Chân Vũ Tiệt Thiên Kiếm mà cậu luyện chế sở dĩ có uy lực to lớn, chính là vì trên thân kiếm mang theo chân vũ chi ý, đây chính là chính hạo nhiên chính khí dồi dào mạnh nhất trong vũ trụ đất trời, chuyên trị ác ma tà sát.
vietwriter.vn
Thi Mạc không giống với những người bị ma hóa biến thành ma thi như Lục Điềm Hi, ông ta là một người tu tiên, tiếp nữa gã tuy bị ma hóa, nhưng không phải là người đã chết, mà vẫn có khả năng sống sót, chỉ là bị ma khí ảnh hưởng mà thôi, mất đi khả năng kiểm soát và phán đoán tự chủ, trở thành con rối.
Diệp Thiên phản ứng ngay lập tức, nghĩ đến việc dùng chân vũ chi ý kết nối với thần phủ Thi Mạc, ý định để ông ta khôi phục thần chí, cách này, Diệp Thiên không biết có được hay không, chỉ đành cố gắng thử xem.
Nếu cách này cũng không thể đánh thức được Thi Mạc, thì cậu thực sự không còn cách nào nữa, cuối cùng chỉ đành hạ quyết tâm, giết chế Thi Mạc mà thôi.
vietwriter.vn
Lúc này, ánh mắt Diệp Thiên không chút mơ hồ, động tác cũng không dừng lại, liền mạch lưu loát.
Thi Mạc tay cầm trường kiếm màu đen, mũi kiếm bén nhọn, uy lực kinh người, nhưng ngay khi Diệp Thiên siết chặt tay, lại không thể tiến lên thêm, cứ vậy bị đông cứng tại chỗ, còn Diệp Thiên chĩa điểm ngón trỏ tay phải vào mi tâm người phía trước.
Thi Mạc sau khi bị ma hóa, thần phủ đã bị ma khí chiếm giữ, đánh mất ý thức bản thân, trở thành con rối bị ma khí khống chế.
Mà chân vũ chi ý chính là hạo nhiên chính khí trong vũ trụ, chuyên trị ác ma tà sát, lúc này, chân vũ chi ý bắn thẳng ra từ đầu ngón tay Diệp Thiên, tựa như giọt nước, rơi vào trong dòng sông đục ngầu.
Theo lý mà nói, tác dụng từ một giọt nước chẳng qua cũng chỉ rất nhỏ bé, nhưng trong thần phủ Thi Mạc, một giọt nước xanh thẳm này lại giống như tác dụng của phản ứng hóa học vậy, lập tức phá vỡ ma khí đục ngầu.
Những nơi đi qua, ma khí đều bị đẩy lùi, bị ánh sáng xanh lam chuyển đổi đồng hóa, khiến Thi Mạc vốn đã chìm trong thần phủ u ám, đột nhiên lại sáng bừng trở lại, ý thức ông ta bị khóa chặt trong bóng tối cũng dần dần thức tỉnh, con ngươi vốn trống rỗng vô hồn cũng lóe lên ánh sáng, dần dần khôi phục.
“Xem ra, ý thức của ông vẫn không yếu đến vậy!”
Cảm nhận được Thi Mạc có chút thay đổi, cuối cùng vẻ mặt Diệp Thiên cũng nhẹ nhõm hơn, dù sao nếu cách này không hiệu quả, thì cậu phải đích thân giết chết Thi Mạc.
“Ồ?”
Thiên Luân ở phía sau, lúc này cũng cảm nhận được gì đó, chợt nhíu chặt mày, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
“Cậu lại có thể phá vỡ ma hóa của tôi?”
Gã nhìn Thi Mạc chằm chằm, gã có thể cảm nhận, ma khí trong cơ thể Thi Mạc càng lúc càng yếu, giống như nước thoát đi vậu, Thi Mạc lúc này hoàn toàn làm ngơ với mệnh lệnh của gã, đã dần thoát khỏi sự kiểm soát của gã.
“Khốn nạn!”
Gương mặt Thiên Luân lần đầu tiên để lộ vẻ tức giận, gã lập tức hừ lạnh, thân hình mở ra tựa như đại bàng giang cánh mang theo ma khí dày đặc lao về phía Thi Mạc, bàn tay được bao phủ bởi ma khí chuẩn bị đánh vào sau lưng Thi Mạc, định đưa thêm ma khí vào bên trong cơ thể Thi Mạc.
“Bịch!”
Ngay lúc ấy, một bàn tay thon dài lao ra từ bên cạnh Thi Mạc, không nghiêng không lệch, đánh thẳng vào đòn tấn công của Diệp Thiên, hai chưởng giao nhau, sức mạnh va chạm vang vọng khắp trời bỗng chốc lan rộng, trên bầu trời Lư Thành, hai màu xanh và đen đứng hai bên trái phải, làn sóng dao động mạnh mẽ, khiến những tầng cao các tòa cao ốc đều vỡ vụn.