Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai đấm, một đấm giết chết một vị siêu phàm. Hơn nữa còn là siêu phàm á thần. Sức chiến đấu như vậy khiến tất cả đám đông chấn động.

Diệp Thiên xòe bàn tay, những ngón tay vừa dài vừa trắng, nhìn trông vô cùng tinh tế. Thế nhưng trên những ngón tay đó có một lớp sóng mang theo sức hủy diệt cùng với khí tức cực kỳ nguy hiểm khiến cho Alis cũng phải ớn lạnh.

Tạm thời không nhắc tới Gullit, Mitsui Masao cùng cấp bậc với ông ta. Dù ông ta có mạnh hơn Mitsui Masao một chút nhưng mà muốn đánh bại Mitsui thì cũng khó như lên trời. Muốn giết chết Mitsui thì càng không khác gì nằm mơ giữa ban ngày.

Vậy mà Diệp Thiên lại chỉ cần nháy mắt đã khiến hai người chết ngoeo. Ông ta toát mồ hôi đầu. Nếu như vừa rồi Diệp Thiên lao về phía ông ta thì kết cục của ông ta có khi nào sẽ giống như Gullit và Mitsu Masao không?

“Những người khác đều đã giải quyết cả rồi, ông cũng xuống dưới đó cùng họ đi”

Diệp Thiên liếc nhìn Alis khiến vị đại cao thủ có sức chiến đầu cấp thế giới này cũng phải lùi lại nửa bước và tỏ ra sợ hãi.

Ông ta thầm chửi rủa, nếu mà biết trước phải đối diện với một quái vật yêu nghiệt như Diệp Thiên thì chắc chắn ông ta thà đắc tội với viện trọng tài cũng sẽ không đồng ý lời mời của bọn họ.

“Diệp đế vương!”

Alis đã không còn ý nghĩ chiến đấu nữa. Ông ta đột nhiên lùi lại hàng chục mét giữ khoảng cách với Diệp Thiên.

Rồi ông ta chắp tay, để lộ ra nụ cười trên mặt.

“Tôi và Mistu Misao cũng chỉ là từng qua lại với Gullit nên nhận lời mời do tình cảm mới tới vùng phía Nam này áp trận!”

“Giữa chúng ta không thù không hận, Gullit và Mitsu Masao đã bị cậu giết chết. Hay là chuyện hôm nay coi như xong?”

“Tôi xin hứa từ nay sẽ rút lui, sau này sẽ không bước nửa bước vào Hoa Hạ nữa, chỉ xin Diệp đế vương thương tình. Thế nào?”

Thấy Alis chắp tay với Diệp Thiên và khẽ cười thì những người còn lại đều tỏ ra ngạc nhiên.

Diệp Tinh thấy kinh hoàng. Đó là một kẻ mạnh có sức chiến đấu xếp hạng thế giới đó!

Vậy mà đối diện với Diệp Thiên lại phải tỏ ra run sợ như vậy. Thậm chí còn chủ động đầu hàng cầu xin Diệp Thiên thì thật không biết khả năng trấn nhiếp của Diệp Thiên tới mức nào?

Ánh mắt Thu Nhược Hi sáng rực. Trái tim như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, đôi mắt tràn đầy sự ngưỡng một.

Lần đầu tiên cô ấy phát hiện mình đã si mê một người. Cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời này lại có người đàn ông nào mạnh như thế.

Cô thầm tự nhủ, trận chiến này kết thúc thì dù có mất mặt thế nào cô ấy cũng sẽ bám lấy Diệp Thiên, tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.

Lý Thanh Du khẽ lắc đầu cảm thán. Truyền kỳ về Diệp Thiên vẫn chưa kết thúc mà còn tiếp tục, hơn nữa lại càng chói sáng hơn.

Diệp Sơn, Tư Đồ Ngạo, Âu Dương Trường Không – những cao thủ của thế hệ trước thì đều thở phào.

Lúc này Alis đã chủ động cầu xin Diệp Thiên chứng tỏ đám mây đen bao trùm bốn nhà đã không còn. Diệp Thiên, không còn nghi ngờ gì nữa, đã trở thành người cứu thế của cả bốn gia tộc.

Chỉ cần Diệp Thiên lên tiếng thì Alis sẽ lập tức rút lui. Trận chiến lần này sẽ chính thức hạ màn.

“Cầu xin tôi sao? Ông xứng à?”

Tất cả mọi người tưởng rằng Diệp Thiên sẽ kết thúc thì bỗng cậu lên tiếng.

Alis đơ người, nghe Diệp Thiên thản nhiên lên tiếng: “Lúc trước tôi đã cho ông lựa chọn, hỏi ông có muốn chết hay không và ông đã đưa ra lựa chọn rồi!”

“Diệp Lăng Thiên tôi đã nói lời là giữ lời. Tôi nói là giết ông thì chắc chắn sẽ giết chết ông!”

“Đưa mạng ra đây!”

Vừa dứt lời, Diệp Thiên liền biến mất.

“Đồ khốn!”

Alis thầm chửi rủa nhưng lúc này đã không còn kịp hỏi thăm Diệp Thiên nữa. Trong khoảnh khắc Diệp Thiên biến mất, ông ta cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Một bầu không khí chết chóc bao trùm, tất cả các giác quan dường như đều được mở ra hết cỡ.

Một cú đấm xé gió lao tới dội thẳng vào lồng ngực ông ta.

“Rầm!”

Diệp Thiên ra tay, cả cơ thể Alis bị đấm xuyên và vỡ ra như kính.

“Hả!”

Diệp Thiên đanh mắt, khoảnh khắc cú đấm của cậu xuyên qua cơ thể Alis thì cậu đã cảm nhận được điều gì đó không bình thường.

Cơ thể của Alis không phải ở thể rắn, cú đấm của cậu chỉ giống như đấm xuyên qua một hư ảnh. Lúc này cả cơ thể của Aliss vỡ ra như những mảnh vụn nhỏ và bay tứ tung.

“Là ảo ảnh sao?”

Mấy người Diệp Sơn cũng tái mặt. Với tình huống này mà Alis còn có thể dùng ảo ảnh để thử và thoát được cú đấm chí mạng của Diệp Thiên. Phản ứng như vậy thật không hổ danh là kẻ mạng hàng đầu thế giới.

Ở phía xa, một tiếng cười ghê rợn và chế nhạo vọng tới.

“Diệp Lăng Thiên, ảo ảnh lôi đình của tôi vẫn có thể lừa gạt được cậu đấy chỉ?”

“Những gì cậu ban tặng hôm nay, Alis tôi đã ghi nhớ cả rồi. Sau này, cậu chính là kẻ địch không đội trời chung của tôi. Chỉ cần là những chuyện có thể khiến cậu đau khổ thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu!”

“Cậu không cần nghĩ cách đuổi theo tôi. Mặc dù tốc độ của cậu rất nhanh nhưng tôi đang cách xa cậu hàng kilomet, hơn nữa còn dùng mật pháp Lôi Hành Thuật, cậu không đuổi kịp đâu!"

“Hi vọng sau này gặp lại!”

Giọng nói của Alis mỗi lúc một xa. Ở đường chân trời, một bóng đen dần nhỏ đi cho tới khi biến mất hoàn toàn.

Mấy người Diệp Sơn đều rơi vào trầm mặc. Mặc dù trận chiến này Diệp Thiên toàn thắng nhưng vẫn để Alis chạy thoát.

Dù Alis không dám tìm tới Diệp Thiên nhưng bốn nhà còn lại thì không thể nào không sợ. Alis ẩn nấp trong bóng tối, nếu như ông ta ra tay với bốn nhà thì chắc chắn rất khó lòng phòng bị.

Nhìn Alis biến mất nơi đường chân trời, Diệp Thiên không hề để lộ ra biểu cảm gì, chỉ nhìn mặt biển với vẻ mất hồn.

“Anh Diệp!”

Hoa Lộng Ảnh chạy tới, nói một câu với Diệp Thiên trên không trung như đánh thức cậu khỏi giấc mơ.

Cậu nhìn về phía Hoa Lộng Ảnh và cười.

“Tiểu Ảnh, anh giải quyết tên Alis trước rồi sẽ nói chuyện với em nhé!”

Đám đông nghe thấy vậy thì cảm thấy kinh hãi. Alis lúc này đã chạy xa hàng kilomet vượt ngoài tầm mắt vậy thì Diệp Thiên làm thế nào giết được ông ta? Lẽ nào Diệp Thiên còn có thể đuổi kịp sao?

Đám đông còn đang tỏ ra nghi ngờ thì Diệp Thiên đã dang rộng hai tay, một trước một sau tạo thành tư thế như đang giương cung.

“Bụp!”

Một ngọn lửa màu đỏ bùng lên trong tay Diệp Thiên sau đó kéo dài theo một quỹ đạo cố định hình thành nên một cây cung bằng lửa.

Tay trái Diệp Thiên giữ cung, tay phải kéo ngọn lửa để dây cung kéo căng, ngọn lửa tạo thành một mũi tên bay xuất hiện nơi đầu cây cung.

“Long Diệm Truy Hồn Tiễn!”

Cùng với tiếng hô của Diệp Thiên, cậu thả tay phải, cây cung bật mạnh, ngọn lửa rời cây cung lao thẳng vào không trung.

Mọi người nhìn thấy ngọn lửa bay bật ra giống như tia sáng vọt qua khe cửa biến mất nơi đường biển phía xa như đang đuổi theo thứ gì đó.

Cách đó hàng kilomet, Alis đang bay đi với tốc độ như điện xẹt, để lại những vệt nước dài trên mặt biển.

“Tên khốn Diệp Lăng Thiên dám khiến mình hao tổn tu vi, may mà thi triển ảo ảnh lôi đình mới có thể thoát được cú đấm của nó!”

“Đợi mình về dưỡng thương rồi nhất định sẽ triệu tập người tới Hoa Hạ vây giết!”

Đúng lúc này, biểu cảm của ông ta bỗng thay đổi, chỉ cảm thấy có một luồng khí tức cực nóng đao lao tới và sắp chạm vào lưng mình.

“Cái gì?”

Ông ta kinh hãi với vẻ khó hiểu, chỉ kịp quay đầu lại thì thấy một mũi tên lửa đang lao vun vút trong không khí lao vào lồng ngực ông ta rồi bay xuyên qua.

Alis với biệt hiệu Lôi Điện Pháp Vương đanh mắt, ngọn lửa bùng lên trong người ông ta rồi lan ra khắp cơ thể tạo thành một ngọn đuốc.

Trên mặt biển, một ngọn lửa lớn đang cháy rừng rực, không hề có tiếng kêu thảm, không hề có tiếng kêu đau đớn, có chăng chỉ có sự im lặng đến quỷ dị và cuối cùng ngọn lửa đó hóa thành khói xanh tan ra trong không trung.

Bốn vị siêu phàm phàm phẩm, bốn vị siêu phàm lương phẩm, một vị siêu phàm thượng phẩm, hai vị siêu phàm á thần.

Tất cả đều bị tiêu diệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK