Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trường sinh?”



Nghe thế ánh mắt Diệp Thiên hơi thay đổi, bỏ tách trà xuống.




Cậu không lạ gì hai chữ này, hơn nữa có thể nói là cực kỳ quen thuộc.



Trong tám năm qua, cậu đi đây đó khắp nơi tìm kiếm vô số sách cổ, trong những cuốn sách cổ này có vô số chủ đề “về” trường sinh, nhưng trong số đó, người thực sự có thể chạm đến “trường sinh”, lại cực kỳ ít.



Mặc dù cậu không có nhiều khát vọng với trường sinh, nhưng trước giờ cậu cũng đang tìm phương pháp trường sinh, dù sao người mình yêu và người bên cạnh mình có sống đến một trăm tuổi thì đó cũng là chuyện của người thân và bạn bè, nhưng đến giờ cậu cũng chỉ mới vừa chạm đến.



Như Tẩy Tuỷ Đan mà cậu nghiên cứu và chế ra, dù là một loại trong thuốc trường sinh, Tẩy Tuỷ Đan có thể dễ dàng cắt tủy, tăng tuổi thọ của con người, thậm chí cải thiện thể chất làm người đó không bị nhiễm bệnh gì, xui ma đuổi tà. Thế nên trong thế giới hiện tại, Tẩy Tuỷ Đan của cậu mới thịnh hành như thế, tập đoàn Lăng Thiên cũng nhân tiện có thể leo lên đỉnh cao, vững vàng chiếm giữ vị trí tập đoàn hàng đầu thế giới.




Nhưng dù có được Tẩy Tuỷ Đan, Diệp Thiên vẫn còn một chặng đường một trăm lẻ tám nghìn dặm trên con đường chạm đến “trường sinh”.



Trường sinh thật động một tí là trên dưới năm trăm năm, đặc biệt chỉ một viên Tẩy Tuỷ Đan kéo dài tuổi thọ thêm mười năm có thể so sánh được sao?



“Hay lắm!”



Lư Chính Vũ gật đầu nói: “Võ giả nào không phải thoát khỏi phản tố, sức mạnh xuyên trời? Nhưng đi đến cùng, con đường của võ giả cũng chính là con đường trường sinh”.



“Võ giả ngoài theo đuổi sức phá vỡ cực điểm và sức mạnh dời núi lấp biển ra thì chẳng phải “trường sinh” chính là thứ khiến vô số võ giả nằm mơ cũng muốn có sao?”



Cậu khẽ lắc đầu như cảm thán nói: “Năm trăm năm trước, Tam Phong Chân Nhân sáng tạo ra Thái Cực quyền cũng là vì muốn tìm con đường trường sinh từ trong đó”.



“Năm đó tổ sư phủ Thiên Sư - thiên sư Trương Đạo Lăng chẳng phải cũng công luyện đan dược để tìm trường sinh siêu thoát”.



“Các tiền bối trong những võ sĩ này làm chấn động sơn hà, nhưng đi đến cuối cùng vẫn không có con đường thoát khỏi trường sinh này. Dù là Tam Phong Chân Nhân có tuổi thọ lớn nhất, tương truyền cũng chỉ là hỏi hai trăm hai mươi năm Võ Đang, cuối cùng vẫn chết”.



“Thế nên khó có thể tưởng tượng được sự mê hoặc của “trường sinh” với các võ giả”.



“Nếu không sao bốn vương cấp một trăm năm lại tụ tập về Lư Thành để tham gia buổi đấu giá do nhà họ Lư tổ chức?”



Diệp Thiên gật đầu, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, chứa ý cười.



“Đúng thật, “trường sinh”, võ giả chỉ có tuổi thọ đủ mới có thể động đến sức mạnh kinh thiên động địa này giao du với thế gian”.



“Nếu chỉ có một ngày để sống, có thể lật sông đổ biển chỉ bằng sức mạnh xuyên trời, làm vậy có ý nghĩa gì?"



Cậu quay đầu lại, ánh mắt lóe sáng chứa một chút vẻ đứng đắn.



“Ý ông Lư là nhà họ Lư ông quả thật nắm trong tay thứ gì đó, chứa bí mật “trường sinh”?”



Lư Chính Vũ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.


“Mười năm trước, con trai lớn của tôi xuống Giang Nam để chở hàng, trên đường vận chuyển bằng đường thủy thì bất ngờ gặp phải một người chèo thuyền, trong tay ông ta còn một thứ khác, đó là thanh kiếm ngắn bị bọc trong nhựa hổ phách”.


“Thanh kiếm ngắn này không có gì đặc biệt, trông có vẻ không bằng kiếm sắt bình thường khác, hơn nữa có thể xuyên qua hổ phách có thể nhìn thấy nó đã bị mài mòn”.



“Nhưng con trai lớn của tôi nghĩ thanh kiếm này cực kỳ đặc biệt, cũng là lần đầu gặp kiếm gãy được nhựa cây bịt kín thành hổ phách, thế nên có thể mua được từ trong tay người chèo thuyền với giá mười nghìn”.




“Nó đem thanh kiếm phải về nhà họ Lư, làm một đồ sưu tầm đặt trong phòng sách, cho đến một lần tôi đến phòng sách của nó mới phát hiện thanh kiếm gãy này”.



Nói đến đây, vẻ mặt Lư Chính Vũ bỗng nghiêm túc hơn, trầm giọng nói: “Tôi cứ nghĩ cũng chỉ là một món đồ bình thường, nhưng không ngờ thanh kiếm gãy này lại có lai lịch lớn đến thế”.



“Tôi dựa vào một cuốn mô tả và hình của “Kiếm Điển” thời cổ, cuối cùng xác định được thanh kiếm gãy này cùng thời với Tam Phong Chân Nhân, thanh kiếm riêng của một vị cường giả tên là “Trường Hà Tiên Kiếm” vào năm trăm năm trước”.




“Kiếm gãy? Trường Hà Tiên Kiếm?”, Diệp Thiên híp mắt.



“Phải, Trường Hà Tiên Kiếm, tương truyền rằng vị cường giả vương cấp Siêu Thoát cuối cùng của thế giới phương Đông từng chém đứt núi sông chỉ với một kiếm, chia cắt đầu nguồn châu thổ Châu Tam Giác bằng một thanh kiếm”.



“Nghe đồn rằng Tam Phong Chân Nhân từng có duyên gặp được Trường Hà Kiếm Tiên, hai người đánh nhau một trận, cuối cùng vẫn không phân định kết quả, nhưng theo lời kể của nhiều võ giả tiền bối xem trận chiến đó, lúc đó Trường Hà Kiếm Tiên không dùng hết sức”.



“Theo tin tức đáng tin, Trường Hà Kiếm Tiên từng có được sự truyền thừa của tiên nhân thời xưa, có sức mạnh xuyên trời, còn có bí pháp trường sinh, có thể nói là vô địch thiên hạ vào năm trăm năm trước”.



“Còn truyền thừa bí pháp mà cụ ta biết thường được giấu trong thanh kiếm mang theo bên người của cụ ta, nhưng từ khi Trường Hà Kiếm Tiên biến mất một cách bí ẩn vào năm trăm năm trước, kiếm bên người cụ ta cũng không biết lạc mất ở đâu, tôi không ngờ con trai lớn của tôi sẽ đem về nhà họ Lư”.



Diệp Thiên lại rót thêm một tách trà, khẽ nói: “Ông chắc thanh kiếm gãy đó là kiếm bên người Trường Hà Kiếm Tiên không?”



Lư Chính Vũ gật đầu.



“Dòng tộc nhà họ Lư tôi có căn cơ rất cố định ở Lư Thành, đã bảo tồn từ trước thời Thanh đến nay, dĩ nhiên cũng có không ít điển cố sách cũ. Tôi đã đọc mấy cuốn, trong đó miêu tả về kiếm bên người của Trường Hà Kiếm Tiên đều không khác thanh kiếm gãy này là mấy”.



“Tôi cũng từng nghĩ có phải thanh kiếm này là đồ mô phỏng lại không, nhưng với sự dò xét kỹ càng của tôi thì trong thanh kiếm này có sự dao động cực kỳ bí ẩn, tuyệt đối là thanh kiếm của Trường Hà Kiếm Tiên”.



“Ồ?”, Diệp Thiên nhếch môi cười, cảm thấy hơi kỳ lạ nói: “Nếu thanh kiếm gãy này là kiếm bên người của Trường Hà Kiếm Tiên, trong đó có chứa bí mật về trường sinh, vậy tại sao ông Lư không giữ lại tự mình nghiên cứu mà còn bảo vương cấp khác biết nó đang ở nhà họ Lư?”



Nghe thế Lư Chính Vũ tự giễu lắc đầu.



“Nói đến thì thật hổ thẹn, tôi tuổi tác đã cao, mắt đã mờ, dù giữ thanh kiếm gãy này mười năm vẫn không thể thấu được sự huyền diệu trong đó, thậm chí không đào ra được một thông tin gì của trường sinh”.



Ông ta ngừng một chốc lại nói tiếp: “Còn tại sao lại để vương cấp khác biết nó đang ở nhà họ Lư, đó đều là tin tức do tôi đưa ra”.

1646563462867.png

“Đời này không có bí mật nào là mãi mãi, dù nhà họ Lư tôi phong tỏa tin tức và giữ bí mật đến đâu đi chăng nữa, cuối cùng cũng đến một ngày sẽ có người biết được thanh kiếm gãy đang ở nhà họ Lư”.



“Thanh kiếm này là củ khoai nóng phỏng tay, có tài, có lý tưởng rồi sẽ bị hại, một khi bị các vương cấp tìm kiếm trường sinh biết được, họ sẽ đặt mọi sự chú ý vào nhà họ Lư tôi, thậm chí có thể bất lợi với nhà họ Lư”.




“Thà cứ phóng khoáng nói ra ngay từ đầu, tôi cũng không muốn để nhà họ Lư bị nguy hiểm, chủ động đưa tin tức này, hơn nữa tôi phải công khai ở trước mặt rất nhiều võ giả để đưa thanh kiếm gãy này ra khỏi nhà họ Lư”.



Nghe ông ta nói thế, ánh mắt Diệp Thiên càng sâu thẳm hơn.



Cậu đã có thể đoán ra được rất có thể thanh kiếm gãy mà Lư Chính Vũ nhắc đến là phôi kiếm cậu muốn có.








Lư Chính Vũ ngồi thẳng người, đôi mắt khẽ lấp láy, còn Diệp Thiên lúc này cũng đã bừng tỉnh.



“Thầy Lư tính hay đấy!”



Diệp Thiên khẽ cười gật đầu và tán thưởng: “Chủ động tung ra thông tin khiến cho mấy người vương cấp đều chú ý và dồn về Lư Thành, sau đó mượn thể buổi đấu giá ngày hôm nay, dưới cái nhìn của tất cả đám đông giao thanh kiếm cho người khác, như vậy thì có thể di chuyển sự chú ý của đám đông, lúc này Lư Thành và thanh kiếm đã không còn bất kỳ mối quan hệ, dây dưa gì nữa!”



“Đúng là nước cờ hay!”



Lư Chính Vũ giữ thanh kiếm mà không nghiên cứu ra được gì thì cũng coi như là vô ích, một khi để các vương cấp khác biết được thanh kiếm đang ở nhà họ Lư thì sẽ khiến nhà họ Lư trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn. Chiêu này của Lư Chính Vũ đúng là gao kiến. Ông ta không có ý đồ có được thanh kiếm nhưng có mục đích lôi nhà họ Lư ra khỏi vũng nước đục.



Lư Chính Vũ cười ha ha, lắc đầu nói: “Diệp đế vương chê cười rồi. Tôi cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, nhà họ Lư đã ở Lư Thành hàng trăm năm rồi, những gia tộc lớn đều nằm ở Lư Thành, một khi để những cao thủ vương cấp nhòm ngó thì quá nguy hiểm, tôi là người quản lý của nhà họ Lư, không thể làm khác được!”



Ông ta nói xong bèn quay qua Diệp Thiên, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn vài phần.



“Mà Diệp đế vương cậu đã nghĩ xong chưa?”



“Nếu như cậu chấp nhận lời mời của quân đội tỉnh Xuyên thì những thứ cậu phải đối mặt sẽ là những rủi ro mà trước đây chưa từng có. Những vương cấp có mặt ngày hôm nay sẽ dồn hết sự chú ý vào cậu”.



“Tới khi đó cậu sẽ trở thành cái bia đỡ đạn, không biết sẽ có bao nhiêu sung đạn chĩa vào cậu!”



Diệp Thiên không hề trả lời, nhưng trong lòng thì hiểu rõ như ban ngày.



Hôm nay bốn vương cấp hàng trăm năm tập trung tại Lư Thành chính là vì thanh kiếm, ngoài bốn người này ra, chắc chắn còn có không ít vương cấp âm thầm tới và nhắm vào thanh kiếm đó.



Ai lấy được thanh kiếm này thì người đó sẽ là kẻ địch của đám đông, sẽ bị vô số vương cấp nhằm vào, tới khi đó quần ma loạn vũ chỉ nhằm vào một mình kẻ đó, sự rủi ro sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần.



Lư Chính Vũ vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Diệp Thiên. Ông ta thầm hỏi chuyện này nếu đổi thành ông ta thì chắc chắn là ông ta không thể xử lý được.



Một khi bị đám vương cấp để ý thì trừ khi sở hữu năng lực phá hủy mọi thứ, nếu không thì không khác gì thập tử nhất sinh.



Bầu không khí lắng đọng lan tỏa bên trong chòi nghỉ hình bát giác, Diệp Thiên vươn vai.
Cậu ưỡn người, ánh mắt trông vô cùng điềm đạm.



“Thầy Lư, chuyện này không cần thầy phải lo lắng nhiều!”




“Tôi đã hứa với tướng Lương thì dù có là hang cọp tôi cũng sẽ liều một phen!”



“Huống hồ…”



Cậu đanh mắt, một luồng khí tức xông lên trời.



“Chuyện này tôi không thể đứng ngoài!”




Lư Chính Vũ có thể nhìn thấy ngọn lửa cháy rực từ nơi sâu thẳm trong mắt Diệp Thiên, ông ta khẽ nheo mắt và gật đầu.



“Nếu đã như vậy thì phiền tới Diệp đế vương rồi!”



“Đương nhiên, cậu cũng không cần quá lo lắng, những kẻ mạnh trong liên minh võ thuật cũng đang trên đường tới Lư Thành. Đợi bọn họ có mặt thì dù có là bốn vị vương cấp vừa rồi cũng không dám khinh suất.



Diệp Thiên xua tay làm như không nghe thấy.



“Thầy Lư, tôi không cần ai giúp đỡ cả, giờ thứ duy nhất mà tôi muốn biết là quá trình diễn ra buổi đấu giá!”



“Những buổi đấu giá thông thường thì giá cả sẽ quyết định sự thắng thua, dùng tiền tài để phân cao thấp, nhưng đối với thanh kiếm tiên – một vật báu của giới võ thuật như thế này thì e rằng không thể dùng tiền để định vị giá trị của nó được!”



Lúc này điều mà Diệp Thiên muốn biết đó là trong buổi đấu giá làm thế nào có thể lấy được thanh kiếm đó.



Lư Chính Vũ nghe thấy vậy thì cũng trở nên nghiêm túc hơn.



“Tôi đã có sự sắp xếp cho chuyện này rồi!”



“Lát nữa trong buổi đấu giá, khi tới đấu giá thanh kiếm tôi sẽ thay đổi quy tắc, dừng việc hô giá, mà để cho những người có mặt lấy ra mỗi người một món bảo vật của mình!”



“Tôi sẽ dựa vào giá trị của những bảo vật đó cũng như sở thích thì quyết định sẽ lấy món nào và người bỏ ra món bảo vật đó sẽ nhận được thanh kiếm!”



Ông ta nhìn Diệp Thiên và cười: “Đương nhiên đây là quy tắc hình thức mà thôi, bất luận bọn họ lấy ra bảo vật quý giá tới đâu và dù cậu chỉ lấy ra một hòn đá bình thường thì thanh kiếm này tôi đều sẽ giao cho cậu!”



Diệp Thiên uống cạn ly trà gật đầu.



Cảm giác đi cửa sau này đúng là xảy ra lần đầu trong lịch sử.



Hai người ngồi thêm 40 phút nữa ở chòi nghỉ bát giác, khi còn cách buổi đấu giá bắt đầu tầm 20 phút thì bọn họ mới đứng dậy ra khỏi cửa và đi về phía khách sạn Hạo Nguyên.



Lúc này trước cổng khách sạn Hạo Nguyên vô số nam nữ mặc đồ cổ trang với tuổi tác khác biệt đang lần lượt đi vào trong khách sạn.



Điều kỳ lạ là những người này có người thì tay cầm phất trần, có người thì mặc áo bào hoặc áo hòa thượng, có người thì là thanh niên đeo kiếm sau lưng, có người thì là cô gái đeo theo thanh sáo ngọc, kiểu nào cũng có nhìn trông như một lễ hội thời trang trong thời hiện đại vậy.


Thế nhưng những nhân viên phục vụ của khách sạn Hạo Nguyên, không có ai là dám tỏ ra khinh thường những người này. Tất cả đều lũ lượt rót nước bưng trà với thái độ vô cùng cẩn nhận như sợ sẽ đụng phải bất cứ ai trong số họ.
Hai ngày trước buổi đấu giá, quản lý cấp cao của khách sạn Hạo Nguyên đã chào hỏi họ, những người mới tới khách sạn này ăn mặc với vẻ kỳ lạ đều là những người mà bọn họ không động vào nổi.



Bên trong đại sảnh của khách sạn, Lư Tĩnh Tuyết là người của khách sạn nên đương nhiên ở đây để đón tiếp những vị khác từ phương xa ở khắp nơi tới. Đúng lúc này, có tiếng xôn xao từ ngoài của vọng vào, không ít người đều quay qua nhìn, đến cả cô ta cũng vậy.




Vừa nhìn, cô ta đã lập tức khựng người, đôi mắt ánh lên vẻ tán thưởng.



Người bước vào chính là hai cô gái chưa tới 20 tuổi nhưng khí chất trông như thần tiên.



Cô gái bên trái với thân hình cao ráo, uyển chuyển, làn da mơn mởn, ngũ quan xinh đẹp, hoàn hảo. Dường như không tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào, thế nhưng khuôn mặt thì có phần lạnh nhạt giống như đã nhìn thấu thế tục và không còn vướng bụi trần nữa.



Cô gái bên phải thì càng hơn thế, đôi mắt linh hoạt chuyển động, trong vẻ đẹp toát lên khí chất có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, trên tay cô gái cầm một thanh khiếm cổ với tay cầm được nạm pha lê trông cực kỳ uy phong.




Ngay đến Lư Tĩnh Tuyết là một cô gái tuyệt sắc thì lúc này cũng bị hai cô gái vừa bước vào kia hấp dẫn.



Cô ta không biết cô gái đứng bên trái, nhưng cô gái đứng bên phải tay cầm kiếm thì Lữ Tĩnh Tuyết đã đoán ra được thân phận.



“Lí Thanh Du của phái Hồ Ngọc Nguyệt!”



Cô gái tay cầm kiếm chính là Lý Thanh Du của phái Hồ Ngọc Nguyệt, cô gái này cũng cô gái mặc váy đỏ đi cùng mình khẽ mỉm cười.



“Tử Uyển, thật không ngờ lần này chúng ta cũng tham gia buổi đấu giá, thật hiếm có đấy!”



Cô gái mặc váy đỏ bên cạnh cũng cười đáp lại: “Phái Nga Mi mặc dù đẳng cấp, rất ít khi xuất hiện nhưng dù gì cũng là một môn phái của võ đạo, thi thoảng ra ngoài cũng là điều hợp lý!”



Hai cô gái nói chuyện, Lư Tĩnh Tuyết ở gần đó nghe thấy rõ ràng hai từ Tử Uyển. Cô ta khẽ khựng người, sau đó lập tức phản ứng lại với đôi mắt mở to.







Nga Mi sao? Tử Uyển?



Lư Tĩnh Tuyết chớp mắt, dường như ngay lập tức nhớ tới một câu nói được lưu truyền khắp Hoa Hạ.



Thủ đô song tinh, tam anh tứ mỹ. Đây là câu nói chỉ về Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, còn có Thích Kiếm Anh, Lục Thiên Anh – những anh tài cùng với Lí Thanh Du – một trong tứ đại mỹ nhân.



Nhưng ngoài câu nói này ra còn có một câu nói khác là Nga Mi Tử Uyển, Thiếu Lâm Tuệ Không!”



Trong lớp thanh niên của Hoa Hạ, bề nổi thì có Diệp Tinh, Hoa Lộng Ảnh, Lí Thanh Du đứng đầu thế tục, nhưng thực ra còn có hai người nữa thâm sâu khó lường không nằm trong giới đó và vô cùng bí ẩn.



Hai người này, một người là truyền nhân của phái Nga Mi, đừng hàng đầu môn phái, rất ít khi tham gia chuyện thế tục và một người là đệ tử của Cổ Thiếu Lâm, luôn lẳng lặng khổ luyện trong Thiếu Lâm, rất ít khi bước vào giang hồ nên hầu như danh tiếng không lớn lắm.



Lớp thanh niên được gọi là anh hùng của giới võ thuật Hoa Hạ thì vẫn còn có cả hai người đó, Lư Tĩnh Tuyết hiểu rất rõ điều này.

1646563487942.png

“Đến cả Lạc Tử Uyển của phái Nga Mi đã tới thì lẽ nào Tuệ Không của phái Thiếu Lâm cũng sẽ tới sao?”



Nghĩ tới đây, cô ta liền hướng mắt tìm kiếm thế hệ sau của sư tổ Đạt Ma, được gọi là thiên tài đệ nhất hàng nghìn năm qua của Thiếu Lâm để xem có tới hay không.




Lí Thanh Du cùng Lạc Tử Uyển đi cùng nhau, hai người đều cầm kiếm cổ, nhan sắc tuyệt diễm, khí chất ngời ngời và lập tức trở thanh trung tâm của mọi ánh nhìn.



Bên trong đại sảnh, không có ai là không bước tới giao lưu với bọn họ. Những kẻ lão làng tới tham gia buổi đấu giá lần này dường như đều đã ngồi vào vị trí, còn lại ở trong đại sảnh đều là lớp thanh niên của các môn phái. Bọn họ đương nhiên kiêu ngạo nhưng cũng rất thông mình, với những người như Lí Thanh Du và Lạc Tử Uyển thì đương nhiên làm sao dám ngó lơ chứ?



Hai cô gái chưa ngồi vào chỗ mà đứng ở cạnh hòn non bộ của đại sảnh, Lạc Tử Uyển khẽ dao động đôi mắt và nói với Lý Thanh Du: “Mặc dù Nga Mi được coi là một môn phái ở ẩn trong giới võ đạo, nhưng đã gọi là môn phái thì cũng không thể nào tách riêng ra khỏi giới này được!”




“Buổi đấu giá tổ chức tại Lư Thành lần này có một món đồ mà đến cả sư tôn của tôi cũng vô cùng tò mò. Sư tôn dặn tôi mang bảo vật của phái Nga Mi tới tham gia buổi đấu giá này!”



Giọng nói của Lạc Tử Uyển nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay nhưng mang theo khí chất của tiên tử không vướng bụi trần vô cùng rõ ràng và thẳng thắn khiến cho Lí Thanh Du thầm cảm thấy khâm phục.



Cô gái hơi khựng lại rồi mới lên tiếng: “Buổi đấu giá lần này đến cả phái Nga Mi cũng hành động thì xem ra đúng là bảo vật hiếm có, không biết sư tôn của cô đã nhìn trúng món đồ nào?”



Lạc Tử Uyển đứng đó với chiếc váy thanh tao, nghe thấy vậy thì lắc đầu.



“Cụ thể là gì tôi cũng không biết nhưng sư tôn nói khi thấy các vương cấp khác ra giá thì tôi cũng ra giá theo là được!”



“Vương cấp sao?”, Lí Thanh Du đanh mắt, bỗng cảm thấy kinh ngạc.



Từ trước tới giờ, đối với những môn phái hàng trăm nghìn năm như Nga Mi hay Thiếu Lâm thì bọn họ đều có thể đoán ra bất kỳ một kẻ mạnh tuyệt thế nào thì cũng đều đi kèm là một môn phái cổ xưa nào đó, nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của bọn họ.



Hôm nay nghe thấy Lạc Tử Uyển nhắc tới hai từ “vương cấp” thì cô ta không còn gì để nghi ngờ nữa.



Phái Thiếu Lâm, Nga Mi từng thống lĩnh giới võ đạo Hoa Hạ năm trăm năm trước, được coi là hai thánh địa võ thuật nên đương nhiên ngọa hổ tàng long cũng rất nhiều.



Lí Thanh Du biết Lạc Tử Uyển là người ngay thẳng nên không hỏi thêm nữa. Cô ta bèn đổi chủ đề và hỏi với vẻ tò mò: “Tử Uyển, lớp thanh niên của giới võ đạo do cô và Tuệ Không đứng đầu, cô thì đã tới rồi, Tuệ Không có tới hay không?”



Đôi mắt Lạc Tử Uyển trở nên lạnh giá, cô gái nói giọng thản nhiên.



“Tuệ Không là người kế thừa của đại sư Trí Đức thuộc Thiếu Lâm, rất có khả năng sẽ là truyền nhân bước vào vương cấp. Lần này tôi ra khỏi núi thì cũng nghe nói Tuệ Không đã rời khỏi Thiếu Lâm rồi!"



“Nhưng lần này Tuệ Không xuất quan là để nhập thế tu hành, quay trở về thế tục nên chưa chắc đã tới!”



Lí Thanh Du khẽ chau mày, hỏi với vẻ tò mò: “Nghe giọng của Tử Uyển thì có vẻ như là đã từng gặp Tuệ Không rồi?”



Lạc Tử Uyển không hề do dự, cô ta lập tức gật đầu.



Lý Thanh Du tái mặt, bèn hỏi với: “Tuệ Không của Thiếu Lâm có thật sự như lời đồn đã đạt tới thân kim của Phật gia và đạt tới trình độ như sư tổ Đạt Ma lúc trước không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK