Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hay cho thằng ranh con, Giang Vũ Dân tôi từng gặp vô số người, thấy không ít thanh niên tài tuấn nhưng kẻ ngông cuồng như cậu thì mới gặp lần đầu”.

“Trong thủ đô to lớn này, dù là đệ tử dòng chính của bốn dòng họ lớn thì cũng chưa ai dám đứng ra chống lại nhà họ Giang. Tôi muốn biết dựa vào gì mà cậu dám làm chuyện điên rồ thế này?”

Câu hỏi của Giang Vũ Dân cũng là sự hiếu kỳ của mọi người chung quanh. Chuyện hai anh em Giang Vân Thiển, Giang Vân Thâm bị người ném ở Tây Sơn đã truyền khắp thủ đô chỉ trong một ngày, khiến nhiều người khiếp sợ nhưng họ kinh hoàng thì kinh hoàng, khiếp sợ thì khiếp sợ, họ cũng không biết người ra tay có chỗ dựa thế nào mà dám tàn nhẫn với hai anh em nhà họ Giang như thế.

Nên biết là con cháu dòng chính của mấy nhà đứng đầu Hoa Hạ cũng chưa thể quyết đoán cỡ đó đâu.

“Dựa vào gì à? Chỉ dựa vào việc họ dám xông loạn làm bậy, tôi sẽ không nương tay!”

“Đừng nói là ném họ xuống Tây Sơn, dù giết họ ngay tại chỗ, thế thì có gì?”

Giọng Diệp Thiên vẫn lạnh nhạt, còn toàn trường th2i chấn động.

Đối mặt sự áp chế của cả một đống súng như vậy, chỉ cần Giang Vũ Dân ra lệnh một tiếng, Diệp Thiên sẽ bị bắn thành cái sàng, đến nước này mà Diệp Thiên còn dám nói năng ngông nghênh thế à?

“Thằng nhóc ngạo mạn!”

Giang Vũ Dân quát một tiếng, tay vừa nhấc lên rồi lại nặng nề rơi xuống.

“Gông cổ, dẫn hắn về xét xử!”

Tất cả đội viên đều tiến lên, chuẩn bị bắt Diệp Thiên...

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, cuối cùng Giang Vân Thiển cũng tỉnh lại, Giang Hải Thiên thấy cháu nội tỉnh thì vội tiến lên.

“Vân Thiển, cuối cùng cháu cũng tỉnh”.

Thấy cháu nội hăng hái ngày xưa nằm trên giường bệnh với dáng vẻ tái nhợt trắng bệch, ông ta không nhịn được mà chảy nước mắt.

“Ông nội!”

Âm thanh Giang Vân Thiển yếu ớt, tứ chi truyền tới cơn đau đớn khiến đôi mày của cậu ta nhíu lại.

“Vân Thiển, cháu không cần nói gì, cũng không cần lộn xộn, giờ cháu cần dưỡng bệnh”.

Khi Giang Hải Thiên nói, trong mắt lóe lên tia sát khí.

“Cháu yên tâm, bố của cháu đã dẫn người đi tìm tên côn đồ láo xược kia, chuyện cháu và Vân Thâm, nhà họ Giang chúng ta sẽ đòi lại công bằng!”

Giang Vân Thiển nghe thế thì ánh mặt cũng tụ lại.

“Cái gì, bố dẫn người đi tìm người kia ạ?”

Cậu ta kích động bật dậy, tuy tứ chi đau đớn vô cùng nhưng cậu ta vẫn lớn tiếng nói.

“Ông nội, mau gọi điện bảo bố dừng tay, người kia không thể đụng đâu!”

“Cậu ta là Diệp Lăng Thiên!”

Giang Vân Thiển tận mắt nhìn thấy Cận Vô Trần – người từng đảm nhiệm vai trưởng lão truyền công ở núi Võ Đang, bảo vệ nhà họ Giang lại bị đánh bại bằng một quyền của Diệp Thiên. Tuy bố cậu ta là trung tướng, thuộc hạ lính lác không ít nhưng thế sao đủ đối phó Diệp Thiên?

Lỡ đâu Diệp Thiên mất kiên nhẫn, tung một quyền diệt toàn bộ, sau đó chạy vào thâm sơn cùng cốc thì sao. Dù phát động lực lượng quốc gia thì cũng chưa chắc tìm ra được đâu.

“Cái gì? Diệp Lăng Thiên?”

Vẻ mặt bình tĩnh của Giang Hải Thiên cũng thay đổi, vô cùng kinh ngạc.

Cái tên Diệp Lăng Thiên này thì ông ta không rõ lắm nhưng chuyện xảy ra ở Nam Hải vài ngày trước, ông ta lại rất rõ.

Nhà họ Giang không thuộc bốn gia tộc lớn nên không tham gia vũ hội của bốn nhà nhưng họ vẫn phái vài người tới dự, mà chuyện xảy ra ngày ấy, ông ta đã biết được từ miệng những người đó.

Nếu là cao thủ giới võ đạo thì đến cấp bậc như ông ta cũng biết không ít, mà một trận chiến ở bãi biển Nam Hải, liên tục đánh bại mười một cảnh giới Siêu Phàm, người đó gần như là thần rồi.

Nhớ tới việc Giang Vũ Dân dẫn người đi tìm Diệp Thiên, trong lòng ông ta chấn động.

“Nguy rồi!”

Trong phòng bi-a, các đội viên đang muốn tóm lấy Diệp Thiên thì cậu đột nhiên cười khẽ một tiếng.

“Muốn bắt tôi sao? Giang Vũ Dân, ông quá coi trọng người của mình rồi đấy, cũng quá đề cao bản thân!”

“Ngay cả vị núi Võ Đang mà các người cung phụng kia cũng bị một quyền của tôi đánh thành hư vô khi muốn giữ tôi lại, vậy ông nghĩ dựa vào vài binh cua tướng tôm này là đủ sao?”

Cậu ta nghiêng đầu, giọng nói bá đạo.

“Cái gì?”

Giang Vũ Dân nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, ông ta còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên vươn tay túm một cái.

Một tia kình lực vô hình di động giữa mười mấy tên lính, nó như bàn tay vô hình, cuốn hết đống súng trong tay họ lên trời, lơ lửng bồng bềnh.

Mọi người ở đó đều sợ tới tái mặt, Giang Vũ Dân cũng biến sắc.

Hiện trường lưu động mãnh liệt, Diệp Thiên ngạo nghễ mà đứng, ánh mắt lẫm liệt.

“Giang Vũ Dân, tôi nể tình ông là trung tướng của đất nước nên cho vài phần mặt mũi!”

“Trong một phút, mau dẫn người của ông rời đi, đừng ép tôi phải ra tay!”

Nếu là những người khác, Diệp Thiên đã tung một chưởng tiêu diệt rồi, nhưng Giang Vũ Dân là trung tướng, dù sao ông ta cũng là trụ cột của đất nước, cậu không muốn xử lý quá tiêu cực.

“Hóa ra là cậu, Diệp Lăng Thiên!”

Chỉ trong chớp mắt, Giang Vũ Dân đã kịp phản ứng, trong giọng nói là sự chua xót.

Cuối cùng ông ta cũng biết tại sao Diệp Thiên lại quyết đoán như thế, dám ra tay với con ông ta như vậy. Nếu Diệp Thiên là cao thủ cấp bậc đó thì quân bộ Hoa Hạ sẽ rất coi trọng, được ghi chép trong hồ sơ tuyệt mật. Ngay cả cấp bậc tướng cũng phải kiêng dè những người đó, ông ta biết dù cho mình có phái ra nhiều người hơn nữa thì cũng chẳng làm gì được Diệp Thiên.

Hiện trường yên tĩnh hồi lâu, Giang Vũ Dân lùi về sau nửa bước.

“Diệp Lăng Thiên, tôi không ngờ là cậu, là tôi tính sai!”

Diệp Thiên vẫn không hề nhúc nhích, cậu chỉ nói: “Đi đi!”

Cậu thu tay, mấy chục cây súng trường bay là đà xuống rồi rớt vào trong tay binh lính, thủ đoạn thần kỳ này đã làm người ngoài đứng xem ngẩn ngơ

“Rút!”

Giang Vũ Dân vung tay, các cấp dưới xếp thành hàng, đi ra ngoài, ông ta cũng ra khỏi phòng bi-a

Tới cửa lớn, ông ta dừng chân, xoay đầu.

“Diệp Lăng Thiên, một mình tôi đúng là không đối phó được cậu”.

“Nhưng cậu đừng tưởng việc này xong rồi, thù của hai đứa con trai, nhà họ Giang tôi sẽ báo”.

“Tuy cậu mạnh nhưng nhà họ Giang tôi cũng có năng lực ngăn được thủ đoạn của cậu!”

Diệp Thiên giơ một tay, cười khinh miệt.

“Thật sao? Tôi chờ!”

Giang Vũ Dân nghe thế thì hừ lạnh, biến mất ở chỗ cửa lớn.

Mọi người trong bàn bi-a sững sờ.

Một trung tướng, dẫn cả đội quân tới, cầm theo mấy chục cây súng trường nhưng dù vậy, tất cả đều tan tác chỉ sau một lời của Diệp Thiên.

Ngay cả các vị tướng cũng tự nhận không bằng, chỉ có thể bất đắc dĩ dẫn người về, bản thân Diệp Thiên đã đáng sợ tới mức nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK