Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đàn ông trung niên mặc áo bào màu đỏ nhìn từ xa giống như một luồng máu đang di chuyển tới.

Mấy người Lâm Thư sợ tới mức há mồm trợn mắt, nhất là trước đó Lâm Thư còn tỏ ra khinh thường mấy người kia khi nói tới “Thần minh”, giờ thì cậu ta cảm thấy cả thế giới như bị đảo lộn.

Trong thế giới coi trọng khoa học, logic như thế này thì sao lại xuất hiện một người đi trong không trung, cưỡi mây đạp gió như "Thần minh" được chứ?

Nhưng vào lúc này thì sự việc đó đã xảy ra ngay trước mặt bọn họ.

Người đàn ông trung niên xếp vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng cao thủ, xếp vị trí hàng đầu trong La Võng đang bay ngay trước mặt bạn họ.

“Ripper, xem ra cô đã thất bại rồi nhỉ!”

Đàm Băng Băng cúi đầu, không nói gì coi như đã thừa nhận.

Trong giới sát thủ, ám sát thất bại lại còn bị đối phương tìm thấy thì đồng nghĩa với việc tìm đường chết.

Đôi mắt Huyết Ma ánh lên những vằn máu. Hắn lạnh lùng nói: “Ngày bước chân vào La Võng thì cô đúng ra phải biết rằng một khi bước vào đây, sự sống chết không còn do cô quyết định nữa!”

“Người trong La Võng, không cho phép thất bại. Đợi tôi hoàn thành nhiệm vụ sẽ đích thân áp chế tài với cô!”

Câu nói của Huyết Ma giống như lời của tử thần vô hình. Đàm Băng Băng nghe thấy vậy thì ớn lạnh như bị rơi vào hầm băng.

Huyết Ma nói xong bèn quay về phía Diệp Thiên. Đôi mắt sắc như kiếm, bầu không khí dao động tới mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Diệp Thiên ngước nhìn. Khoảnh khắc hai người nhìn nhau giống như có tia lửa bùng nổ.

“Diệp Lăng Thiên, tôi tới giết cậu đây!”

Huyết Ma khẽ lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng giống như tới gặp gỡ một người bạn cũ thế nhưng có thể nghe thấy sự băng giá, âm sầm trong đó.

“Vậy sao?”, Diệp Thiên khẽ cười và không hề phản bác.

“Ông là sát thủ, là sát thủ thì nên nấp trong bóng tối, như vậy thì mới có thể giết chết tôi chứ!”

“Ông chủ động xuất hiện còn ra tay trực diện với tôi thì đã phạm vào điều đại kỵ làm sát thủ. Tôi rất tò mò năm đó ông đã săn giết vị vương cấp kia như thế nào!"

“Ha ha!”, Huyết Ma ngửa cổ lên cười trông vô cùng cuồng ngạo.

“Kẻ vương cấp năm đó là do tôi dùng một thuật pháp bí mật cộng thêm mật kỹ độc nhất vô nhị ra đòn tuyệt sát vào đúng lúc hắn mất tập trung!”

“Còn đối với cậu thì tôi không cần phải phiền phức như vậy!”

Đôi mắt hắn phóng to, một luồng khí tức đầy áp lực ập xuống.

“Mặc dù cậu lợi hại, có thể giết được Gaudreau số một trong bảng sức mạnh, còn có thể một mình quét sạch 15 vị trưởng thẩm phán nhưng dù sao cậu cũng chưa đạt tới vương cấp!”

“Chỉ cần chưa đạt tới vương cấp thì tôi có thể chắc chắn 100% là tôi có thể thắng được cậu!”

“Người dưới vương cấp chắc chắn không phải là đối thủ của tôi!”

Chỉ vài câu ngắn ngủi thì đã thể hiện được sự tự tin tuyệt đối của Huyết Ma về sức mạnh.

“Dưới vương cấp thì cậu không phải là đối thủ sao?”

Diệp Thiên khẽ lầm bầm, nhếch miệng cười nham hiểm.

“Ông tự tin đến vậy cơ à?”

Huyết Ma chắp tay sau lưng, nhưng không giải thích nhiều chỉ vung tay chỉ về phía Bắc của thủ đô.

“Tới nào Diệp Lăng Thiên, hôm nay để tôi được lĩnh giáo cái gọi là số một trong bảng xếp hạng sức mạnh thế giới nào, để xem có thật sự lợi hại như lời đồn hay không!”

“Tôi đợi cậu trên Yến Sơn!”

Câu nói cuối cùng vừa dứt, một luồng gió nổi lên dưới chân hắn tạo hành một luồng ánh sáng màu đỏ máu lao về phía Yến Sơn.

Diệp Thiên uống nốt ngụm rượu cuối cùng sau đó chậm rãi đi về phía Bành Lượng và Ngụy Thi Thi.

Bành Lượng thấy Diệp Thiên đi tới thì không nói nổi điều gì, chỉ trân trân nhìn cậu.

Khi biết Diệp Thiên chính là chủ tịch của tập đoàn Lăng Thiên, cậu ta đã kinh hãi và không thể chấp nhận rồi.

Thế nhưng những chuyện xảy ra hôm nay còn vượt qua cả nhận thức về thế giới của cậu ta. Cậu ta thậm chí còn nghi ngờ cái thế giới này có thật sự tồn tại hay không.

Trong lúc hoang mang thì Diệp Thiên đã đi tới trước mặt cậu ta và vỗ lên vai.

“Tiểu Lượng, trên đời này còn rất nhiều thứ mà cậu chưa từng tiếp xúc, còn tôi vẫn có rất nhiều chuyện chưa nói cho cậu!”

“Tối nay tôi còn có việc nên đi trước. Sau tối nay tôi sẽ lại tìm cậu uống rượu, nói rõ toàn bộ mọi chuyện với cậu nhé!”

Cậu nói xong thì hóa thành một luồng sáng màu lam lao ra ngoài như một bóng ma.

Bành Lượng và Ngụy Thi Thi đứng ngây như phỗng, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Thư ở phía sau đã ngồi phịch xuống đất, tới đũng quần cũng ướt sũng.

Khoảnh khắc Diệp Thiên hóa thành một luồng sáng màu lam thì cuối cùng cậu ta cũng đã nhận ra Diệp Thiên. Đó chẳng phải là “Thần minh” ở Trung Hoa Các tối hôm đó sao.

Lúc đó cậu ta mới hiểu ra, “Thần minh” trong trận chiến hôm đó, có một người chính là Diệp Thiên.

“Rầm rầm!”

Mười một giờ rưỡi tại Yến Sơn, dòng người đã sớm không còn, dường như không thấy một bóng người nào ở đây nữa. Đúng lúc này, một luồng sáng đỏ máu đáp xuống đỉnh núi xuyên qua những đám mây.

Phía sau luồn ánh sáng màu đỏ máu là luồng ánh sáng màu lam, giống như sao băng từ trên trời giáng xuống.

Cuối cùng luồng sáng màu lam tan ra, chỉ còn lại Diệp Thiên và Huyết Ma.

Hai người đứng trên đỉnh núi, nhìn trực diện. Một luồng sức mạnh vô hình dao động như đang va chạm khiến mây trên trời cũng dâng lên cuồn cuộn.

“Diệp Lăng Thiên, cảnh đẹp của Yến Sơn cũng coi như xứng với thân phận của cậu. Tôi sẽ tìm một chỗ tốt để tạo mộ cho cậu nhé!”

Huyết Ma nhếch miệng cười, sức mạnh cơ thể chuyển động tạo thành một lớp ánh sáng màu đỏ máu.

“Có quá nhiều người nói với tôi như vậy rồi, nhưng đến cuối cùng người chết lại chính là bọn họ!”

“Tối nay, ông cũng không ngoại lệ!”

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng, khoảnh khắc cậu dứt lời thì cũng không còn chần chừ nữa lập tức tung ra một cú đấm.

Cú đấm mạnh khủng khiếp, tạo thành một đường hầm khổng lồ hàng chục mét xuyên qua không gian khiến Huyết Ma phải co đồng tử.

Thế nhưng hắn không hề có ý né tránh mà đồng thời cũng giơ tay lên, một cú đấm màu đỏ máu lao ra va chạm với cú đấm của Diệp Thiên.

“Ầm!”

Hai luồng sức mạnh khủng khiếp va chạm tạo thành cú nổ rợn người tỏa về phía hai người.

Trên đỉnh núi Yến Sơn, từ trên xuống dưới tung bụi mùi, và bốc hơi nóng như bom vừa nổ.

Diệp Thiên không hề dịch chuyển, Huyết Ma cũng không phải lùi lấy nửa bước. Nắm đấm của hai người ngang hàng sức mạnh.

“Ồ!”

Diệp Thiên khẽ ngước mắt vì bất ngờ.

Nắm đấm của cậu dù chưa sử dụng hết sức mạnh từ khi cậu bước vào quy nguyên, với Phệ Thiên Huyền Khí thì nắm đấm này có thể khiến ngay cả những trưởng thẩm phán cũng không đỡ được.

Vậy mà Huyết Ma lại đỡ trực diện, hóa giải hoàn toàn. Đây đúng là người đầu tiên.

Cậu nhìn chăm chăm Huyết Ma, luồng sáng bao quanh Huyết Ma giống như thực thế, như là một lớp dịch máu đang chuyển động, còn khí tức của hắn thì lúc tắt lúc sáng mang cảm giác vô cùng mênh mông.

Giờ thì Diệp Thiên đã có thể khẳng định, tu vi của Huyết Ma đã khác hoàn toàn so với của một người đạt siêu phàm thần phẩm. Nói cách khác, hắn đã bước vào một cấp bậc khác, vượt qua cả siêu phàm thần phẩm.

Dù có là siêu phàm thần phẩm thì cũng chỉ là con sâu cái kiến khi đứng trước hắn mà thôi.

“Vương cấp sao?”

Diệp Thiên khẽ lên tiếng.

Huyết Ma ngạo nghễ ngẩng đầu, khí tức toàn thân bạo phát, cả đỉnh núi Yến Sơn như bị nhuốm màu đỏ máu.

“Diệp Lăng Thiên, hình như cậu rất ngạc nhiên nhỉ?”

Hắn nhếch miệng cười quỷ dị, giọng nói thì vô cùng âm trầm.

“Tôi nói rồi, dưới vương cấp thì không có ai là đối thủ của tôi cả.

“Vì tôi bây giờ đang là bán vương".

Một giây sau hắn xoay tay, trong phạm vi hàng trăm mét xung quanh lập tức bị mà đỏ máu bao trùm giống như tạo thành một thế giới khác nhốt Diệp Thiên vào bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK