Chỉ là nhóm người của Thi Tú Vân ai nấy đổ mồ hôi hột, biểu cảm trầm trọng, hiển nhiên đang chịu áp lực cực lớn.
“Trận pháp ư?”
Bạch Phá Thiên nhìn chằm chằm vào nhóm người kia, trong ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Thi Tú Vân không trả lời vì đang cắn răng khớp răng, điên cuồng rót từng chút chân lực của mình vào kết ấn kia.
Thứ mà bà ấy và đám đông trong liên minh võ thuật thi triển là trận pháp trấn tông của Tứ Tượng Tông - đại trận Tứ Tượng. Một tháng trước, bà ấy đã truyền dạy bí quyết của trận pháp cho mọi người, nên bây giờ đám đông mới phối hợp chặt chẽ như thế, có thể ngăn cản được đòn tấn công của Bạch Phá Thiên.
Mà lúc này đây, Bạch Phá Thiên cũng hoàn hồn sau chút kinh ngạc, ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường.
“Trận pháp này tuy rất huyền diệu, tiếc rằng tu vi của các người quá yếu ớt, chẳng đáng kể gì!”
“Đây chính là sự cách biệt của thực lực đấy!”
Trong lúc nói chuyện, lòng bàn tay của ông ta lại giơ lên, không ngừng ấn về phía cơn sóng biển.
“Đùng!”
Một nguồn lực khổng lồ từ trên trời giáng xuống, sóng biển vốn đang bị kết ấn ngăn chặn đột nhiên trở nên cuồng bạo vô cùng, trọng lượng của mỗi một giọt nước dường như nặng hơn trước đó nhiều lần. Trong thoáng chốc, kết ấn khổng lồ đã bị sóng biển dồn đẩy, từng vết nứt từ trên kết ấn lan ra. Thi Tú Vân và những người khác cũng khẽ rên rỉ, bước chân đồng thời lùi về sau, hiển nhiên đã không thể ngăn được nữa.
“Răng rắc!”
Ngay sau đó, một âm thanh giòn tan vang lên, kết ấn khổng lồ kia nổ tung ngay trên bầu trời, biến thành vô số đốm sáng. Thi Tú Vân và mấy người kia cũng đồng loạt phun ra một búng máu, lảo đảo lùi về sau.
Đại trận Tứ Tượng có thể khiến sức mạnh của nhiều người hòa thành một thể, nhưng một khi bị thương, tất cả cùng hứng chịu.
Lúc này đây, cả nhóm cường giả trong giới võ đạo Hoa Hạ cùng bị thương và thối lui, nhưng cơn sóng dữ kia không hề có dấu hiệu ngưng lại, nó biến thành bức tường nước gầm gào vỗ tới.
Đòn tấn công này nếu là thực thể thì những cường giả Hoa Hạ kia chắc hẳn sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ.
Nhìn thấy bầu trời trên đầu, tất cả mọi người đều cảm thấy cay đắng và tuyệt vọng, bấy giờ họ mới hiểu người đàn ông đã mất đi có ý nghĩa phi thường thế nào với giới võ đạo của Hoa Hạ.
Có người đàn ông ấy ở đây, giới võ đạo Hoa Hạ dù phải đối địch với cả thế giới cũng không thấy khiếp sợ; nhưng người đàn ông ấy đi rồi, họ chỉ đối mặt với một Long Phi đã luống cuống tay chân, chỉ biết nhắm mắt chờ chết.
“Thôi vậy!”
Thi Tú Vân và Diệp Vân Long nắm chặt tay đối phương, nhìn nhau mà cười.
“Cứ như thế này, chúng ta cũng có thể xuống đó với Thiên Nhi rồi!”
Lúc này đây, bức tường sóng biển khổng lồ chỉ còn cách đám đông khoảng nửa tấc.
Ngay trong thời khắc sinh tử này, một tiếng nổ không khí đầy bén nhọn vang lên từ phía sau mọi người.
Họ chỉ nhìn thấy một vệt sáng xanh lam xẹt qua trước mắt, một giọng nói thong dong cực kỳ quen thuộc vang lên.
“Ngưng tụ!”