Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh



“Cái mác của nhà họ Mộ Dung chỉ là chỗ dựa cho cháu không coi ai ra gì, còn đối với sự trưởng thành của cháu lại chẳng có lợi lạc gì, ngược lại còn trở thành mối họa khổng lồ. Chỉ có mất đi ánh sáng thì cháu mới có thể hiểu được ý nghĩa thực sự của việc làm người!”





“Từ ngày hôm nay, cháu không còn là cháu của Mộ Dung Vô Địch nữa, cháu sẽ không còn mang họ Mộ Dung nữa mà quay về họ thị trước đây của cháu đi!”






Nghe tới đây, Mộ Dung Đoạn trợn tròn mắt, suýt nữa thì ngất lịm. Cậu ta thật sự không hiểu tại sao mình lại bị tước đoạt thân phận của Mộ Dung Đoạn. Một tên Diệp Thiên, dựa vào cái gì mà khiến Mộ Dung Đoạn bị đối xử như vậy chứ?





Nhưng lúc này dù cậu ta có đau đớn như thế nào thì cũng không thốt nên lời, đành nhìn Mộ Dung Vô Địch với vẻ không cam tâm và tràn đầy sự cầu xin.





Mộ Dung Vô Địch không thèm quan tâm, chỉ dặn dò Mộ Dung Thu Đệ: “Thu Đệ, đưa thằng bé tới bệnh viện đi!”





“Từ nay về sau, không cho phép nó bước vào nhà Mộ Dung nửa bước!”







Mộ Dung Thu Đệ gật đầu, đang định để Lý Đồng đỡ Mộ Dung Đoạn dậy nhưng dù Lý Đồng có mạnh đến mấy thì cũng không thể khiến Mộ Dung Đoạn nhúc nhích được phân nào. Đầu gối của Mộ Dung Đoạn như cắm vào chặt vào đất.





“Cậu ta vẫn chưa đi được!”





Lúc này Diệp Thiên lên tiếng và liếc nhìn.





“Lời tôi vừa nói vẫn chưa thực hiện!”





“Những người đi cùng Mộ Dung Đoạn, toàn bộ quỳ xuống cho tôi, không được thiếu một ai. Nếu không quỳ, tôi đảm bảo, hôm nay không một ai có thể bước ra khỏi khách sạn này đâu!"





“Nếu không tin thì có thể thử!”





Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, những nam thanh nữ tú trước đó có cùng mối thù như Mộ Dung Đoạn đều biến sắc.





Nhất là hai cô nữ sinh tới kéo Đàm Băng Băng kia thì lúc này bị dọa sợ tới mức tái nhợt mặt.





Tiếp đó, chỉ nghe thấy một tiếp ‘bụp’ vang lên, từng cậu ấm thượng lưu của Trung Hải đều đồng loạt quỳ xuống, hướng về phía Diệp Thiên.





Cảnh tưởng đó khiến cho những quan khách khác có mặt ở khách sạn đều phải cảm thán.





Một người chèn ép toàn bộ đám cậu ấm của Trung Hải, đến cả Mộ Dung Vô Địch cũng phải hành lễ, đúng là chẳng khác gì thần long chín tầng mây.





“Biến đi!”





Tất cả quỳ xuống xin lỗi rồi luồng áp lực trên người Mộ Dung Đoạn và Lý Nguyên Khải dần tan ra, Diệp Thiên xua tay, làm bộ như đuổi ruồi.





Mộ Dung Đoạn thấy áp lực biến mất thì đã có thể mở miệng ra nói. Cậu ta nhìn Mộ Dung Vô Địch với vẻ không cam tâm và gào lên: “Ông nội, tại sao? Tại sao lại đẩy cháu trở về ban đầu? Nguyên nhân là vì cháu đắc tội với Diệp Lăng Thiên sao?”





“Cháu không phục, cháu không phục!”





Ánh mắt Mộ Dung Vô Địch vô cùng lạnh lùng, ông ấy chỉ trầm giọng: “Tiểu Đoạn, đây là vận mệnh của cháu, đây là sự khác biệt giữa kẻ mạnh và kẻ yếu!”








20220324101353-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK