Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đòn tấn công, hai người đều rỉ máu nơi khóe miệng, đồng thời lùi về sau năm bước. Cho đến lúc này, bọn họ vẫn ngang tài ngang sức với nhau, bất phân thắng bại.

Ngô Duyệt Huyên không kìm được vỗ tay khen hay. Trong lúc cô ta đang vui mừng thì chợt phát hiện Diệp Thiên ở bên cạnh đã mở mắt ra.

“Này, anh nhìn thấy chưa?”.

Cô ta hỏi Diệp Thiên: “Đây chính là trận đấu giữa các cao thủ chân chính, thế nào, có phải khiến anh sợ giật mình không?”.

Diệp Thiên liếc mắt nhìn cô ta, thờ ơ lắc đầu.

“Bọn họ còn kém xa lắm!”.

Nghe thế, Ngô Duyệt Huyên đang định châm chọc Diệp Thiên thì Ngô Vinh Quang ở bên cạnh đã hừ một tiếng lạnh lùng.

“Kém xa lắm? Nghe giọng điệu của cậu giống như cậu còn lợi hại hơn hai người họ?”.

“Cậu có biết hai người họ đại diện cho cái gì không?”.

Ngô Vinh Quang thấp giọng nói: “Thập Nhị Lộ Đàm Thoái và Thiết Tuyến Quyền đều là võ học hạng nhất của nội gia, mà hai người này đều là người xuất sắc trong lĩnh vực đó, một quyền một cước có thể đánh nứt đá gỗ. Nếu cậu trúng phải một đòn thì đã lên trời từ lâu, còn ở đây mạnh miệng, đúng là không biết tốt xấu!”.

Từ lâu ông ta đã không ưa Diệp Thiên, nếu không phải Hàn Phong và Hàn Vân gọi Diệp Thiên là “Diệp tiên sinh”, ông ta đã trở mặt ngay rồi.

“Vậy kia à?”, Diệp Thiên nghe thấy thế chỉ hờ hững lắc đầu: “Cho dù tôi đứng yên không động đậy, mặc hai người họ đánh tôi tám quyền, mười quyền cũng không thể lay chuyển được tôi!”.

Lần này Ngô Vinh Quang và Ngô Duyệt Huyên hoàn toàn không lên tiếng nữa, hai ông cháu này cảm thấy Diệp Thiên chắc chắn bị điên mất rồi, bọn họ không muốn nói thêm nửa lời vô dụng nào với Diệp Thiên nữa.

Lúc này, hai người trên võ đài đã dự định dốc hết sức ra tay lần cuối, phân định thắng thua.

Chân phải của Tiền Trọng phát ra tiếng răng rắc từ khớp xương, mũi chân nhón lên, vận khí lên cẳng chân. Còn Quách Tùng Niên đan hai tay trước ngực, trên nắm đấm ẩn hiện ánh sáng màu đỏ. Hai người này đã vận chuyển khí kình lên đến đỉnh điểm, lần này đối chọi chắc chắn sẽ ngọc nát đá tan, long trời lở đất.

“Soạt!”.

Cuối cùng hai người cũng chuyển động, Tiền Trọng quét một chân ra, gió dưới chân mạnh mẽ ập tới. Quách Tùng Niên đánh ra một quyền, gió từ nắm đấm rít gào.

Hai người vì thắng thua đã không còn coi trọng cơ thể mình nữa.

“Vù!”.

Ngay lúc đó, Diệp Thiên hơi nâng mắt lên, nhìn về phía mé bên võ đài Lư Sơn. Ở nơi đó, một bóng người tựa như ma quỷ bay qua khỏi đỉnh đầu của đám đông, tiến thẳng lên võ đài, đứng ngay chính giữa đòn tấn công của hai người.

“Rầm!”.

Đột nhiên có người xuất hiện khiến hai người họ không ngờ được, không kịp thu chiêu, một quyền một cước của bọn họ hướng thẳng đến người đang đứng chính giữa.

Mọi người đều kinh hãi, với đòn tấn công kết hợp thực lực của hai người này, ở đây ngoài cao thủ đẳng cấp như Ngô Vinh Quang có thể đón đỡ ra, những người khác nếu trúng phải sẽ đứt hết gân cốt, thậm chí chết ngay tại chỗ. Người này đứng ngay giữa đòn tấn công toàn lực của hai người, vậy chẳng phải sẽ lành ít dữ nhiều hay sao?

“Ầm!”.

Một tiếng nổ vang lên, cảnh tượng thê thảm đó lại không hề xảy ra. Chỉ nhìn thấy Tiền Trọng và Quách Tùng Niên cùng bay ngược ra sau, rớt khỏi võ đài, rõ ràng bị nội kình mạnh mẽ làm bật ra xa.

Mọi người kinh hãi nhìn lên võ đài, một người đàn ông trung niên mặt mày dữ tợn đứng chắp tay sau lưng, khí thế hơn người, giống như tông sư đương thời.

“Đường Đôn Nho?”.

Ngô Vinh Quang nhìn thấy người này, ánh mắt trở nên hết sức nghiêm nghị, kinh ngạc thốt lên.

Ngô Duyệt Huyên nhìn về phía Đường Đôn Nho, tràn đầy kinh hãi. Mặc dù cô ta đã nghe nói cao thủ của Đường Môn lợi hại thế nào, ông hai của Đường Môn mạnh ra sao, nhưng đó chỉ là nghe nói, chưa hề nhìn thấy tận mắt.

Trước đó, hai người Tiền Trọng và Quách Tùng Niên đánh đến mức khó phân giải, sức mạnh kinh người, một đòn hợp sức của bọn họ lại bị Đường Đôn Nho nhẹ nhàng phá giải, còn dùng nội kình đánh bay bọn họ ra khỏi võ đài, vậy thì thực lực của ông ta phải mạnh đến mức nào?

Đường Đôn Nho đứng trên võ đài, lần lượt nhìn sang Tiền Trọng và Quách Tùng Niên vừa bò dậy từ dưới đất, mỉm cười nói.

“Hai vị, nếu đã là so tài thách đấu thì cần gì phải liều cả tính mạng?”.

Tiền Trọng và Quách Tùng Niên tỏ ra vô cùng kinh ngạc, hai người cùng chắp tay hành lễ với Đường Đôn Nho, không dám ra tay nữa.

Chỉ riêng nội kình của ông ta đã đủ đánh bay hai người họ, thực lực như vậy ai có thể so sánh được?

Đường Đôn Nho xuất hiện, những võ giả nơi đây đều trở nên xôn xao. Điều này có nghĩa là trận đấu khiến mọi người chú ý nhất ở Lư Sơn sắp mở màn rồi.

Đường Đôn Nho đứng ngạo nghễ trên võ đài. Mặc dù xung quanh võ đài còn có rất nhiều võ giả tỉnh Xuyên, nhưng dường như những người này cộng lại cũng không có khí thế mạnh mẽ bằng ông ta. Một mình ông ta đã trấn áp toàn bộ.

Ngô Duyệt Huyên chợt bừng tỉnh, âm thầm cảm khái, đây chính là ông hai của Xuyên Thục Đường Môn, đây chính là cao thủ chân chính. Ước mơ của cô ta là sẽ có ngày một mình mình có thể trấn áp tất cả mọi người, trở thành tâm điểm chú ý giống như Đường Đôn Nho.

Đường Đôn Nho chắp hai tay sau lưng, ngửa đầu nhìn trời, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, đã đến giữa trưa.

Giây lát sau, vẻ mặt ông ta thay đổi, quay sang nhìn thẳng về phía Diệp Thiên, hai mắt lóe sáng, quát lớn.

“Diệp Lăng Thiên, giờ Ngọ đã đến, còn không lên võ đài sao?”.

Mọi người lập tức xôn xao, còn hai ông cháu Ngô Duyệt Huyên ngồi bên cạnh Diệp Thiên lập tức đờ người ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK