Đi cùng với Đậu Vạn Quy đến đây còn có cả mấy nhân vật lớn tuổi nhà họ Đậu, bọn họ đứng bên cạnh bờ vực, cảm thấy không hiểu gì hết, đều không biết “cảnh giới đó” mà Đậu Vạn Quy nói có nghĩa là gì.
“Chí tôn võ thuật đã là nhân vật đỉnh cao trong giới võ thuật rồi, nhưng nghe cuộc nói chuyện của gia chủ và Tiêu Ngọc Hoàng thì hình như trên cảnh giới chí tôn võ thuật vẫn còn có cảnh giới cao hơn sao?”.
Mấy người tuy không dày dặn kinh nghiệm bằng Tiêu Ngọc Hoàng và Đậu Vạn Quy, nhưng dù sao cũng là bậc tiền bối của đa số những người trong giới võ thuật, hiểu biết nhiều, nhưng bọn họ cũng chưa từng nghe thấy phía trên cảnh giới chí tôn võ thuật lại tồn tại cả cảnh giới mạnh hơn.
“Chỉ kém nửa bước!”.
Đậu Vạn Quy khẽ lẩm bẩm.
“Năm xưa giao đấu với ông, tôi đã biết số người có thể là đối thủ của ông đã chưa quá năm người, còn bây giờ, tôi rất khó mà tưởng tượng, ông rốt cuộc đã mạnh đến mức độ ra sao, giữa tôi và ông rốt cuộc tồn tại khoảng cách lớn đến mức nào?”.
Tiêu Ngọc Hoàng lạnh lùng vẫy tay: “Hôm đó ông chỉ giao đấu với đồ đệ của tôi, còn chưa ra tay với tôi mà, nếu muốn biết khoảng cách giữa tôi và ông, vì sao không đích thân đấu thử nhỉ?”.
Đậu Vạn Quy nghe thấy vậy, hai tia sáng lập tức lóe lên từ hai mắt của ông ta, sương mù buổi tối đã bị luồng gió mạnh vô hình thổi đi hơn một nửa.
Mấy vị trưởng lão nhà họ Đậu đứng cách đó hàng trăm trượng, hai mắt không dám chớp, chỉ muốn nhìn rõ hai vị chí tôn võ thuật này giao đấu với nhau rốt cuộc có trạng thái ra sao, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.
Đây cũng là gia chủ của bọn họ, mười mấy năm nay đây là lần thứ hai giao đấu với Tiêu Ngọc Hoàng!
Vũ khí khắp người Đậu Vạn Quy và Tiêu Ngọc Hoàng cuộn lên, cuối cùng hình thành cơn bão nhỏ, cô lập họ với thế giới bên ngoài, Đậu Vạn Quy khoanh hai tay, như thể ôm lấy hư không, luồng nội lực màu xám xuất hiện quanh hai nắm tay, rồi ập về phía đỉnh đầu của Tiêu Ngọc Hoàng.
Cú tấn công này Đậu Vạn Quy không hề nương tay, và là cú tấn công mạnh nhất mà ông ta có thể đánh ra được lúc này, đây cũng chính là tuyệt kỹ của nhà họ Đậu, Thập Tự Chùy!
Mấy vị trưởng lão nhà họ Đầu đều thầm nắm chặt nắm đấm, Thập Tự Chùy này là bí quyết truyền đời của nhà họ Đậu mà chỉ có gia chủ mới có tư cách tu luyện, năm xưa tổ tiên nhà họ Đậu dựa vào tuyệt kỹ này tung hoành Vân Kiềm, đánh bại vô số kẻ địch.
Và Thập Tự Chùy này, Đậu Vạn Quy khi giao đấu với Tiêu Ngọc Hoàng năm xưa vẫn chưa học được, cũng là trong khoảng thời gian hơn mười năm nay, vì thù hận Tiêu Ngọc Hoàng nên quyết tâm khổ luyện, cuối cùng trả giá bằng tuổi thọ và tu vi mới có thể thi triển được một lần.
Cũng có thể nói, lần thi triển Thập Tự Chùy này, Đậu Vạn Quy đã dốc hết tất cả, tính mạng đối với ông ta đã không còn quan trọng, thứ mà ông ta cần chính là dốc toàn bộ sức lực, để xem xem “chỉ còn nửa bước” mà Tiêu Ngọc Hoàng nói rốt cuộc mạnh đến mức nào!
Ông ta cho rằng, cho dù bản thân không thể đánh bại Tiêu Ngọc Hoàng, nhưng chỉ cần có thể khiến mặt Tiêu Ngọc Hoàng hơi biến sắc, vậy thì tuy thất bại cũng cảm thấy vinh hạnh.
Cú tấn công này của Đậu Vạn Quy mang theo sức mạnh ngàn cân đánh tới, nếu đánh vào cột đá thì cột đá này ít cũng phải bị nứt mười mấy trượng, nhưng Tiêu Ngọc Hoàng lại không hề né hay tránh, thậm chí đến động tác cũng chưa từng thay đổi.
“Rầm!”.
Một tiếng nổ rung trời vang lên, vọng lại trong khe núi, mấy trưởng lão nhà họ Đậu đều không chịu được mà bịt tai lại.
Sau đó, mấy người đều nheo mắt nhìn qua, ai nấy đều sững sờ.
Thập Tự Chùy khiến Đậu Vạn Quy hao tổn tuổi thọ và nguyên khí này đang đánh lên vai của Tiêu Ngọc Hoàng, Tiêu Ngọc Hoàng bị đánh trúng một bên nhưng đến vạt áo cũng không hề bị tung bay, ngược lại nhìn sang Đậu Vạn Quy, cơ thể run rẩy lùi mạnh về sau ba bước, mặt đất đã nứt lìa.
Tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân Đậu Vạn Quy đều hoàn toàn sốc.
Ông ta dùng hết sức lực, liều cả tính mạng thi triển cú tấn công này, thế mà lại bị Tiêu Ngọc Hoàng dùng cơ thể đón lấy dễ dàng?
“Tuyệt kỹ bất truyền nhà họ Đậu, Thập Tự Chùy, đúng là có chút phá cách!”.
“Chỉ tiếc, chung quy lại bị chặn bởi phạm vi của “Kỹ”, không thể đạt đến cảnh giới của “Kỹ Cận Hồ Đạo”, đến phòng ngự của thân xác tôi cũng không phá vỡ nổi!”.
Tiêu Ngọc Hoàng khẽ lắc đầu, ánh mắt sáng rực, nhìn thẳng vào Đậu Vạn Quy.
“Đậu Vạn Quy, bây giờ ông đã hiểu chưa?”.
Sắc mặt Đậu Vạn Quy trắng nhợt như trang giấy, lùi về sau vài bước rồi ngồi sụp xuống đất.
Tuyệt chiêu mà ông ta dốc hết sức mình, trả giá bằng cả tuổi thọ, thế mà không thể làm gì nổi Tiêu Ngọc Hoàng, điều này đối với ông ta mà nói là một cú sốc mang tính hủy diệt lớn.
Mặt ông ta đen lại, tự giễu cợt.
“Giới võ thuật Hoa Hạ e rằng chỉ có mỗi Diệp Vân Long mới đủ tư cách giao đấu với ông rồi!”.
Ông ta thở dài một tiếng, sau đó cơ thể bay về phía sau, nhảy trên dây xích vài bước rồi đặt chân xuống bên mép khe núi.
“Tiêu Ngọc Hoàng, đời này tôi không còn hi vọng đuổi theo ông nữa rồi, hi vọng trong trận đấu ngày mai ông sẽ giành chiến thắng!”.
Đậu Vạn Quy trịnh trọng chắp tay quyền về phía Tiêu Ngọc Hoàng, đây cũng là lần đầu tiên ông ta buông bỏ thù hận, tâm phục khẩu phục Tiêu Ngọc Hoàng.
Khi kẻ địch và chúng ta có khoảng cách không lớn, chúng ta còn muốn vượt qua họ, chiến thắng họ, nhưng khi đối thủ đã hơn chúng ta quá nhiều, thì chúng ta có dốc sức thế nào cũng không thể đuổi kịp, mà chỉ có thể ngưỡng mộ.
Tiêu Ngọc Hoàng không hề đáp lại, khi Đậu Vạn Quy đang thắc mắc, ngẩng đầu lên thì phát hiện Tiêu Ngọc Hoàng trước đó còn ngồi bất động, lúc này đã đứng dậy đi về phía nam của ngọn núi.
Tim Đậu Vạn Quy đập thịch một cái, ông ta và Tiêu Ngọc Hoàng là kẻ thù, nhưng lại vô cùng hiểu Tiêu Ngọc Hoàng, phản ứng lúc này của Tiêu Ngọc Hoàng thể hiện rằng có người mà Tiêu Ngọc Hoàng vô cùng coi trọng đã đến.
Ông ta nhìn theo phía nam, chỉ thấy trong màn sương mù xuất hiện hai người, một người cao, một người thấp.
Người cầm đầu, hai tay chắp ra phía sau, chân đi guốc gỗ, là một ông lão thấp gầy, khuôn mặt đầy nếp nhăn, so với vẻ già nua của ông ta thì còn già hơn cả chục tuổi, nhưng đôi mắt lại lóe lên tia sáng, mỗi khi ông ta bước đến, làn sương mù xung quanh đều tự động tản ra, như thể bị một thứ gì đó cắt ra từ giữa vậy.
Người đi phía sau ông ta khoảng hơn 30 tuổi, tay cầm thanh đao Katana Đảo Quốc, đáng người thẳng tắp, cơ thể cường tráng, nhìn là biết một cao thủ kiếm đạo hiếm có, tu vi không hề kém ông ta.
Nhưng Đậu Vạn Quy lại không hoàn toàn chú ý vào người trung niên này, mà nhìn sang ông lão, đôi mắt co lại.
“Sao có thể chứ?”.
Một trưởng lão nhà họ Đậu nói với vẻ kỳ lạ: “Gia chủ, ông lão kia là ai thế?”.
Cơ thể Đậu Vạn Quy hơi run rẩy, giọng nói trầm xuống.
“Kiếm Thánh Đảo Quốc, Watanabe Heizou!”.
Mấy vị trưởng lão lập tức há mồm trợn mắt, mặt đầy vẻ khó tin.
Những tin đồn về Watanabe Heizou thì cho đền bây giờ bọn họ vẫn nhớ rõ, đây là một nhà kiếm đạo vô thượng năm xưa dựa vào bản thân suýt nữa có thể làm đảo lộn giới võ thuật Hoa Hạ, là truyền thuyết vô địch ở Đảo Quốc.
Nhưng năm đó, sau khi Watanabe Heizou thất bại dưới tay Diệp Vân Long, liền không rời khỏi Đảo Quốc, bây giờ sao lại xuất hiện ở núi Phi Vũ này?
“Tiêu Ngọc Hoàng, lần trước tôi gặp ông đã là 35 năm trước rồi đó!”.
Watanabe Heizou cởi bỏ guốc gỗ, ngồi khoanh chân bên bờ vực thẳm, tuy ông ta là người của nước Đảo Quốc, nhưng nói tiếng Hoa lại vô cùng tốt.
Ba mươi lăm năm trước, ông ta còn chưa bước vào cảnh giới chí tôn võ thuật, tình cờ một lần đến Hoa Hạ du ngoạn, có duyên gặp Tiêu Ngọc Hoàng, nhưng khi đó hai người đều vẫn đang trên con đường theo đuổi cảnh giới chí tôn võ thuật, cho nên không hề giao đấu, chỉ là lướt qua đời nhau.
Tiêu Ngọc Hoàng khẽ gật đầu, cảm khái nói: “Sau lần tình cờ gặp đó, hơn mười năm sau, kiếm đạo của ông có thành tựu lớn, đến Hoa Hạ khiêu chiến, sau khi thắng liên tiếp 63 vị cao thủ, bị Diệp Vân Long đánh bại rồi quay về Đảo Quốc, khi đó tôi đang ở Tây Vực, không có cơ hội giao đấu với ông, hôm nay ông đột nhiên đến đỉnh núi Phi Vũ này, phải chăng là muốn giao đấu với tôi?”.
Mái tóc bạc trắng của Đậu Vạn Quy bay nhẹ trong gió, khuôn mặt ủ rũ.
“Tiêu Ngọc Hoàng, tôi và ông thiếu gì cơ hội giao đấu với nhau, không nhất thiết phải gấp gáp vào lúc này!”.
Ánh mắt ông ta lóe lên, một vệt kiếm sáng loáng lóe lên trong màn đêm, giọng nói vang khắp.
“Tôi đến đây là vì Diệp Lăng Thiên!”.