Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh





Dù hiện giờ có bảo Diệp Thiên đốt sức mạnh chân nguyên của mình để đấu một trận với Lang Tổ vùng đất tuyết thì cậu cũng không do dự, huống gì đến ba tháng sau?





“Tốt lắm”.






Ánh mắt Ogle hiện lên tia bái phục, sau đó hơi cúi người xuống với Diệp Thiên, đây là lễ nghi cao quý mà Lang tộc ở vùng tuyết đất đối đãi với bạn hoặc kẻ thù, chỉ có người được họ công nhận mới có đãi ngộ đặc biệt này.





“Ba tháng sau không gặp không về”.





Vừa dứt lời ông ta biến thành một cái bóng đen lao vào không trung. Trong khong trung chỉ còn lại một mình Diệp Thiên kiêu ngạo đứng ở đó, hàng nghìn đôi mắt ở bên dưới đều tập trung lại nhìn cậu, trận chiến này cuối cùng cũng hạ màn.







Cả Kim Lăng đều trở nên sục sôi vì nó.











Diệp Thiên kết thúc trận chiến thì từ trên trời giáng xuống, vô số ánh mắt chú ý đến khi cậu vừa đáp xuống đất, giống như tiên giáng trần.





Giây phút này, dù là ai cũng dừng lại, trong ánh mắt của họ chỉ có sự kính nể và ngưỡng mộ.





Hứa Bác Nhiên sớm đã bị dọa sợ nằm rạp xuống đất, sắc mặt xám lại như tro.





Trước đây, cậu ta quỳ xuống trước Diệp Thiên là vì lệnh cưỡng chế của ông nội, thêm cả mối quan hệ với tướng Lưu - Lưu Kiến Bang, đại thống lĩnh quản lý các quân vụ của năm tỉnh và một thành phố, thế nên cậu ta mới khom lưng khuỵu gối, nhưng trong lòng, cậu ta vẫn không phục Diệp Thiên.





Nhưng hiện tại, Hứa Bác Nhiên phải phục sát đất, cậu ta chỉ cảm nhận nỗi sợ đến từ trong lòng, ăn sâu vào xương tủy, cuối cùng cậu ta cũng hiểu, người mà mình khiêu khích trước đó là loại người như thế nào, cậu cũng lập tức hiểu ra, tại sao anh của mình lại chết.





Trước mặt một người như vậy, đừng nói là một kẻ nhỏ bé như cậu ta, dù là nhà họ Hứa có gốc rễ sâu xa, cắm sâu vào vào Kim Lăng, chẳng qua cũng chỉ cần một lời là có thể dọn sạch.





Ông cụ Hứa cầm trong tay một cây gậy, quỳ xuống khi Diệp Thiên vừa tiếp đất.





“Tướng Diệp, không, Diệp tiên, cầu xin cậu đối xử khoan hồng, tha cho nhà họ Hứa chúng tôi!”





Ở Kim Lăng, ông lão đã qua tuổi thất tuần này là người đức cao vọng trọng như thế nào, nếu là vai vế con cháu bình thường, đừng nói là để ông ta cúi đầu, thậm chí ông ta rũ mắt nhìn thôi cũng không đủ tư cách nữa là, nhưng hiện tại, ông ta lại từ bỏ tôn nghiêm và kiêu ngạo, cúi đầu quỳ trước mặt Diệp Thiên, vẻ mặt khẩn cầu.





Mọi người xung quanh không quá bất ngờ, ngược lại cảm thấy đây là điều đương nhiên.





Bởi vì người mà ông cụ Hứa đang đối mặt không phải chỉ có người bình thường, mà là sinh linh cao cao tại thương, nắm giữ sống chết của con người.





“Tôi chưa từng nói sẽ động đến nhà họ Hứa!”





Ánh mắt của Diệp Thiên lãnh đạm, không hề động lòng với ông cụ Hứa đang quỳ.





“Nhưng tôi cũng từng nói, có lẽ ông nên có thêm một đứa cháu trai!”








20220405031913-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK