Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Cố hiện tại, ngoại trừ ông cụ Cố Hoài Cổ, Cố Bân sẽ là người giải quyết hầu hết những chuyện bên ngoài, với địa vị cao như vậy có thể biết được, gần như một câu của ông ta là đã có thể quyết định được tương lai của mọi người nhà họ Cố.





Cố Bân gật đầu, sau đó ánh mắt liếc nhìn Diệp Thiên và Cố Giai Lệ, sâu nơi đáy mắt mang theo cảm giác áp lực kinh khủng từ người bề trên.





Một lúc sau, ông ta mới lên tiếng.



vietwriter.vn






“Giai Lệ, con có thể đến, bố thật sự rất vui!”





“Ông nội con rất nhớ con, trước giờ ông ấy đều rất muốn gặp con!”





Cố Bân nhìn Cố Giai Lệ, ánh mắt dịu dàng, vô cùng nhẹ nhàng đôn hậu.





“Giai Lệ, cho dù con có bất mãn với bố, nhưng ông nội con thì không có lỗi gì cả!”



vietwriter.vn






“Ông ấy tuổi cũng đã lớn, hôm nay rất muốn được gặp cháu gái, con có thể đi gặp ông ấy một lần không?”





Cố Bân tiến lên đã xúc động, dùng chiêu bài tình cảm, những lời như vậy khiến Cố Giai Lệ nhất thời không biết nên đáp lại ra sao, còn Diệp Thiên thì vẻ mặt mặt thản nhiên, yên lặng nhìn màn biểu diễn của Cố Bân.





Người này tuy nhìn có vẻ rất trọng tình cảm, nhưng với Diệp Thiên, gần như chỉ liếc mắt thôi là cậu đã nhìn thấu sự lạnh lùng sâu trong ánh mắt Cố Bân.





Người này, đối với Cố Giai Lệ, không có quá nhiều tình cảm! Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Thiên lại càng thêm coi thường.





Xem ra nhà họ Cố ở Tây Âu này, cũng chẳng hề thành tâm thành ý mời Cố Giai Lệ đến, lúc này bọn họ lựa chọn muốn để Cố Giai Lệ nhận tổ quy tông, ắt hẳn có mục đích khác.





Trong lòng cậu đương nhiên đã có tính toán, lập tức vỗ vai Cố Giai Lệ, cười nhạt nói: “Giai Lệ, nếu lão già Cố Hoài Cổ kia đã gọi em đến gặp mặt, thì cứ đi đi!”





“Yên tâm, mọi việc đã có anh!”





Đối với Diệp Thiên, Cố Giai Lệ tin tưởng một trăm phần trăm, cô biết Diệp Thiên làm vậy, ắt sẽ có nguyên do, không do dự mà lập tức đứng dậy.





“Dẫn đường đi!”





Ánh mắt Cố Bân lóe sáng, nghe thấy Diệp Thiên gọi thẳng tục danh của Cố Hoài Cổ, ánh mắt ông ta lập tức giận dữ, nhưng nghĩ đến kế hoạch tương lai nhà họ Cố, ông ta vẫn không nổi giận, chỉ khẽ cười với Cố Giai Lệ.





“Đi thôi Giai Lệ, bố đưa con qua!”





Lúc chuẩn bị đi, ông ta ra hiệu với Cố Tử Kỳ và Cố Lăng Hiên rồi mới đưa Cố Giai Lệ rời đi, mà tất cả mọi việc đều lọt vào mắt Diệp Thiên.





Đám người Cố Bân vừa rời đi, Cố Tử Kỳ đã quét mắt nhìn thẳng Diệp Thiên, giọng điệu đột nhiên lạnh lùng.





“Diệp Thiên, tôi gọi cậu một tiếng cậu Diệp nhé!”





“Quan hệ giữa cậu và Giai Lệ thế nào thì tôi biết rất rõ, cậu và cô ấy từng là thanh mai trúc mã, đã từng sống với Giai Lệ một thời gian!”





“Sau đó, đột nhiên cậu rời đi một khoảng thời gian dài, tiếp đó lại gặp lại Giai Lệ ở Lư Thành tỉnh Xuyên, Hoa Hạ, cùng học cấp ba, thành tích ở trường xuất sắc, cũng xem như là nhân vật nổi trội!”





“Đáng tiếc, sau này đột nhiên lại bỏ học, bỏ dở chuyện học, rồi ở tỉnh Xuyên gần như không có tin tức của cậu, những thông tin này thì tôi nói đúng chứ?”





Từng câu từng chữ của cô ta thuộc như lòng bàn tay, tựa như muốn lôi hết tất thảy chuyện cũ của Diệp Thiên ra.





Mà Cố Lăng Hiên bên cạnh thì vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt khinh thường.





Lúc này, Diệp Thiên mới hiểu, tại sao Cố Tử Kỳ lại nhận ra cậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK