Mục lục
Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên - Tiếu Văn Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tám trăm năm trôi qua, tu vi của ông quả thực khiến tôi thay đổi cách nhìn, nhưng cho dù là ông của hôm nay, so với Thi Chiến Thiên năm đó còn cách xa một đoạn!”





“Năm đó mạnh như Thi Chiến Thiên, pháp bảo trên người có đủ, cũng chỉ có thể đấu ngang tay với tôi, ông hôm nay chẳng qua chỉ là sở hữu Trùng Ngục Phong, chẳng lẽ cũng muốn cản tôi?”



Advertisement






Vẻ mặt Thi Mạc không dao động, ánh mắt đục ngục lộ vẻ nghiêm nghị.





“Nếu là trước đây, có lẽ tôi thật sự không cách nào ngăn cản ông, nhưng hiện tại thì tôi lại khá có tự tin!”





“Ồ?”. Vẻ mặt Thiên Luân có chút hứng thú: “Chỉ dựa vào ông?”






Advertisement



“Đương nhiên!”. Thi Mạc vô cùng tự tin, nâng một tay, toàn bộ Trùng Ngục Phong lúc này đều chấn động, trực tiếp bay lên khỏi mặt đất, xoay tròn nhanh chóng sau lưng Thi Mạc, biến thành một lốc xoáy hình nón màu đen.





“Ồ?”. Thiên Luân thấy vậy, con ngươi khẽ co rút, chỉ cảm thấy một cảm giác rất quen thuộc chợt dâng trào trong lòng.





Tám trăm năm trước, đối thủ cũ mà ngay cả gã cũng phải kính trọng, cũng đã dùng chiêu thức tương tự để cản gã.





“Đây là…”. Lần đầu tiên gã có vẻ mặt nghiêm trọng như vậy.





“Ngục tối Trấn Thiên?”





Ngục tối Trấn Thiên, chính là sát chiêu tối thượng của Thi Chiến Thiên năm đó, là duy nhất. Lúc trước, Thi Chiến Thiên cũng dựa vào chiêu thức này, mà lúc sắp chết đã điên cuồng phản công, khiến gã bị thương nặng, khiến gã không không dưỡng thương cả tám trăm năm mới lại xuất quan hiện thân lần nữa.





Dù đã qua tám trăm năm, nhưng đối với một chiêu này, ký ức vẫn còn mới như vậy, chẳng qua hôm nay người thi triển lại là Thi Mạc, chứ không phải Thi Chiến Thiên.





“Ông còn nhớ rõ chiêu thức này cũng hay đấy!”. Ánh mắt nghiêm túc của Thi Mạc càng nặng nề.





“Năm đó, anh trai tôi dùng một chiêu này khiến ông bị trọng thương, hôm nay tôi lại dùng một chiêu này lại đáp lễ ông!”





“Tôi đã trốn chạy tám năm, chỉ để có ngày hôm nay!”





Ông vừa dứt lời, chân lực quanh người dâng lên như thủy triều, sau đó lại giống như sông lớn tụ hội, đồng loạt tan vào lốc xoáy màu đen phía sau, hóa thành một thể.





Tốc độ xoay tròn của lốc xoáy đen đột nhiên tăng lên, như thể ngay cả đất trời cũng vì vậy mà kết nối với nhau, dòng khí cuồng bạo tràn ngập xung quanh núi Tứ Tượng, khiến vô số cỏ cây đá vụn bị cuốn vào trong, một vào tu sĩ thế giới nhỏ tu vi yếu kém đều nhảy ra xa, duy trì khoảng cách, lo sợ bị ảnh hưởng.





“Khốn nạn!”





Lần đầu tiên Thiên Luân có vẻ sợ sệt như vậy, lại không nhịn được mắng chửi thành tiếng, gã có thể cảm nhận được, nơi mà gã và Thi Mạc đang đứng lúc này đã bị sức mạnh hơi thở Trùng Ngục Phong phong tỏa hoàn toàn, giống như một nhà giam vô hình, nhốt hai người họ vào trong, ai cũng không thể thoát ra.











“Thiên Luân, đỡ một chiêu này đi!”





Thi Mạc dùng hết chân lực trong cơ thể lên đỉnh Trùng Ngục Phong, thoáng chốc trở nên vô cùng yếu ớt, môi và sắc mặt đều có vẻ tái nhợt, nhưng gã không hề do dự, vẫn điên cuồng vận dụng chân lực, mãi đến khi Trùng Ngục Phong xoay tròn xuất hiện đường viền đỏ thì mới dừng lại.





Lốc xoáy đỏ đen lúc này cũng dừng lại, xuất hiện hình dáng thật sự của Trùng Ngục Phong khổng lồ, lúc này Thi Mạc cũng trở tay, sau đó đột nhiên ấn mạnh xuống dưới, một tiếng quát lớn kinh thiên động địa vang vọng khắp chốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK