Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cuộc gặp gỡ của chúng ta nhanh hơn tôi tưởng tượng nhiều!”



Diệp Thiên và người đàn ông trung niên đứng cách nhau tầm ba thước, quay lưng vào nhau và bước chân dần rời đi giống như hai người không có liên quan. Những người xung quanh không hề biết rằng, hai người đang bước đi ngày càng một xa nhau này đang nói chuyện với nhau bằng âm thanh mà họ không thể nghe thấy.




“Tôi luôn muốn gặp cậu một lần, chỉ đáng tiếc không có cơ hội. Trước đó vì quy ước vương cấp tôi cũng không thể hiện thân!”



Giọng nói của Long Hoàng vọng tới vô cùng hài hòa.



Diệp Thiên đút một tay trong túi áo, bóc vỏ một cái kẹo cao su và đưa vào miệng. Đây chính là thứ mà nhân viên hàng không chuẩn bị cho họ để nhét vào tai chống ù tai. Giờ cậu lấy ra dùng.



Cậu vừa nhai kẹo vừa cười thản nhiên: “Tìm tôi, có việc gì sao?”




Hai người truyền âm trong không gian, khoảng cách lúc này được kéo ra thêm hai mét nữa.



Long Hoàng vẫn vô cùng điềm đạm nhưng vẫn thể hiện khí thế của mình: “Tôi gặp cậu là vì muốn nhìn thấy nhân vật dẫn dắt thời đại này rốt cuộc có bản lĩnh tới mức nào!”



“Ồ! Muốn ra tay với tôi à?”



Diệp Thiên nhếch miệng: “Điều này khác với những gì tôi dự đoán. Nhưng nếu ông đã muốn chiến thì tôi cũng không ngại phụng bồi!”



Cậu vốn sớm vô cùng hứng thú với cao thủ trong truyền thuyết của Hoa Hạ. Long Hoàng từng là kẻ mạnh tuyệt đối trong quá khứ, còn cậu là kẻ mạnh của hiện tại. Cậu cũng muốn biết xem, người từng càn quét Hoa Hạ, đánh bại vô số quốc gia, một tay kiến tạo ra liên minh võ thuật. Vậy thì tu vi của Long Hoàng đầy tôn nghiêm của Hoa Hạ rốt cuộc đã đạt tới cảnh giới nào.



Cùng là vương cấp nhưng cậu rất muốn biết rốt cuộc Long Hoàng khác với những người khác ở điểm nào.



“Ha ha, đế vương bất bại quả nhiên là đế vương bất bại. Bất kỳ đối thủ nào trong mắt cậu cũng không hề có sự khác biệt, chẳng trách cậu có thể tung hoành khắp thế giới, giẫm đạp những kẻ mạnh khác và bước lên đỉnh cao vinh quang!”



Long Hoàng bật cười, giọng điệu đầy hiền hòa: “Tôi tìm cậu không phải vì muốn ra tay với cậu mà chỉ muốn xác nhận với cậu một chuyện!”



“Lúc nãy, tôi đã có đáp án rồi?”



Long Hoàng mỉm cười. Vừa rồi khi chạm vai Diệp Thiên, sức mạnh của hai bên tiếp xúc mỗi người một vẻ. Từ điểm này ông đã có thêm một sự nhìn nhận sâu hơn về thực lực của Diệp Thiên.



Mặc dù cậu chưa dùng toàn bộ sức mạnh, chỉ khẽ tiếp xúc nhưng Diệp Thiên cũng không để lộ quá nhiều. Dù vậy thì tu vi tinh thuần hàng trăm năm của ông ta cũng không thể nào chèn ép được Diệp Thiên. Điều này đã chứng minh thực lực của Diệp Thiên đủ để trở thành kẻ đứng đầu thế giới.



“Nói ra thì tôi còn phải cảm ơn cậu đấy, đã giúp tôi thực hiện được điều tiếc nuối năm xưa!”



Long Hoàng tiếp tục nói: “Tầm chục năm trước, Ẩn giả Churchill từng làm loạn khắp nơi tại Hoa Hạ, ám sát không ít cán bộ của chúng ta. Vì quy ước vương cấp mà tôi không thể xuất hiện ngăn chặn, không thể giết chết bọn họ. Sau đó khi tôi quyết định ra tay thì Ẩn Giả lại không xuất hiện thì lại không biết tung tích ở đâu!”



“Vừa hay nửa tháng trước kẻ này đã chết trong tay cậu!”



Biểu cảm của Diệp Thiên vô cùng điềm nhiên: “Tôi không cần sự tâng bốc, ông tìm tôi có việc gì xin hãy nói thẳng!”



Mặc dù Diệp Thiên luôn có tư tưởng cao thấp với những đối thủ khác thế nhưng dù sao Long Hoàng cũng là cao nhân của thế hệ trước, từng là ganh vác sự vinh quang của Hoa Hạ trên vai nên cậu cũng có đôi phần khâm phục.



“Hôm nay tôi tới là muốn xác nhận thực lực của cậu có đủ tư cách thay thế vị trí của tôi hay không. Và giờ thì tôi không còn gì phải lo lắng nữa rồi!”


Long Hoàng khẽ lên tiếng: “Hoa Hạ có cậu, thật tốt!”
“Thay thế vị trí của ông!”



Diệp Thiên thầm nghĩ: “Lẽ nào Long Hoàng còn có thân phận nào đó đặc biệt ở Hoa Hạ sao?”




Cậu chỉ nghe thấy Long Hoàng tiếp tục nói: “Trước khi cậu xuất hiện, tôi đã liệt bố cậu là Diệp Vân Long và vị trí lựa chọn đầu tiên, nhưng không ngờ chỉ trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi lại xuất hiện một Diệp Lăng Thiên tuyệt thế thiên hạ!”



Ông cười thản nhiên: “Thiên phú của bố cậu, trong mắt tôi cực kỳ mạnh, nhưng cậu lại càng bá đạo hơn. Trên người cậu sở hữu luồng ngạo khí còn hơn cả bố mình, sát tính thì không ai bằng!”



“Người bảo vệ bí cảnh của Hoa Hạ cần phải có sự lạnh lùng như thế. Phàm là ngoại bang xâm nhập vào Hoa Hạ thì phải giết!”



Long Hoàng để lộ khí chất ngạo nghễ, ngang ngược, giọng điều lạnh lùng đầy sát ý.




“Người bảo vệ bí cảnh sao?”, Diệp Thiên khẽ chau mày.



“Bí cảnh là một vùng phúc địa bí ẩn của Hoa Hạ, liên quan tới vận mệnh của võ cổ Hoa Hạ. Trong đó có một thần vật, có thể trấn giữ vận mệnh, khiến cho vận mệnh không bị biến mất, giúp cho võ mạch của Hoa Hạ tồn tại không bị tiêu diệt!”



Long Hoàng tiếp tục nói: “Hàng nghìn năm qua, không biết có bao nhiêu thế lực ngoại bang đã muốn lấy thần vật này để cắt đứt gốc rễ giới võ đạo của Hoa Hạ và để gia tăng năng lực cho chính mình. Cho dù là viện trọng tài hay giao triều thì cũng đều nhắm vào thứ đó. Nhưng do không ai biết vị trí của nói và do liên minh võ thuật vẫn còn tồn tại nên bọn họ vẫn chưa lấy được!”



“Người bảo vệ bí cảnh chính là người bảo vệ vật này, trách nhiệm của những người bảo vệ này đều vô cùng nặng nề!”



Diệp Thiên nghe xong không hề tỏ ra ngạc nhiên nhiều. Cậu chỉ hỏi thản nhiên: “Ý của ông là tôi chính là người bảo vệ bí cảnh sao?”



“Đúng vậy. Đời này chính là cậu!”



Long Hoàng quay người lại, Diệp Thiên cũng vậy. Hai người lại nhìn nhau một lần nữa.



“Người bảo vệ bí cảnh không chỉ cần có thiên phú và thực lực mà còn không được là người có lai lịch từ các môn phái cổ xưa. Khắp Hoa Hạ này, cậu là người lựa chọn duy nhất, không ai có thể so sánh được với cậu!”



Ông khẽ ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ miên man.



“Tôi đã bảo vệ bí cảnh hàng trăm năm rồi. Người bảo vệ bí cảnh khi giao lại nhiệm vụ cho tôi vào lần trước thì lúc đó tôi đã 60 tuổi!”



“Tôi thật không ngờ, người bảo vệ bí cảnh kế nhiệm mình lại mới có 20 tuổi!”



Long Hoàng vừa dứt lời thì nở nụ cười.



Cho dù ông có tưởng tượng thì cũng không tưởng tượng nổi trên đời lại xuất hiện một thiên tài siêu cấp nghịch thiên như Diệp Thiên.



“Diệp Lăng Thiên, đây là tiêu chí của người bảo vệ bí cảnh. Nếu như cậu nhận lấy thì từ ngày hôm nay cậu chính là người bảo vệ bí cảnh!”



Long Hoàng quay người, lấy từ trong ngực ra một cây trâm cài áo. Diệp Thiên cũng nhìn và thấy cây trâm cài áo vô cùng tinh tế, trên đó là hình một cái đầu sư tử trông vô cùng uy nghiêm, lẫm liệt. Mặc dù ở khoảng cách rất xa nhưng Diệp Thiên vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.



Long Hoàng vừa dứt lời thì ném cái trâm cho cậu, đúng lúc này Diệp Thiên đưa tay lên ngăn lại.

1645965706287.png

Cậu vươn vai, gật đầu ra hiệu cho Đàm Băng Băng ở phía xa rồi ung dung quay người bỏ đi, chẳng buồn quay đầu lại.



“Long Hoàng, ông là cao nhân của Hoa Hạ, vì nước vì dân, tôi kính trọng ông nhưng tôi không đồng ý trở thành thanh viên của liên minh và cũng không muốn trở thành người bảo vệ bí cảnh.




“Nhưng tôi có thể đảm bảo, bất luận là người của viện trọng tài hai giáo triều, bất kỳ thế lực ngoại bang nào muốn làm loạn ở Hoa Hạ thì Diệp Lăng Thiên tôi nhất định sẽ không để yên!"



“ Những điều cần nói thì tôi cũng nói rồi. Người bảo vệ bí cảnh, ông nên tìm người khác đi!”







“Những gì cần nói cũng nói đủ rồi, ông vẫn nên tìm người khác làm người thủ hộ bí cảnh này đi thôi!”




Diệp Thiên đút một tay vào túi quần, tự nhiên phóng khoáng cất bước rời đi, Đàm Băng Băng theo sát phía sau, lúc cậu vừa dứt lời thì đã ra khỏi sân bay, cũng không liếc mắt nhìn Long Hoàng nữa.



Trâm cài áo dừng ở lòng bàn tay Long Hoàng, vẻ mặt ông ta hơi sửng sốt, cũng mang theo chút kinh ngạc.



Thái độ của Diệp Thiên nằm ngoài dự liệu của ông ta.



Đứng yên tại chỗ chừng hơn mười giây, mãi đến khi bóng lưng Diệp Thiên biến mất, Long Hoàng mới khẽ bật cười, cất trâm cài áo lại, xoay người đi về hướng ngược lại, giọng nói giống như ngưng tụ thành sợi, đuổi sát theo sau Diệp Thiên.



“Diệp Lăng Thiên, chúng ta sẽ gặp lại, nhớ kỹ tên của tôi!”



“Long Định Thiên!”



Ông ta nói xong thì bỗng nhiên giống như bốc hơi, dưới tình huống vô số người không chú ý đến mà biến mất khỏi bãi đậu máy bay khổng lồ này.



“Long Định Thiên?”



Bên ngoài sân bay, Diệp Thiên khẽ thì thầm, cũng đã ghi nhớ cái tên này ở trong lòng, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy tên của Long Hoàng.



Người như phi long, nhất chiến định thiên, không hổ là tên của Long Hoàng!



Long Định Thiên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, phối hợp với khuôn mặt bình thường dạo bước trên đường cái, theo lẽ thường, người đàn ông trung niên mang dáng vẻ như ông ta đi lại trong dòng người thì sẽ không có ai chú ý đến sự tồn tại của ông ta, chính là kiểu người sau khi nhìn thấy sẽ quên ngay lập tức.



Nhưng trên người ông ta lại tự nhiên tỏa ra một luồng khí tức kỳ lạ hấp dẫn người khác, khiến cho mọi người xung quanh, cho dù là nam hay nữ đều sẽ đưa mắt nhìn về phía ông ta. Ông ta bước đi trên đường, gần như mỗi một người qua đường lướt qua ông ta đều sẽ quay đầu ngóng nhìn, hồi lâu không rời mắt.



Long Định Thiên nhìn thẳng, chắp tay đi về phía trước, cuối cùng đi đến trước một quán trà lâu đời ở thủ đô.



Quán trà mang hương vị cổ xưa, khắp nơi đều trang trí theo phong cách cổ điển, hơn nữa thoạt nhìn đã có lịch sử lâu lắm rồi, người đến uống trà tựa nồi canh suông, vô cùng thưa thớt, quán trà lớn như vậy mà chỉ có chưa đến mười người.



Long Định Thiên đi thẳng lên tầng ba, một lão hòa thượng có khuôn mặt hiền hòa đang ngồi ở vị trí gần sát bên đường, hai mắt khép hờ, miệng đang tụng kinh niệm Phật, một tay dựng thẳng trước ngực, nhưng lại không thấy lần tràng hạt.



Người này chính là chưởng môn tối cao của viện Cổ Thiếu Lâm Đạt Ma, đại sư Trí Đức.



Trong khoảnh khắc Long Định Thiên đi lên, đại sư Trí Đức cũng mở mắt ra, trên mặt chứa đầy ý cười.
“Sao rồi? Cậu ta đủ tư cách không?”



Lời ít mà ý nhiều, ông ấy dứt khoát hỏi ra.




Long Định Thiên ngồi xuống, nhấp một ngụm trà xanh, khóe miệng lộ ra ý cười.



“Ông bạn già, ông cũng từng nhận sự nhờ cậy của tôi mà gặp cậu ta ở thủ đô một lần, thậm chí còn trao đổi một chiêu với cậu ta, mặc dù lúc ấy ông chưa dốc hết sức lực, nhưng bản thân Diệp Lăng Thiên như thế nào, chẳng lẽ ông không nhận ra, còn phải hỏi tôi sao?”



“Ha ha!”. Đại sư Trí Đức ngửa đầu cười to, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng cao tăng đắc đạo của ông ấy.



Ông ấy cười hai tiếng, sau đó chợt cúi đầu xuống, sắc mặt trở nên nghiêm túc.




“Lần trước tôi và cậu ta gặp nhau ở thủ đô, cách hôm nay cũng khoảng chừng hai tháng, khi đó mặc dù tu vi của cậu ta cực mạnh, có thể đứng đầu trong cảnh giới siêu phàm, nhưng khoảng cách với vương cấp thật sự thì vẫn còn xa lắm!”



“Nhưng hôm nay ông đã gặp cậu ta, tôi muốn biết ông có đánh giá như thế nào về cậu ta?”



Ông ấy nhìn chằm chằm Long Định Thiên, chờ đợi đáp án của Long Định Thiên, ông ấy biết rõ, lần gặp mặt này của Long Định Thiên và Diệp Thiên sẽ quyết định hướng đi trong tương lai của Liên minh Võ thuật và giới võ đạo phương Đông.



“Hôm nay tôi và cậu ta cũng coi như có va chạm nho nhỏ, chỉ nói về sức mạnh, cậu ta đã có thể sánh vai với vương cấp trăm năm, thậm chí không thua kém gì những vương cấp lâu năm kia rồi!”



Mặc dù trong lòng đại sư Trí Đức đã có đáp án, nhưng bây giờ nghe thấy chính miệng Long Hoàng nói ra thì vẫn rất ngạc nhiên.



Lần gặp Diệp Thiên kia đã là chuyện của hai tháng trước, lúc đó ông ấy vì ngăn cản trưởng môn Võ Đang - Trương Chí Lăng tự bạo mà đành phải ra tay, cũng đã giao thủ một chiêu với Diệp Thiên.



Rõ ràng Diệp Thiên lúc đó vẫn chưa đạt đến trình độ này, nhưng mới chỉ qua hai tháng, Diệp Thiên đã phát triển đến mức có thể cùng sánh vai với vương cấp trăm năm, thiên phú và tốc độ tu luyện như vậy, có thể nói là thiên tài trong thiên tài.



Ngay cả Long Hoàng còn khẳng định tu vi của Diệp Thiên như vậy, ông ấy cũng coi như hoàn toàn hiểu rõ, trong hơn trăm năm bọn họ biến mất khỏi thế gian, cuối cùng Hoa Hạ đã xuất hiện một nhân vật kinh hãi thế tục vô cùng khó lường.



Long Định Thiên rót một chén trà cho đại sư Trí Đức, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, mang theo mấy phần cảm khái nói: “Nếu bàn về thiên phú…”



“Ba Long Định Thiên cũng không sánh kịp một Diệp Lăng Thiên!”



Nghe thấy lời khẳng định không hề thổi phồng của Long Định Thiên, đại sư Trí Đức chìm vào im lặng.



Rõ ràng, ông ấy vẫn đánh giá tiềm lực của Diệp Thiên quá thấp!



Long Định Thiên này, mặc dù bề ngoài tầm thường không hề bắt mắt, có thể nói chính là loại hình phổ biến nhất, nhưng ông ta có thực lực cao cường, từng đánh bại vô số cao thủ nước ngoài xâm lược Hoa Hạ, ngay cả thế lực lớn mạnh của phương Tây là viện trọng tài và giáo triều phái ra số lượng cao thủ vương cấp lên đến hai chữ số vây giết ông ta cũng không thành công, đều bị ông ta phá tan vòng vây.



Có thể nói kiêu ngạo trong lòng Long Định Thiên còn cao hơn trời.



Nhưng bây giờ ông ta lại dùng giọng điệu cực kỳ thán phục mà khen ngợi một nhân tài mới nổi nhỏ hơn ông ta không biết bao nhiêu tuổi, còn tự nhận là không bằng, trong hơn trăm năm đại sư Trí Đức quen biết Long Định Thiên, chưa từng có chuyện như vậy.



Cho dù là Diệp Vân Long ba mươi lăm tuổi vang danh Hoa Hạ, Long Hoàng cũng chưa từng phát biểu quan điểm về người này, nhưng Diệp Thiên vừa xuất hiện đã lọt vào tầm mắt của Long Hoàng, luôn luôn nhận được sự quan tâm của ông ta, thậm chí còn nhờ ông ấy xuất hiện đến gặp Diệp Thiên một lần, nói với Diệp Thiên một câu.



Đối xử như vậy, rõ ràng chính là trải đường cho người thừa kế đời tiếp theo, ông ấy không thể tưởng tượng nổi, một hậu bối chưa đến hai mươi tuổi lại có thể khiến Long Hoàng làm đến như vậy!


“Ông thật sự quyết định, muốn Diệp Lăng Thiên tiếp nhận công việc của ông?”
Đại sư Trí Đức hỏi.



Long Định Thiên khẽ gật đầu, không hề nói phóng đại: “Hoa Hạ, không, phải nói là thế giới, cho dù nhìn ra khắp thế giới, trong lịch sử cũng chưa từng xuất hiện nhân vật thiên tài như vậy.”




“Tôi cảm thấy mình đúng là già rồi!”



Đại sư Trí Đức âm thầm cảm khái, có thể khiến cho Long Hoàng đã bảo vệ giới võ đạo Hoa Hạ chừng trăm năm khen ngợi như vậy, ông ấy chỉ từng thấy một Diệp Thiên.



“Vậy Diệp Lăng Thiên đồng ý không?”



Nghe thấy câu hỏi của đại sư Trí Đức, Long Định Thiên cười khổ lắc đầu.




“Diệp Lăng Thiên ngông cuồng hơn tôi tưởng tượng nhiều, loại người như cậu ta tuyệt đối sẽ không bị bất kỳ gánh vác và trách nhiệm nào trói buộc, trong mắt cậu ta, ngoại trừ bạn bè người thân, những người khác không khác gì cỏ rác!”



“Hiện giờ cậu ta hoàn toàn có thể tiếp nhận vị trí của tôi, nhưng cậu ta từ chối rồi, chuyện này, không cách nào cưỡng cầu!”



Đại sư Trí Đức nghe vậy thì cũng sáng tỏ, ông ấy chỉ từng gặp Diệp Thiên một lần nhưng cũng khắc sâu ấn tượng về cá tính của Diệp Thiên, mặc dù như vậy nhưng ông ấy vẫn cảm thấy vô cùng tiếc hận.



Diệp Thiên quả thật lợi hại như lời Long Định Thiên nói, nếu như bằng lòng tiếp nhận vị trí người thủ hộ bí cảnh, hợp sức với Long Định Thiên, lại cộng thêm lão hòa thượng đã tu luyện tuyệt kỹ Phật Môn hơn trăm năm ông ấy trấn thủ, chắc chắn sẽ khiến bí cảnh và giới võ đạo Hoa Hạ vững chắc như thành đồng, không kẻ địch nào dám xâm phạm.



Nếu Diệp Thiên gia nhập trở thành một thành viên của Liên minh Võ thuật, đến lúc đó cho dù giáo triều và viện trọng tài kéo nhau trở lại, muốn khơi dậy cuộc chiến tranh vương cấp giữa phương Đông và phương Tây lần nữa, bọn họ cũng sẽ càng thêm nắm chắc có thể khiến cho Liên minh Võ thuật chiếm được một vị trí có lợi.



Nhưng Diệp Thiên vẫn luôn từ chối.



Khi hai người chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên một tia sáng đỏ từ bên cạnh quán trà phóng đến, hệt như cầu vồng sau mưa, từ trên đỉnh quán trà rót xuống, rơi thẳng xuống bên cạnh hai người!”



“Thiền sư Già Lâu La đến rồi!”



Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng ba thủ lĩnh của Liên minh Võ thuật cũng lần nữa tề tựu đông đủ rồi!







Bóng sáng từ trên trời rơi xuống, trong khi quanh ngã tư đường không một ai cảm nhận được thì bỗng nhiên ngưng tụ trên quán trà, hóa thành một bóng dáng người trung niên cao khoảng bảy thước.



Người trung niên mặc áo choàng dài, trông như một hành giả tĩnh mịch, lỗi lạc ở thế gian, lại giống như cao tăng thánh hiền đắc đạo, cả người từ trên xuống dưới được bao phủ bởi hơi thở thánh quang, nghiêm nghị không thể mạo phạm.



Ông ta vừa đến lầu ba quán trà thì mấy vị khách vốn đang ở lầu ba lập tức thay đổi nét mặt, dù bọn họ không biết người này là ai thì cũng cảm nhận được hơi thở bất phàm trên người ông ta, lẳng lặng mà lui xuống lầu hai.



Long Định Thiên và đại sư Trí Đức khẽ cười, ngay khi người trung niên xuất hiện thì đều nâng chén với ông ta.



“Ông bạn già, lần trước ly biệt ở Tử Trúc Lâm cũng đã sáu mươi năm rồi, hy vọng ông vẫn khỏe!”



Người trung niên khẽ cười, một tay vung lên, một chén trà chợt lơ lửng, lướt qua mấy thước, đã bị ông ta nắm trong tay.



“Sáu mươi năm đối với chúng ta mà nói chẳng qua chỉ là trong nháy mắt thôi, hai vị, kính lễ!”


Ông ta nói xong thì dùng trà thay rượu, uống cạn một hơi.
Đại sư Trí Đức và Long Định Thiên cũng đồng thời ngửa đầu uống cạn, ba người tựa như có một kiểu ăn ý ngầm, sau khi uống cạn một chén trà, toàn bộ đều ngồi ở ba góc tam giác, thế kiềng ba chân, giống như thời kỳ Hán Mạt phân chia thiên hạ làm ba phần Ngụy, Thục, Ngô vậy.



Già Lâu La - chính là tên của người trung niên này.




Cái tên này ở Trung Nguyên Hoa Hạ thì có lẽ rất nhiều võ giả đều thấy xa lạ, nhưng ở Tạng Biên, cái tên Mật Tông này tựa như có ma lực, vương vấn trong lòng tất cả cao thủ võ đạo, thậm chí với nhiều dân du mục ở Tạng Biên, cái tên này trong lòng họ chính là thần linh tiên nhân đương thời.



Hai tay Già Lâu La thon dài tinh tế, tựa như phái nữ, rút ra từ trong áo chùng, vừa rót một chén trà cho mình vừa xúc động nói: “ Nhớ năm đó, hai người các ông đích thân đến Tạng Biên mời tôi xuống núi, để trợ giúp Liên minh Võ thuật, mà trong trận chiến vương cấp trăm năm trước, ba người chúng ta đã kề vai chiến đấu, đánh bại vô số vương cấp phương Tây, đối phó với giáo triều và viện trọng tài!”



“Nhớ lại chuyện xưa, dường như ở ngay trước mắt!”




Ông ta ngẩng đầu, như đang nhớ lại năm tháng hào hùng xưa.



“Sau trận chiến vương cấp, Liên minh Võ thuật bị ép phải im lặng, Long Hoàng ông trở về núi rừng, đại sư Trí Đức trở về với cửa Phật ở ẩn, không hỏi thế sự, tôi từng cho rằng, tôi sẽ cứ vậy ở Tạng Biên nghiên cứu võ đạo, cống hiến cho Phật học, không ngờ, bây giờ tôi lại bước đến Trung Nguyên, ba người chúng ta còn có thể gặp nhau!”



Đại sư Trí Đức và Long Hoàng nhìn nhau khẽ cười, Già Lâu La này cũng từng giống bọn họ, đều là nhân vật cấp bậc quan trọng nhất của Liên minh Võ thuật. Ba người với thực lực mạnh mẽ đã dẫn dắt Liên minh Võ thuật, cùng chiến đấu với rất nhiều thế lực lớn phương Tây, những năm tháng đó cũng như những lúc sớm chiều sánh vai chiến đấu, đều không thể quên được.



Đại sư Trí Đức quay đầu nhìn Già Lâu La, khẽ nói một tiếng.



“A di đà phật!”



“Chúng ta ba người có thể lại tập hợp, Liên minh Võ thuật có thể lại xuất hiện ở thế gian, tất thảy chuyện này trái lại công lao phải thuộc về hậu bối kinh tài tuyệt diễm kia, không có cậu ta phá vỡ bức tường quy ước vương cấp, mở ra thời kỳ vương cấp, thì chúng ta cũng sẽ không được thoải mái uống trà như bây giờ!”



Già Lâu La nghe vậy, khẽ nhíu mày: “Diệp Lăng Thiên? Không phải các ông nói muốn mời cậu ta gia nhập Liên minh Võ thuật sao, cậu ta còn chưa đến sao?”



Từ khi Liên minh Võ thuật biến mất, Già Lâu La liền ở ẩn ở cung điện Potala ở Tạng Biên. Qua gần trăm năm, chỉ đến sáu mươi năm trước, vào thế chiến thứ hai thì đã từng lộ diện vì đạt được sáu mươi năm hòa hoãn cho giới võ đạo Hoa Hạ, thời gian còn lại, ông ta chưa từng bước ra khỏi Tạng Biên một bước.



Nhưng dù như vậy, đối với sự tồn tại của tài năng mới này, ông ta cũng đã nghe thấy từ lâu, chuyện Diệp Thiên là, dù là thời kỳ vương cấp hoành hành trăm năm trước thì cũng là chuyện kinh sợ thế tục, ông ta không thể không để ý.



“Diệp Lăng Thiên sẽ không đến!”



Long Định Thiên khẽ lắc đầu: “Hôn nay tôi và cậu ta đã gặp mặt, cậu ta từ chối lời mời của tôi, không những từ chối gia nhập Liên minh Võ thuật, mà cũng từ chối trở thành người bảo vệ bí cảnh thế hệ tiếp theo!”



“Ồ?”. Già Lâu La nghe vậy, có chút tiếc nuối nói: “Vậy thì đúng là đáng tiếc, đối với nhân vật đỉnh cao mà giới võ đạo Hoa Hạ gần sáu mươi năm xuất hiện mà nói, dù là thực lực, tiềm lực, thiên phú, danh vọng hay chiến tích, Diệp Lăng Thiên tuyệt đối là lựa chọn chuẩn xác trở thành người kế thừa chúng ta, tương lai Liên minh Võ thuật cũng có thể do cậu ta nắm giữ!”



“Nhưng chí hướng cậu ta không ở đây, tâm du ngoạn khắp cửu thiên, chuyện này xem ra không thể cưỡng cầu!”

1645965741975.png

“Hôm nay chúng tôi hẹn ông đến trước, chuyện muốn nói là liên quan đến chuyện quy ước vương cấp bị xé bỏ!”



Nói đến đây, giọng điệu Long Hoàng trở nên nghiêm trọng hơn.




“Trận chiến trăm năm trước kia, cao thủ vương cấp phương Tây gần như đã đánh diệt sạch, người người bị thương, vì vậy hai bên đã ký quy ước vương cấp, dùng quy ước để kiểm soát vương đương thời!”



“Mặc dù khi đó chúng ta đều hiểu rõ, hiệp nghị chung mà ngay cả văn bản cũng không có này chẳng qua chỉ là để trang trí mà thôi. Nhưng lúc đó tôi đã lường trước, ít nhất cũng phải cần một trăm năm mươi năm, quy ước vương cấp mới mất hiệu lực, quay trở lại thời đại vương cấp!”



“Nhưng quả thực tôi không ngờ được thế giới lại xuất hiện Diệp Lăng Thiên, bởi vì sự thúc đẩy của cậu ấy, cùng với việc cậu ấy mạnh mẽ chống lại quân đội, đã khiến lực lượng võ giả đỉnh cao lại lần nữa bước lên võ đài thế giới, viện trọng tài mượn lý do này, ngang nhiên xé bỏ quy ước vương cấp!”




Long Hoàng khẽ lắc đầu: “Chuyện này so với tôi dự đoán đã sớm hơn năm mươi năm, rất nhiều sắp đặt, kế hoạch lúc trước của tôi đều bị xáo trộn!”



“Giới võ đạo phương Đông chúng ta vốn yếu thế hơn phương Tây, tôi lo lắng viện trọng tài và giáo triều sẽ làm khó dễ trong thời gian này, đến lúc đó vương cấp phương Tây và Đông lại đấu chọi lần nữa, cục diện e rằng sẽ không lạc quan như trăm năm trước nữa!”



Đại sư Trí Đức cũng gật đầu đồng ý: “Quả thực, bây giờ không như lúc xưa, ban đầu bởi vì chúng ta đột nhiên thành lập Liên minh Võ thuật, mời rất nhiều võ giả phương Đông gia nhập, nên mới khiến viện trọng tài và giáo triều trở tay không kịp!”



“Bây giờ trải qua trăm năm, ai biết viện trọng tài và giáo triều đã âm thầm sắp xếp những gì?”



“Hơn nữa bởi vì quan hệ với Diệp Lăng Thiên, La Võng từng ở thế trung lập sẽ nghiêng về phương Tây chắc chắn sẽ vì thù hận với Diệp Lăng Thiên, đến khi đó cao thủ thế giới lớn đều xuất hiện, trận huyết chiến chỉ là chuyện nhỏ, không bảo vệ được bí cảnh Hoa Hạ mới là chuyện lớn nghiêm trọng nhất của chúng ta!”



Nhìn vẻ mặt hai người bạn già của mình, vị Phật sống Tạng Biên - Già Lâu La này cũng là lần đầu tiên cảm thấy nặng nề trong mấy chục năm nay.



Ông ta trầm mặc vài giây, bỗng nhiên ngẩng đầu.



“Nếu chuyện thật sự đến bước khó kiểm soát như vậy, các ông cho rằng người của “nơi kia” sẽ ra tay không?”



Hai chữ “nơi kia” vừa xuất hiện, hai vương cấp tuyệt đỉnh đương thời là Long Định Thiên và đại sư Trí Đức đều thay đổi nét mặt!



Sắc mặt Long Định Thiên và đại sư Trí Đức chợt thay đổi, nhân vật cỡ như bọn họ tu vi tâm tính còn cứng rắn hơn đá, núi Thái Sơn có sụp trước mặt vẫn không biến sắc, nhưng nhắc đến “nơi kia” thì vẻ mặt bọn họ lại thay đổi, không thể giữ được bình tĩnh.



“Ý ông là, tiểu thế giới?”



Đại sư Trí Đức nghiêng đầu nhìn, thấp giọng hỏi.



Nếu Diệp Thiên ở đây chắc chắn cũng sẽ vô cùng kinh ngạc, bởi vì “tiểu thế giới” này, nửa ngày trước cậu cũng từng nghe người khác nhắc tới.



“Đúng!”. Thiền sư Già Lâu La gật đầu chắc chắn: “Tiểu thế giới, là thánh địa của Hoa Hạ, có hơn nghìn năm lịch sử, từ xưa đến nay, nếu có dị tộc bên ngoài xâm phạm bí cảnh Hoa Hạ, muốn cướp đoạt khí vận giới võ đạo Hoa Hạ, có lẽ bọn họ cũng sẽ không ngồi yên không màng đến!”


“Có bọn họ ra tay, cho dù viện trọng tài và giáo triều liên thủ thì cũng phải nhượng bộ lui binh, không dám tranh giành!”


Lời ông ta có vẻ rất chắc chắn và lộ ra sự khâm phục, có vẻ “Tiểu thế giới” này cũng như người của nơi đó, đều thượng đẳng hơn họ một bậc vậy.



Long Định Thiên và đại sư Trí Đức đều rơi vào trầm mặc, một lát sau, Long Định Thiên mới mở lời.




“Tiểu thế giới quả thực là thánh địa võ tu mạnh nhất của Hoa Hạ ta, lỗi lạc xuất chúng, vượt xa thế tục, nếu cao thủ bên trong chịu ra tay thì dù giáo triều và viện trọng tài dốc hết toàn lực cũng chỉ có miếng không có tiếng mà thôi!”



“Nhưng đáng tiếc, bọn họ sẽ không ra tay!”



Ông ta khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ.




“Đối với tiểu thế giới mà nói, bọn họ giống như thần linh tiên nhân vượt xa thế giới phàm tục, nhìn xuống thế giới, trong mắt bọn họ, bên ngoài tiểu thế giới thì đều là ngoại tộc thế tục, không lọt vào mắt bọn họ, không khác gì cọng cỏ!”



“Mặc dù là giới võ đạo Hoa Hạ, nhưng trong mắt bọn họ chẳng qua chỉ như đứa nhỏ ba tuổi mà thôi, không đáng nhắc đến, bọn họ sẽ không vì những lý do nhàm chán này, vì một đám người thế tục bọn họ cảm thấy thấp kém mà ra tay cả!”



Nghe thấy lời của Long Định Thiên, Già Lâu La và đại sư Trí Đức đều không phản bác, không khí chợt trầm lắng.



Bọn họ biết rõ, lời Long Định Thiên nói không sai.



Chỉnh bởi vì biết sức mạnh của “tiểu thế giới”, nên bọn họ lại càng hiểu rõ, người trong đó cao ngạo và ngông cuồng đến thế nào.



Trong mắt bọn họ, người thế tục chính là kiến nhỏ trên mặt đất, mà người của tiểu thế giới bọn họ, ai ai cũng là rồng trên trời, bay lượn khắp nơi.



Mây trên tầng cao, sao lại cúi đầu quan tâm đám kiến con?



“Nói như vậy, nếu thế lực phương Tây viện trọng tài và giáo triều liên thủ ngóc đầu trở lại, chúng ta vẫn chỉ có thể dựa vào sức lực bản thân sao?”



Già Lâu La phá vỡ yên lặng đầu tiên, nói với hai người.



Đại sư Trí Đức gật đầu chắc chắn, ánh u ám xa xăm: “Lần này, so với trận chiến trăm năm trước còn hung hiểm hơn nhiều, nhưng chúng ta là cấp bậc cao nhất của giới võ đạo Hoa Hạ, nhất định phải dùng hết toàn lực chống đỡ giới võ đạo Hoa Hạ!”



“Cho dù là viện trọng tài và giáo triều rốt cuộc có phản ứng gì, chúng ta cũng chỉ có thể dẫn đầu chống đỡ, không thể lùi nửa bước, đây là sự kiên cường của người Võ Minh chúng ta, cũng là trách nhiệm của người Hoa Hạ!”



Hơi thở trên người Già Lâu la biến mất, một vòng sáng nhàn nhạt, lơ lửng quanh người ông ta, ánh mắt cũng trở nên lạnh nhạt, một luồng chiến ý nặng nề tỏa ra từ thân thể ông ta.



“Từ trận chiến trăm năm trước, tôi đã lâu không ra tay với ai, tôi cũng rất muốn tìm người xác minh một phen, tôi đã thiện tu hành trăm năm nay, rốt cuộc có hiệu quả thế nào!”



“Tôi vô cùng may mắn, trong một trăm năm qua, nhiệt huyết trong lòng tôi vẫn chưa từng dập tắt!”



Ông ta nâng tay lên, trên không khoảng trăm mét của quán trà, một đám mây bay lên, uốn lượn trên không, sau đó tan đi theo gió, trong thoáng chốc, ông ta dường như không còn là thánh nhân Phật sống Tây Tạng nữa, mà là chiến thần thánh quang trừ ác cứu thế.


Long Định Thiên nhìn thấy chiến ý hai người phóng lên trời, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy hào hùng, thời gian trôi qua trăm năm, kiêu ngạo trong lòng hai vị này vẫn không hề biến mất, trái lại còn được thời gian tôi luyện, càng lúc càng cứng rắn.
Ông ta nhìn hai người, không kiềm được bật cười thành tiếng.



“Giới võ đạo Hoa Hạ có hai vị ở đây, quả thực là phúc của tu giả võ đạo Hoa Hạ!”



“Lần này, cứ để ba người chúng ta kề vai sát cánh, trăm năm sau hội ngộ thế giới phương Tây vậy!”




Ba người ăn ý nhau, đều nâng chén trà uống cạn một hơi.



Ba nhân vật đứng đầu Liên minh Võ thuật này, qua một trăm năm lại lần nữa tuyên chiến với giới võ đạo phương Tây.



Uống cạn chén trà, ba người đồng thời đứng dậy, nhịn ánh chiều tà phía Tây, ánh mắt như nhìn thấu về phía xa, nhìn đến sông núi cách đó cả nghìn cây số.




Long Định Thiên chắp tay sau lưng, bất giác nhớ đến thanh niên kiêu ngạo trước đó đã từ chối ông ta thẳng thừng.



“Diệp Lăng Thiên, hy vọng đại chiến phương Tây lần này, cậu có thể đem đến kinh ngạc cho chúng tôi!”



...



Từ lúc gặp mặt Long Định Thiên ở sân bay, Diệp Thiên đưa Đàm Băng Băng trực tiếp rời khỏi sân bay, còn về thanh niên họ Hứa có va chạm với cậu trên máy bay kia, cậu trực tiếp không quăng cậu ta ra khỏi đầu.



Kiểu nhân vật như vậy, trong mắt cậu chẳng qua chỉ là đám kiến nhỏ nhoi, nếu có hứng thú thì trái lại có thể chơi đùa cùng anh ta, xem như thú vui giải trí, nhưng bây giờ nào có thời gian quan tâm đến mấy thứ vặt vãnh đó chứ?



Còn Lâm Hiểu Nguyễn, mặc dù trên máy bay trò chuyện với cậu rất vui, nhưng biểu hiện sau đó lại khiến hảo cảm của cậu dần biến mất, trở thành một người qua đường, không buồn quan tâm.



Bây giờ những gì cậu nghĩ, là chuyện Long Định Thiên nhắc đến bí cảnh Hoa Hạ, đây lại lần đầu tiên cậu nghe đến, Hoa Hạ lại còn có nơi liên quan đến vận khí giới võ đạo.



“Bí cảnh?”



Cậu thấp giọng lầm bầm, đi về phía trước, không hề để ý Đàm Băng Băng phía sau.



Đối với bí cảnh Hoa Hạ này, mặc dù cậu quan tâm nhưng cũng chỉ trong giới hạn tò mò hiếu kỳ.



Đối với cậu mà nói, cậu tuyệt đối sẽ không tin tưởng mấy thứ vận khí và những điều may rủi định sẵn kia, một người có mạnh mẽ hay không, một gia tộc có hưng thịnh hay không, chắc chắn không liên quan gì đến vận mệnh, trước giờ cậu chưa từng tin vào vận mệnh.



Nhưng thần vật trên thế gian này, kỳ lạ cổ quái, tất cả đều có, giống như Thông Thiên Kính. Mười năm trước có thể dự đoán tình trạng của cậu mười năm sau, đã sớm biết rõ cậu cần phải phá bỏ võ mạch thì mới có thể thức tỉnh năng lực, trở thành người mạnh nhất, đây chính là uy lực mà những thần vật trên thế gian kia sở hữu, không thể không không tin.



Theo lời Long Định Thiên, trong bí cảnh Hoa Hạ có thứ liên quan đến vận khí giới võ đạo Hoa Hạ, vô cùng quan trọng, cần phải có cao thủ mạnh mẽ bảo vệ bí cảnh qua từng thời đại. Rõ ràng đó cũng là một thần vật hiếm thấy trên thế gian, nếu không thế giới phương Tây sẽ không làm to chuyện muốn đoạt lấy như vậy.



Nhìn thấy Diệp Thiên ở phía trước trầm mặc, Đàm Băng Băng không dám lên tiếng làm phiền, chỉ lẳng lặng đi theo sau, không nói lời nào.



Hai người liên tiếp đi qua ba ngã tư, Diệp Thiên mới định thần lại, cậu đang định nhắc đến chuyện vừa nãy với Đàm Băng Băng, thì một bóng hình đột nhiên xuất hiện phía sau hai người.



Vẻ mặt người đó lạnh lùng, gương mặt lại xinh đẹp yêu kiều, so với Đàm Băng Băng không hề kém cạnh, cô ta vừa xuất hiện, không nói rõ ràng đã trực tiếp khoác tay với Diệp Thiên, dựa vào vai Diệp Thiên vô cùng gần gũi.



“Diệp Thiên, chúng ta lại gặp nhau rồi!”



Làn gió khẽ phả tới, vẻ mặt Diệp Thiên không hề vui vẻ, trái lại chợt u ám.

1645965764682.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK