Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 560: Vầng sáng nhật nguyệt

Kiếm quang xanh lam phát ra từ trong đống đổ nát, vẻ mặt ba người kinh ngạc.

Ánh mắt Thánh Thương Jessifer chợt nghiêm trọng: “Chuyện gì vậy?”

Trong lúc ông ta đang ngờ vực, trên mặt đất lại có tiếng nổ vang dội, cái hố bị Diệp Thiên đánh vỡ kia đột nhiên nổ tung, một bóng người từ trong đó bay ra, phóng thẳng lên trời, một đôi mắt chợt lóe lên, chính là Diệp Thiên.

Trên người cậu vẫn trắng nõn sạch sẽ, vết thương trên ngực dường như đã biến mất, toàn thân từ trên xuống dưới, ngay cả một vết thương cũng không tìm thấy.

“Sao lại như vậy?”

Ba trưởng thẩm phán hoàn toàn biến sắc, vô cùng hoảng sợ.

Mới vừa nãy mỗi một đòn tấn công của bọn họ đều đánh trúng Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại không bị tổn thương gì?

“Ba vị trưởng thẩm phán, đòn tấn công của mọi người quả là phối hợp không tệ, độ chính xác và thời gian đều rất phù hợp!”

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn trời, khẽ lắc ngón tay.

“Đáng tiếc, sức lực vẫn không đủ!”

Jessifer nhìn thấy Diệp Thiên không hề bị thương, vẻ mặt không tin được, ông ta bước ra một bước, ánh sáng Thánh Thương chợt lóe lên, lại chuẩn bị đâm xuống.

Ánh hào quang trong mắt Rivers lại hiện lên, trước người lại có đao khí ngưng tụ lại.

“Vù!”

Trước người Diệp Thiên lại hiện ra đao khí hình bán nguyệt khổng lồ, muốn chém vào ngực cậu.

“Cạch!”

Một bàn tay đột nhiên vươn đến nắm lấy lưỡi đao khí ấy.

“Cạch cạch!”

Bàn tay Diệp Thiên trong suốt như ngọc phát lực, năm ngón tay nắm lại, đao khí hình bán nguyệt kia đã bị một tay cậu lập tức nắm vỡ.

“Cái gì?”

Vẻ mặt Rivers chấn động, trước đó Diệp Thiên vẫn không thể cản được đòn tấn công của ông ta, thậm chí còn không kịp phản ứng nhưng bây giờ lại dùng một tay nắm vỡ?

Trong khi ông ta đang kinh ngạc thì ánh mắt Diệp Thiên lạnh nhạt quét qua.

“Lúc trước, tôi nhận lấy đòn tấn công của ba người, bây giờ, ba người nên nhận lấy một kiếm của tôi rồi!”

Diệp Thiên vừa dứt lời, đột nhiên vung tay.

“Vù!”

Một luồng kiếm quang lóe lên trong không trung, mang theo cả một cơn mưa máu.

Vẻ mặt Rivers kinh ngạc, khó tin nhìn sang bên cạnh mình.

Thánh Thương Jessifer ở bên cạnh, cánh tay phải đã bị đứt ở ngang vai, máu tươi đầm đìa, vết cắt nhẵn nhụi như gương, một cánh tay đã bị đứt lìa!

“Không tốt!”

Trong lúc Rivers và Orianna kinh ngạc, chỉ cảm thấy kiếm ý trước người bắt đầu khởi động, thì vội vàng lùi ra sau với tốc độ nhanh nhất.

Một luồng kiếm quang xanh lam lướt nghiêng chém đến, không có quá nhiều uy lực, chỉ nhẹ nhàng bình thản, nhưng lại tựa như có thể cắt đứt mọi thứ, ngay cả đám mây trên trời cũng bị tách làm hai, không gian chia cắt.

Một ngọn núi nhỏ trong phạm vi hơn mười trượng lập tức bị kiếm này cắt đứt!

“Cái này…”

Rivers và Orianna nhìn nhau, chỉ cảm thấy trong lòng kinh sợ, vừa nãy nếu không phải bọn họ lùi nhanh thì e là kiếm này đã chém đứt chân, tổn hao sức chiến đấu rồi.

“Vù!”

Một trận mưa tuyết từ bầu trời đêm rơi xuống, Jessifer nhìn cánh tay phải của mình, gần như chưa kịp phản ứng lại, chỉ mới chớp nhoáng, cánh tay ông ta lại lập tức bị chặt đứt, khoảnh khắc khi Diệp Thiên đánh kiếm, ông ta chỉ cảm nhận được cảm giác bị đe dọa đến cực hạn, theo bản năng bèn nghiêng người qua.

Nếu không, kiếm này của Diệp Thiên cũng đã chém đứt đầu ông ta rồi.

“Sao có thể?”

Hàng loạt cao thủ bảng xếp hạng sức mạnh thế giới đang xem trận đấu, vẻ mặt mọi người đều thay đổi, nhất là Hailey Ince, hoàn toàn hốt hoảng.

Trước đó Diệp Thiên bị ba vị trưởng thẩm phán dồn dập tấn công trấn áp mà không hề có sức đánh trả, nhưng bây giờ, cậu chỉ tùy tiện đánh ra một chiêu cũng đã chém đứt cánh tay Jessifer. Nếu lúc trước Diệp Thiên cũng đánh ra một kiếm này với bà ta, vậy chẳng phải kết cục bà ta cũng cũng giống như Jessifer sao, thậm chí có khả năng lập tức tử vong?

“Có thể né tránh được chiêu thức cỡ Quy Nguyên của tôi, ông cũng đủ kiêu ngạo rồi!”

Diệp Thiên cười nhạt, đây là một trong những đòn sát thủ mà cậu chưa từng dùng đến – cảnh giới Quy Nguyên!

Quy Nguyên chính là dùng suy nghĩ để cầm đao, sử dụng kiếm ý hóa thành kiếm chiêu vô ảnh, giết người không thấy bóng, cho dù là thần phẩm siêu phàm cũng có thể một chiêu chém hạ được ba, bốn người.

Quy Nguyên Cảnh cần dùng sức lực tinh thần để kiểm soát, với tu vi sức lực tinh thần của Diệp Thiên, trước mắt mà nói chỉ có thể đủ để sử dụng một hai lần, cậu cũng rất ít dùng tới.

Nhưng hôm nay ba vị trưởng thẩm phán liên thủ, ngoại trừ Phệ Thiên Chi Thể, cậu bắt buộc phải dùng thêm biện pháp mạnh hơn, khiến người người biết lai lịch thật sự của cậu, để uy hiếp được viện trọng tài.

Cảnh giới Quy Nguyênvừa đánh ra, tất phải có thương vong, một kiếm này vốn muốn trực tiếp giết chết Jessifer, nhưng Jessifer không hổ là cựu sứ giả của tòa thánh, ngay khi cậu xuất kiếm thì ông ta cũng đã cảm nhận được, tránh được chỗ hiểm.

Nếu không một kiếm này đã đủ khiến Jessifer bị trọng thương hay thậm chí là chết tại chỗ.

“Vù!”

Ngay lúc này, hàng loạt cơn gió mạnh quét đến, từng bóng người xuất hiện xung quanh đồi núi Bắc Áo, đó đều là những cao thủ võ đạo ngoại vực hay nội vực lân cận, tu vi thấp nhất cũng là võ tôn, bọn họ đều cảm nhận được sức mạnh dao động mạnh mẽ vừa nãy bên này mà đồng loạt vội đến.

Khi nhìn thấy Diệp Thiên và ba vị trưởng thẩm phán trong trên trời, vẻ mặt ai cũng kích động.

“Đây là… Ba vị trưởng thẩm phán của viện trọng tài? Với cả kia là… Diệp Lăng Thiên?”

Ánh mắt mọi người kinh ngạc, mặc dù rất ít người từng gặp Diệp Thiên, nhưng chỉ dựa vào tuổi tác và khí thế, bọn họ cũng đoán ra được thân phận của Diệp Thiên.

“Trời đất, ba vị trưởng thẩm phán liên thủ muốn đối phó với Diệp Lăng Thiên?”

Mọi người ồn ào bàn tán.

“Ba vị trưởng thẩm phán, còn có nhiều cao thủ trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới như vậy, lại thêm Diệp Lăng Thiên vô địch Hoa Hạ, đây chắc chắn là trận chiến quy mô lớn nhất kể từ khi Long Hoàng bị viện trọng tài vây giết năm đó!”

Những cao thủ võ giả cao cao tại thượng này bình thường đều tự có địa bàn riêng của mình, đều dừng lại nhìn chăm chú, ánh mắt ngập tràn tôn sùng và kính sợ.

Trận chiến này, cho dù thắng thua thế nào, chắc chắn cũng sẽ giúp tạo lợi thế cho bọn họ, quan sát trận giao đấu cấp bậc như vậy có thể khai sáng một chút cho con đường võ đạo sau này của bọn họ.

“Diệp Lăng Thiên, cậu chém đứt tay tôi, hôm nay tôi nhất định phải chôn cùng cậu!”

Mắng chửi xong, cuối cùng Jessifer cũng định thần lại, ánh mắt ông ta hừng hừng sát ý và hung tợn, một tay cầm ngang quang thương, hóa thành cây giáo dài.

Ông ta đang định ra tay thì một tiếng quát lớn vang lên!

“Jessifer, tránh ra!”

Jessifer quay đầu, chỉ nhìn thấy Rivers với ánh mắt ngưng tụ thần quang.

Vòng sáng trên đầu ông ta tách làm đôi, một bên là mặt trời, một bên là mặt trăng, vòng sáng nhật nguyệt cao vút chọc trời, chiếu rọi thánh quang, chiếu sáng cả nửa bầu trời.

Khoảnh khắc ông ta ra tay, Jessifer lập tức ngừng tấn công, lập tức lùi về sau cùng với Orianna, ánh mắt vô cùng e dè, rõ ràng đòn tấn công này uy lực vô cùng mạnh, ngay cả bọn họ cũng buộc phải tạm thời lánh đi.

“Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân!”

Ánh mắt Rivers lạnh băng, bàn tay nâng lên.

Vòng sáng nhật nguyệt đè ngang xuống, hóa thành một vòng tròn khổng lồ dồn dập đè xuống đầu Diệp Thiên.

Vòng sáng khổng lồ đã hoàn toàn bao trùm Diệp Thiên, vẻ mặt Diệp Thiên không hề đổi, thời khắc vòng sáng đè xuống, đột nhiên cậu nâng tay phải.

“Bốp!”

Bàn tay cậu đánh vỡ thánh quang trên vòng sáng, lập tức đè trực tiếp vào đáy vòng sáng.

Vòng sáng lớn khoảng chừng hơn mười trượng, bị cậu mạnh mẽ giữ lại, vậy mà không thể đè xuống được dù chỉ nửa phân.

“Tấn công như vậy, còn không bằng nhập lưu!”

Diệp Thiên đè vào vòng sáng, cười châm chọc, giọng điệu chế giễu.
Chương 561: Quét sạch cả ba

Diệp Thiên dùng một tay cản vòng sáng kia lại, trong đôi mắt sáng tựa sao như nổi bão.

Đồng tử Rivers thoáng lóe lên, Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân này của ông ta được kết hợp giữa sức mạnh tạo hóa cùng với sức mạnh tín ngưỡng giáo triều, kèm theo cả mặt trời lẫn những vì sao.

Ông ta không ngờ Diệp Thiên lại có thể chính diện cản được nó.

Kinh ngạc qua đi, ông ta thoáng bình tĩnh lại, đồng thời khóe miệng cũng khẽ cong lên.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đừng tự đại quá mức, cậu tưởng Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân của tôi chỉ có mỗi thế thôi ư?”

Lời vừa dứt, hai tay ông ta liền kết ấn.

“Nổ!”

Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân này của ông ta được chia thành hai tầng công kích, tầng thứ nhất là Trấn, tầng thứ hai là Nổ!

Bên trong Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân ẩn chứa sức mạnh ánh sáng cực kỳ tinh khiết, một khi bị ông ta thúc đẩy cho nổ, có thể nói khả năng hủy hoại lên đến mức nghiền nát tất thảy, ngay cả một siêu phàm thần phẩm đỉnh cao, nếu như bị bắn trúng thì cũng sẽ trọng thương, còn nếu tiếp xúc gần với vụ nổ, ông ta tin chắc, kể cả có là sự tồn tại siêu phàm thần phẩm cực kỳ mạnh kia cũng có khả năng cực lớn sẽ bị tiêu diệt.

Giờ phút này, tay Diệp Thiên vẫn đang chặn lấy vòng sáng kia, một khi Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân bị ông ta cho nổ tung, vậy thì nhóc con đó sẽ bị uy lực của vụ nổ nuốt chửng.

“Hử?”

Thế nhưng, dù chữ “Nổ” kia đã được thốt ra, mà Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân lại chẳng có chút phản ứng nào. Rivers nheo mắt, cảm thấy khó hiểu, ông ta chợt nhận ra mình đã mất đi quyền điều khiển Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân mất rồi.

“Tôi bảo chứ, công kích của ông còn chưa thấy đâu kìa”.

Diệp Thiên khẽ cười nhạt, đột nhiên dồn lực đẩy tay ra.

Chiếc vòng khổng lồ kia lập tức bay ngược về sau, tốc độ còn nhanh hơn cả trước đó, đánh thẳng về phía ba vị trưởng thẩm phán.

“Cái gì?”

Sắc mặt của cả ba hoàn toàn thay đổi, không một ai ngờ tới chuyện Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân của đại sư tinh thần lực số một Jessifer lại bị Diệp Thiên nắm trong tay, đối phó ngược lại bọn họ.

“Hừ!”

Thánh Thương Jessifer hừ lạnh một tiếng, thương ánh sáng liền được phóng ra, chỉ trong giây lát, ông ta đã đâm tổng cộng 36 nhát. Mỗi thương đâm ra đều ẩn chứa sức mạnh cường hãn, chúng hiển hiện trong không trung, ấn chặt Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân vào chỗ vách tường.

Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân chỉ khẽ rung nhẹ, sau đó lại một lần nữa lao về phía bọn họ, cứ như thể chưa từng chịu chút ảnh hưởng nào.

Orianna bên cạnh cũng chuẩn bị xuất thủ chặn Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân kia lại, nhưng đúng lúc này, Rivers lại chú ý tới động tác của Diệp Thiên.

“Không ổn, rút mau!”

Ông ta hô to, cả người lùi nhanh lại, hai kẻ kia cũng nhanh chóng phản ứng mà lùi thật nhanh, nhưng suy cho cùng vẫn chậm mất một bước.

“Nổ!”

Diệp Thiên khẽ cất lời, thu tay lại, Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân đã ầm ầm nổ tung ngay lúc đám người kia còn chưa kịp rút lui.

“Ầm!”

Luồng sóng nhiệt phát ra từ chiếc vòng khuếch tán khắp xung quanh, không trung vang lên một tiếng nổ cực lớn, khiến đất đai rung chuyển.

Cả ba trưởng thẩm phán đều chịu ảnh hưởng của dư chấn sau cú nổ, ai ai cũng thét lên đau đớn, bị đẩy lui mấy chục trượng.

Sóng nhiệt thánh quang bao phủ khắp đất trời chừng một phút mới từ từ tản đi. Mọi người liền ngẩng đầu nhìn lên, ai cũng lộ ra vẻ mặt hãi hùng.

Ba vị thẩm phán vương, những sự tồn tại có tu vi còn hơn cả siêu phàm thần phẩm, vậy mà lúc này khóe miệng ai ai cũng rỉ máu. Nhất là Jessifer – người lớn tuổi nhất và vừa nãy cũng cách Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân gần nhất thì gần như nửa người đầy máu tươi, ông ta bị thương nặng nhất.

Ở bên dưới, một đám người ai ai cũng kinh ngạc sững sờ, trước đó bọn họ còn cảm thấy Diệp Thiên kiểu gì cũng sẽ phải bị động nhận đòn từ phía nhóm cao thủ, nên giờ đây ai ai cũng chấn động, ánh mắt mang theo vẻ khó tin.

Đôi mắt xinh đẹp của nữ thần lửa Hailey Ince mở to, gần như chỉ chú ý đến mỗi Diệp Thiên, trong lòng trào dâng cảm giác hoảng sợ.

“Chỉ một chiêu mà có thể khiến cả ba vị trưởng thẩm phán bị thương, thực lực này của Diệp Thiên rốt cuộc đã đạt đến mức độ nào rồi vậy?”

Bà ta không khỏi cảm thấy rét lạnh, sắc mặt biến đổi cực lớn.

“Lẽ nào trước giờ cậu ta chưa bao giờ đánh hết sức?”

So với sự kinh ngạc của những người còn lại thì nhóm ba người Rivers lại càng không thể tin nổi vào mắt mình trước những gì vừa diễn ra.

Xét về thân phận, địa vị, cả ba bọn họ đều không phân cao thấp, thường ngày chẳng ai phục ai, không bằng lòng về chuyện người khác hơn mình một bậc, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng, nếu như thật sự đánh nhau thì chắc chắn Rivers chính là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong số họ.

Trong tổng 24 vị trưởng thẩm phán, ông ta cũng có thể được coi là một trong những người đứng đầu.

Thánh Quang Nhật Nguyệt Luân của ông ta có uy lực mạnh đến không thể nào tả nổi, nhưng Diệp Thiên vẫn chẳng hề có động tĩnh gì, cậu chỉ hời hợt đón lấy rồi chuyển hóa nó, trong thoáng chốc đã kích ngược lại khiến cho bọn họ bị thương, thực lực này là thứ mà trước giờ bọn họ chưa từng lường tới được.

“Đây mới chính là thực lực thật sự của Diệp Lăng Thiên!”

Thánh Thương Jessifer chính là người trẻ nhất trong số ba trưởng thẩm phán, chỉ mới tám mươi tuổi mà đã lên đến chức trưởng thẩm phán có địa vị khá cao của viện trọng tài.

Ông ta cho rằng khắp cả đất trời này, ông ta chính là thiên tài võ đạo có tài năng xuất chúng nhất, không ai có thể bì kịp, nhưng hôm nay nhìn thấy Diệp Thiên, ông ta mới hay thế nào là thiên tài yêu nghiệt thực thụ.

“Ba vị trưởng thẩm phán hợp sức cũng chỉ có thế mà thôi!”

Diệp Thiên khẽ lắc đầu, trưởng thẩm phán được coi là đội chiến lực đứng thứ hai của viện trọng tài, trước giờ cậu luôn rất tò mò về thực lực của bọn họ, nhưng đến hôm nay thì không khỏi cảm thấy thất vọng.

Tu vi của cả ba người họ cũng phải mạnh hơn Francis đến mấy lần, đã vượt ngoài cấp bậc siêu phàm thần phẩm, nhưng vẫn chưa tiến vào tầng kế kiếp, vậy mà lại không thể uy hiếp được cậu?

Sở dĩ toàn bộ hành trình trước đó cậu bị áp chế, chẳng qua là vì cậu muốn thử coi chiêu thức của ba kẻ trưởng thẩm phán kia mà thôi, nếu không sao đối phương có thể ép cậu đến tình trạng này cơ chứ?

“Diệp Lăng Thiên, cậu quá cuồng vọng rồi đấy!”

Orianna cảm nhận được vết thương bên trong cơ thể mình, lửa giận trong mắt càng lúc càng ngút ngàn. Gần cả trăm năm nay, đây là lần đầu tiên bà ta bị thương.

Bà ta chắp tay trước ngực, giữa hai lòng bàn tay hiện rõ một chùm sáng.

“Thánh Quang Hồi Âm Ba!”

Ở khoảng không giữa hai bàn tay, một cột sáng cực lớn bị nén lại, thế rồi nó đột nhiên bật ra, bắn thẳng về phía Diệp Thiên.

“Lôi Thần Quyền!”

Jessifer bị thương nặng nhất cũng quát lớn một tiếng, cơ bắp khắp người nở bung, ngay cả quần áo cũng bị xé rách, để lộ cơ bắp cuồn cuộn của chính mình.

Cho dù ông ta đã mất đi một cánh tay, thế nhưng khí thế lại rợp trời, mang theo khí thế chiến đấu sôi sục. Vừa mới sải bước thì lôi quang trên nắm tay đã lấp lóe, đánh ra một quyền. Sức mạnh sấm chớp cuồn cuộn phá không lao vụt đi, trong không trung lúc này ngập tràn thứ năng lượng cuồng bạo.

Lôi Điện Pháp Vương xếp thứ tám trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới ở trước mặt cậu cũng chỉ như nhóc con non nớt, lúc này đây, một con rồng được tạo thành từ lôi điện bao phủ khắp đất trời.

“Chỉ có vậy thôi sao?”

Khóe miệng Diệp Thiên nhếch lên thành một nụ cười nhạt, tay trái của cậu quơ ra, cột sáng kia liền nằm gọn trong lòng bàn tay.

Cùng lúc đó, tay phải của cậu đánh ra một chưởng, sức mạnh chân nguyên được nén kết từ trước giờ phút này đột nhiên bộc phát, quyền kình bị bao phủ bởi vô số sấm chớp cứ thế xuyên qua, bắn thẳng về phía chân trời xa xa.

“Phụt!”

Jessifer lập tức phun ra một ngụm máu tươi, nắm đấm của Diệp Thiên đã phá vỡ toàn bộ lực lượng trong người ông ta, chỉ chớp mắt đã khiến ông ta trọng thương đến cả phủ tạng.

Khóe miệng Orianna cũng chảy đầy máu, cột sáng mà bà ta bắn ra đã nổ tung trong tay Diệp Thiên từ lâu rồi.

“Cẩn thận!”

Nhưng đúng lúc này, Rivers ở phía xa bỗng nhiên hét lên một tiếng, bà ta liền nghi hoặc quay đầu lại nhìn, mới hay rằng Diệp Thiên vốn ở cách bà ta hơn trăm trượng đã tiến tới bên cạnh mình từ bao giờ.

“Bà là người đầu tiên!”

Ánh mắt Diệp Thiên vẫn lạnh băng như cũ, bàn tay hóa thành chưởng đao cắm thẳng về phía trái tim bà ta.
Chương 562: Mười hai vị trưởng thẩm phán đến rồi

“Phụt!”

Mưa máu tuôn rơi, bàn tay Diệp Thiên giống như dao sắt băm nát đậu phụ, trực tiếp cắm vào lồng ngực Orianna, xuyên thủng trái tim bà ta.

Sau đó, ngọn lửa trong tay cậu lan rộng, hoàn toàn bao phủ cơ thể vị nữ trưởng thẩm phán này, cả người bà ta hóa thành một quả cầu lửa bốc cháy hừng hực. Cũng chỉ trong khoảnh khắc, cơ thể Orianna – một trong những cao thủ mạnh nhất hiện giờ đã tan biến trong hư không, ngay cả thần hồn cũng bị bốc hơi sạch sẽ.

Ngay lập tức, đám người đứng ngoài xem đều chấn động, trong ánh mắt mỗi người có hoảng sợ, có rung động, cũng có e ngại. Ai cũng không ngờ đến, một vị trưởng thẩm phán có thực lực vượt xa cảnh giới siêu phàm thần phẩm lại chết đi như vậy?

Jessifer và Rivers cũng vô cùng khiếp sợ, trong lòng tràn đầy lạnh lẽo, lần đầu tiên bọn họ cảm nhận được như thế nào là sợ hãi.

Từ trước đến giờ, bọn họ vẫn luôn cảm thấy bản thân có địa vị cao cấp vượt xa mọi người, là nhân vật mạnh mẽ đứng trên đỉnh cao thế giới, đến tận khi chứng kiến đồng bọn có thực lực tương tự mình chết đi, bọn họ mới nhận ra hiện thực tàn khốc.

Cho dù có thân phận địa vị như thế nào thì khi đối mặt với cao thủ mạnh mẽ hơn, bọn họ cũng chỉ là một áng mây trôi, còn Diệp Thiên thì chính là người nắm giữ sức mạnh vượt xa bọn họ kia.

“Sau ngày hôm nay, viện trọng tài sẽ mất đi ba trưởng thẩm phán!”

Diệp Thiên dùng một chiêu giết chết Orianna, lạnh nhạt thốt ra, sau đó cơ thể lại chợt lóe, giống như ma quỷ hòa vào trong bóng đêm.

“Nguy rồi!”

Thánh Thương Jessifer nhạy bén cảm nhận được, mặc dù lúc này trên người ông ta đang bị thương nặng, nhưng vẫn lập tức hành động, thương ánh sáng trong tay hóa thành một con rồng ánh sáng, bay nhanh như chớp đến trước người Rivers.

Trong màn đêm, một bóng người hiện ra, chính là Diệp Thiên, cậu đang đối mặt với Rivers, giống như Tử Thần buông xuống.

Trong lòng Rivers run lên, sức mạnh tinh thần giống như một tấm lưới lớn đang dần dần mở rộng, muốn lùi về phía sau tránh né, nhưng động tác của Diệp Thiên còn nhanh hơn, một nắm đấm được ngọn lửa bao phủ đã đi đến bờ vai ông ta.

“Rầm!”

Thương ánh sáng của Jessifer từ bên cạnh đánh đến, ngăn ở trước mặt River, chặn cú đấm vừa rồi của Diệp Thiên, có thể nói là nghìn cân treo sợi tóc.

“Keng!”

Tiếng sắt thép va chạm vang lên, sau đó ánh sáng nổ tung bao phủ khắp trời, trước mắt bao người, cây thương ánh sáng được xưng là thánh vật có một không hai của Giáo Đình đã bị Diệp Thiên đấm nổ tung.

“Phụt!”

Jessifer lại phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay ngược ra xa, hơi thở lập tức yếu đi. Phần lớn áo trước ngực bị ngọn lửa đỏ thẫm đốt cháy.

“Khốn kiếp!”

Rivers bất chợt quát lên một tiếng, tung chưởng đánh ra, một lưỡi đao gió vô hình bổ đến sau lưng Diệp Thiên.

“Keng!”

Một chùm tia lửa bắn ra, Diệp Thiên đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, trái lại là Rivers, chỉ cảm thấy cánh tay run lên bần bật, lưỡi đao gió vừa ngưng tụ bị đánh thành vụn phấn.

“Ông cho rằng ông tu luyện sức mạnh tinh thần là có thể đánh tôi bị thương sao?”

Trong biểu cảm khiếp sợ của Rivers, Diệp Thiên đã quay đầu lại.

“Không hay rồi!”

Rivers hoảng sợ xanh mặt, gần như không chút do dự mà dứt khoát lùi về phía sau, vừa lùi đã là trăm trượng.

Diệp Thiên cũng không đuổi theo, chỉ khẽ cười khẩy rồi giơ bàn tay lên, một lưỡi đao gió ngưng tụ ở trong tay.

“Nên đổi thành ông tiếp một chiêu của tôi rồi!”

Giọng nói của Diệp Thiên lạnh nhạt, lưỡi đao gió trong tay chém ra.

“Vút!”

“Vèo!”

Lưỡi đao gió giống như một mâm tròn cỡ nhỏ, xuyên qua không khí, dùng một loại tư thế vô cùng ngang ngược xé rách hư không, tiếng nổ rầm vang không dứt.

Lưỡi đao gió mà Diệp Thiên tùy tiện ngưng tụ ra này sắc bén, mạnh mẽ hơn của Rivers không biết bao nhiêu lần, mà tốc độ cũng không gì sánh được.

Rivers chỉ có thể trơ mắt nhìn một ánh sáng trắng bắn lên không trung, ông ta muốn tránh cũng không thể tránh thoát, chỉ có thể hét lớn một tiếng, chân khí trong cơ thể phun trào tuôn ra, kết hợp với sức mạnh tinh thần của mình, hình thành một lá chắn bao quanh bên ngoài cơ thể.

“Phụt!”

Lưỡi đao gió lao nhanh đến, không coi ai ra gì mà xé rách lá chắn bao quanh bên ngoài cơ thể, sau đó quét qua cần cổ của ông ta rồi bắn về nơi xa.

“Không… thể nào!”

Bờ môi Rivers hơi nhếch lên, cơ thể cứng lại giữa không trung, ánh mắt lập tức chìm vào bóng tối.

Trong khoảnh khắc mất đi tính mạng, ông ta vẫn chưa kịp nhận ra Diệp Thiên đã ra tay như thế nào.

“Xảy ra chuyện gì?”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, ai nấy đều rất ngạc nhiên.

Cơ thể Jessifer chợt dừng lại, đang chuẩn bị lắc mình xông đến, nhưng vào lúc này, ông ta nhìn thấy một vệt máu xuất hiện giữa cổ Rivers.

Vệt máu dần dần lan rộng, cuối cùng vòng quanh cần cổ Rivers, đầu lâu tách rời, rơi từ trên không trung xuống.

“Rivers!”

Jessifer không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt, đồng tử đột nhiên co rụt lại.

Trong hai mươi tư vị trưởng thẩm phán, ông ta là đại sư sức mạnh tinh thần duy nhất, không ngờ lại bị Diệp Thiên giết chết như vậy?

Mãi lâu sau ông ta mới ngượng ngập quay đầu, giống như gặp phải kẻ địch lớn, ánh mắt nhìn Diệp Thiên như nhìn thấy ma quỷ đang đến thu lượm tính mạng mình.

Giờ phút này ngọn lửa trên người Nữ Thần Lửa vốn kiêu ngạo đã hoàn toàn dập tắt, biến thành một người bình thường, cũng không dám có bất kỳ hành động nào nữa, hoàn toàn chìm trong im lặng.

“Ôi chúa ơi, không ngờ lúc trước mình lại ra tay với cao thủ như vậy? Mình đúng là điên rồi!”

Diệp Thiên đứng ở phía chân trời, một tay thả lỏng sau lưng, chỉ vào người sống sót cuối cùng Jessifer.

“Tôi đã không còn chút hứng thú nào với ông!”

Diệp Thiên khẽ ngoắc ngoắc ngón tay.

“Sử dụng con át chủ bài cuối cùng của ông đi, đây chính là cơ hội cuối cùng của ông!”

Cậu vừa dứt lời, đồng tử Jessifer co rụt lại.

Ông ta đứng nguyên tại chỗ, im lặng hồi lâu, cuối cùng trong mắt lóe lên tàn nhẫn.

“Diệp Lăng Thiên, cậu sẽ phải hối hận cả đời vì tất cả những gì cậu đã làm ngày hôm nay!”

“Cậu đã ép tôi đến bước này, vậy dù thịt nát xương tan, tôi cũng phải khiến cậu xuống địa ngục chôn cùng!”

Ông ta vừa nói xong, một tiếng thét lớn vang vọng núi rừng, toàn bộ đồi núi Bắc Áo giống như chìm trong tiếng gào khóc thảm thiết.

“Hãy lấy máu của tôi, hãy thiêu đốt hồn tôi!”

Trên đỉnh đầu ông ta bốc lên một luồng khói xanh, đó là thần hồn đặc thù của người tu luyện có thực lực lớn mạnh.

Jessifer không phải người tu luyện sức mạnh tinh thần, nhưng giờ phút này lại tách thần hồn ra khỏi cơ thể, quả thật đáng sợ.

“Vù!”

Trong nháy mắt thần hồn tách ra khỏi cơ thể, ông ta cắn vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết, sau đó tinh huyết và thần hồn hợp nhất, trong hư không bùng lên lửa lớn.

“Thiêu đốt thần hồn, thuật triệu hoán thẩm phán!”

Câu nói cuối cùng của ông ta từ trong quả cầu lửa truyền ra, trời đất chợt trở nên xơ xác tiêu điều.

Mọi người run sợ ngẩng đầu, không trung phía trên khe núi, một con đường không gian hình tròn rộng mấy chục trượng bất chợt hiện ra, bóng tối bên trong phun trào, giống như mực nhớt sền sệt, khiến người ta không thể nhìn thấy sâu bên trong.

“Không gian di động?”

Hai mắt Diệp Thiên nheo lại, nhìn chằm chằm con đường không gian màu đen kia, cuối cùng trên mặt cũng toát ra vẻ kinh ngạc.

Con đường không gian từ từ xoay tròn, sau đó, chỉ thấy một thanh trường kiếm được ánh sáng bao phủ từ trong con đường bay ra, tiếp sau đó, một bóng, hai bóng, ba bóng… mười hai bóng, trọn vẹn mười hai bóng hình đột ngột xuất hiện trong không trung, họ giống như thần linh giáng thế nhìn xuống mọi người bên dưới.

Mười hai người từ con đường không gian truyền tống đến này, ai cũng mang khí tức hơn đứt đám người Rivers, hơi thở mỗi người đều mạnh mẽ tựa như có thể đội trời đạp đất. Dưới sức ép của họ, không gian nơi đây không chịu nổi gánh nặng mà phát ra tiếng ‘kèn kẹt’, mơ hồ xuất hiện vết nứt.

Đôi mắt xinh đẹp của Hailey Ince chớp chớp, đã không biết phải nói lời gì, xung quanh đều chìm trong yên lặng.

Không ngờ mười hai vị trưởng thẩm phán lại đột nhiên đến tận nơi này?
Chương 563: Đội hình cực kì đáng sợ

Đám người Vương Trọng Xuân ngửa đầu nhìn trời, những cao thủ trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới bình thường ở tít trên cao, bây giờ ai nấy đều tỏ vẻ sợ hãi.

Dù là người kiêu ngạo như Hailey Ince cũng tránh thật xa, nép sát vào bên vách núi, không dám lên tiếng.

Cả khe núi bị bao trùm bởi cảm giác bức bách cực kì mạnh mẽ, mười hai bóng người đứng trên không trung, uy lực ngút trời.

Mười hai Trưởng thẩm phán là đội hình đáng sợ đến mức nào?

Trong viện trọng tài, Trưởng thẩm phán có tổng cộng hai mươi tư người, ngoài Rivers và Orianna vừa bị Diệp Thiên chém chết, cộng thêm Jessifer tự thiêu thần hồn, thì còn lại hai mươi mốt người.

Bây giờ thoáng chốc đã có hơn một nửa xuất hiện ở đây.

Mười hai người Trưởng thẩm phán, đội hình này cho dù là ở các nước lớn hiện nay cũng không dám chậm trễ mà trịnh trọng đối đãi. Bây giờ mười hai người cùng lúc hiện thân, đồng nghĩa đội ngũ chiến đấu thứ hai của viện trọng tài đồng thời ra trận!

“Soạt!”.

Một ánh lửa lướt qua đầu tiên, có vẻ là người dẫn đầu. Ánh lửa hóa thành một mảng lửa nóng cháy, hừng hực thiêu đốt trên không trung. Điều khiến mọi người sợ hãi là trong mảng lửa đó có một bóng người xinh đẹp, toàn thân tỏa ra hơi thở quyến rũ lười nhác.

Ngọn lửa quanh người bà ta còn sáng chói, ngưng tụ thực thể hơn cả Nữ Thần Lửa Hailey Ince, tỏa ra nhiệt độ đáng sợ, lan tràn khắp đất trời.

Khi bà ta nhìn quanh, dường như có ma lực hút lấy thần hồn con người. Khoảnh khắc bà ta xuất hiện, dù là những cao thủ trên bảng xếp hạng thế giới lòng cứng như đá cũng cảm thấy tinh thần dao động, gần như thất thủ.

“Đó là Diệm Linh Cơ?”.

Hailey Ince nhìn chằm chằm bóng dáng xinh đẹp đó, sắc mặt thay đổi.

Diệm Linh Cơ là biệt danh của người phụ nữ này, còn bà ta được gọi là Nữ Thần Lửa, nghe có vẻ như bá đạo mạnh mẽ hơn Diệm Linh Cơ, nhưng bà ta hiểu rõ dù có mười người như mình cũng không phải là đối thủ của Diệm Linh Cơ.

Diệm Linh Cơ cũng là người có siêu năng lực nguyên tố lửa như bà ta, nhưng hai thứ lại khác nhau về bản chất.

Lửa trên người Diệm Linh Cơ là một loại dị hỏa thiên địa tìm được từ trăm nghìn ngọn núi lớn ở phương Tây, được gọi là “Lửa Mê Hoặc”, bất kể uy lực hay năng lực đều hơn xa bà ta.

Diệm Linh Cơ ngước mắt lên, nhìn lướt qua Diệp Thiên, giọng nói non mềm, nhưng nụ cười lại lạnh lẽo.

“Là cậu đã giết chết đám Rivers phải không?”.

Diệp Thiên không đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như trước.

Cậu không trả lời, chỉ thản nhiên cười: “Hóa ra vừa nãy Jessifer thiêu đốt thần hồn nhằm mục đích dùng linh hồn làm vật dẫn, xây dựng nên lối đi không gian này, để các người có thể đến đây bằng tốc độ nhanh nhất”.

“Để giết tôi, ông ta đúng là không tiếc bất cứ giá nào!”.

Cậu mỉm cười, đối mặt với mười hai vị Trưởng thẩm phán, nhưng cậu lại không có chút dao động nào.

“Ồ?”.

Diệm Linh Cơ nghe vậy, con ngươi chợt co lại.

“Cậu là Diệp Lăng Thiên?”.

Bà ta vừa nói xong, mười một Trưởng thẩm phán khác cũng sững người, nhìn chằm chằm Diệp Thiên, sát khí giữa đất trời càng dày thêm.

“Là tôi thì sao?”.

Diệp Thiên tùy ý trả lời, hai tay chắp sau lưng, đối diện với mười hai Trưởng thẩm phán.

“Cậu lại có thể giết chết ba người nhóm Rivers?”.

Hai con người trong mắt Diệm Linh Cơ co lại, hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Danh tiếng của Diệp Thiên trong viện trọng tài không thua kém bất cứ ai trong bọn họ, hầu như các cao thủ của viện trọng tài đều nghe danh Diệp Thiên như sấm đánh bên tai.

Điều này không phải chỉ vì Diệp Thiên là kẻ địch nhất định phải giết chết của viện trọng tài, mà còn là vì cậu quá mạnh.

Trong lịch sử mấy trăm năm của viện trọng tài, bọn họ đã chứng kiến sự hưng suy của mấy thời đại, thậm chí đằng sau chiến tranh thế giới thứ nhất và thứ hai đều có bọn họ thúc đẩy ở phía sau.

Mạnh như giáo triều ở Tây Âu từng kéo dài đến đại lục Âu - Á, nắm giữ chính quyền của mấy quốc gia, cuối cùng cũng bị cưỡng chế đóng cửa dưới sự áp bách của viện trọng tài. Giáo hoàng nhiệm kì trước đã bị một trong mười sáu Thẩm phán vương giết chết trước mặt ba nghìn môn đồ của giáo triều.

Từ đó, viện trọng tài đã trở thành thế lực bá chủ cấp bậc thế giới, đủ để sánh ngang với các nước lớn đương thời. Trong mấy trăm năm viện trọng tài kiểm soát thế giới, chưa từng có cao thủ nào có thể bình an vô sự dưới sự vây giết của bọn họ.

Ngay cả Long Hoàng từng đứng trên đỉnh cao Hoa Hạ, một mình đánh bại vô số anh hào, cũng bị các Thẩm phán vương hợp sức vây giết, buộc ông ta phải trốn đi.

Trong mười năm trở lại đây, Diệp Thiên lại là nhân vật khó giải quyết nhất đối với viện trọng tài.

Viện trọng tài đã lần lượt cử đi ít nhất là ba bốn nhóm người đến giết Diệp Thiên, nhưng cuối cùng lại bị cậu quét sạch, chiến đấu là thắng. Đến bây giờ Diệp Thiên vẫn đứng sừng sững giữa đất trời, còn viện trọng tài thì lại tổn thất vô số cao thủ dưới tay cậu, thậm chí ngay cả con của thẩm phán cũng không tránh khỏi cái chết.

Bởi vì những chuyện này, viện trọng tài đã xem Diệp Thiên là kẻ dị giáo, giết chết không tha. Những người Trưởng thẩm phán chức cao như bọn họ cũng phải nghiêm túc đối đãi với cậu.

Nhưng bọn họ không ngờ Diệp Thiên lại có thể sở hữu thực lực giết chết Trưởng thẩm phán, hơn nữa còn giết hết ba người.

“Diệp Lăng Thiên, là viện trọng tài bọn ta xem thường cậu rồi!”.

Một người đứng bên cạnh Diệm Linh Cơ đeo kiếm lớn sáng trắng, vóc dáng to cao, lạnh lùng liếc nhìn Diệp Thiên.

“Trước kia, bọn ta chỉ xem cậu là võ giả thiên tài mới xuất hiện, không sử dụng sức mạnh chân chính để đối phó cậu, nhưng không ngờ trì hoãn hết lần này đến lần khác lại để cậu trưởng thành đến mức này”.

“Ba người nhóm Rivers hợp lại cũng bị cậu giết chết, Long Hoàng năm xưa cũng chưa chắc có thể làm được đến thế. Cậu đúng là thiên tài võ thuật xuất sắc nhất trong vòng trăm năm trở lại đây của Hoa Hạ!”.

“Nhưng cậu yên tâm, bọn ta sẽ không phạm phải cùng một sai lầm!”.

Ông ta vừa dứt lời, đưa ngang kiếm ánh sáng trước mặt, khí tức quanh người cô đọng dày đặc, đã có sát ý ngưng tụ.

“Kiếm Quang Minh? Người này là Thần Tử Tây Âu của trước kia, Seuss”.

Vương Trọng Xuân lẩm bẩm, giọng nghiêm trọng vô cùng.

“Diệp Lăng Thiên, Jessifer thiêu đốt thần hồn của mình, mở ra lối đi không gian triệu tập mười hai người bọn ta tới đây, có thể thấy quyết tâm phải giết chết cậu của ông ta!”.

“Hôm nay, trừ khi thần tiên tới đây, nếu không cậu chắc chắn sẽ chết!”.

Sau lưng Seuss, lại một người nữa bước ra. Ông ta khoác một chiếc áo thật dài, khóe miệng khẽ nhếch, để lộ cặp răng nanh, hai mắt giống như hố đen, con ngươi hẹp thẳng.

“Điện chủ Thí Thần Điện, Douglas?”.

Lúc nhìn rõ gương mặt người này, một số cao thủ trên bảng xếp hạng sức mạnh thế giới đã kinh ngạc kêu lên.

Thí Thần Điện cũng từng là một thế lực võ thuật lớn cấp bậc thế giới, hoành hành không kiêng dè ở phương Tây, sau lưng có giáo triều làm chỗ dựa, ngay cả Đế quốc Đại Anh lúc đó cũng phải lấy họ làm đầu, không dám chọc giận.

Sau khi giáo triều bị viện trọng tài lật đổ, Thí Thần Điện cũng mai danh ẩn tích theo, mấy chục năm nay không nghe thấy tung tích của họ nữa.

Nhiều người trong giới võ thuật đều đoán rằng Thí Thần Điện đã bị viện trọng tài tiêu diệt, nhưng không ngờ điện chủ của Thí Thần Điện trước kia lại xuất hiện ở đây.

“Hóa ra Thí Thần Điện không tan rã mà là đầu quân cho viện trọng tài, Douglas cũng trở thành một vị Trưởng thẩm phán trong viện trọng tài?”.

Song Hùng Thiết Giáp nuốt nước bọt, biểu cảm hoàn toàn cứng đờ.

Mười hai vị Trưởng thẩm phán đến đây, trong đó có những anh hùng hào kiệt cực mạnh từng hoành hành Tây Âu như Thần Tử Tây Âu, điện chủ của Thí Thần Điện. Với đội hình thế này, Diệp Thiên chắc chắn chỉ có đường chết.

“Diệp Lăng Thiên, cơ hội cuối cùng, tự phong ấn tu vi, theo chúng tôi về viện trọng tài tiếp nhận lễ rửa tội của Sức mạnh thẩm phán, trở thành đứa con của thẩm phán tiếp theo!”.

“Chỉ có như vậy mới có thể rửa sạch tội nghiệt, và đây cũng là đường sống suy nhất của cậu!”.

Diệm Linh Cơ khoanh hai tay trước ngực, ngọn lửa quanh người cháy hừng hực, đã tiến sát đến bước cuối cùng.
Chương 564: Trận chiến kịch liệt

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Diệp Thiên, đối diện với sức mạnh chèn ép của mười hai Trưởng thẩm phán, dù là một đất nước nhỏ cũng có thể bị tiêu diệt.

Diệp Thiên có thể chiến đấu với ba vị Trưởng thẩm phán, đánh bại ba người, nhưng bây giờ đối mặt với mười hai người, không ai trông chờ vào Diệp Thiên cả.

Theo bọn họ thấy, bây giờ Diệp Thiên chỉ có một lựa chọn, đó là đầu tiên nhận lỗi đồng ý điều kiện của bọn họ, sau đó mới từ từ tính kế.

Nếu không vừa ý nhau, mười hai người nọ hợp sức tấn công, e rằng chỉ trong chốc lát là có thể trấn áp Diệp Thiên.

Ba người và mười hai người, đây không chỉ là chênh lệch về số lượng, mà còn là chệnh lệch về thực lực thật sự.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, mười hai vị Trưởng thẩm phán đứng giữa trời, cùng nhau nhìn chằm chằm Diệp Thiên, chỉ đợi câu trả lời của cậu.

“Gia nhập với các người?”.

Diệp Thiên nghe vậy, đột nhiên khẽ cười lên tiếng.

“Đáp án của câu hỏi này tôi đã cho các người không chỉ một lần!”.

“Trên khắp thế giới, không có thế lực nào có thể khiến Diệp Lăng Thiên tôi hạ mình gia nhập!”.

“Trước nay tôi chỉ chiến đấu vì cá nhân tôi, vì đất nước tôi, bảo tôi gia nhập viện trọng tài, cùng các người làm xằng làm bậy, làm mưa làm gió trên thế giới, các người đang nằm mơ giữa ban ngày mà thôi!”.

Ánh mắt sắc bén lạnh lùng của cậu nhìn thẳng về phía mười hai người kia, khóe miệng nhếch lên đường cong quỷ quyệt.

“Không cần dong dài nữa, nếu Jessifer đã thiêu đốt thần hồn, mở ra lối đi không gian cho các người, để các người tề tựu ở nơi đây, sao tôi có thể khiến ông ta thất vọng chứ?”.

Cậu giơ tay lên, khẽ cười khinh bỉ mười hai người nọ.

“Các người cùng lên đi!”.

“Đều là đến để dâng mạng, không ngại người ít hay nhiều!”.

Câu nói này của cậu khiến tất cả mọi người ở đây sững sờ, vẻ mặt chấn động.

Diệp Thiên lại định một mình chiến đấu với mười hai vị Trưởng thẩm phán sao?

Hành động điên cuồng như vậy đúng là khiến người ta kinh hãi.

Không chỉ như vậy, nhìn thái độ và giọng điệu của Diệp Thiên không hề để mười hai người này vào mắt, còn nói bọn họ đều đến để “dâng mạng”, ngông cuồng đến mức nào?

“Diệp Lăng Thiên, xem ra cậu muốn chết rồi!”.

Ánh mắt của Diệm Linh Cơ trở nên lạnh lẽo vô cùng, bà ta đứng trên mây lửa, quần áo cả người lay động, đôi mắt giống như được điêu khắc từ băng.

Điện chủ Thí Thần Điện Douglas đứng ở bên cạnh, áo khoác bay phần phật, nắm đấm thò ra từ trong tay áo, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.

Thần Tử Tây Âu Seuss giơ ngang Kiếm Quang Minh trước người, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Chín người khác khí tức ai nấy như vực sâu, vận chuyển chân khí, chỉ cần có cơ hội là đánh một quyền chấn động đất trời, xé xác Diệp Thiên thành từng mảnh vụn.

Câu trả lời của Diệp Thiên đã khiến bọn họ mất hết kiên nhẫn.

“Nhiều lời quá!”.

Diệp Thiên hờ hững nhìn lại, vừa rồi lúc giao đấu với ba người Rivers, cậu đã cảm nhận được linh khí của Bích Huyết Ngọc Diệp Hoa trong dòng suối sắp phun trào.

Một khi linh khí của loại thiên tài địa bảo thế này đạt đến trạng thái bão hòa, hiệu lực và công dụng của nó sẽ giảm đi nhiều. Nếu cậu còn kéo dài thời gian thì sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để hái nó.

Cậu đã không còn thời gian để lãng phí với đám người này nữa, cho dù trước mắt là mười hai vị Trưởng thẩm phán, cậu cũng phải tốc chiến tốc thắng.

“Vù!”.

Vừa dứt lời, không đợi mười hai vị Trưởng thẩm phán ra tay trước, cậu đã hành động.

Cậu di chuyển thân mình, làm dấy lên cơn gió cực mạnh, bay lên khỏi mặt đất, hóa thành ánh sáng xanh lam chọc trời, phóng về phía Trưởng thẩm phán ở trước nhất.

“Hừ!”.

Người ở phía trước nhất mặc áo ngắn tay, lộ ra cơ bắp hai tay màu đồng cổ. Tu vi ông ta còn mạnh hơn ba người Rivers một ít. Nhìn thấy Diệp Thiên chủ động tấn công, ông ta lập tức cười khẩy một tiếng, không lùi không tránh, đánh xuống một quyền.

Ông ta đánh ra một quyền, không khí xuất hiện cả vết nứt. Một dấu nắm tay to hơn mười trượng hiện ra giữa trời, kèm theo uy thế núi Bất Chu đổ sụp, đè xuống vầng sáng màu xanh lam.

“Phong Thiên Ma Quyền? Đó là môn chủ của Thần Quyền Tông Thái Bang, Quyền Vương Poru?”.

Một quyền đánh ra, không ít người kinh ngạc kêu lên.

Năm xưa Thần Quyền Tông của Thái Bang trấn áp một nước, thao túng triều chính Thái Bang, có thể nói là hoành hành một thời. Vua của Thái Bang còn phải dùng lễ đệ tử cúi chào môn chủ Thần Quyền Tông.

Nghe đồn Quyền Vương Poru từng ra mặt khiêu chiến với cao thủ của viện trọng tài, sau đó mai danh ẩn tích, mấy chục năm không thấy xuất hiện, không ngờ ông ta cũng đã trở thành một trong những Trưởng thẩm phán.

Nghĩ đến đây, mọi người đều hít sâu sợ hãi, có thể hội tụ cao thủ mạnh nhất trên thế giới dùng cho mình, đây chính là chỗ đáng sợ chân chính của viện trọng tài. Chẳng trách bọn họ có thể tung hoành thế giới mấy trăm năm không đổ, ngay cả những nước lớn đương thời như Hợp chúng quốc, Hoa Hạ, Sa Nga cũng phải kiêng dè.

“Soạt!”.

Một quyền mạnh mẽ đánh tới, Diệp Thiên ở bên dưới chỉ điểm ngón tay ra.

“Vù!”.

Gió tạo thành từ chỉ tay xuyên thủng không gian, chạm vào nơi yếu nhất bên dưới quyền ấn, một chỉ một quyền đối chọi nhau trên không trung, đồng loạt đình trệ.

Nhìn thấy chỉ một người ra tay mà thế tấn công của Diệp Thiên đã bị chặn lại, Diệm Linh Cơ lập tức cười nhạt.

“Diệp Lăng Thiên, cậu đúng là không biết trời cao đất dày!”.

Bà ta xòe tay ra, lần lượt chỉ vào từng bóng người đứng bên cạnh.

“Bất cứ ai trong mười hai người bọn ta cũng đủ để ngự trị bảng xếp hạng sức mạnh thế giới. Tuy trước kia cậu đã giết chết Rivers và Orianna, nhưng trong hai mươi tư Trưởng thẩm phán, bọn họ cũng chỉ ở cấp bậc hạng trung và thấp. Cậu chẳng qua chỉ đánh thắng bọn họ mà mơ có thể một mình đối địch với bọn ta hay sao?”.

“Đối địch với các người?”.

Diệp Thiên hờ hững lắc đầu, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

“Bà nói sai rồi, không phải tôi muốn đối địch với các người!”.

“Cái tôi muốn là giết chết tất cả các người!”.

Tất cả mọi người im lặng, kinh ngạc nhìn Diệp Thiên. Chốc lát sau, trong mắt mười hai vị Trưởng thẩm phán đều ánh lên lửa giận.

“Diệp Lăng Thiên, hôm nay bọn ta sẽ cho cậu biết sự đáng sợ chân chính của viện trọng tài!”.

Poru thay đổi ánh mắt, đạp chân, một quyền nữa đánh xuống. Quyền sau đẩy quyền trước, chồng điệp lên nhau, đè xuống Diệp Thiên.

Diệp Thiên đạp chân ra sau nửa bước, vẫn dùng một ngón tay đón đỡ. Hai luồng sức mạnh hung hãn đối chọi giằng co, xé rách hư không.

Đúng lúc đó lại có một người bay ra, áo quần trên người bị sức mạnh thổi tung lên, từ bên sườn đánh về phía Diệp Thiên với tốc độ vượt trên tốc độ âm thanh.

“Thiếp Sơn Kháo!”.

Chỉ nghe một tiếng hét lớn vang lên, không gian xuất hiện những gợn sóng. Ông ta nghiêng một bên người tông đến, giống như một bức tường khổng lồ vô hình hiện lên trên không trung.

Đây cũng là một cao thủ luyện thể, tên là Ike, rất lâu về trước đã thành danh ở vùng Bắc Phi, từng dùng xác thịt chặn một xe chuyên dùng chở hàng chạy nhanh như tên bắn. Mỗi một bộ phận trên người ông ta đều hóa thành vũ khí cứng rắn, với cú tông này đủ khiến một vị siêu phàm thần phẩm nát người.

“Thú vị!”.

Diệp Thiên khẽ cười thành tiếng, bỗng giơ bàn tay lên, chỉ lực của cậu tăng vọt, nâng hai luồng quyền kình lên từ xa.

Cơ thể cậu được giải phóng lập tức giậm chân, cũng nghiêng bả vai về phía trước, đâm về phía Ike.

Hai người vai đối vai, va chạm trực diện với nhau.

“Ầm ầm!”.

Tiếng động rung trời vang lên, giống như núi Bất Chu đổ sụp. Vô số vách núi xung quanh khe núi nổ tung bay lên trời, một gợn sóng năng lượng vô hình lan ra, hình thành dị tượng tầng mây chuyển động.

Cách xa xa đồi núi Bắc Áo, vô số người dân bản địa nhìn thấy bầu trời xuất hiện dị tượng, thế là đồng loạt quỳ xuống một cách thành kính, tưởng rằng thần núi hiển linh.

Ở trên đồi núi Bắc Áo, trận chiến kịch liệt giữa Diệp Thiên và mười hai Trưởng thẩm phán chỉ vừa mới bắt đầu.
Chương 565: Đơn phương tàn sát

“Rầm”.

Trong không trung vang lên một âm thanh động trời, luồng không khí siêu mạnh đẩy ra các phía, hình thành dòng gió lớn cuốn khắp không gian, mặt đất bị xới tung, không ngừng tạo thành vô số khe rãnh.

“Phụt!”.

Trước ánh mắt của tất cả mọi người, một bóng người lùi mạnh bắn ra, máu tươi phun tung tóe, cứ thế lùi sau hơn mười trượng, chính là Ike.

“Vù!”.

Phía trước Ike một bóng người lướt tới, chính là Diệp Thiên, khi Ike còn chưa đứng vững, một chân cậu chĩa xuống, giống như cú đạp thiên thần, đạp thẳng vào ngực Ike.

“Ộc!”.

Máu tươi phun khắp nơi, một trong những Trưởng thẩm phán của viện trọng tài rơi xuống từ trên không trung, rồi biến mất trong làn khói bụi mù mịt.

“Người thứ nhất!”.

Diệp Thiên nhìn xuống phía dưới một cái, sau đó lạnh lùng nhìn thẳng tới, đối mặt với đội ngũ 11 người còn lại.

“Người tiếp theo!”.

Biến cố này khiến bọn Diệm Linh Cơ đều biến đổi sắc mặt, trở nên vô cùng khó coi.

Độ mạnh của cơ thể Ike có thể tay không khống chế cả đoàn tàu đang phi như bay, ai cũng không ngờ Diệp Thiên lại chỉ trong chốc lát dùng cơ thể xác thịt đánh cho ông ta rơi vào trong đống hoang tàn.

Diệm Linh Cơ đứng thẳng người, đồng tử hơi co lại, bà ta nắm lấy thời cơ, gằn giọng nói.

“Các vị, không thể nhìn Diệp Lăng Thiên bằng ánh mắt bình thường được, chúng ta cùng ra tay, phải giết cậu ta bằng được, không thể để cậu ta tiếp tục thế này nữa!”.

Bà ta nói xong, mười người kia cũng định thần lại, các Trưởng thẩm phán đỉnh cao, bình thường vô cùng cao ngạo, giờ không còn quan tâm đến thể diện và tôn nghiêm nữa, mười một bóng người bay vút lên, hướng về phía Diệp Thiên.

“Được, cùng xông lên đi!”.

Mười một người bay tới, Diệp Thiên chỉ khẽ nhếch miệng cười, cơ thể đột nhiên biến mất.

Sắc mặt của 11 người đột nhiên sững lại, gần như trong phút chốc, đột nhiên tản ra bốn phía, trong lúc này, thế mà bọn họ lại không cảm nhận được hơi thở của Diệp Thiên.

“Sao có thể chứ?”.

Ánh mắt Diệm Linh Cơ chớp chớp, bà ta bỗng cảm nhận được một luồng gió lướt qua cơ thể.

“Cẩn thận!”.

Bà ta lập tức hét lên, muốn nhắc nhở mọi người nhưng đã chậm một bước.

Phía sau bà ta, một vị Trưởng thẩm phán ngẩng mạnh đầu lên, một khuôn mặt tuấn tú đã xuất hiện phía trước ông ta.

“Cái gì?”.

Một cảm giác hoảng sợ ập đến và lan ra khắp người ông ta, cuộc đời gần trăm năm nay, ông ta cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sát ý thuần túy mà sắc lạnh đến vậy.

Bàn tay trắng dài của Diệp Thiên khẽ nắm thành nắm đấm, đã đánh thẳng vào ngực ông ta.

“Bụp!”.

Vị Trưởng thẩm phán này lập tức bay văng ra, rơi xuống đập mạnh vào bên trong đỉnh núi, không biết sống chết thế nào trước sự chứng kiến hãi hùng của tất cả mọi người, một ngọn núi sừng sững thế mà lại nứt từ trong ra, bắt đầu sạt lở.

“Người thứ hai!”.

Diệp Thiên nhếch miệng cười, bàn chân đạp vào trong không trung, cơ thể phóng ngược lên, lại lao về phía một người trong số đó.

“Không hay rồi!”.

Người này cảm nhận sắc bén, lùi vô cùng nhanh, nhưng tốc độ của Diệp Thiên lại càng nhanh hơn, đồng tử ông ta đột ngột co lại, chỉ có thể nhìn thấy Diệp Thiên càng lúc càng gần, thế là kinh ngạc thốt lên.

Nắm đấm của Diệp Thiên chuẩn bị chĩa thẳng vào người ông ta, thì đúng lúc này, một bóng người bay đến chặn trước người cậu.

“Diệp Lăng Thiên, cậu dám!”.

Giọng nói của Poru vang lên, tuy cơ thể ông ta gầy yếu, nhưng khí thế tỏa ra lúc này lại hùng tráng hơn cả một ngọn núi cao.

“Đoạn Nguyệt Thần Quyền!”.

Bàn tay khô nhăn nheo của ông ta thò ra, trong lòng bàn tay có những đốm ánh sáng nhỏ, ông ta đánh ra một quyền, cú đấm màu xanh lam xuất hiện trong không trung, vươn xa hàng chục trượng, phủ khắp cả một vùng trời, giống như tự hình thành một vòm trời sao vậy.

Ánh mắt Diệp Thiên không thay đổi, đánh một quyền ra, hình nắm đấm màu xanh lam cũng phóng ra như vậy.

Tam Tuyệt Quyền kiểu thứ nhất, Đoạn Hồn!

Hai hình nắm đấm màu xanh cùng lúc tung ra, va đập vào nhau.

“Rầm!”.

Hai luồng khí tách ra, ông ta loạng choạng lùi về phía sau, rồi quay đầu lại, ánh mắt đã sa sầm lại.

Diệp Thiên đánh với ông ta quyền này, và không đánh tiếp, mà cậu lật người, phóng thẳng về phía một vị Trưởng thẩm phán khác.

Trong cảm nhận của cậu, cậu đã xác định, trong đoàn 12 người này, bốn người Poru, Diệm Linh Cơ, Douglas, Seuss là mạnh nhất, tu vi của bốn người này ở đẳng cấp hơn hẳn so với những người còn lại.

Việc mà cậu cần làm bây giờ đó là đánh bại từng người một, giải quyết những người còn lại trước, cuối cùng mới đối phó với bốn người này.

Đây là phương thức tốt nhất để rút ngắn thời gian chiến đấu!

“Ơ?”.

Cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ phía trước mặt, vị Trưởng thẩm phán này lập tức nheo mắt lại, hai vị đồng sự đã thất bại thảm hại trước đó khiến ông ta không dám chậm trễ chút nào, thế là hai tay chụm lại.

“Thủy Mộ Thiên Hoa!”.

Trước người ông ta có một màn nước đột nhiên đổ xuống, ngăn cách ông ta và Diệp Thiên, đây là kỹ năng võ thuật phòng ngự khiến ông ta thành danh, màn nước vừa cương vừa nhu, từng hóa giải vô số nguy hiểm sống chết.

“Ào!”.

Cơ thể Diệp Thiên đã đến trước màn nước, cậu đột nhiên xoay người bay lên, không chút chậm trễ, khoảnh khắc cơ thể tiếp xúc với màn nước, Phệ Thiên Huyền Khí trong cơ thể đột nhiên phóng ra.

“Ào!”.

Một dòng khí lưu nổ tung trong màn nước, vị cao thủ đã vượt qua cảnh giới siêu phàm thần phẩm này sốc toàn tập, Thủy Mộ Thiên Hoa có sức phòng ngự mạnh nhất của ông ta đã bị luồng khí vô hình phá tan từ bên trong.

Một lỗ hổng xuất hiện, Diệp Thiên đã phi xuyên qua nó.

“Phụt!”.

Một quyền cứng như sắt đập thẳng vào ngực ông ta, ông ta cũng giống như hai vị trước, máu tươi phun ra không ngừng, rơi từ trên không xuống, ánh mắt đã trở nên vô hồn.

“Người thứ ba!”.

Diệp Thiên dùng một quyền giết chết người này xong, sau đó quay đầu lại, nở nụ cười ma mị.

“Sao có thể chứ!”.

Ánh mắt của Diệm Linh Cơ đầy kinh hãi, bà ta đã đủ đánh giá cao Diệp Thiên rồi, nhưng không ngờ vẫn là đã đánh giá thấp!

Những người đứng xem xung quanh, ai nấy đều mặt đầy hãi hùng, không nói nên lời!

Một cú đấm hoặc một cú đá liền có thể làm người khác trọng thương hoặc thậm chí là khiến cho một vị Trưởng thẩm phán phải chết, đây là thực lực gì vậy?

Tất cả mọi người đều sững sờ kinh hãi, Douglas, Seuss, Poru đều mặt mày trở nên vô cùng khó coi, trước đó bọn họ khí thế ngời ngời, nhưng lúc này lại bị Diệp Thiên làm cho tụt hết nhuệ khí chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Bọn họ đều không hiểu nổi, Diệp Thiên lại có thể có được sức mạnh dùng một cú đấm, một cú đá có thể giết chết Trưởng thẩm phán, vì sao trước đó lại từng trải qua nhiều lần giao đấu dây dưa với các cao thủ của viện trọng tài?

Bọn họ làm sao mà biết được, Phệ Thiên Huyền Khí bên trong cơ thể Diệp Thiên là thừa kế sức mạnh của trời đất, có năng lực siêu thoát khỏi đất trời, là công lực vô địch độc nhất trong thế giới này.

Mỗi lần Diệp Thiên trải qua một cuộc chiến đấu, cho dù là về đánh giết hay là thắng lợi, đều sẽ khiến cho Phệ Thiên Huyền Khí bên trong cơ thể tự động vận chuyển một cách dữ dội, thực lực của cậu cũng từ đó mà tăng càng mạnh hơn.

Khi gặp đối thủ càng mạnh, sau khi cậu chiến thắng, sức mạnh của cậu sẽ tăng lên càng nhiều.

Đối với Diệp Thiên mà nói, chiến đấu với người khác và đạt được thắng lợi, đây chính là con đường tốt nhất để tăng trưởng thực lực của cậu!

Tổng cộng chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Diệp Thiên đánh bại ba vị Trưởng thẩm phán, khiến tất cả mọi người đều chấn động, mấy vị Trưởng thẩm phán trước đó còn khí thế ngời ngời, thế mà lúc này đã mất hết tâm trí, không dám tùy tiện ra tay nữa.

Nhìn thấy mọi người do dự, vẻ ngạo mạn trên mặt Diệp Thiên càng lúc càng rõ rệt hơn, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế nhạo.

“Sao, người của viện trọng tài cũng có lúc sợ rồi sao?”.

“Trưởng thẩm phán trong mắt tôi chẳng qua cũng chỉ là hữu danh vô thực, tập hợp 12 người mà đã đòi muốn giết được tôi, đúng là nực cười!”.

“Có lẽ mười sáu vị Thẩm phán vương có sức chiến đấu mạnh nhất của viện trọng tài đến đây, mới có thể miễn cưỡng nhìn một cái!”.

Cậu nói dứt, triển khai khí thế, một luồng sát khí xé trời hiện ra.

“Hôm nay, tôi sẽ cho các người biết thế nào mới là sức mạnh thật sự!”.

Hailey Ince đứng phía dưới quan sát, da mặt run run, sợ hãi thốt lên.

“Đây e rằng không phải là một trận đối quyết, mà là một trận...”.

“Đơn phương tàn sát!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK