trong trường, thậm chí thành tích vượt qua cả Âu Hạo Thần, nói cụ thể hơn chút, sang năm anh ta thậm chí có thể lấy được vị trí trạng nguyên của tỉnh Xuyên”.

“Nhưng cậu nghĩ mà xem, những trạng nguyên nổi tiếng một thời, có mấy người cuối cùng lại có được thành tựu lớn đâu? Nhưng anh Thần Quang thì khác, anh ấy sinh ra đã ngậm thìa vàng, những thứ mà sau này anh ấy mang đến cho cậu nhiều hơn Diệp Thiên gấp nhiều lần!”.

“Những thứ mà Diệp Thiên phải phấn đấu mấy chục năm mới có, thì anh Thần Quang chỉ cần ngửa tay là có ngay, hơn nữa so với Diệp Thiên thì anh Thần Quang rõ ràng yêu cậu thật lòng, lựa chọn như thế nào có cần mình phải nói nữa không?”.

Cô ta vỗ nhẹ vào vai Tiếu Văn Nguyệt, nói với vẻ chân thành: “Nguyệt Nguyệt à, mình biết cậu có chút tình cảm đặc biệt với cái tên Diệp Thiên đó, nhưng là bạn thân của cậu, mình phải nhắc nhở cậu, một khi lựa chọn sai thì sẽ rất khó để quay đầu lại, mình không hi vọng cô bạn thân của mình sau này sẽ phải hối hận!”.

Tiếu Văn Nguyệt ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Lí Tinh Tinh.

“Đúng thế, lựa chọn này có thể nói là vô cùng đơn giản, thế mà từ trước đến giờ mình cứ luôn đắn đo”.

Cô ta đứng lên, hít sâu một hơi, như thể đã nghĩ thông được rất nhiều.

“Đã đến lúc mình nên bắt đầu thử yêu anh Thần Quang rồi!”.

Khi cô ta đang hạ quyết tâm, đúng lúc nhìn thấy Diệp Thiên khoác ba lô đi qua bên ngoài sân vận động để đi thẳng ra cổng trường.

Bây giờ mới học hết tiết học thứ hai của buổi chiều nay, Diệp Thiên lại đi về lúc này, rõ ràng không có ý định vào học tiết thứ ba.

Tim cô ta đập thịch một cái, dấy lên một dự cảm, lần này Diệp Thiên đi có thể sẽ rất lâu mới gặp lại, hoặc có lẽ là không bao giờ gặp lại.

Cô ta bất giác cất bước, muốn đến tận nơi hỏi xem sao, nhưng vừa bước được hai bước thì cô ta lập tức dừng chân lại.

Cô ta nhớ lại hôm đó đã đốt cả tờ giấy màu da bò mà Diệp Thiên để lại, thế là lắc đầu, quay về lại ngồi cạnh Lí Tinh Tinh.

So với Diệp Thiên không hề quan tâm cô ta, thì Sở Thần Quang mới là tổ ấm thực sự của cô ta, nếu đã quyết tâm buông tình cảm này xuống, thì hà tất phải quay đầu lại?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK